Chương 104: Không Thể Cầu Thì Đoạt
Hoàng hậu đi vào chính điện, theo sau còn có cung nữ bưng vào một khay trà và bánh mứt. Người hành lễ rồi tự tay mình bưng tách trà cùng đĩa mứt đặt xuống trước mặt Hoàng đế. Dạo gần đây tiền triều rắc rối nên tâm tình của Hoàng đế cũng căng thẳng hơn rất nhiều, không những vậy mà có nhiều đêm liền chẳng được an giấc.
Hoàng đế gấp thư ngỏ lại rồi đặt xuống bàn, từ trong hơi thở cũng cảm nhận được muôn phần phiền não.
- Nàng ngồi xuống rồi đọc thư ngỏ này đi.
- Dạ!
Hoàng hậu ngồi xuống trường kỷ rồi cầm thư ngỏ lên xem. Tuy rằng đã đoán trước được sự việc này nhưng cũng phải bất ngờ vì chẳng tin nhà Qui Nam lại gấp rút đến vậy. Qui Nam vẫn còn chịu tang nên chuyện cử hành hôn lễ sẽ phải trì hoãn lại khoảng hai năm. Trong khi đó Chỉ Ni đã bao nhiêu tuổi rồi chứ. Thời gian càng trôi mà nàng vẫn chưa được gả đi thì sẽ mang nhiều dị nghị, còn bị cho là mất duyên, quá lứa lỡ thì nên chẳng thể gả được nữa.
Đưa nó cho Hốt Tu, Hoàng hậu nhẹ giọng nói:
- Nhà Qui Nam hiện đang chịu tang Thạc Hoà đế thì sao có thể cử hành hỉ sự trong vòng hai năm nay. Vả lại Chỉ Ni đã đến tuổi này cũng nên gả đi rồi. Thần thiếp không muốn ái nữ chịu thêm khổ sở nào nữa. Bệ hạ nghĩ xem! Hay là người ban cho con một phủ trưởng công chúa rồi chọn một thần tử ưu tú làm phò mã.
Làm sao Hoàng đế không biết được những chuyện này kia chứ. Tuy nhiên, Lê Dực Định bao năm chinh chiến sa trường, tiếng tăm lừng lẫy lại thêm tính cách cuồng bạo. Không muốn gả ái nữ đi xa nhưng Hoàng đế biết rõ để đối phó với hắn là chuyện không dễ dàng gì.
- Chỉ Ni và Lê Dực Định đã có tư tình từ trước. Ngày ấy thì không sao, nhưng nay hắn đã biết ái nữ vẫn còn sống thì sẽ dễ dàng buông bỏ ư? Là trẫm thì trẫm vẫn không bao giờ buông bỏ.
Hoàng hậu biết chuyện này vốn dĩ mang nhiều rắc rối. Dù sao thì chuyện ở Qui Nam trước kia đã ảnh hưởng đến Chỉ Ni rất nhiều. Quyết định không gả đi của nàng chẳng biết là do bản thân nguyện ý hay là có một lý do nào đó ràng buộc. Nhưng sau bao nhiêu chuyện đã trải qua thì Hoàng hậu vẫn mong ái nữ của mình mai này sẽ luôn được hạnh phúc và có một đời an yên.
- Chỉ Ni đã nói với thần thiếp rằng không muốn gả đi. Bệ hạ! Là không muốn gả chứ chẳng phải là không gả cho Lê Dực Định. Biết lời của con có ẩn ý nhưng những ngày qua thần thiếp đã suy nghĩ hết mọi cách vẫn không thể biết được nguyên do là ở đâu. Nếu Chỉ Ni đã quyết thì Bệ hạ cứ hồi thư ngỏ trước, quan trọng hơn hết vẫn là thể trạng của ái nữ.
Hoàng đế nhìn Hoàng hậu một lúc rồi lại đưa mắt nhìn xa xăm vô định. Chưa bao giờ người nghĩ rằng chính Chỉ Ni đã ra quyết định như thế này. Những tưởng phải do phu phụ họ ngăn cản nhưng từ quyết định ấy thì cũng phần nào nhận ra là có chuyện chẳng lành đã xảy ra. Trước tiên nên để Chỉ Ni bình tâm lại, còn chuyện gì khác cứ để từ từ rồi tính toán sau.
- Hốt Tu!
- Dạ có nô tài!
- Mang thư này hồi lại cho Qui Nam. Đến nội vụ phủ, căn dặn lấy loại mà trẫm dùng để may thêm áo bông cho Trưởng công chúa.
- Dạ! Nô tài đi ngay.
Hốt Tu cúi người lui ra sau vài bước rồi rời đi. Trong chính điện lúc này chỉ còn Hoàng đế và Hoàng hậu với không khí yên ắng đang dần bao phủ. Chuyện đã đến nước này thì họ không thể làm được gì khác hơn. Quan trọng nhất vẫn là Chỉ Ni có thể tịnh dưỡng thật tốt và không mang bất kỳ một di chứng gì.
…
Cho đến ngày hôm hay thì Lê Đông Hoạt đã lên ngôi được sáu tháng. Ấy vậy mà Thái hoàng thái hậu vẫn luôn tỏ ý không hài lòng. Ngoài những buổi tế lễ, thỉnh an quan trọng thì các ngày khác đều đóng chặt cửa Cung. Ngay cả Lê Dực Định cũng không muốn gặp mặt.
Suốt quãng thời gian này mọi chuyện đều diễn ra suông sẻ. Bên phía Lê Dư Mạnh cũng hành sự cẩn mật hơn. Tuy nhiên, Lê Dực Định vẫn ôm chiếc dằm cắm chặt ở trong lòng, luôn nghĩ cách để đối phó với hắn đồng thời vạch trần tất cả những chuyện của trước kia. Ở tiền triều, Lê Dực Định và Lê Thạch Thành ra sức công kích, dùng chính vụ chèn ép hắn đủ đường. Càng ngày dã tâm càng lớn, hoàn toàn để lộ ra ngoài mặt. Chính vì hai người họ có công phò tá Lê Đông Hoạt lên ngôi, hiện tại lại là trọng thần thiết yếu dưới trướng Hoàng đế nên các quan viên hai ban văn võ cũng không dám công khai đối đầu, những người trước kia ra sức phò tá cho Lê Dư Mạnh, Lê Hiến Đản,… Cũng dần dần rút lui để tránh hệ lụy đến gia quyến.
Lê Dực Định theo chân Hoàng Manh đi vào Minh Chánh Điện. Tính quãng thời gian từ Thành Vu trở về thì cũng đã được nửa năm nhưng hắn vẫn không nhận được tin gì liên quan đến Chỉ Ni. Không rõ thể trạng của nàng đã ra sao, tuy nhiên, ở Thành Vu yên hơi lặng tiếng như vậy ắt hẳn đã không có gì nghiêm trọng. Thế cục hiện tại đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay. Hắn chỉ còn hai tâm nguyện cuối. Một là triệt hạ triệt để phe phái Lê Dư Mạnh để củng cố thêm địa vị của bản thân và ngôi báu của Lê Đông Hoạt, không những vậy mà còn trả lại ân oán của bốn năm trước. Hai là bằng mọi giá cũng phải cầu hôn thành công với Thành Vu, đường đường chính chính cưới Chỉ Ni và đưa nàng về phủ, đây cũng là tâm nguyện lớn nhất, quan trọng nhất của nửa đời còn lại.
Dừng chân trước Lê Đông Hoạt, Lê Dực Định quỳ xuống hành lễ.
- Thần xin bái kiến Bệ hạ!
Lê Đông Hoạt đặt cọ xuống, gấp lại tấu chương rồi mới đưa mắt nhìn Lê Dực Định ở trước mặt.
- Miễn lễ! Hoàng Manh, ban toạ.
- Tạ ân Bệ hạ!
Lê Dực Định ngồi xuống chiếc ghế được Hoàng Manh chuẩn bị sẵn. Hắn chỉ vừa an tọa thì Lê Đông Hoạt đã điềm đạm nói:
- Hai ta trước quân thần sau tình thân. Ở trước mặt trẫm, anh không cần câu nệ lễ tiết. Chuyện ở quân doanh đã ổn thỏa cả chứ?
- Hồi bẩm Bệ hạ, có thần ở đây thì người đừng lo chi cả. Vả lại, Kiêu Anh quân bấy chừ cũng được tăng cường nhiều hơn trước gấp đôi, ngày đêm rèn luyện khắt nghiệt để từ đó có thể chọn ra những người ưu tú, cất nhắc xông pha chiến trường. Hơn nữa thần vẫn đang chiêu mộ rộng rãi khắp cả nước, mong rằng sẽ có thêm hiền tài để phần nào giúp Bệ hạ nâng đỡ ưu phiền.
- Chuyện ở binh bộ có anh lo liệu thì trẫm không còn chi bất an nữa. Còn chuyện ở Tam Tân, mặc dầu không liên quan nhưng anh cứ để mắt một chút. Để mỗi mình Dương Thống ở đó trẫm thấy không đáng tin cậy.
Lê Dực Định gật đầu:
- Bệ hạ cứ an tâm. Thần sẽ lo liệu mọi thứ thực ổn thỏa.
Lê Đông Hoạt không nói gì nữa, chỉ đưa cho Hoàng Manh một lá thư. Hoàng Manh hiểu ý nên đã cẩn trọng mang nó đến cho Lê Dực Định và dâng bằng cả hai tay. Chậm rãi mở lá thư, Lê Dực Định không gấp gáp mà chậm rãi đọc từng dòng chữ nắn nót ở bên trong đó. Tự bản thân hắn cũng đã dự đoán trước và chuẩn bị tâm lý cho cả hai trường hợp nên không cảm thấy quá bất ngờ. Nhẹ nhàng gấp lại lá thư, hắn đưa lại cho Hoàng Manh dưới nụ cười ẩn ý của Lê Đông Hoạt.
- Lần này e rằng anh phải cực thân thêm rồi. Vả lại, không lập được đại vương phi thì đừng mong đến ngày vấn an hoàng tổ mẫu.
Hắn cười nhạt, đáp:
- Bao lâu nay thần luôn làm trái với tâm ý của hoàng tổ mẫu nên đã từ lâu không còn mặt mũi để vấn an người. Ngay cả chuyện lập đại vương phi bấy chừ cũng như vậy. Chẳng mong chi nhiều cả. Chỉ mong hoàng tổ mẫu dần dần buông bỏ chấp niệm. Ôn hòa với ta cũng như cho bản thân người những ngày thư thả.
- Nếu như hoàng tổ mẫu vẫn phản đối thì sao? Anh sẽ buông bỏ chứ?
Hắn dứt khoát đáp:
- Không! Không thể cầu thì đoạt. Bằng mọi giá thần cũng phải đưa bằng được nàng ấy về Qui Nam.
- Vậy… Biên giới phía Tây Nam vẫn chưa ổn định. Dựng quân doanh, thao luyện binh sĩ, thay trẫm ổn định xã tắc.
Hiểu ý của Lê Đông Hoạt, Lê Dực Định khẽ cong nhẹ khoé môi đắc chí. Hắn quỳ xuống, từ trong đáy mắt đã không giấu được những tia trông mong.
- Thần lĩnh chỉ! Trọng trách Bệ hạ giao phó, thần tuyệt đối sẽ không lơ là.
Không bao lâu sau Lê Dực Định rời khỏi Minh Chánh Điện. Quyết định ban đầu phò tá Lê Đông Hoạt lên ngôi của hắn đã không hề uổng phí một chút nào cả. Cả hai thân thiết với nhau từ nhỏ. Dẫu rằng không nói nhưng Lê Đông Hoạt cũng hiểu được Lê Dực Định phần nào. Đồng ý để hắn dựng doanh trại ở biên giới Tây Nam chính là để Thành Vu nhìn thấy được sự đe dọa đang ngày một lăm le đến lãnh thổ của mình. Ngay thời khắc này Thành Vu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục binh chủng lẫn quân lương nên việc đối ngoại vô cùng nhạy cảm. Tế Linh đã bằng mặt không bằng lòng, giờ đây Qui Nam lại ngấm ngầm dựng doanh trại ở biên giới sẽ khiến triều đình có một phen lao đao.
Nếu như là ngày trước thì hắn thà cả đời này sống trong cô độc còn hơn khiến nữ nhân được gả cho mình chỉ vì bị lạnh nhạt mà như sống trong chiếc lồng rộng lớn. Còn bấy giờ thì khác. Đã gặp lại Chỉ Ni rồi thì hắn sẽ thực hiện lời hứa của ba năm về trước. Giúp nàng bôi son tân nương. Giúp nàng trở thành Đại vương phi cao quý nhất.
Hoàng đế gấp thư ngỏ lại rồi đặt xuống bàn, từ trong hơi thở cũng cảm nhận được muôn phần phiền não.
- Nàng ngồi xuống rồi đọc thư ngỏ này đi.
- Dạ!
Hoàng hậu ngồi xuống trường kỷ rồi cầm thư ngỏ lên xem. Tuy rằng đã đoán trước được sự việc này nhưng cũng phải bất ngờ vì chẳng tin nhà Qui Nam lại gấp rút đến vậy. Qui Nam vẫn còn chịu tang nên chuyện cử hành hôn lễ sẽ phải trì hoãn lại khoảng hai năm. Trong khi đó Chỉ Ni đã bao nhiêu tuổi rồi chứ. Thời gian càng trôi mà nàng vẫn chưa được gả đi thì sẽ mang nhiều dị nghị, còn bị cho là mất duyên, quá lứa lỡ thì nên chẳng thể gả được nữa.
Đưa nó cho Hốt Tu, Hoàng hậu nhẹ giọng nói:
- Nhà Qui Nam hiện đang chịu tang Thạc Hoà đế thì sao có thể cử hành hỉ sự trong vòng hai năm nay. Vả lại Chỉ Ni đã đến tuổi này cũng nên gả đi rồi. Thần thiếp không muốn ái nữ chịu thêm khổ sở nào nữa. Bệ hạ nghĩ xem! Hay là người ban cho con một phủ trưởng công chúa rồi chọn một thần tử ưu tú làm phò mã.
Làm sao Hoàng đế không biết được những chuyện này kia chứ. Tuy nhiên, Lê Dực Định bao năm chinh chiến sa trường, tiếng tăm lừng lẫy lại thêm tính cách cuồng bạo. Không muốn gả ái nữ đi xa nhưng Hoàng đế biết rõ để đối phó với hắn là chuyện không dễ dàng gì.
- Chỉ Ni và Lê Dực Định đã có tư tình từ trước. Ngày ấy thì không sao, nhưng nay hắn đã biết ái nữ vẫn còn sống thì sẽ dễ dàng buông bỏ ư? Là trẫm thì trẫm vẫn không bao giờ buông bỏ.
Hoàng hậu biết chuyện này vốn dĩ mang nhiều rắc rối. Dù sao thì chuyện ở Qui Nam trước kia đã ảnh hưởng đến Chỉ Ni rất nhiều. Quyết định không gả đi của nàng chẳng biết là do bản thân nguyện ý hay là có một lý do nào đó ràng buộc. Nhưng sau bao nhiêu chuyện đã trải qua thì Hoàng hậu vẫn mong ái nữ của mình mai này sẽ luôn được hạnh phúc và có một đời an yên.
- Chỉ Ni đã nói với thần thiếp rằng không muốn gả đi. Bệ hạ! Là không muốn gả chứ chẳng phải là không gả cho Lê Dực Định. Biết lời của con có ẩn ý nhưng những ngày qua thần thiếp đã suy nghĩ hết mọi cách vẫn không thể biết được nguyên do là ở đâu. Nếu Chỉ Ni đã quyết thì Bệ hạ cứ hồi thư ngỏ trước, quan trọng hơn hết vẫn là thể trạng của ái nữ.
Hoàng đế nhìn Hoàng hậu một lúc rồi lại đưa mắt nhìn xa xăm vô định. Chưa bao giờ người nghĩ rằng chính Chỉ Ni đã ra quyết định như thế này. Những tưởng phải do phu phụ họ ngăn cản nhưng từ quyết định ấy thì cũng phần nào nhận ra là có chuyện chẳng lành đã xảy ra. Trước tiên nên để Chỉ Ni bình tâm lại, còn chuyện gì khác cứ để từ từ rồi tính toán sau.
- Hốt Tu!
- Dạ có nô tài!
- Mang thư này hồi lại cho Qui Nam. Đến nội vụ phủ, căn dặn lấy loại mà trẫm dùng để may thêm áo bông cho Trưởng công chúa.
- Dạ! Nô tài đi ngay.
Hốt Tu cúi người lui ra sau vài bước rồi rời đi. Trong chính điện lúc này chỉ còn Hoàng đế và Hoàng hậu với không khí yên ắng đang dần bao phủ. Chuyện đã đến nước này thì họ không thể làm được gì khác hơn. Quan trọng nhất vẫn là Chỉ Ni có thể tịnh dưỡng thật tốt và không mang bất kỳ một di chứng gì.
…
Cho đến ngày hôm hay thì Lê Đông Hoạt đã lên ngôi được sáu tháng. Ấy vậy mà Thái hoàng thái hậu vẫn luôn tỏ ý không hài lòng. Ngoài những buổi tế lễ, thỉnh an quan trọng thì các ngày khác đều đóng chặt cửa Cung. Ngay cả Lê Dực Định cũng không muốn gặp mặt.
Suốt quãng thời gian này mọi chuyện đều diễn ra suông sẻ. Bên phía Lê Dư Mạnh cũng hành sự cẩn mật hơn. Tuy nhiên, Lê Dực Định vẫn ôm chiếc dằm cắm chặt ở trong lòng, luôn nghĩ cách để đối phó với hắn đồng thời vạch trần tất cả những chuyện của trước kia. Ở tiền triều, Lê Dực Định và Lê Thạch Thành ra sức công kích, dùng chính vụ chèn ép hắn đủ đường. Càng ngày dã tâm càng lớn, hoàn toàn để lộ ra ngoài mặt. Chính vì hai người họ có công phò tá Lê Đông Hoạt lên ngôi, hiện tại lại là trọng thần thiết yếu dưới trướng Hoàng đế nên các quan viên hai ban văn võ cũng không dám công khai đối đầu, những người trước kia ra sức phò tá cho Lê Dư Mạnh, Lê Hiến Đản,… Cũng dần dần rút lui để tránh hệ lụy đến gia quyến.
Lê Dực Định theo chân Hoàng Manh đi vào Minh Chánh Điện. Tính quãng thời gian từ Thành Vu trở về thì cũng đã được nửa năm nhưng hắn vẫn không nhận được tin gì liên quan đến Chỉ Ni. Không rõ thể trạng của nàng đã ra sao, tuy nhiên, ở Thành Vu yên hơi lặng tiếng như vậy ắt hẳn đã không có gì nghiêm trọng. Thế cục hiện tại đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay. Hắn chỉ còn hai tâm nguyện cuối. Một là triệt hạ triệt để phe phái Lê Dư Mạnh để củng cố thêm địa vị của bản thân và ngôi báu của Lê Đông Hoạt, không những vậy mà còn trả lại ân oán của bốn năm trước. Hai là bằng mọi giá cũng phải cầu hôn thành công với Thành Vu, đường đường chính chính cưới Chỉ Ni và đưa nàng về phủ, đây cũng là tâm nguyện lớn nhất, quan trọng nhất của nửa đời còn lại.
Dừng chân trước Lê Đông Hoạt, Lê Dực Định quỳ xuống hành lễ.
- Thần xin bái kiến Bệ hạ!
Lê Đông Hoạt đặt cọ xuống, gấp lại tấu chương rồi mới đưa mắt nhìn Lê Dực Định ở trước mặt.
- Miễn lễ! Hoàng Manh, ban toạ.
- Tạ ân Bệ hạ!
Lê Dực Định ngồi xuống chiếc ghế được Hoàng Manh chuẩn bị sẵn. Hắn chỉ vừa an tọa thì Lê Đông Hoạt đã điềm đạm nói:
- Hai ta trước quân thần sau tình thân. Ở trước mặt trẫm, anh không cần câu nệ lễ tiết. Chuyện ở quân doanh đã ổn thỏa cả chứ?
- Hồi bẩm Bệ hạ, có thần ở đây thì người đừng lo chi cả. Vả lại, Kiêu Anh quân bấy chừ cũng được tăng cường nhiều hơn trước gấp đôi, ngày đêm rèn luyện khắt nghiệt để từ đó có thể chọn ra những người ưu tú, cất nhắc xông pha chiến trường. Hơn nữa thần vẫn đang chiêu mộ rộng rãi khắp cả nước, mong rằng sẽ có thêm hiền tài để phần nào giúp Bệ hạ nâng đỡ ưu phiền.
- Chuyện ở binh bộ có anh lo liệu thì trẫm không còn chi bất an nữa. Còn chuyện ở Tam Tân, mặc dầu không liên quan nhưng anh cứ để mắt một chút. Để mỗi mình Dương Thống ở đó trẫm thấy không đáng tin cậy.
Lê Dực Định gật đầu:
- Bệ hạ cứ an tâm. Thần sẽ lo liệu mọi thứ thực ổn thỏa.
Lê Đông Hoạt không nói gì nữa, chỉ đưa cho Hoàng Manh một lá thư. Hoàng Manh hiểu ý nên đã cẩn trọng mang nó đến cho Lê Dực Định và dâng bằng cả hai tay. Chậm rãi mở lá thư, Lê Dực Định không gấp gáp mà chậm rãi đọc từng dòng chữ nắn nót ở bên trong đó. Tự bản thân hắn cũng đã dự đoán trước và chuẩn bị tâm lý cho cả hai trường hợp nên không cảm thấy quá bất ngờ. Nhẹ nhàng gấp lại lá thư, hắn đưa lại cho Hoàng Manh dưới nụ cười ẩn ý của Lê Đông Hoạt.
- Lần này e rằng anh phải cực thân thêm rồi. Vả lại, không lập được đại vương phi thì đừng mong đến ngày vấn an hoàng tổ mẫu.
Hắn cười nhạt, đáp:
- Bao lâu nay thần luôn làm trái với tâm ý của hoàng tổ mẫu nên đã từ lâu không còn mặt mũi để vấn an người. Ngay cả chuyện lập đại vương phi bấy chừ cũng như vậy. Chẳng mong chi nhiều cả. Chỉ mong hoàng tổ mẫu dần dần buông bỏ chấp niệm. Ôn hòa với ta cũng như cho bản thân người những ngày thư thả.
- Nếu như hoàng tổ mẫu vẫn phản đối thì sao? Anh sẽ buông bỏ chứ?
Hắn dứt khoát đáp:
- Không! Không thể cầu thì đoạt. Bằng mọi giá thần cũng phải đưa bằng được nàng ấy về Qui Nam.
- Vậy… Biên giới phía Tây Nam vẫn chưa ổn định. Dựng quân doanh, thao luyện binh sĩ, thay trẫm ổn định xã tắc.
Hiểu ý của Lê Đông Hoạt, Lê Dực Định khẽ cong nhẹ khoé môi đắc chí. Hắn quỳ xuống, từ trong đáy mắt đã không giấu được những tia trông mong.
- Thần lĩnh chỉ! Trọng trách Bệ hạ giao phó, thần tuyệt đối sẽ không lơ là.
Không bao lâu sau Lê Dực Định rời khỏi Minh Chánh Điện. Quyết định ban đầu phò tá Lê Đông Hoạt lên ngôi của hắn đã không hề uổng phí một chút nào cả. Cả hai thân thiết với nhau từ nhỏ. Dẫu rằng không nói nhưng Lê Đông Hoạt cũng hiểu được Lê Dực Định phần nào. Đồng ý để hắn dựng doanh trại ở biên giới Tây Nam chính là để Thành Vu nhìn thấy được sự đe dọa đang ngày một lăm le đến lãnh thổ của mình. Ngay thời khắc này Thành Vu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục binh chủng lẫn quân lương nên việc đối ngoại vô cùng nhạy cảm. Tế Linh đã bằng mặt không bằng lòng, giờ đây Qui Nam lại ngấm ngầm dựng doanh trại ở biên giới sẽ khiến triều đình có một phen lao đao.
Nếu như là ngày trước thì hắn thà cả đời này sống trong cô độc còn hơn khiến nữ nhân được gả cho mình chỉ vì bị lạnh nhạt mà như sống trong chiếc lồng rộng lớn. Còn bấy giờ thì khác. Đã gặp lại Chỉ Ni rồi thì hắn sẽ thực hiện lời hứa của ba năm về trước. Giúp nàng bôi son tân nương. Giúp nàng trở thành Đại vương phi cao quý nhất.