Chương : 55
CHƯƠNG 55: CÓ ANH Ở ĐÂ
Nhưng Cố Hải Sâm lại kiên trì không
ngừng gọi tới.
Cố Tuyết Trinh bực bội nhấc máy: “Nếu tôi
nhớ không nhầm, hình như vẫn chưa tới lúc
gặp mặt, hơn nữa…”
Cô dừng một chút: “Nhờ phước của con
gái ông mà bây giờ tôi đang bị thương!”
Cố Hải Sâm không hề hỏi chuyện cô bị
thương, giọng điệu không vui nói: “Không
phải muốn gặp mặt.”
“Vậy thì có chuyện gì?”
Ông liên lạc với cô đều không có chuyện
gì hay, Cố Tuyết Trinh đã chuẩn bị tâm lý
thật tốt.
“Sắp tới tôi định thành lập nhà máy nhuộm
vải, cô nói với Diệp Chương, sau này công ty
thiết kế thời trang cần vải vóc thì có thể giới
thiệu nhà máy của tôi.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì chỉ cảm thấy
cực kỳ tức cười.
Rõ ràng cô đã chủ động nói mình bị
thương, nhưng ông ta không hề có một câu
quan tâm, trực tiếp đưa ra yêu cầu làm khó
như vậy.
Ông ta thật sự đúng là được đằng chân
lân đằng đâu!
Cô cười khẩy, kiên quyết từ chối: “Không
được! Lần trước ông muốn cổ phần, tôi đã
để lại ấn tượng không tốt với Phong Diệp
Chương. Lần này, đừng mơ có được lợi gì từ
anh ấy.”
“Đây là hợp tác, không phải là lấy lợi từ
cậu ta!”
Giọng điệu tức hộc máu của Cố Hải Sâm
truyền tới, nụ cười khẩy nơi khóe miệng của
Cố Tuyết Trinh càng sâu.
Nếu chuyện này không có lợi gì thì rốt
cuộc cái gì mới gọi là có lợi?
“Dù sao không được chính là không
được.”
Thái độ của cô rất kiên quyết.
“Cô”
Cho dù cách qua điện thoại thì cô cũng có
thể cảm nhận được Cố Hải Sâm đang tức
giận, nhưng cô vẫn không dao động.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng Cố Hải
Sâm cười, có lẽ là giận quá hóa cười.
Cố Tuyết Trinh không khỏi nhíu mày, trong
lòng có chút hoảng sợ.
“Cô đừng quên, bây giờ cô chỉ có thể
nghe lời của tôi!”
Lời nói đầy uy hiếp không cần nói cũng
biết.
Trong lòng Cố Tuyết Trinh bừng lên cơn
giận dữ, siết chặt lòng bàn tay, sau đó cô
buông ra, hít một hơi thật sâu nói “Tôi biết
rồi”, rồi cúp máy.
Cô ném điện thoại qua một bên, sau đó
dựa vào đầu giường, ngửa đầu, khuôn mặt
nhỏ xinh đẹp buồn rầu.
Lần này, cô phải mở lời với Phong Diệp.
Chương thế nào đây?
Mà anh nghe xong thì sẽ có phản ứng gì?
Thất vọng?
Hay là chán ghét?
Cố Tuyết Trinh vừa nghĩ anh chán ghét
mình thì không hiểu sao lại có chút bực bội,
không nhịn được mắng Cố Hải Sâm mấy
câu.
Phong Diệp Chương ra ngoài nghe điện
thoại xong không quay lại, đến bữa cơm tối
mới xuất hiện.
Cố Tuyết Trinh nhìn Phong Diệp Chương
bưng bàn ăn đi vào phòng thì vô cùng kinh
ngạc.
Phong Diệp Chương bình tĩnh đặt bàn ăn
xuống.
Cố Tuyết Trinh lấy lại tỉnh thần, buồn bực
hỏi: “Sao anh lại bưng lên?”
Phong Diệp Chương không giải thích
nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: “Tranh thủ ăn khi
còn nóng.”
Nếu anh không nói thì Cố Tuyết Trinh
cũng không hỏi lại, ngoan ngoãn cầm bát,
cúi đầu, ăn từ tốn.
Phong Diệp Chương im lặng nhìn cô, đôi
mắt thâm thúy như hố sâu, làm người khác
không thấy rõ cảm xúc.
Chuyện lần này của cô, rốt cuộc cũng là
do mẹ làm sai, là mẹ có lỗi với cô cho nên
anh chỉ có thể thay mẹ bù đắp cho cô.
Ánh mắt của anh thật sự làm người ta
không thể nào bỏ qua được.
Cố Tuyết Trinh khẽ cắn đũa, vẻ mặt có
chút do dự.
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, bất ngờ đối
diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, trái tim
không khỏi khẽ nảy lên một cái.
Cô hoảng loạn dời mắt đi, không được tự
nhiên hỏi: “Anh ăn chưa? Chưa ăn thì xuống
lầu ăn đi.”
Anh nhìn chằm chằm như vậy, cô ăn
không được tự nhiên.
Cô nhìn xung quanh, nhưng không dám
đối diện với anh, đáy mắt Phong Diệp
Chương nổi lên ý cười, nhẹ giọng hỏi: “Chân
sao rồi?”
Giọng anh dịu dàng như gió xuân ấm áp
lướt nhẹ qua mặt hồ trong lòng cô, nổi lên
gợn song lăn tăn.
Cô đè xuống cảm giác khác thường trong
lòng, khóe môi cong lên, cười nói: “Vẫn ổn,
không đau lắm.”
Phong Diệp Chương nhìn dáng vẻ không
sao của cô, càng cảm thấy mẹ quá đáng.
Anh nở nụ cười hiếm thấy, nói: “Mấy ngày
nay em nghỉ ngơi cho tốt, không cần quan
tâm chuyện gì cả, có tôi ở đây.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy bốn chữ “Có tôi
ở đây” thì cảm động.
Nhiều năm qua, cô luôn một thân một
mình gánh vác mọi chuyện, hiện tại có người
nói với cô như vậy, sao cô có thể không cảm
động chứ?
Đáng tiếc, anh là chồng của Cố Tuyết
Trâm.
Đáy lòng Cố Tuyết Trinh lướt qua tia mất
mát, nghịch ngợm cười: “Ừm, em biết rồi,
mấy ngày nay em sẽ coi mình là heo.”
Phong Diệp Chương không nhịn được phì
cười, đuôi lông mày cũng nhướn cao vui vẻ.
Phong Diệp Chương chờ cô ăn xong mới
xuống lầu ăn cơm.
Căn phòng vốn rộng lớn, trước kia cô ở
một mình không cảm thấy trống vắng, hiện
tại Phong Diệp Chương vừa đi khỏi thì cô lập
tức cảm thấy vắng vẻ.
Có cảm giác khó chịu khó tả.
Cố Tuyết Trinh không khỏi bật cười, nhỏ
giọng bĩu môi nói: “Không lẽ người bị thương
thì sẽ nhõng nhẽo sao?”
Phong Diệp Chương nhanh chóng quay
lại.
“Sao nhanh vậy?” Cố Tuyết Trinh rất kinh
ngạc.
Còn chưa được mười phút đâu, anh ăn
cơm xong rồi hả?
“Không đói bụng.”
Phong Diệp Chương đến gần nói: “Tôi ở
thư phòng, có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu: “Ừm.”
Đồng ý là một chuyện, nhưng sao cô có
thể không biết xấu hổ làm phiền anh chứ?
Qua một lúc lâu, Cố Tuyết Trinh định đi
tắm một cái.
Tuy rằng bác sĩ có dặn miệng vết thương
tạm thời không thể đụng vào nước, nhưng
cô vẫn luôn thích sạch sẽ nên thật sự không
thể chịu đựng được một ngày không tắm
rửa.
Cong đầu gối sẽ ảnh hưởng đến miệng
vết thương, vì thế cô để thẳng hai chân,
chậm rãi di chuyển xuống giường, tay vịn
vào tủ đầu giường thử đứng lên.
Chân vừa đứng lên thì đầu gối truyền đến
cảm giác đau đớn xuyên tim.
Đau đến mức khiến cô ngã nhào về phía
trước, may mắn là trên sàn nhà có trải thảm
mềm, nếu không thì cô sẽ ngã tàn phế mất.
Nhưng cú ngã này vẫn phát ra tiếng
không nhỏ.
Cố Tuyết Trinh cố gắng muốn đứng lên,
nhưng vừa nhúc nhích, đầu gối lại đau đớn.
Cô không khỏi thấy thất vọng, gục đầu
xuống, không biết làm sao.
Bỗng nhiên “két” một tiếng, có người mở
cửa đi vào.
Cố Tuyết Trinh vội vàng quay đầu lại, lọt
vào tầm mắt chính là thân hình cao lớn của
Phong Diệp Chương.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy anh thì
trong lòng cô cảm thấy vô cùng tủi thân,
giống như nước lũ vỡ đê, sự đau xót xông tới
hốc mắt.
Cô nhanh chóng cắn môi, cố gắng ngăn
nước mắt lại, ngơ ngác nhìn anh đến gần.
Phong Diệp Chương đi đến trước mặt cô
thì dừng lại, mày kiếm nhíu chặt: “Em đang
làm gì vậy?”
Ở thư phòng anh nghe thấy một tiếng
“Bịch” thì lập tức ném công việc trong tay
xuống rồi chạy qua.
Anh nhìn dáng vẻ ngồi dưới đất đầy bất
lực của cô thì trái tim giống như bị người ta
bóp chặt.
Chẳng phải anh dặn có việc gì thì gọi anh
sao?
Cơn tức giận không tên nổi lên khiến sắc
mặt của anh cũng không tốt.
Cố Tuyết Trinh đối mặt với sự chất vấn
của anh thì càng tủi thân.
“Em… em chỉ muốn đi tắm một cái, không
ngờ sẽ như vậy.”
Giọng nói nghe như nức nở.
Phong Diệp Chương thấy cô cúi đầu tủi
thân, bất đắc dĩ thở dài, sau đó, anh ngồi
xuống, bế ngang cô lên.
Cố Tuyết Trinh giật mình, vội vàng nói:
“Em tự làm được.”
“Em tự làm được?” Phong Diệp Chương
lạnh lùng liếc cô một cái: “Nếu em có thể tự
làm được thì sẽ không ngồi dưới đất.”
Cố Tuyết Trinh nghẹn họng không biết nói
gì.