Chương : 26
Bước vào đi... cánh cổng địa đàng...
Sẽ dễ dàng... nếu không suy nghĩ...
Trở lại làm người, hay biến thành ma?!
Muốn ở bên Yul, hay về với gia đình?!
Chỉ một lựa chọn thôi. Hãy sẵn sàng!
......................
Lật những trang giấy đầu tiên ra để bước vào một thể giới nội tâm diệu kỳ.
Để đọc được những điều mà nó chưa từng nghĩ tới.
Những cảm xúc khó hiểu mà hắn chưa bao giờ bộc bạch với một ai của... "ông chồng Yul"!
***
Ngày thứ nhất...
Cái con nhóc ngốc này! Vì lý do quái gì mà mình phải lấy nó nhỉ! Thật đúng là phiền phức! Loại con gái nửa mùa, lúc nào cũng tỏ vẻ rằng mình còn trinh trắng khiến mình phát ói. Thật muốn tống khứ nó đi quá... nhưng vẫn phải giữ lại... chỉ vì một khế ước...
He he, tối nay con nhỏ này đi tắm. Ít ra ta cũng phải gỡ lại chút đỉnh mới được. Ngồi chờ nó tắm xong rồi ta sẽ giở trò " đồi bại ". Hê hê, dù sao thì mình cũng đã là chồng nó rồi mà, đêm nay là đêm tân hôn, ngại gì chứ!
Ôi trời! Nhưng mọi chuyện thật chẳng dễ dàng khi nó lại đeo một chiếc vòng thánh giá! Cái hình thánh giá chết tiết ấy khiến cơ thể mình bỗng nhiên lại bị tê liệt! Chết tiệt! Chắc chắn nó là Thiện Quỷ, quái thật! Sao lại không phải là Quỷ luôn đi chứ! Như YuMi ấy! Mà thôi... lượn về phòng cái đã!.
-> Mới chỉ đọc đến đoạn này thôi, nó đã thấy Yul " sở khanh " vô cùng!
Tiếp tục nhẫn nhìn và cố gắng giữ bình tĩnh để lật sang trang thứ hai.
———-
Ngày thứ hai...
Con nhỏ đó muốn đi học. Mình biết vậy và mình đã để cho cô ta đi. Phiền phức thật! Thế nào tới trường cũng gây rắc rối cho mình coi mà xem! Nhưng thôi, dù sao cũng không thể để mang tiếng cho cô ta là người vợ thất học được. Đại nhân đây đành ra tay làm chút việc thiện để tích đức vậy!
Oài! Mà tích đức sao?! Cái khái niệm này nghe hơi bị nghịch lý đối với giới Quỷ đấy nhỉ! Nếu mà đám lâu la vô tình nghe thấy thì chắc tụi nó cười nhạo mình chết mất! Thôi bỏ đi... Cáu nhất vẫn là "cái thằng ranh" đó! Tên dở hơi lúc nào cũng bày đặt mặc đồ trắng nhìn phát ghét. Mà tại sao nó lại dám lân la lại gần người đã có "chồng" rồi cơ chứ! Cho dù cái con nhỏ đó cũng chẳng là gì quan trọng đối với mình thì cũng không thể để nó tung tăng đi lại với thằng khác ngay trong trường như thế được. Thật là mất mặt! Vả lại... cái tên đó cũng không đơn giản...
Với một cái lý lịch đáng ngờ và vô cùng bí ẩn như thế thì cũng phải để phòng.
-> Đọc đến đây mà Xư Bi khẽ cười phì, thì ra cái ngày hôm nay hắn bỗng dưng nổi quạu là vì như thế. Vậy là cái lúc đó... nó cứ ngỡ... là hắn đã ghen cơ đấy! He he!
Tiếp tục hứng chí mở sang trang tiếp theo để xem Yul còn càu nhàu điều gì về mình nữa nào!
———-
Ngày thứ năm...
Yà! Không hiểu là con nhỏ đó đang nghĩ mình là ai nữa mà nó dám mở lời mời mình đi diễn kịch cơ chứ! Thật ngốc nghếch! Chẳng lẽ một "vị đế vương" như mình mà lại có thể "hạ cố" xuất hiện giữa chốn đông người và làm trò như những tên hề mua vui như thế! Đùa đấy à... Vậy mà! Mình vẫn phải làm thật!
Nhưng cái con nhỏ YuMi ấy cũng thật là xảo quyệt. Đã nói là không được động đến "cô ta" nữa rồi... Nó coi lời nói của mình là gì chứ! Muốn làm phản à! Cho dù có là " em gái " đi chăng nữa thì cũng thật quá mức. Và việc kết liễu con rồng yêu quý của nó chỉ vì sự ngu ngốc khi giấu chiếc vòng trong trái tim nó cũng thật chẳng quá đáng đâu! Không có sự tha thứ dành cho kẻ phản bội, đó là luật lệ trong " thế giới của mình ".
...
Mà "con nhỏ đó" cũng thật ngốc! Sao nó dám ôm mình trước biết bao nhiêu là người ngay giữa trường như thế chứ! Còn gì là thanh danh... Chẳng nhẽ nó nghĩ nụ hôn ấy là thật sao?! Ngu ngốc, đã quá hạ cố để chữa lành vết thương cho nó bằng cái cách " độ lượng " như thế rồi! Nhưng dù sao... mình cũng không muốn để nó bị thương tích gì...
-> " Hắn không muốn mình bị thương sao?! Yul đã từng có suy nghĩ như thế à?! " – Chỉ nghĩ tới đây thôi, con bé đã chợt cảm thấy ấm lòng. Mặc dù chỉ ngay trước đó có vài giây thôi, con bé đã cảm thấy vô cùng bức xúc khi đọc mấy cái dòng trên =.=!
———
Ngày thứ sáu...
Hôm nay, theo như đã hẹn, mình và con nhỏ đó lại cùng sánh bước trên thảm đỏ nhà Mr.X để tham dự buổi party đúng như một đôi vợ chồng. Kể cũng mệt vì cái con nhỏ ú ở này chẳng biết khiêu vũ là gì cả. Nhưng đúng là... hôm nay... nó rất xinh! À! Mà không có ý khen ngợi gì nó đâu nhé! Chỉ là trông " khá ổn " hơn cái vẻ thường ngày lếch thếch của nó thôi. Hèm...
.........
Mà cũng thật không thể hiểu nổi là cô ta đang nghĩ cái quái gì nữa! Sao có thể liều mạng hi sinh sự sống của mình để cứu lấy một hồn ma cơ chứ?! Chẳng phải cứ để cho cái đoàn tàu ấy đâm vào con bé YuZu gì đó thì nó sẽ mất hồn và tan biến luôn sao?! Thế mà cô ta vẫn cứ cứng đầu... lao tới.
Mà nói đi cũng phải nói lại, không chỉ mình cô ta ngốc, chính mình cũng ngốc. Chẳng hiểu lúc ấy mình đang nghĩ cái gì nữa mà lại dám liều mạng để lộ thân phận để cứu lấy hai con nhỏ ngu ngốc ấy nhỉ! Mình không biết... không biết là tại sao lại có những cảm xúc đó. Nhưng lúc ấy, khi thấy con nhóc lao thẳng vào đường ray, mình đã thoáng sợ, sợ cái cảm giác sẽ mất nó... Tự dưng lại cảm thấy nó thật dũng cảm và mình cũng không thể khoanh tay. Vậy đấy! Biết trước là sẽ đau mà vẫn đành phải làm.
-> Đọc xong đoạn này mà thấy Yul thật lạnh lùng. Sao hắn có thể nghĩ là cứ để cho đoàn tàu ấy đâm chết hồn ma đó là xong chứ! Cho dù nó có là hồn ma... nhưng chắc chắn vẫn cảm nhận được nỗi đau. Vì Xư Bi cũng đã từng như vậy.
Nhưng, nhưng không hẳn là mãi thế. Dường như trong tâm trí của Yul đã có chút sự thay đổi khi hắn nói " thấy nó thật dũng cảm và mình cũng không thể khoanh tay ". Thế là cũng có chút sự thay đổi cho tấm lòng nguội lạnh của hắn rồi! Chẳng phải một con Quỷ thì chẳng bao giờ biết nghĩ cho ai hay sao?!
Và Yul đã làm ngược lại...
————–
Ngày thứ bảy...
Hôm nay mình đã hứa là sẽ cùng con bé đó đi chơi, còn địa điểm ở đâu thì tùy nó chọn lựa. Thế mà... Ối zời ơi!! Hết chỗ hay sao mà nó phải dắt mình đến cái chợ hôi hám đấy hả trời! Đồ đạc thì toàn những hàng cũ rích và đồ nhái hiệu từ khắp mọi nơi đổ về. Chết mất! Nhà mình có thiếu tiền đâu mà nó phải thích vào đây để mặc cả! Chưa kể con nhỏ đó chỉ biết nói mồm, mới có gặp ông bán hàng chém giá một tí mà đã chạy mất dép rồi! Hừm! May mà có đại nhân đây mở lòng nhân từ... nhưng cũng phải khắc vài dòng chữ trêu nó mới được. Dù sao thì cũng không muốn nó sau này chạy mất khỏi vòng tay mình...
Mà cái khu chợ búa này cũng thật tệ! Đồ ăn thức uống gì mà lục đục như cái bát mì hủ hủ... gì đó của con nhóc Xư Bi. Hơi người thì chen nhau tấp nập, chắc chút khí trong lành ở đây cũng không giữ nổi quá! Duy chỉ có mỗi món kẹo hồ lô hấp dẫn của mình là ngon nhất thôi à! Thế mà cái con nhỏ ngu ngốc đó lại cứ nói rằng đây là thứ đồ ngọt lợ... mình ghét nó TT___TT!!
Tới rạp chiếu phim là lúc mình biết được " bộ mặt thật – ngốc nghếch " của con nhóc này. Nó xem phim ma, không những không sợ mà còn thương xót cho con ma xấu số, bởi con ma đó cũng có thân phận hẩm hiu như nó. Mỗi tội, người đâu mà ngốc đến nỗi muốn khóc cũng chẳng dám thể hiện ra. Biết vậy, mình đành hỏi:
- Yà! Con sâu ngốc kia! Muốn khóc thì cứ khóc đi, sao phải cố nhịn như thế hả?!
Thế mà... biết nó nói gì không?!
- Hức! Không khóc đâu! Khóc làm nhòe mascara xấu lắm!
~~~~
Ôi chết mất! Lúc đó chỉ muốn phì cười mà cũng chẳng xong. Nhìn cái bộ dạng mếu máo của con nhóc đó mà tếu không chịu được. " Không biết là nó ngốc thật hay dễ thương nữa! ".
-> Dừng lại, dừng lại ở đoạn này. Tim nó ngừng đập. Hắn từng nghĩ mình dễ thương à?! Hay là ngốc nữa...
Nhưng mà... Không biết! Chỉ biết là rất thích thôi! Cái lúc đó có suy nghĩ gì mấy đâu. Thế mà lại được khen là dễ thương!
À mà sao mình lại phải vui nhỉ?! Sao lại vui chỉ vì một vài lời nói bâng quơ của hắn cơ chứ!! Biết thế... nhưng mà mình vẫn cứ vui.
........................
Gặm nhấm cuốn sách đến hết cả một buổi chiều, cuối cùng, nó cũng đã đọc tới được những dòng cuối. Những dòng mà khiến con tim nó bị lay chuyển và lệch hướng nhiều nhất. Dường như mọi suy nghĩ đều bị xáo trộn và khiến con bé hoang mang.
***
Ngày cuối tháng...
Cuối cùng thì con nhỏ đó cũng hành động. Thật không thể tin là nó dám phản lại mình. Thật không thể tin là đứa em gái bé nhỏ ngày nào đã thực sự trở thành một con Quỷ độc ác. Chỉ vì sự khoan dung và quá tin tưởng đến nỗi giao hết quyền hành điều khiển thế giới ma vào tay nó suốt thời gian qua... đã gây nên tai hại. Mà cũng không hoàn toàn trách được nó. Chẳng phải mình đã quá buông thả hay sao?!
Dành quá nhiều thời gian cho " con người " ở thế giới thực. Nhưng mình sẽ chẳng bao giờ hối hận. Ít nhất là bây giờ! Bởi... con người đó... trong tim... nó đã chiếm một vị ý yên định rồi. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ lay chuyển được. Nhưng việc để nó chìm sâu là điều không thể tránh. Có lẽ sẽ đau đớn, và cái cảm giác này là chưa từng trải qua. Mình không biết nó sẽ như thế nào. Nhưng mình sẽ cố gắng để sẵn sàng đối mặt. Dẫu vẫn biết, có một ngày, cô ấy sẽ ra đi...
Sợ cái cảm giác đó.
Một con Quỷ chưa từng biết sợ.
Thật ngu ngốc khi ban đầu đã quyết định thực hiện chuyện này.
Phải chăng là một mối nhân duyên khó tránh?!
Dẫu vẫn biết là chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu...
Dẫu vẫn biết là có một ngày, cô ấy sẽ phải quay lại thế giới thực của mình...
Nhưng...
Nhưng vẫn không muốn... Vẫn đau.
Cầu mong cho cô ấy sẽ thật căm hận.
Nếu phải vô tình bắt gặp cái nhìn căm hận ấy... có lẽ, mình sẽ bớt hối hận đi đôi chút.
Mình không muốn cô ấy phải dính vào cuộc chiến tranh phi nghĩa. Nếu bây giờ lôi cô ấy vào cuộc, chắc chắn sau này sẽ còn đau đớn hơn rất nhiều.
Có lẽ như thế sẽ là tốt hơn chăng?!
Đau đớn một hồi rồi tan biến. Rồi thời gian sẽ giúp làm liền vết thương lòng mà thôi. Một lời tạm biệt cũng không thể nói. Phải chăng như thế là quá tàn nhẫn?!
Không, một con Quỷ như mình thì không được biết hối hận vì " tàn nhẫn " là gì!
Mọi chuyện đã qua, hãy để nó qua.
Ký ức phải phai nhòa...
.................
Bần thần đóng cuốn sách lại, cả người nó đờ ra và gần như chết đứng. Nước mắt cứ tuôn trào mà không hiểu vì sao...
Sao nó lại khóc...
Sao nó lại đau lòng...
Sau con tim như muốn thắt nghẹn...
Và từng nhịp cứ muốn rời ra muôn mảnh...
Thật không thể tin được là hắn đang bảo vệ mình.
Thật không thể tin được là mình đã giận hờn hắn.
Thật không thể tin được là mình đã làm tim hắn đau...
Thật không thể tin được...
Mọi chuyện lại đổ vỡ ra như thế này.
Nếu cái sự thật ấy cứ được giấu kín mãi thì sao?!
Nếu mình cứ căm giận Yul mãi và không bao giờ nghĩ tới chuyện tha thứ.
Nếu... nếu sau này gặp lại, mình sẽ thực sự nhìn Yul bằng ánh mắt căm thù.
Không thể tin được rằng nếu có ngày ấy!
Và nó sẽ không bao giờ xảy ra! Con bé tin chắc thế.
Đặt hai cuốn sách lên bàn cân đong đếm của trái tim, nó đang đắn đo giữa hai sự lựa chọn.
Một, là ở lại.
Hai, là ra đi.
Ra đi chăng?!
Ra đi là từ bỏ tất cả!
Một cơ hội sống, một gia đình, một mái ấm mà nó đã hằng mong ước bấy lâu nay.
Liệu mục đích sống của nó là gì?!
Cái mục đích mà khiến nó đã phải gian khổ và cố gắng truy bắt mọi vong hồn suốt mấy tháng qua?!
Mục đích... Không! Cái mục đích ấy đáng được gạt bỏ.
Để... " Em chọn anh. Yul ạ! ".
Đặt quyển sách mà Jen sunbea đã tặng xuống, nó nhẹ nhàng nâng lên cuốn nhật ký của Yul và ghì chặt vào trong lòng. Vội vàng đi tìm đường giải quyết.
...............
Bao trùm ngôi nhà là một vùng bóng tối, ánh sáng không còn và chỉ còn lại một màu úa đen. Sau khi Yul đi, có lẽ tất cả mọi người cũng trở về thế giới thứ ba – ngôi nhà thực sự của mình để đón đầu với một cuộc chiến mới – cuộc chiến giữa những con Quỷ cầm quyền trong bóng tối.
Càng nghĩ, nó lại càng lo sợ khi bước đi trong những dãy hành lang đen tối và sâu hun hút, không có lấy một vệt ánh sáng. Hoảng loạn chạy vội ra khỏi căn nhà, lúc này, nó mới phát hiện ra tất cả đã trở về nguyên dạng của nó, đúng với ý nghĩa của một " lâu đài ma "!. Vội vã đi tìm Mom, người mà duy nhất bây giờ con bé có thể nghĩ tới để trông cậy. Nhưng liệu Mom đã đi chưa nhỉ?! Đi cùng " bọn họ " ấy?!
Chắc là chưa. Bởi bà là quản gia của ngôi nhà, là người coi giữ và bảo đảm sự an toàn luôn hiện hữu ở nơi đây mà!
......
Nhưng, liệu Mom đang ở đâu nhỉ?! Ở đâu trong căn nhà mà mình có thể dễ dàng tìm thấy?!
Phải mất vài giây để chìm mình trong những suy nghĩ miên man, nó mới chợt giật mình và nhận ra nơi cần đến – " giàn hoa hồng leo phía sau khu nhà ". Chỉ nghĩ vậy thôi, con bé đã vội vàng rảo bước.
...................
Nhanh chóng chạy ra phía sau khu nhà, mong có thể tìm thấy Mom để tìm đường giải quyết. Nhưng, thật sững sờ, trước những gì mà nó đang chứng kiến, trước những gì mà con bé nghĩ rằng chúng mới chỉ vừa xảy ra.
Bởi, giàn hoa hồng kia, chỉ mới ngày hôm qua thôi, chúng còn rất tươi xanh và xinh đẹp... Vậy sao, chỉ qua một ngày, tất cả đã trở nên như thế này! Không còn là màu hồng nữa, chúng đã trở thành màu đen. Một màu đen tàn úa, một màu đen ghê sợ bao trùm khắp cả căn nhà bởi những cành hồng đang leo chi chít. Có lẽ chính chúng đã làm mất hết ánh sáng bên trong.
Kinh khủng quá! Vội vàng ngước qua Mom, bà vẫn đang cặm cụi ngắt những cành hồng một cách thản nhiên và nhẹ nhàng bỏ vào giỏ. Có thể trang trí gì bởi những thứ này nữa sao?!
" Chúng chưa chết... " – Tiếng của Mom bất ngờ cất lên khiến nó giật bắn cả mình, bần thần quay lại và từ từ bước tới, con bé bắt đầu lắp bắp.
" Hơ... Mom... Sao... sao cơ ạ!! " – Con bé vẫn tròn xoe mắt khi thấy bà đang chăm chú nhìn ngắm những cành hồng đã chuyển màu đen úa. Lòng lan man mà sao chẳng hiểu gì.
" Chúng vẫn chưa chết. Mọi vật đều có thể chết, nhưng hy vọng thì không bao giờ. Một ngày nào đó, có thể hy vọng của con sẽ bị dập tắt. Nhưng chỉ cần một chút lòng quan tâm và sự chăm sóc, một chút niềm tin đặt vào những gì mà con mong đợi, chắc chắn, một ngày nào đó, những mầm cây này cũng như hy vọng kia cũng sẽ được thắp sáng thôi! ".
" Vậy... một chút niềm tin đó... có thể thắp sáng cả trái tim đã bị khép kín chứ?! " – Con bé rụt rè hỏi, dường như còn chưa chắc chắn vào những gì mà mình có thể làm.
" Chắc chắn là sẽ được, nếu sự quan tâm đó được xuất phát tự tấm lòng. Ta tin là trái tim của con có thể làm nó ấm! " – Mom cười hiền hậu, rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay con bé, dẫn dắt nó đến cánh cổng diệu kỳ.
.................
Dừng lại trước một cánh cổng có màu đen xám, dường như nó cũng giống như cánh cổng chuyển sinh mà trước kia con bé đã từng được thấy. Nhưng có lẽ là nhỏ và... đen đúa hơn rất nhiều! Từ bên trong ấy là một luồng âm khí tỏa ra ngùn ngụt vô cùng đáng sợ, như muốn cuốn lấy những tâm hồn còn đang do dự giữa sự sống và cái chết. Chắc chắn là " nó " đang rất muốn lôi kéo lấy linh hồn của con bé. Nhưng mà cứ từ từ, dù sao thì " chị " cũng sẽ sớm vào với " các em " thôi mà!
Nhìn " dòng hồn " màu xanh lạnh ngắt đang trôi nổi phía trong cánh cửa kia, nó khẽ rùng mình vì không thể ngờ... phía dưới những bậc cầu thang, bên trong nhiều căn phòng bí mật, và tiến tới cuối cùng lại dắt xuống nơi đây – dưới đáy của căn nhà là một tầng hầm ma quái, nơi ngăn cách giữa sự sống và cái chết bằng "cánh cửa sau" của Địa Ngục.
- Sao lại... những hồn ma đó là sao hả Mom?! Nơi đây không giống những gì mà con tưởng tượng!
- Ừm. Tất nhiên rồi! Bởi đây là " cánh cửa sau " của Địa Ngục. Nó không phải là cổng chính vì tình hình chiến sự dưới đó hiện giờ rất bất ổn. Có thể con sẽ bị bắt mà không biết rằng mình đang ở trong tay ai. Hầu như quyền kiểm soát hiện giờ ở thế giới Ma là của YuMi. Con nhỏ đó rất hiểm ác nên ta phải cẩn thận...
- Vậy... chẳng nhẽ cánh cửa này thì không nguy hiểm ạ?! – Xư Bi nhăn nhó khi thấy những hồn ma đang bay lượn phía dưới kia. Nhảy vào chỗ này thì chỉ có mà chết chắc!
Mom chợt khựng lại, rồi bà cũng nhìn xuống phía dưới, khẽ tái mặt và tặng ngay cho Xư Bi một nụ cười nhăn nhó.
- Chắc không hẳn. Nhưng có lẽ nếu đi bằng đường này, sẽ nhanh hơn và bớt nguy hiểm nếu con có thể cố gắng!
- Cố gắng sao ạ?! Vậy nếu con không thể cố gắng?!
- Thì con sẽ trở thành một trong những hồn ma kia. Đám hồn ma phế thải không được hồi sinh cũng như siêu thoát, chúng sẽ bị luẩn quẩn muôn kiếp ở trong dòng sông ma này mà thôi. – Mom nói, mặt vẫn thản nhiên mà không gợi một sợi lo lắng.
" Đỡ không nổi rồi! " – Xư Bi thầm lẩm bẩm, nhưng rồi đã quyết định thì nó sẽ làm, con bé liền gật đầu rồi không do dự đáp – " Con sẽ làm! ".
Nở trên môi Mom là một nụ cười mãn nguyện...
..................
Mạnh dạn bước ra phía trước, ánh mắt rung lên khi nhìn thấy những linh hồn đang bay lượn, nó lo sợ rằng rồi mình cũng giống như chúng. Nhưng không! Phải gạt đi mau những cái suy nghĩ hèn nhát vớ vẩn ấy, nó phải bước qua để thực hiện ý nguyện của mình. Ý nguyện mà nó đã hứa với Mom rằng mình nhất định sẽ làm được!
Một bàn chân đặt xuống...
Rồi cả người cũng lướt qua...
Con bé đã thực sự trầm mình vào dòng sông Chết...
Liệu Xư Bi có thể vượt qua?!
....................................
Sau khi Xư Bi đi, Mom chỉ biết lặng yên nhìn lại, lòng tuy có chút mơ hồ lo sợ nhưng thực sự rằng bà vẫn tin tưởng rằng nó có thể làm được. Bà tin vào nghị lực của con bé ngay từ khi bắt gặp ánh mắt nó lần đầu. Bỗng, có một giọng nói trầm bổng như remix của một ông già râu trắng tóc bạc phơ từ đâu xuất hiện khiến bà giật bắn cả mình quay lại.
- Liệu con bé có thể làm được không nhỉ?! – Bụt khẽ vuốt bộ râu đã chẳng còn mấy sợi của mình, uốn quăn lên rồi xoáy tròn trong những ngón tay mà phân trần nghi hoặc ( nghịch như trẻ con).
- Yaaa! Ông xuất hiện từ bao giờ thế hả! Ít nhất thì cũng phải đánh động một tiếng chứ! Cứ lập lờ như con ma ý! – Mom tức giận hét toáng vào mặt Bụt.
- Yà! Tôi là Bụt, không phải là ma nha! Đừng có mà nhầm "hàng"! – Bụt khẽ nheo mày rồi nháy mắt kiểu lãng tử.
- Xùy! Biết rồi! Bụt thì sao không về mà lo cho con Tấm nhà ông đi! Còn lượn lờ hóng hớt ở đây mà làm gì! – Mom quay ra nhìn Bụt, đoạn phẩy tay rồi chu miệng lên quát tháo.
- Ôi zời! Con Tấm bây giờ nó cũng học theo con Cám đi lừa tình cưa zai trên mạng rồi! Tôi còn hơi sức đâu mà để ý nữa chứ! – Bụt thở dài bất lực, quay qua nhìn Mom vẻ mệt nhoài.
- Mặc kệ ông! Không đi mau tôi đá ông vào cùng dòng sông Chết bây giờ!! – Mom ngước ánh mắt ma quái đằng đằng sát khí của mình qua nhìn Bụt, vẻ muốn kill ngay không cho sống.
- Ầy ầy... làm gì mà nóng thế... dù sao chúng ta cũng là...
- Là cái gì mà là... Biếnnnnnnnnnnnnnnnn!!!!!
......................
Trở lại dòng sông Chết, Xư Bi đang chìm mình trôi nổi trong đám hồn ma và cố gắng thoát ra bằng mọi hy vọng của mình.
Nó cố với... cố với tới cánh cửa bên kia... cánh cửa của Địa Ngục... cánh cửa sẽ mang lại cho con bé một "cuộc sống" mới!
Nhưng, dường như mọi sự là vô vọng... khi mà toàn thân thể đang nát vụn ra vì tà khí. Tà khí xung quanh con bé quá nặng đến nỗi nó có cố gồng mình như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào kháng cự nổi. Nó đang già đi... trông thấy!
Mọi vật đều lu mờ trước mắt con bé và cánh cửa cũng trở nên xa vời, nó đang già, với những nếp nhăn đã bắt đầu nảy nở trên khuôn mặt, cả cơ thể teo tóp và trở nên yếu đuối. Nó quá yếu để có thể với tới, chặng đường còn dài nhưng sức lực đã chẳng còn. Nó đang biến thành một bà già chỉ sau vài giây lo sợ.
Đúng rồi! Không được lo sợ!! Sức mạnh niềm tin sẽ làm nên chiến thắng.
Nghĩ vậy, nó liền nhắm chặt đôi mắt và mở rộng trái tim, không được nhìn những thứ xung quanh thì sẽ tránh được sự lo sợ. Chính nỗi bất an đã khiến nó trở nên mau già. Đó là điều cấm đoán không được xảy ra khi Mom đã dặn.
Không được tin vào điều thất bại, chỉ được hướng tới sự thành công. Và nó đã làm được.
Nắm chặt đôi tay mình bao quanh chiếc vòng ma thuật, vẫn là chiếc vòng thánh giá nhỏ bé ấy những đã cứu lấy nó không biết bao nhiêu lần. Và lần này, cũng không phải là ngoại lệ. Một luồng ánh sáng màu vàng tỏa ánh hào quang bất ngờ bao quanh lấy cơ thể nó, như tiếp thêm sức mạnh cho con bé và xóa mờ những nếp nhăn. Nó đã trở lại là mình, một Na Xư Bi đầy sức sống. Nhanh chóng thoát khỏi dòng sông này, bằng niềm tin chiến thắng của mình, con bé bay vút ra ngoài chỉ trong vài giây lát.
Và... nó đã thoát, đã trườn lên trên và bước tới một thế giới mới.
Thế giới của loài ma với bao điều xa lạ.
Nhưng chẳng phải chờ con bé cần khám phá. "Điều mới lạ" đã ngay lập tức xuất hiện và đón chào con bé bằng một ngọn Song Giáo. Trước mặt nó là hai con Quỷ với hình hài bặm trợn đang giơ ra những ngọn giáo vô cùng sắc nhọn mang mùi âm khí và ánh mắt giương lên như chỉ muốn đâm ngay tới nó. Thật đáng sợ!
"A ha! Xem chúng ta bắt được gì này! Một con người chăng?! " – Tiếng hai chị em nhà nữ quỷ bất ngờ vang lên, kéo tuột nó ra khỏi những dòng suy nghĩ mơ hồ. Liệu hy vọng có lại bị dập tắt?!.
Sẽ dễ dàng... nếu không suy nghĩ...
Trở lại làm người, hay biến thành ma?!
Muốn ở bên Yul, hay về với gia đình?!
Chỉ một lựa chọn thôi. Hãy sẵn sàng!
......................
Lật những trang giấy đầu tiên ra để bước vào một thể giới nội tâm diệu kỳ.
Để đọc được những điều mà nó chưa từng nghĩ tới.
Những cảm xúc khó hiểu mà hắn chưa bao giờ bộc bạch với một ai của... "ông chồng Yul"!
***
Ngày thứ nhất...
Cái con nhóc ngốc này! Vì lý do quái gì mà mình phải lấy nó nhỉ! Thật đúng là phiền phức! Loại con gái nửa mùa, lúc nào cũng tỏ vẻ rằng mình còn trinh trắng khiến mình phát ói. Thật muốn tống khứ nó đi quá... nhưng vẫn phải giữ lại... chỉ vì một khế ước...
He he, tối nay con nhỏ này đi tắm. Ít ra ta cũng phải gỡ lại chút đỉnh mới được. Ngồi chờ nó tắm xong rồi ta sẽ giở trò " đồi bại ". Hê hê, dù sao thì mình cũng đã là chồng nó rồi mà, đêm nay là đêm tân hôn, ngại gì chứ!
Ôi trời! Nhưng mọi chuyện thật chẳng dễ dàng khi nó lại đeo một chiếc vòng thánh giá! Cái hình thánh giá chết tiết ấy khiến cơ thể mình bỗng nhiên lại bị tê liệt! Chết tiệt! Chắc chắn nó là Thiện Quỷ, quái thật! Sao lại không phải là Quỷ luôn đi chứ! Như YuMi ấy! Mà thôi... lượn về phòng cái đã!.
-> Mới chỉ đọc đến đoạn này thôi, nó đã thấy Yul " sở khanh " vô cùng!
Tiếp tục nhẫn nhìn và cố gắng giữ bình tĩnh để lật sang trang thứ hai.
———-
Ngày thứ hai...
Con nhỏ đó muốn đi học. Mình biết vậy và mình đã để cho cô ta đi. Phiền phức thật! Thế nào tới trường cũng gây rắc rối cho mình coi mà xem! Nhưng thôi, dù sao cũng không thể để mang tiếng cho cô ta là người vợ thất học được. Đại nhân đây đành ra tay làm chút việc thiện để tích đức vậy!
Oài! Mà tích đức sao?! Cái khái niệm này nghe hơi bị nghịch lý đối với giới Quỷ đấy nhỉ! Nếu mà đám lâu la vô tình nghe thấy thì chắc tụi nó cười nhạo mình chết mất! Thôi bỏ đi... Cáu nhất vẫn là "cái thằng ranh" đó! Tên dở hơi lúc nào cũng bày đặt mặc đồ trắng nhìn phát ghét. Mà tại sao nó lại dám lân la lại gần người đã có "chồng" rồi cơ chứ! Cho dù cái con nhỏ đó cũng chẳng là gì quan trọng đối với mình thì cũng không thể để nó tung tăng đi lại với thằng khác ngay trong trường như thế được. Thật là mất mặt! Vả lại... cái tên đó cũng không đơn giản...
Với một cái lý lịch đáng ngờ và vô cùng bí ẩn như thế thì cũng phải để phòng.
-> Đọc đến đây mà Xư Bi khẽ cười phì, thì ra cái ngày hôm nay hắn bỗng dưng nổi quạu là vì như thế. Vậy là cái lúc đó... nó cứ ngỡ... là hắn đã ghen cơ đấy! He he!
Tiếp tục hứng chí mở sang trang tiếp theo để xem Yul còn càu nhàu điều gì về mình nữa nào!
———-
Ngày thứ năm...
Yà! Không hiểu là con nhỏ đó đang nghĩ mình là ai nữa mà nó dám mở lời mời mình đi diễn kịch cơ chứ! Thật ngốc nghếch! Chẳng lẽ một "vị đế vương" như mình mà lại có thể "hạ cố" xuất hiện giữa chốn đông người và làm trò như những tên hề mua vui như thế! Đùa đấy à... Vậy mà! Mình vẫn phải làm thật!
Nhưng cái con nhỏ YuMi ấy cũng thật là xảo quyệt. Đã nói là không được động đến "cô ta" nữa rồi... Nó coi lời nói của mình là gì chứ! Muốn làm phản à! Cho dù có là " em gái " đi chăng nữa thì cũng thật quá mức. Và việc kết liễu con rồng yêu quý của nó chỉ vì sự ngu ngốc khi giấu chiếc vòng trong trái tim nó cũng thật chẳng quá đáng đâu! Không có sự tha thứ dành cho kẻ phản bội, đó là luật lệ trong " thế giới của mình ".
...
Mà "con nhỏ đó" cũng thật ngốc! Sao nó dám ôm mình trước biết bao nhiêu là người ngay giữa trường như thế chứ! Còn gì là thanh danh... Chẳng nhẽ nó nghĩ nụ hôn ấy là thật sao?! Ngu ngốc, đã quá hạ cố để chữa lành vết thương cho nó bằng cái cách " độ lượng " như thế rồi! Nhưng dù sao... mình cũng không muốn để nó bị thương tích gì...
-> " Hắn không muốn mình bị thương sao?! Yul đã từng có suy nghĩ như thế à?! " – Chỉ nghĩ tới đây thôi, con bé đã chợt cảm thấy ấm lòng. Mặc dù chỉ ngay trước đó có vài giây thôi, con bé đã cảm thấy vô cùng bức xúc khi đọc mấy cái dòng trên =.=!
———
Ngày thứ sáu...
Hôm nay, theo như đã hẹn, mình và con nhỏ đó lại cùng sánh bước trên thảm đỏ nhà Mr.X để tham dự buổi party đúng như một đôi vợ chồng. Kể cũng mệt vì cái con nhỏ ú ở này chẳng biết khiêu vũ là gì cả. Nhưng đúng là... hôm nay... nó rất xinh! À! Mà không có ý khen ngợi gì nó đâu nhé! Chỉ là trông " khá ổn " hơn cái vẻ thường ngày lếch thếch của nó thôi. Hèm...
.........
Mà cũng thật không thể hiểu nổi là cô ta đang nghĩ cái quái gì nữa! Sao có thể liều mạng hi sinh sự sống của mình để cứu lấy một hồn ma cơ chứ?! Chẳng phải cứ để cho cái đoàn tàu ấy đâm vào con bé YuZu gì đó thì nó sẽ mất hồn và tan biến luôn sao?! Thế mà cô ta vẫn cứ cứng đầu... lao tới.
Mà nói đi cũng phải nói lại, không chỉ mình cô ta ngốc, chính mình cũng ngốc. Chẳng hiểu lúc ấy mình đang nghĩ cái gì nữa mà lại dám liều mạng để lộ thân phận để cứu lấy hai con nhỏ ngu ngốc ấy nhỉ! Mình không biết... không biết là tại sao lại có những cảm xúc đó. Nhưng lúc ấy, khi thấy con nhóc lao thẳng vào đường ray, mình đã thoáng sợ, sợ cái cảm giác sẽ mất nó... Tự dưng lại cảm thấy nó thật dũng cảm và mình cũng không thể khoanh tay. Vậy đấy! Biết trước là sẽ đau mà vẫn đành phải làm.
-> Đọc xong đoạn này mà thấy Yul thật lạnh lùng. Sao hắn có thể nghĩ là cứ để cho đoàn tàu ấy đâm chết hồn ma đó là xong chứ! Cho dù nó có là hồn ma... nhưng chắc chắn vẫn cảm nhận được nỗi đau. Vì Xư Bi cũng đã từng như vậy.
Nhưng, nhưng không hẳn là mãi thế. Dường như trong tâm trí của Yul đã có chút sự thay đổi khi hắn nói " thấy nó thật dũng cảm và mình cũng không thể khoanh tay ". Thế là cũng có chút sự thay đổi cho tấm lòng nguội lạnh của hắn rồi! Chẳng phải một con Quỷ thì chẳng bao giờ biết nghĩ cho ai hay sao?!
Và Yul đã làm ngược lại...
————–
Ngày thứ bảy...
Hôm nay mình đã hứa là sẽ cùng con bé đó đi chơi, còn địa điểm ở đâu thì tùy nó chọn lựa. Thế mà... Ối zời ơi!! Hết chỗ hay sao mà nó phải dắt mình đến cái chợ hôi hám đấy hả trời! Đồ đạc thì toàn những hàng cũ rích và đồ nhái hiệu từ khắp mọi nơi đổ về. Chết mất! Nhà mình có thiếu tiền đâu mà nó phải thích vào đây để mặc cả! Chưa kể con nhỏ đó chỉ biết nói mồm, mới có gặp ông bán hàng chém giá một tí mà đã chạy mất dép rồi! Hừm! May mà có đại nhân đây mở lòng nhân từ... nhưng cũng phải khắc vài dòng chữ trêu nó mới được. Dù sao thì cũng không muốn nó sau này chạy mất khỏi vòng tay mình...
Mà cái khu chợ búa này cũng thật tệ! Đồ ăn thức uống gì mà lục đục như cái bát mì hủ hủ... gì đó của con nhóc Xư Bi. Hơi người thì chen nhau tấp nập, chắc chút khí trong lành ở đây cũng không giữ nổi quá! Duy chỉ có mỗi món kẹo hồ lô hấp dẫn của mình là ngon nhất thôi à! Thế mà cái con nhỏ ngu ngốc đó lại cứ nói rằng đây là thứ đồ ngọt lợ... mình ghét nó TT___TT!!
Tới rạp chiếu phim là lúc mình biết được " bộ mặt thật – ngốc nghếch " của con nhóc này. Nó xem phim ma, không những không sợ mà còn thương xót cho con ma xấu số, bởi con ma đó cũng có thân phận hẩm hiu như nó. Mỗi tội, người đâu mà ngốc đến nỗi muốn khóc cũng chẳng dám thể hiện ra. Biết vậy, mình đành hỏi:
- Yà! Con sâu ngốc kia! Muốn khóc thì cứ khóc đi, sao phải cố nhịn như thế hả?!
Thế mà... biết nó nói gì không?!
- Hức! Không khóc đâu! Khóc làm nhòe mascara xấu lắm!
~~~~
Ôi chết mất! Lúc đó chỉ muốn phì cười mà cũng chẳng xong. Nhìn cái bộ dạng mếu máo của con nhóc đó mà tếu không chịu được. " Không biết là nó ngốc thật hay dễ thương nữa! ".
-> Dừng lại, dừng lại ở đoạn này. Tim nó ngừng đập. Hắn từng nghĩ mình dễ thương à?! Hay là ngốc nữa...
Nhưng mà... Không biết! Chỉ biết là rất thích thôi! Cái lúc đó có suy nghĩ gì mấy đâu. Thế mà lại được khen là dễ thương!
À mà sao mình lại phải vui nhỉ?! Sao lại vui chỉ vì một vài lời nói bâng quơ của hắn cơ chứ!! Biết thế... nhưng mà mình vẫn cứ vui.
........................
Gặm nhấm cuốn sách đến hết cả một buổi chiều, cuối cùng, nó cũng đã đọc tới được những dòng cuối. Những dòng mà khiến con tim nó bị lay chuyển và lệch hướng nhiều nhất. Dường như mọi suy nghĩ đều bị xáo trộn và khiến con bé hoang mang.
***
Ngày cuối tháng...
Cuối cùng thì con nhỏ đó cũng hành động. Thật không thể tin là nó dám phản lại mình. Thật không thể tin là đứa em gái bé nhỏ ngày nào đã thực sự trở thành một con Quỷ độc ác. Chỉ vì sự khoan dung và quá tin tưởng đến nỗi giao hết quyền hành điều khiển thế giới ma vào tay nó suốt thời gian qua... đã gây nên tai hại. Mà cũng không hoàn toàn trách được nó. Chẳng phải mình đã quá buông thả hay sao?!
Dành quá nhiều thời gian cho " con người " ở thế giới thực. Nhưng mình sẽ chẳng bao giờ hối hận. Ít nhất là bây giờ! Bởi... con người đó... trong tim... nó đã chiếm một vị ý yên định rồi. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ lay chuyển được. Nhưng việc để nó chìm sâu là điều không thể tránh. Có lẽ sẽ đau đớn, và cái cảm giác này là chưa từng trải qua. Mình không biết nó sẽ như thế nào. Nhưng mình sẽ cố gắng để sẵn sàng đối mặt. Dẫu vẫn biết, có một ngày, cô ấy sẽ ra đi...
Sợ cái cảm giác đó.
Một con Quỷ chưa từng biết sợ.
Thật ngu ngốc khi ban đầu đã quyết định thực hiện chuyện này.
Phải chăng là một mối nhân duyên khó tránh?!
Dẫu vẫn biết là chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu...
Dẫu vẫn biết là có một ngày, cô ấy sẽ phải quay lại thế giới thực của mình...
Nhưng...
Nhưng vẫn không muốn... Vẫn đau.
Cầu mong cho cô ấy sẽ thật căm hận.
Nếu phải vô tình bắt gặp cái nhìn căm hận ấy... có lẽ, mình sẽ bớt hối hận đi đôi chút.
Mình không muốn cô ấy phải dính vào cuộc chiến tranh phi nghĩa. Nếu bây giờ lôi cô ấy vào cuộc, chắc chắn sau này sẽ còn đau đớn hơn rất nhiều.
Có lẽ như thế sẽ là tốt hơn chăng?!
Đau đớn một hồi rồi tan biến. Rồi thời gian sẽ giúp làm liền vết thương lòng mà thôi. Một lời tạm biệt cũng không thể nói. Phải chăng như thế là quá tàn nhẫn?!
Không, một con Quỷ như mình thì không được biết hối hận vì " tàn nhẫn " là gì!
Mọi chuyện đã qua, hãy để nó qua.
Ký ức phải phai nhòa...
.................
Bần thần đóng cuốn sách lại, cả người nó đờ ra và gần như chết đứng. Nước mắt cứ tuôn trào mà không hiểu vì sao...
Sao nó lại khóc...
Sao nó lại đau lòng...
Sau con tim như muốn thắt nghẹn...
Và từng nhịp cứ muốn rời ra muôn mảnh...
Thật không thể tin được là hắn đang bảo vệ mình.
Thật không thể tin được là mình đã giận hờn hắn.
Thật không thể tin được là mình đã làm tim hắn đau...
Thật không thể tin được...
Mọi chuyện lại đổ vỡ ra như thế này.
Nếu cái sự thật ấy cứ được giấu kín mãi thì sao?!
Nếu mình cứ căm giận Yul mãi và không bao giờ nghĩ tới chuyện tha thứ.
Nếu... nếu sau này gặp lại, mình sẽ thực sự nhìn Yul bằng ánh mắt căm thù.
Không thể tin được rằng nếu có ngày ấy!
Và nó sẽ không bao giờ xảy ra! Con bé tin chắc thế.
Đặt hai cuốn sách lên bàn cân đong đếm của trái tim, nó đang đắn đo giữa hai sự lựa chọn.
Một, là ở lại.
Hai, là ra đi.
Ra đi chăng?!
Ra đi là từ bỏ tất cả!
Một cơ hội sống, một gia đình, một mái ấm mà nó đã hằng mong ước bấy lâu nay.
Liệu mục đích sống của nó là gì?!
Cái mục đích mà khiến nó đã phải gian khổ và cố gắng truy bắt mọi vong hồn suốt mấy tháng qua?!
Mục đích... Không! Cái mục đích ấy đáng được gạt bỏ.
Để... " Em chọn anh. Yul ạ! ".
Đặt quyển sách mà Jen sunbea đã tặng xuống, nó nhẹ nhàng nâng lên cuốn nhật ký của Yul và ghì chặt vào trong lòng. Vội vàng đi tìm đường giải quyết.
...............
Bao trùm ngôi nhà là một vùng bóng tối, ánh sáng không còn và chỉ còn lại một màu úa đen. Sau khi Yul đi, có lẽ tất cả mọi người cũng trở về thế giới thứ ba – ngôi nhà thực sự của mình để đón đầu với một cuộc chiến mới – cuộc chiến giữa những con Quỷ cầm quyền trong bóng tối.
Càng nghĩ, nó lại càng lo sợ khi bước đi trong những dãy hành lang đen tối và sâu hun hút, không có lấy một vệt ánh sáng. Hoảng loạn chạy vội ra khỏi căn nhà, lúc này, nó mới phát hiện ra tất cả đã trở về nguyên dạng của nó, đúng với ý nghĩa của một " lâu đài ma "!. Vội vã đi tìm Mom, người mà duy nhất bây giờ con bé có thể nghĩ tới để trông cậy. Nhưng liệu Mom đã đi chưa nhỉ?! Đi cùng " bọn họ " ấy?!
Chắc là chưa. Bởi bà là quản gia của ngôi nhà, là người coi giữ và bảo đảm sự an toàn luôn hiện hữu ở nơi đây mà!
......
Nhưng, liệu Mom đang ở đâu nhỉ?! Ở đâu trong căn nhà mà mình có thể dễ dàng tìm thấy?!
Phải mất vài giây để chìm mình trong những suy nghĩ miên man, nó mới chợt giật mình và nhận ra nơi cần đến – " giàn hoa hồng leo phía sau khu nhà ". Chỉ nghĩ vậy thôi, con bé đã vội vàng rảo bước.
...................
Nhanh chóng chạy ra phía sau khu nhà, mong có thể tìm thấy Mom để tìm đường giải quyết. Nhưng, thật sững sờ, trước những gì mà nó đang chứng kiến, trước những gì mà con bé nghĩ rằng chúng mới chỉ vừa xảy ra.
Bởi, giàn hoa hồng kia, chỉ mới ngày hôm qua thôi, chúng còn rất tươi xanh và xinh đẹp... Vậy sao, chỉ qua một ngày, tất cả đã trở nên như thế này! Không còn là màu hồng nữa, chúng đã trở thành màu đen. Một màu đen tàn úa, một màu đen ghê sợ bao trùm khắp cả căn nhà bởi những cành hồng đang leo chi chít. Có lẽ chính chúng đã làm mất hết ánh sáng bên trong.
Kinh khủng quá! Vội vàng ngước qua Mom, bà vẫn đang cặm cụi ngắt những cành hồng một cách thản nhiên và nhẹ nhàng bỏ vào giỏ. Có thể trang trí gì bởi những thứ này nữa sao?!
" Chúng chưa chết... " – Tiếng của Mom bất ngờ cất lên khiến nó giật bắn cả mình, bần thần quay lại và từ từ bước tới, con bé bắt đầu lắp bắp.
" Hơ... Mom... Sao... sao cơ ạ!! " – Con bé vẫn tròn xoe mắt khi thấy bà đang chăm chú nhìn ngắm những cành hồng đã chuyển màu đen úa. Lòng lan man mà sao chẳng hiểu gì.
" Chúng vẫn chưa chết. Mọi vật đều có thể chết, nhưng hy vọng thì không bao giờ. Một ngày nào đó, có thể hy vọng của con sẽ bị dập tắt. Nhưng chỉ cần một chút lòng quan tâm và sự chăm sóc, một chút niềm tin đặt vào những gì mà con mong đợi, chắc chắn, một ngày nào đó, những mầm cây này cũng như hy vọng kia cũng sẽ được thắp sáng thôi! ".
" Vậy... một chút niềm tin đó... có thể thắp sáng cả trái tim đã bị khép kín chứ?! " – Con bé rụt rè hỏi, dường như còn chưa chắc chắn vào những gì mà mình có thể làm.
" Chắc chắn là sẽ được, nếu sự quan tâm đó được xuất phát tự tấm lòng. Ta tin là trái tim của con có thể làm nó ấm! " – Mom cười hiền hậu, rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay con bé, dẫn dắt nó đến cánh cổng diệu kỳ.
.................
Dừng lại trước một cánh cổng có màu đen xám, dường như nó cũng giống như cánh cổng chuyển sinh mà trước kia con bé đã từng được thấy. Nhưng có lẽ là nhỏ và... đen đúa hơn rất nhiều! Từ bên trong ấy là một luồng âm khí tỏa ra ngùn ngụt vô cùng đáng sợ, như muốn cuốn lấy những tâm hồn còn đang do dự giữa sự sống và cái chết. Chắc chắn là " nó " đang rất muốn lôi kéo lấy linh hồn của con bé. Nhưng mà cứ từ từ, dù sao thì " chị " cũng sẽ sớm vào với " các em " thôi mà!
Nhìn " dòng hồn " màu xanh lạnh ngắt đang trôi nổi phía trong cánh cửa kia, nó khẽ rùng mình vì không thể ngờ... phía dưới những bậc cầu thang, bên trong nhiều căn phòng bí mật, và tiến tới cuối cùng lại dắt xuống nơi đây – dưới đáy của căn nhà là một tầng hầm ma quái, nơi ngăn cách giữa sự sống và cái chết bằng "cánh cửa sau" của Địa Ngục.
- Sao lại... những hồn ma đó là sao hả Mom?! Nơi đây không giống những gì mà con tưởng tượng!
- Ừm. Tất nhiên rồi! Bởi đây là " cánh cửa sau " của Địa Ngục. Nó không phải là cổng chính vì tình hình chiến sự dưới đó hiện giờ rất bất ổn. Có thể con sẽ bị bắt mà không biết rằng mình đang ở trong tay ai. Hầu như quyền kiểm soát hiện giờ ở thế giới Ma là của YuMi. Con nhỏ đó rất hiểm ác nên ta phải cẩn thận...
- Vậy... chẳng nhẽ cánh cửa này thì không nguy hiểm ạ?! – Xư Bi nhăn nhó khi thấy những hồn ma đang bay lượn phía dưới kia. Nhảy vào chỗ này thì chỉ có mà chết chắc!
Mom chợt khựng lại, rồi bà cũng nhìn xuống phía dưới, khẽ tái mặt và tặng ngay cho Xư Bi một nụ cười nhăn nhó.
- Chắc không hẳn. Nhưng có lẽ nếu đi bằng đường này, sẽ nhanh hơn và bớt nguy hiểm nếu con có thể cố gắng!
- Cố gắng sao ạ?! Vậy nếu con không thể cố gắng?!
- Thì con sẽ trở thành một trong những hồn ma kia. Đám hồn ma phế thải không được hồi sinh cũng như siêu thoát, chúng sẽ bị luẩn quẩn muôn kiếp ở trong dòng sông ma này mà thôi. – Mom nói, mặt vẫn thản nhiên mà không gợi một sợi lo lắng.
" Đỡ không nổi rồi! " – Xư Bi thầm lẩm bẩm, nhưng rồi đã quyết định thì nó sẽ làm, con bé liền gật đầu rồi không do dự đáp – " Con sẽ làm! ".
Nở trên môi Mom là một nụ cười mãn nguyện...
..................
Mạnh dạn bước ra phía trước, ánh mắt rung lên khi nhìn thấy những linh hồn đang bay lượn, nó lo sợ rằng rồi mình cũng giống như chúng. Nhưng không! Phải gạt đi mau những cái suy nghĩ hèn nhát vớ vẩn ấy, nó phải bước qua để thực hiện ý nguyện của mình. Ý nguyện mà nó đã hứa với Mom rằng mình nhất định sẽ làm được!
Một bàn chân đặt xuống...
Rồi cả người cũng lướt qua...
Con bé đã thực sự trầm mình vào dòng sông Chết...
Liệu Xư Bi có thể vượt qua?!
....................................
Sau khi Xư Bi đi, Mom chỉ biết lặng yên nhìn lại, lòng tuy có chút mơ hồ lo sợ nhưng thực sự rằng bà vẫn tin tưởng rằng nó có thể làm được. Bà tin vào nghị lực của con bé ngay từ khi bắt gặp ánh mắt nó lần đầu. Bỗng, có một giọng nói trầm bổng như remix của một ông già râu trắng tóc bạc phơ từ đâu xuất hiện khiến bà giật bắn cả mình quay lại.
- Liệu con bé có thể làm được không nhỉ?! – Bụt khẽ vuốt bộ râu đã chẳng còn mấy sợi của mình, uốn quăn lên rồi xoáy tròn trong những ngón tay mà phân trần nghi hoặc ( nghịch như trẻ con).
- Yaaa! Ông xuất hiện từ bao giờ thế hả! Ít nhất thì cũng phải đánh động một tiếng chứ! Cứ lập lờ như con ma ý! – Mom tức giận hét toáng vào mặt Bụt.
- Yà! Tôi là Bụt, không phải là ma nha! Đừng có mà nhầm "hàng"! – Bụt khẽ nheo mày rồi nháy mắt kiểu lãng tử.
- Xùy! Biết rồi! Bụt thì sao không về mà lo cho con Tấm nhà ông đi! Còn lượn lờ hóng hớt ở đây mà làm gì! – Mom quay ra nhìn Bụt, đoạn phẩy tay rồi chu miệng lên quát tháo.
- Ôi zời! Con Tấm bây giờ nó cũng học theo con Cám đi lừa tình cưa zai trên mạng rồi! Tôi còn hơi sức đâu mà để ý nữa chứ! – Bụt thở dài bất lực, quay qua nhìn Mom vẻ mệt nhoài.
- Mặc kệ ông! Không đi mau tôi đá ông vào cùng dòng sông Chết bây giờ!! – Mom ngước ánh mắt ma quái đằng đằng sát khí của mình qua nhìn Bụt, vẻ muốn kill ngay không cho sống.
- Ầy ầy... làm gì mà nóng thế... dù sao chúng ta cũng là...
- Là cái gì mà là... Biếnnnnnnnnnnnnnnnn!!!!!
......................
Trở lại dòng sông Chết, Xư Bi đang chìm mình trôi nổi trong đám hồn ma và cố gắng thoát ra bằng mọi hy vọng của mình.
Nó cố với... cố với tới cánh cửa bên kia... cánh cửa của Địa Ngục... cánh cửa sẽ mang lại cho con bé một "cuộc sống" mới!
Nhưng, dường như mọi sự là vô vọng... khi mà toàn thân thể đang nát vụn ra vì tà khí. Tà khí xung quanh con bé quá nặng đến nỗi nó có cố gồng mình như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào kháng cự nổi. Nó đang già đi... trông thấy!
Mọi vật đều lu mờ trước mắt con bé và cánh cửa cũng trở nên xa vời, nó đang già, với những nếp nhăn đã bắt đầu nảy nở trên khuôn mặt, cả cơ thể teo tóp và trở nên yếu đuối. Nó quá yếu để có thể với tới, chặng đường còn dài nhưng sức lực đã chẳng còn. Nó đang biến thành một bà già chỉ sau vài giây lo sợ.
Đúng rồi! Không được lo sợ!! Sức mạnh niềm tin sẽ làm nên chiến thắng.
Nghĩ vậy, nó liền nhắm chặt đôi mắt và mở rộng trái tim, không được nhìn những thứ xung quanh thì sẽ tránh được sự lo sợ. Chính nỗi bất an đã khiến nó trở nên mau già. Đó là điều cấm đoán không được xảy ra khi Mom đã dặn.
Không được tin vào điều thất bại, chỉ được hướng tới sự thành công. Và nó đã làm được.
Nắm chặt đôi tay mình bao quanh chiếc vòng ma thuật, vẫn là chiếc vòng thánh giá nhỏ bé ấy những đã cứu lấy nó không biết bao nhiêu lần. Và lần này, cũng không phải là ngoại lệ. Một luồng ánh sáng màu vàng tỏa ánh hào quang bất ngờ bao quanh lấy cơ thể nó, như tiếp thêm sức mạnh cho con bé và xóa mờ những nếp nhăn. Nó đã trở lại là mình, một Na Xư Bi đầy sức sống. Nhanh chóng thoát khỏi dòng sông này, bằng niềm tin chiến thắng của mình, con bé bay vút ra ngoài chỉ trong vài giây lát.
Và... nó đã thoát, đã trườn lên trên và bước tới một thế giới mới.
Thế giới của loài ma với bao điều xa lạ.
Nhưng chẳng phải chờ con bé cần khám phá. "Điều mới lạ" đã ngay lập tức xuất hiện và đón chào con bé bằng một ngọn Song Giáo. Trước mặt nó là hai con Quỷ với hình hài bặm trợn đang giơ ra những ngọn giáo vô cùng sắc nhọn mang mùi âm khí và ánh mắt giương lên như chỉ muốn đâm ngay tới nó. Thật đáng sợ!
"A ha! Xem chúng ta bắt được gì này! Một con người chăng?! " – Tiếng hai chị em nhà nữ quỷ bất ngờ vang lên, kéo tuột nó ra khỏi những dòng suy nghĩ mơ hồ. Liệu hy vọng có lại bị dập tắt?!.