Chương 56
“Trời ơi! Đẹp quá đi.” Ngọc Trân vui sướng nhảy cẫng lên nói.
“Ỏ, tao thích nó quá. Trời ơi.” Hai người không ngừng gào thét để thỏa lòng sung sướng và vui mừng với chiếc váy này. Lúc hai người đã chuẩn bị xong thì một tấm rèm che giữa hai khu vực của nam và nữ được mở ra.
Anh đứng một bên cô đứng một bên. Chiếc rèm vừa được kéo ra anh và cô đều ngẩng đầu lên nhìn nhau. Bốn mắt cứ nhìn chằm chằm vào nhau mà không thể không ngạc nhiên. Có lẽ anh đã bị si mê vẻ đẹp trong chiếc váy cưới lộng lẫy của cô.
Còn cô cũng bị vẻ điển trai và huyền bí của anh mê hoặc. Cả hai đứng im mà chẳng ai nói câu gì.
Hôm nay em xinh quá!” Anh đã chủ động mở lời trước để không khí không rơi vào tình huống gượng gạo như vừa nãy.
Cô đang ngắm anh thịt bị câu nói làm cho ngại ngùng.
“Cảm ơn anh. Hôm nay anh cũng rất đẹp.”
“Sao hai người sến thế?” Sau 3721 lần cãi nhau xong và làm hoà thì hai ông tướng cũng đã lết được cái xác lên đây.
Lên lúc nào phá thì không phá lại đi phá đúng cái lúc quan trọng này. Thật là anh chỉ muốn năm họ ra mang lên xào ruốc cũng nên. Câu nói của hai người kia cũng làm cô ngại đỏ mặt.
“Này hai cái anh kia, anh có thể nói cái gì nó bớt vô duyên đi được không?” Ngọc Trân lên tiếng chỉnh đốn lại cách ăn nói của Tống Gia Long.
“Này, cô có biết cô đang nói chuyện với ai hay không mà lên giọng th...?” Anh đang nói dở thì bị cô cắt ngang lời.
“Anh là ai thì đến con mèo nhà tôi nó còn biết, không cần giới thiệu. Nhưng trọng tâm chính là anh đừng nên nói những câu không nên nói không thì đừng trách tôi nóng tính.” Là một người có đai đen Karate thì cô không sợ bất kỳ bố con thằng nào hết.
Tài sản và danh tiếng của nhà họ Hà cũng không phải là nhỏ nên Hà Ngọc Trân không phải sợ hay kiêng nể ai. Cô là người công minh phân tư, chuyện gì ra chuyện đó rất quyết đoán.
“Cái con này...” Hết cãi nhau với Hàn Lục Bắc xong lại quay lên cãi nhau với bạn của cô. Thật luôn là anh cũng đang không thể nào hiểu nổi sao ngày xưa mình lại có thể làm bạn với thằng này.
“Anh làm sao? Anh thích gì nào?” Thấy anh vẫn còn làm càn Ngọc Trân không ngại mà lên tiếng thách thức. Hai người cứ như thế nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn sắc bén. Không ai chịu thua ai trước. Nào là lườm, nào là cười nhếch mép và một đống những hành động khiến cả 3 người đứng đấy chẳng ai hiểu nổi.
Người gì mà cứ gặp nhau là lại như chó với mèo. Đi cùng anh cũng phải qua lại vài lời. Mà bây giờ còn đi đấu khẩu với con gái. Chả hiểu thằng này có vấn đề về giới tính không nữa. Mai có khi anh phải nhờ người đi may cho cái váy màu hồng để mặc cho vừa lòng nhau quá.
“Ỏ, tao thích nó quá. Trời ơi.” Hai người không ngừng gào thét để thỏa lòng sung sướng và vui mừng với chiếc váy này. Lúc hai người đã chuẩn bị xong thì một tấm rèm che giữa hai khu vực của nam và nữ được mở ra.
Anh đứng một bên cô đứng một bên. Chiếc rèm vừa được kéo ra anh và cô đều ngẩng đầu lên nhìn nhau. Bốn mắt cứ nhìn chằm chằm vào nhau mà không thể không ngạc nhiên. Có lẽ anh đã bị si mê vẻ đẹp trong chiếc váy cưới lộng lẫy của cô.
Còn cô cũng bị vẻ điển trai và huyền bí của anh mê hoặc. Cả hai đứng im mà chẳng ai nói câu gì.
Hôm nay em xinh quá!” Anh đã chủ động mở lời trước để không khí không rơi vào tình huống gượng gạo như vừa nãy.
Cô đang ngắm anh thịt bị câu nói làm cho ngại ngùng.
“Cảm ơn anh. Hôm nay anh cũng rất đẹp.”
“Sao hai người sến thế?” Sau 3721 lần cãi nhau xong và làm hoà thì hai ông tướng cũng đã lết được cái xác lên đây.
Lên lúc nào phá thì không phá lại đi phá đúng cái lúc quan trọng này. Thật là anh chỉ muốn năm họ ra mang lên xào ruốc cũng nên. Câu nói của hai người kia cũng làm cô ngại đỏ mặt.
“Này hai cái anh kia, anh có thể nói cái gì nó bớt vô duyên đi được không?” Ngọc Trân lên tiếng chỉnh đốn lại cách ăn nói của Tống Gia Long.
“Này, cô có biết cô đang nói chuyện với ai hay không mà lên giọng th...?” Anh đang nói dở thì bị cô cắt ngang lời.
“Anh là ai thì đến con mèo nhà tôi nó còn biết, không cần giới thiệu. Nhưng trọng tâm chính là anh đừng nên nói những câu không nên nói không thì đừng trách tôi nóng tính.” Là một người có đai đen Karate thì cô không sợ bất kỳ bố con thằng nào hết.
Tài sản và danh tiếng của nhà họ Hà cũng không phải là nhỏ nên Hà Ngọc Trân không phải sợ hay kiêng nể ai. Cô là người công minh phân tư, chuyện gì ra chuyện đó rất quyết đoán.
“Cái con này...” Hết cãi nhau với Hàn Lục Bắc xong lại quay lên cãi nhau với bạn của cô. Thật luôn là anh cũng đang không thể nào hiểu nổi sao ngày xưa mình lại có thể làm bạn với thằng này.
“Anh làm sao? Anh thích gì nào?” Thấy anh vẫn còn làm càn Ngọc Trân không ngại mà lên tiếng thách thức. Hai người cứ như thế nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn sắc bén. Không ai chịu thua ai trước. Nào là lườm, nào là cười nhếch mép và một đống những hành động khiến cả 3 người đứng đấy chẳng ai hiểu nổi.
Người gì mà cứ gặp nhau là lại như chó với mèo. Đi cùng anh cũng phải qua lại vài lời. Mà bây giờ còn đi đấu khẩu với con gái. Chả hiểu thằng này có vấn đề về giới tính không nữa. Mai có khi anh phải nhờ người đi may cho cái váy màu hồng để mặc cho vừa lòng nhau quá.