Chương 103: Tin Xấu
Chỉ sau mười ngày Quốc tang của Thạc Hoà đế. Dưới sự phù trợ của các đại thần, Thái sư Trần Nhân Thể, Khiêm Hòa Đại vương Lê Dực Định, Nhuận Liễn vương Lê Thạch Thành, Lại bộ thượng thư Chu Toản, Đại học sĩ Liễu Lộc Kha, Đại thần Võ Thanh Ngạc,… Lê Đông Hoạt chính thức lên ngôi ở Điện Kim Hoà, lấy năm sau là năm đầu niên hiệu Vĩnh Bảo. Cùng ngày hôm đó tôn Hoàng thái hậu Mục thị làm Thái hoàng thái hậu, tấn tôn Diệp Xuân Thứ phi Dương thị làm Hoàng thái hậu và sách lập Vương phi Mai thị làm Hoàng hậu, đợi sau khi mãn tang Tiên đế sẽ cử hành đại điển tấn tôn và đại điển sách lập, bố cáo thiên hạ.
Năm Vĩnh Bảo nguyên niên, Khiêm Hòa Đại vương Lê Dực Định được phong Binh bộ Thượng thư, tước hiệu Tĩnh Vũ Thiên Đại vương; Nhuận Liễn vương Lê Thạch Thành được phong Lễ bộ Thượng thư, tước hiệu Túc Mẫn Tề Đại vương. Hai tước vị này được phép truyền lại cho hậu duệ nhiều đời sau mà không bị giáng bậc như nào tước vị khác. Cả Lê Dư Mạnh, Lê Hiến Đản,… Cùng các Hoàng thất khác vẫn được phong tước hiệu nhưng bị hạn chế khá nhiều. Lê Đông Hoạt vừa lên ngôi không lâu, thế lực vẫn chưa vững chắc nên phải ra sức kềm cặp những Hoàng tử năm ấy cùng tranh đoạt Hoàng vị, trong đó phải kể đến Lê Dư Mạnh vì còn Vân Âm Nguyên thái phi cùng nhà ngoại hậu thuẫn ở phía sau vô cùng mạnh mẽ. Dẫu rằng hầu như biết rõ những chuyện mà Lê Dư Mạnh đã từng làm nhưng vẫn không thể vạch trần mọi thứ vào ngay thời khắc này. Chi bằng để người đời phê phán Tân quân thì Lê Đông Hoạt lại hành sự cẩn trọng, đợi sau vài năm sẽ tìm cớ diệt trừ những mối nguy hại đang đe dọa mình cùng các vây cánh ở xung quanh.
Ở Thành Vu bấy giờ đã ổn định được nhiều hơn về mọi mặt, khác hẳn với Qui Nam quãng thời gian qua ngày đêm đều phải ngồi trên đống lửa. Mặc dầu quyết định mở cửa Nam Tây Nam của Hoàng đế khiến nhà Tế Linh phẫn nộ không ít nhưng vì Thành Vu đã bắt tay với Qui Nam nên đành phải nhẫn nhịn ghim chặt mối thâm thù. Ngoài mặt vẫn đối ngoại suông sẻ tuy nhiên nội bộ bên trong đã ngấm ngầm suy tính từ lâu. Cũng chính vì mở cửa Nam Tây Nam giao thương giữa hai nước nên đời sống nhân dân được nâng cao rất nhiều, quốc khố từ ấy cũng được cải thiện.
Đã trôi qua vài tháng kể từ lúc Chỉ Ni được dùng Hạ Tuyết Đàm, Tát Vy Hỉ cũng được hạ giá long trọng gả đến Tây An. Dạo gần đây trong Cung yên bình vô cùng nên Hoàng đế rất an tâm mà tập trung vào xử lý chính vụ. Chuyện ở Qui Nam có Tân đế lớn như vậy đương nhiên không thể không vang dội khắp tứ phương bát hướng, nhờ vậy mà ở Thành Vu cũng nghe ngóng được vô số điều.
[Bộp!]
Đặt thư ngỏ lên bàn, Hoàng đế tựa người ra sau trường kỷ. Bấy giờ Qui Nam vừa có Tân đế không lâu, vẫn còn đang trong quãng thời gian chịu tang của Tiên đế thì sao có thể tổ chức hỉ sự được. Quả thực Hoàng đế không hề phủ nhận công lao của Lê Dực Định khi ấy đã bán mạng mình đổi lấy Hạ Tuyết Đàm, nhưng muốn cầu hôn trưởng công chúa lúc này không phải là thích hợp nhất. Nếu chấp thuận thì phải đến hai ba năm nữa mới hạ giá gả đi. Tuy nhiên Chỉ Ni bấy giờ đã bao nhiêu tuổi rồi chứ. Chẳng những vậy mà vừa giải được Vu linh tà cổ nên gả đến một nơi xa xôi như vậy khiến Hoàng đế không an lòng. Thêm một cái khó nữa là từ đầu cả hai đều có tình cảm từ trước, về phần Chỉ Ni chắc chắn sẽ muốn gả đi.
Trong khi Hoàng đế đang đau đầu nghĩ ngợi thì Hốt Tu đã mang vào một tách trà còn nghi ngút khói. Nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Hoàng đế, hắn cung kính cúi đầu.
- Dạ mời Bệ hạ dùng trà.
Hoàng đế gác khủy tay lên thành ghế, hỏi:
- Ngươi đi truyền chỉ rồi, vậy bấy chừ hoàng hậu đang ở đâu?
- Dạ bẩm Bệ hạ, Lệnh bà đang ở tẩm cung cùng Lệnh cô.
Gật gù chấp thuận, Hoàng đế có lẽ nên nghị sự với Hoàng hậu về việc nhà Qui Nam ngỏ ý cầu hôn Trưởng công chúa của Thành Vu. Hiện Chỉ Ni cũng cần có thời gian tịnh dưỡng nên Hoàng đế không muốn nàng phải chịu thêm bất kỳ đả kích nào. Từ khi còn nhỏ phải sống lưu vong ở nơi đất khách quê người, cuộc sống gần hai mươi năm qua chẳng có chi gọi là yên ổn. Chính vì lẽ ấy và thêm cả là trưởng nữ của Hoàng đế và Hoàng hậu nên sự sủng ái càng nhiều hơn bội phần. Do những chuyện đã xảy ra trong quá khứ mà bấy giờ Hoàng đế lại vô cùng nuông chiều đứa con gái này. Chỉ cần nàng muốn thì ắt sẽ được như ý, kể cả có gả đến Qui Nam xa xôi đi chăng nữa thì vẫn không vấn đề gì. Có điều lại phải đi xa nên không đành lòng một chút nào cả.
Hoàng đế cầm lấy tách trà hớp một ngụm, ánh mắt mỗi lúc một trở nên phức tạp hơn.
- Ngươi đi nói với hoàng hậu, tối nay trẫm muốn dùng thiện ở Phượng Nghi Cung.
- Dạ!
Phượng Nghi Cung.
[Cạch!]
Xương Di mang chiếc khăn lụa gấp lại rồi cất vào trong hộp gỗ. Kể từ ngày Chỉ Ni tỉnh lại thì dăm ba ngày là hắn lại đến Phượng Nghi Cung bắt mạch một lần. Trái ngược với sắc thái vui vẻ của mọi người, mỗi lần bắt mạch xong thì sắc mặt của Xương Di hoàn toàn không tốt, ngay cả bây giờ lại càng khó coi hơn. Từ đầu đến cuối đã nhìn rõ được thái độ của Xương Di nên Chỉ Ni cảm thấy dường như vẫn còn có điều gì khúc mắc. Rõ là thể trạng của nàng đang bình phục rất tốt nhưng sắc thái của hắn không hề thư thả một chút nào, ngay cả ánh nhìn cũng mang nhiều tia lảng tránh.
Chỉ Ni thu tay lại, đồng thời cũng cất lời:
- Quốc sư! Liệu rằng ta vẫn ổn chứ?
- Dạ bẩm, Lệnh cô đang bình phục rất tốt. - Hắn hơi cúi đầu.
Đương nhiên Chỉ Ni tự biết bản thân mình đang bình phục rất tốt nhưng điều khiến nàng thắc mắc là vì sao sắc mặt của Xương Di lại trở nên như vậy. Liệu rằng… Có di chứng gì để lại hay sao?
- Quốc sư! - Nàng khẽ gọi - Có chuyện chi thì cứ nói với ta, cũng có thể ta sẽ giữ bí mật giúp ngài.
Biết rằng bản thân không thể giấu được Chỉ Ni, chưa kể sau này còn có các Ngự y khác bắt mạch nên Xương Di không thể cứ lấp liếm được nữa. Hắn không phải sợ tội chết mà sợ rằng Chỉ Ni biết được tin này sẽ sa sút tinh thần, thể trạng vì thế mà không thể hồi phục như ban đầu được. Lùi về sau vài bước, Xương Di quỳ xuống rồi khấu đầu.
- Bẩm Lệnh cô… Vì người đã không được dùng Hạ Tuyết Đàm từ sớm, lại còn dầm mình trong trận tuyết ở dãy Lập Sơn nên ngọc thể đã tổn hại không ít. Chính vì ảnh hưởng lớn khi chịu cái lạnh giá ở núi tuyết mà thể trạng đã sụt giảm đi rất nhiều. Rất có thể… Rất có thể sau này sẽ không thể có hậu tự. Nếu như may mắn thì vẫn có hài tử nhưng thời gian bao lâu mới có thì thần không thể biết. Phỏng đoán chắc chắn rằng sẽ rất lâu.
Những câu chữ đều được Chỉ Ni thu hết vào tai không sót một từ. Lời nói ấy vừa dứt thì cũng là lúc nàng đã hoàn toàn chết sững. Mặc dù trong tâm đã chấn động không ít, nơi đáy mắt cũng không thể giữ được sự điềm tĩnh của ban đầu, tuy nhiên nàng vẫn cố nở một nụ cười gượng gạo để tự trấn an mình lẫn đối phương. Nơi cuống họng cứ như nghẹn ứ, phải mất một lúc thì mới có thể khó khăn nói ra:
- Ta… Ta biết rồi. Không còn sớm nữa, quốc sư nên nghỉ ngơi đi. Nhưng mà tạm thời đừng nói với phụ hoàng và hoàng mẫu, đến thời khắc thích hợp thì tự ta sẽ nói.
- Thần tuân lệnh! Thần xin cáo lui.
Xương Di hành lễ xong thì lùi người rời đi. Cùng lúc này Chỉ Ni đã cho người đóng chặt cửa tẩm cung rồi lệnh cho họ lui xuống hết.
Lúc bấy giờ, cả tẩm cung rộng lớn chỉ còn lại mỗi Chỉ Ni đang hoà mình vào khoảng không vắng lặng. Bất lực tựa người ra sau trường kỷ. Nàng chống khủy tay lên thành ghế, bàn tay áp vào trán trông vô cùng não nề. Không thể có hậu tự ư? Nàng đã bao nhiêu tuổi rồi kia chứ? Cả nam nhân kia, giờ đây đã ở tuổi tam tuần rồi, làm sao có thể vì một nữ nhân mà có thể chờ đợi thêm được nữa. Vả lại, một nữ nhân không thể có hậu tự thì còn mặt mũi nào để đối mặt với người đời. Càng nghĩ thì càng khiến tâm can thêm nhiều rối rắm. Từ cơn đau âm ỉ cứ mãi len lỏi ở trong lòng.
Chỉ Ni thở từng hơi dài nặng nề, nơi khoé mắt lại bắt đầu cay cay. Cuối cùng thì mọi chuyện lại kết thúc như vậy. Sau bao nhiêu năm quen biết, sau những tháng ngày trải qua muôn vàn trắc trở, sau tất cả những khổ ải đã từng bước qua thì tưởng chừng như cả hai đã cơ thể gần nhau thêm một bước để đến với bến bờ của hạnh phúc. Ấy vậy mà ngày hôm nay nhận được một đòn chí mạng này khiến nàng có thể nhìn rõ mồn một tương lai ở ngay trước mắt. Có lẽ Chỉ Ni nên sống một đời trong cô độc còn hơn là khiến người khác phải chịu bao nhiêu đàm tiếu, khổ sở cùng với mình.
Từng giọt lệ ấm nóng lăn dài trên đôi má đào. Chỉ Ni ngước mắt nhìn chậu hoa bạch đào đang nở rộ dưới ánh nắng dịu nhẹ của ngày đầu xuân. Vậy là đến nay đã tròn bốn năm nàng được đặt chân đến Kinh thành Qui Nam, tròn bốn năm mang hết tấm chân tình gửi gắm ở nơi hắn. Có lẽ chẳng bao giờ còn hi vọng sẽ được tương phùng. Mối lương duyên này tự tay nàng sẽ cắt đứt.
[Cạch!]
Nghe tiếng động ở cửa, Chỉ Ni vội vàng lau đi đôi dòng lệ đang tuôn rơi trong vô thức. Cố gắng bình tâm lại xem như chưa có gì. Lúc nàng đang gượng nở một nụ cười thì cũng là lúc Hoàng hậu vừa bước đến trước mặt.
Chỉ Ni vội vàng đứng dậy hành lễ.
- Nhi thần xin vấn an hoàng mẫu.
- Con còn chưa bình phục hẳn, mau đứng dậy đi.
Hoàng hậu nắm lấy đôi bàn tay đã lạnh ngắt của nàng từ lúc nào, trong lòng cũng nhận ra điều gì đó, muốn nói nhưng rồi lại thôi. Người không muốn Chỉ Ni phải suy nghĩ thêm điều gì nữa. Chỉ cần nàng vẫn vui vẻ và sống tốt những ngày tháng sau này là được rồi. Hai người cùng ngồi xuống trường kỷ, từ trong đáy mắt của Hoàng hậu vẫn không thể giấu được bao nhiêu là lo âu. Người nhỏ giọng:
- Chỉ Ni!
Cảm nhận được sức ở tay mỗi lúc thêm siết chặt, nàng không khỏi thắc mắc:
- Hoàng mẫu, người có chuyện chi khó nói sao?
Hoàng hậu thở dài, khẽ gật đầu.
- Hiện con đã bình phục rất nhiều rồi. Đây là chuyện vui nhưng ta lại thêm lo lắng qua từng ngày. Mẫu tử chúng ta tương phùng chưa lâu, nhỡ chăng Lê Dực Định có ý cầu hôn thì sao lại không thể gả. Hoàng mẫu biết hắn là người tốt nhưng lại để con sống ở nơi xa xôi như vậy nên không thể nào an lòng.
- Hoàng mẫu!
Chỉ Ni biết Hoàng hậu đã lo lắng cho mình ít nhiều. Nhưng càng nhận được sự quan tâm lo lắng của mọi người thì bản thân lại càng thêm phần hổ thẹn. Bây giờ nàng đã ra làm sao chứ? Một nữ nhân khó có thể có hậu tự, hoặc sẽ mang nhưng chẳng biết đến bao giờ. Với thân phận trưởng công chúa này thì lại càng lo sợ Hoàng đế và Hoàng hậu phải mang nhiều đàm tiếu, đôi khi cả nhân dân Thành Vu còn bị đánh đồng cũng như là nàng. Đương nhiên Chỉ Ni muốn gả chứ! Gả cho người mình yêu nhất. Gả cho người luôn yêu thương mình. Nhưng chuyện đã đến nước này, nàng không thể chỉ nghĩ cho hạnh phúc của bản thân mà bỏ mặc bao nhiêu người sẽ vì mình mà bị kéo vào một vòng xoáy không có điểm dừng.
Chỉ Ni cúi gằm mặt, cố giấu đi đôi mắt đang dần đỏ hoe.
- Hoàng mẫu! Nhi thần sẽ ở bên cạnh người cả đời. Người đừng gả nhi thần đi. Nhi thần van xin người…
Năm Vĩnh Bảo nguyên niên, Khiêm Hòa Đại vương Lê Dực Định được phong Binh bộ Thượng thư, tước hiệu Tĩnh Vũ Thiên Đại vương; Nhuận Liễn vương Lê Thạch Thành được phong Lễ bộ Thượng thư, tước hiệu Túc Mẫn Tề Đại vương. Hai tước vị này được phép truyền lại cho hậu duệ nhiều đời sau mà không bị giáng bậc như nào tước vị khác. Cả Lê Dư Mạnh, Lê Hiến Đản,… Cùng các Hoàng thất khác vẫn được phong tước hiệu nhưng bị hạn chế khá nhiều. Lê Đông Hoạt vừa lên ngôi không lâu, thế lực vẫn chưa vững chắc nên phải ra sức kềm cặp những Hoàng tử năm ấy cùng tranh đoạt Hoàng vị, trong đó phải kể đến Lê Dư Mạnh vì còn Vân Âm Nguyên thái phi cùng nhà ngoại hậu thuẫn ở phía sau vô cùng mạnh mẽ. Dẫu rằng hầu như biết rõ những chuyện mà Lê Dư Mạnh đã từng làm nhưng vẫn không thể vạch trần mọi thứ vào ngay thời khắc này. Chi bằng để người đời phê phán Tân quân thì Lê Đông Hoạt lại hành sự cẩn trọng, đợi sau vài năm sẽ tìm cớ diệt trừ những mối nguy hại đang đe dọa mình cùng các vây cánh ở xung quanh.
Ở Thành Vu bấy giờ đã ổn định được nhiều hơn về mọi mặt, khác hẳn với Qui Nam quãng thời gian qua ngày đêm đều phải ngồi trên đống lửa. Mặc dầu quyết định mở cửa Nam Tây Nam của Hoàng đế khiến nhà Tế Linh phẫn nộ không ít nhưng vì Thành Vu đã bắt tay với Qui Nam nên đành phải nhẫn nhịn ghim chặt mối thâm thù. Ngoài mặt vẫn đối ngoại suông sẻ tuy nhiên nội bộ bên trong đã ngấm ngầm suy tính từ lâu. Cũng chính vì mở cửa Nam Tây Nam giao thương giữa hai nước nên đời sống nhân dân được nâng cao rất nhiều, quốc khố từ ấy cũng được cải thiện.
Đã trôi qua vài tháng kể từ lúc Chỉ Ni được dùng Hạ Tuyết Đàm, Tát Vy Hỉ cũng được hạ giá long trọng gả đến Tây An. Dạo gần đây trong Cung yên bình vô cùng nên Hoàng đế rất an tâm mà tập trung vào xử lý chính vụ. Chuyện ở Qui Nam có Tân đế lớn như vậy đương nhiên không thể không vang dội khắp tứ phương bát hướng, nhờ vậy mà ở Thành Vu cũng nghe ngóng được vô số điều.
[Bộp!]
Đặt thư ngỏ lên bàn, Hoàng đế tựa người ra sau trường kỷ. Bấy giờ Qui Nam vừa có Tân đế không lâu, vẫn còn đang trong quãng thời gian chịu tang của Tiên đế thì sao có thể tổ chức hỉ sự được. Quả thực Hoàng đế không hề phủ nhận công lao của Lê Dực Định khi ấy đã bán mạng mình đổi lấy Hạ Tuyết Đàm, nhưng muốn cầu hôn trưởng công chúa lúc này không phải là thích hợp nhất. Nếu chấp thuận thì phải đến hai ba năm nữa mới hạ giá gả đi. Tuy nhiên Chỉ Ni bấy giờ đã bao nhiêu tuổi rồi chứ. Chẳng những vậy mà vừa giải được Vu linh tà cổ nên gả đến một nơi xa xôi như vậy khiến Hoàng đế không an lòng. Thêm một cái khó nữa là từ đầu cả hai đều có tình cảm từ trước, về phần Chỉ Ni chắc chắn sẽ muốn gả đi.
Trong khi Hoàng đế đang đau đầu nghĩ ngợi thì Hốt Tu đã mang vào một tách trà còn nghi ngút khói. Nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Hoàng đế, hắn cung kính cúi đầu.
- Dạ mời Bệ hạ dùng trà.
Hoàng đế gác khủy tay lên thành ghế, hỏi:
- Ngươi đi truyền chỉ rồi, vậy bấy chừ hoàng hậu đang ở đâu?
- Dạ bẩm Bệ hạ, Lệnh bà đang ở tẩm cung cùng Lệnh cô.
Gật gù chấp thuận, Hoàng đế có lẽ nên nghị sự với Hoàng hậu về việc nhà Qui Nam ngỏ ý cầu hôn Trưởng công chúa của Thành Vu. Hiện Chỉ Ni cũng cần có thời gian tịnh dưỡng nên Hoàng đế không muốn nàng phải chịu thêm bất kỳ đả kích nào. Từ khi còn nhỏ phải sống lưu vong ở nơi đất khách quê người, cuộc sống gần hai mươi năm qua chẳng có chi gọi là yên ổn. Chính vì lẽ ấy và thêm cả là trưởng nữ của Hoàng đế và Hoàng hậu nên sự sủng ái càng nhiều hơn bội phần. Do những chuyện đã xảy ra trong quá khứ mà bấy giờ Hoàng đế lại vô cùng nuông chiều đứa con gái này. Chỉ cần nàng muốn thì ắt sẽ được như ý, kể cả có gả đến Qui Nam xa xôi đi chăng nữa thì vẫn không vấn đề gì. Có điều lại phải đi xa nên không đành lòng một chút nào cả.
Hoàng đế cầm lấy tách trà hớp một ngụm, ánh mắt mỗi lúc một trở nên phức tạp hơn.
- Ngươi đi nói với hoàng hậu, tối nay trẫm muốn dùng thiện ở Phượng Nghi Cung.
- Dạ!
Phượng Nghi Cung.
[Cạch!]
Xương Di mang chiếc khăn lụa gấp lại rồi cất vào trong hộp gỗ. Kể từ ngày Chỉ Ni tỉnh lại thì dăm ba ngày là hắn lại đến Phượng Nghi Cung bắt mạch một lần. Trái ngược với sắc thái vui vẻ của mọi người, mỗi lần bắt mạch xong thì sắc mặt của Xương Di hoàn toàn không tốt, ngay cả bây giờ lại càng khó coi hơn. Từ đầu đến cuối đã nhìn rõ được thái độ của Xương Di nên Chỉ Ni cảm thấy dường như vẫn còn có điều gì khúc mắc. Rõ là thể trạng của nàng đang bình phục rất tốt nhưng sắc thái của hắn không hề thư thả một chút nào, ngay cả ánh nhìn cũng mang nhiều tia lảng tránh.
Chỉ Ni thu tay lại, đồng thời cũng cất lời:
- Quốc sư! Liệu rằng ta vẫn ổn chứ?
- Dạ bẩm, Lệnh cô đang bình phục rất tốt. - Hắn hơi cúi đầu.
Đương nhiên Chỉ Ni tự biết bản thân mình đang bình phục rất tốt nhưng điều khiến nàng thắc mắc là vì sao sắc mặt của Xương Di lại trở nên như vậy. Liệu rằng… Có di chứng gì để lại hay sao?
- Quốc sư! - Nàng khẽ gọi - Có chuyện chi thì cứ nói với ta, cũng có thể ta sẽ giữ bí mật giúp ngài.
Biết rằng bản thân không thể giấu được Chỉ Ni, chưa kể sau này còn có các Ngự y khác bắt mạch nên Xương Di không thể cứ lấp liếm được nữa. Hắn không phải sợ tội chết mà sợ rằng Chỉ Ni biết được tin này sẽ sa sút tinh thần, thể trạng vì thế mà không thể hồi phục như ban đầu được. Lùi về sau vài bước, Xương Di quỳ xuống rồi khấu đầu.
- Bẩm Lệnh cô… Vì người đã không được dùng Hạ Tuyết Đàm từ sớm, lại còn dầm mình trong trận tuyết ở dãy Lập Sơn nên ngọc thể đã tổn hại không ít. Chính vì ảnh hưởng lớn khi chịu cái lạnh giá ở núi tuyết mà thể trạng đã sụt giảm đi rất nhiều. Rất có thể… Rất có thể sau này sẽ không thể có hậu tự. Nếu như may mắn thì vẫn có hài tử nhưng thời gian bao lâu mới có thì thần không thể biết. Phỏng đoán chắc chắn rằng sẽ rất lâu.
Những câu chữ đều được Chỉ Ni thu hết vào tai không sót một từ. Lời nói ấy vừa dứt thì cũng là lúc nàng đã hoàn toàn chết sững. Mặc dù trong tâm đã chấn động không ít, nơi đáy mắt cũng không thể giữ được sự điềm tĩnh của ban đầu, tuy nhiên nàng vẫn cố nở một nụ cười gượng gạo để tự trấn an mình lẫn đối phương. Nơi cuống họng cứ như nghẹn ứ, phải mất một lúc thì mới có thể khó khăn nói ra:
- Ta… Ta biết rồi. Không còn sớm nữa, quốc sư nên nghỉ ngơi đi. Nhưng mà tạm thời đừng nói với phụ hoàng và hoàng mẫu, đến thời khắc thích hợp thì tự ta sẽ nói.
- Thần tuân lệnh! Thần xin cáo lui.
Xương Di hành lễ xong thì lùi người rời đi. Cùng lúc này Chỉ Ni đã cho người đóng chặt cửa tẩm cung rồi lệnh cho họ lui xuống hết.
Lúc bấy giờ, cả tẩm cung rộng lớn chỉ còn lại mỗi Chỉ Ni đang hoà mình vào khoảng không vắng lặng. Bất lực tựa người ra sau trường kỷ. Nàng chống khủy tay lên thành ghế, bàn tay áp vào trán trông vô cùng não nề. Không thể có hậu tự ư? Nàng đã bao nhiêu tuổi rồi kia chứ? Cả nam nhân kia, giờ đây đã ở tuổi tam tuần rồi, làm sao có thể vì một nữ nhân mà có thể chờ đợi thêm được nữa. Vả lại, một nữ nhân không thể có hậu tự thì còn mặt mũi nào để đối mặt với người đời. Càng nghĩ thì càng khiến tâm can thêm nhiều rối rắm. Từ cơn đau âm ỉ cứ mãi len lỏi ở trong lòng.
Chỉ Ni thở từng hơi dài nặng nề, nơi khoé mắt lại bắt đầu cay cay. Cuối cùng thì mọi chuyện lại kết thúc như vậy. Sau bao nhiêu năm quen biết, sau những tháng ngày trải qua muôn vàn trắc trở, sau tất cả những khổ ải đã từng bước qua thì tưởng chừng như cả hai đã cơ thể gần nhau thêm một bước để đến với bến bờ của hạnh phúc. Ấy vậy mà ngày hôm nay nhận được một đòn chí mạng này khiến nàng có thể nhìn rõ mồn một tương lai ở ngay trước mắt. Có lẽ Chỉ Ni nên sống một đời trong cô độc còn hơn là khiến người khác phải chịu bao nhiêu đàm tiếu, khổ sở cùng với mình.
Từng giọt lệ ấm nóng lăn dài trên đôi má đào. Chỉ Ni ngước mắt nhìn chậu hoa bạch đào đang nở rộ dưới ánh nắng dịu nhẹ của ngày đầu xuân. Vậy là đến nay đã tròn bốn năm nàng được đặt chân đến Kinh thành Qui Nam, tròn bốn năm mang hết tấm chân tình gửi gắm ở nơi hắn. Có lẽ chẳng bao giờ còn hi vọng sẽ được tương phùng. Mối lương duyên này tự tay nàng sẽ cắt đứt.
[Cạch!]
Nghe tiếng động ở cửa, Chỉ Ni vội vàng lau đi đôi dòng lệ đang tuôn rơi trong vô thức. Cố gắng bình tâm lại xem như chưa có gì. Lúc nàng đang gượng nở một nụ cười thì cũng là lúc Hoàng hậu vừa bước đến trước mặt.
Chỉ Ni vội vàng đứng dậy hành lễ.
- Nhi thần xin vấn an hoàng mẫu.
- Con còn chưa bình phục hẳn, mau đứng dậy đi.
Hoàng hậu nắm lấy đôi bàn tay đã lạnh ngắt của nàng từ lúc nào, trong lòng cũng nhận ra điều gì đó, muốn nói nhưng rồi lại thôi. Người không muốn Chỉ Ni phải suy nghĩ thêm điều gì nữa. Chỉ cần nàng vẫn vui vẻ và sống tốt những ngày tháng sau này là được rồi. Hai người cùng ngồi xuống trường kỷ, từ trong đáy mắt của Hoàng hậu vẫn không thể giấu được bao nhiêu là lo âu. Người nhỏ giọng:
- Chỉ Ni!
Cảm nhận được sức ở tay mỗi lúc thêm siết chặt, nàng không khỏi thắc mắc:
- Hoàng mẫu, người có chuyện chi khó nói sao?
Hoàng hậu thở dài, khẽ gật đầu.
- Hiện con đã bình phục rất nhiều rồi. Đây là chuyện vui nhưng ta lại thêm lo lắng qua từng ngày. Mẫu tử chúng ta tương phùng chưa lâu, nhỡ chăng Lê Dực Định có ý cầu hôn thì sao lại không thể gả. Hoàng mẫu biết hắn là người tốt nhưng lại để con sống ở nơi xa xôi như vậy nên không thể nào an lòng.
- Hoàng mẫu!
Chỉ Ni biết Hoàng hậu đã lo lắng cho mình ít nhiều. Nhưng càng nhận được sự quan tâm lo lắng của mọi người thì bản thân lại càng thêm phần hổ thẹn. Bây giờ nàng đã ra làm sao chứ? Một nữ nhân khó có thể có hậu tự, hoặc sẽ mang nhưng chẳng biết đến bao giờ. Với thân phận trưởng công chúa này thì lại càng lo sợ Hoàng đế và Hoàng hậu phải mang nhiều đàm tiếu, đôi khi cả nhân dân Thành Vu còn bị đánh đồng cũng như là nàng. Đương nhiên Chỉ Ni muốn gả chứ! Gả cho người mình yêu nhất. Gả cho người luôn yêu thương mình. Nhưng chuyện đã đến nước này, nàng không thể chỉ nghĩ cho hạnh phúc của bản thân mà bỏ mặc bao nhiêu người sẽ vì mình mà bị kéo vào một vòng xoáy không có điểm dừng.
Chỉ Ni cúi gằm mặt, cố giấu đi đôi mắt đang dần đỏ hoe.
- Hoàng mẫu! Nhi thần sẽ ở bên cạnh người cả đời. Người đừng gả nhi thần đi. Nhi thần van xin người…