Chương : 54
CHƯƠNG 54: LIÊN QUAN GÌ ĐẾN CÔ
“Cậu chủ, tha mạng! Chúng tôi không dám
nữa, cầu xin anh!”
Hai người sợ mất mật.
Phong Diệp Chương khẽ gõ ngón trỏ theo
nhịp.
Người giúp việc ở phía trước lập tức nhét
đệm cói xuống dưới người của bọn họ.
Hai người giãy giụa muốn né tránh, lại bị
người giúp việc bên cạnh đè mạnh xuống.
Hai người kêu la thảm thiết, như muốn
thổi bay nóc nhà.
Anh nhìn trên trán bọn họ đổ mồ hôi lạnh
†o như hạt đậu, bàn tay đan chéo trước
người lúc này mới nhúc nhích: “Nói! Rốt
cuộc ai đã sai khiến?”
Hai nữ giúp việc đã sợ lắm rồi, sao còn
dám giấu giếm…
Một người nói: “Là bà chủ… bà chủ đã sai
chúng tôi làm!”
Một người khác cũng nhanh chóng nói
theo.
Phong Diệp Chương nguy hiểm nheo mắt
lại, lạnh lùng nói: “Có bằng chứng gì? Có
biết hậu quả của việc nói dối không?”
“Chuyện này…” Hai nữ giúp việc run bần
bật dựa vào nhau, có chút do dự.
“Nói!”
Một tiếng quát chói tai, hai người sợ đến
mức thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.
“Không… Không phải, là…”
Một người trong đó vừa muốn sửa lời thì
nghe thấy ngoài cửa có một giọng nói quen
thuộc truyền đến: “Anh Diệp Chương!”
Lục Kim Yến thấp tha thấp thỏm đi vào.
Cô ta vẫn luôn lo lắng hai nữ giúp việc này
sẽ khai mình ra, vì thế trong lòng đầy bất an,
muốn đến đây xem thế nào, không ngờ
đúng lúc gặp phải cảnh này.
“Cô tới làm gì?”
Rõ ràng tâm trạng của Phong Diệp
Chương rất không tốt, giọng điệu cũng
không thể nào tốt được.
Lục Kim Yến run sợ, nhắm mắt nói: “Em…
đến đây xem, rốt cuộc ai lại to gan dám đối
xử với Tuyết Trâm như vậy…”
Khi nói chuyện, ánh mắt cô ta nặng nề
lướt qua hai nữ giúp việc ngồi dưới đất, đáy
mắt lướt qua sự uy hiếp sắc bén.
Trái tìm của hai người kia lại run lên lần
thứ hai nói: “… Đúng là… là bà chủ đã sai
chúng tôi!”
Phong Diệp Chương sầm mặt xuống.
“Anh Diệp Chương, anh đừng tức giận. Hai
người giúp việc không hiểu chuyện, đuổi đi
là được, cần gì phải chấp nhặt với bọn họ.”
Lục Kim Yến đứng bên cạnh khuyên nhủ,
dáng vẻ thấu tình đạt lý.
Phong Diệp Chương lạnh lùng nhìn cô ta:
“Tôi đang tra hỏi bọn họ, liên quan gì đến
cô?”
Rõ ràng giọng điệu của anh rất không tốt.
Lục Kim Yến cứng lại, cảm thấy bị tổn
thương, ray rứt nói: “Em xin lỗi, là em nhiều
chuyện.”
Cô ta nói xong thì lấy ra hai tuýp thuốc
mỡ, giọng tủi thân nói: “Nghe nói Tuyết Trâm
bị thương rất nghiêm trọng… Thuốc mỡ này
là của một thầy thuốc trung y, chữa trị vết
thương ngoài da rất tốt, nếu anh không chê
thì có thể cho cô ấy thử xem.”
Phong Diệp Chương vẻ mặt không thay
đổi: “Để đó đi, cô có thể về rồi!”
Lục Kim Yến nghẹn họng, liếc hai người
giúp việc kia một cái, thăm dò hỏi: “Vậy bọn
Hội”
“Tôi sẽ tự xử lý!”
Giọng anh có chút mất kiên nhẫn, lại tỏ vẻ
không muốn nói nhiều với cô ta.
Lục Kim Yến siết chặt tay, trái tim đau
đớn, lại không thể không làm ra vẻ dịu dàng,
nói: “Vậy… em về đây.”
Cô ta nói xong thì xoay người rời khỏi.
Trước khi đi, cô ta hung hăng trừng mắt
nhìn hai người giúp việc kia, ánh nhìn cảnh
cáo làm hai người kia run lên.
Phong Diệp Chương nhìn Lục Kim Yến ra
ngoài, mới ngẩng đầu day day trán: “Quản
gia!”
“Cậu chủ!” Quản gia vội vàng dỉ tới.
“Đưa bọn họ đi đi, đừng bao giờ để tôi
nhìn thấy bọn họ nữa.”
Quản gia vội lên tiếng: “Vâng!”
Bọn họ nhanh chóng bị đưa đi, Phong
Diệp Chương mới đứng dậy, đi về phía cầu
thang, lúc đi qua tầm mắt vô tình nhìn hai
chai thuốc mỡ của Lục Kim Yến mang tới,
chỉ lướt qua rồi bước tiếp, hoàn toàn không
có ý định dùng.
Trong phòng ngủ rộng lớn, chăn mềm
bằng tơ lụa màu vàng nhạt, hoa văn hình lá
cờ màu xanh da trời nổi bật trên chiếc
giường lớn sang trọng lại rộng rãi.
Phong Diệp Chương đẩy cửa vào thì thấy
Cố Tuyết Trinh đang ngồi trên giường.
Lúc này cô đang nhíu mày lại, tay cầm
thuốc mỡ bôi vết thương ở đầu gối.
Ống quần bị kéo lên, lộ ra bắp chân trắng
nõn tinh tế, đầu gối hơi bầm tím.
Lông mày Phong Diệp Chương không khỏi
nhíu lại, anh chậm rãi đi tới, cầm lấy thuốc
mỡ trong tay cô.
Cố Tuyết Trinh giật minh: “Sao vậy?”
Phong Diệp Chương ngồi xuống bên cạnh
cô nói: “Đừng nhúc nhích!”
Cố Tuyết Trinh hơi sửng sốt: “A… Không
cần, em có thể tự làm được!”
Cô đưa tay muốn lấy lại thuốc mỡ thì bị
Phong Diệp Chương ngăn lại.
“Để tôi!”
Giọng điệu của anh cứng rắn, không cho
xen vào.
Cố Tuyết Trinh đành phải rụt tay về, im
lặng nhìn anh lấy thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên
đầu gối của cô.
Động tác của anh rất nhẹ, lông mi cong
khẽ chớp giống như quét vào lòng người
khác vậy.
Cảm giác da thịt chạm vào nhau làm cho
hai má Cố Tuyết Trinh nóng lên.
Một lúc sau, cuối cùng anh cũng bôi
thuốc mỡ xong.
Phong Diệp Chương nóng nắp lại, nhẹ
giọng dặn dò: “Hai ngày này không có việc
gì thì đừng xuống giường đi lung tung, cũng
đừng đụng vào nước.”
Giọng anh trầm khàn còn ẩn giấu một sự
ấm áp không tên.
Cố Tuyết Trinh gật đầu, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Sau đó có chuông điện thoại vang lên.
Phong Diệp Chương lấy điện thoại từ
trong túi ra, là công ty gọi tới, anh nhíu mày
cầm điện thoại ra ngoài.
Cố Tuyết Trinh thở dài một hơi, kết quả…
điện thoại của cô cũng vang lên.
Trên đó hiển thị ba chữ ‘Cố Hải Sâm’, cô
không khỏi nhíu mày, trong lòng mơ hồ khó
chịu, không nghe máy ngay.