Chương : 25
Tớ sẽ tha thứ...
Vì cậu là bạn tớ...
Mãi mãi là bạn tớ...
Dù thế nào đi chăng nữa...
Tớ sẽ không làm hại cậu...
Yoon Ji Chun ạ!
.........................
Con bé thất kinh khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, đó là Chun.
Xư Bi thầm lắp bắp, tiếng nó đang nghẹn ứ nơi cổ họng mà thốt mãi không thành lời.
- Chun... cậu... sao cậu... Cậu đang làm gì ở đây?!!!
- Còn hỏi những câu ngu ngốc như thế nữa sao?! Chẳng nhẽ đến giờ cô vẫn còn chưa muốn thừa nhận... rằng sự thật... – Tiếng của YuMi bất ngờ vang lên từ phía sau Chun, vừa nói, nó vừa từ từ bước ra với vẻ kiêu ngạo vốn có của mình.
- Sự thật?!
- Phải! Sự thật là cô chẳng có một người bạn nào hết! Tất cả mọi thứ bên cô đều chỉ là giả tạo mà thôi! Và Chun cũng vậy, cậu ta đã trở thành người của tôi rồi! Ha ha ha!! – Nó cất tiếng cười, một tràng cười khinh miệt...
- Không thể nào... Chun!! Đừng nói với tớ... cậu... là con Quỷ ấy!!! – Xư Bi vội vàng đưa ánh mắt ngỡ ngàng qua nhìn Chun, cầu mong một lời " không phải! "
" Gật đầu " – Chun đã gật đầu. Nó thật sự giật mình, nói đúng hơn là rùng mình. Rùng mình vì những gì Chun sắp thể hiện.
Sau cái gật đầu ấy là sự lạnh lùng sắp hiện diện trên đôi tay. Nắm lấy từng làn gió, Chun cuộn chúng lại và biến nó thành từng thanh kiếm khí mang màu xanh lục đang hằm hằm tiến tới Xư Bi. Không do dự, nó hất kiếm lên và điều khiển chúng bay xung quanh Xư Bi, cuốn chặt lấy cả người con bé và đâm sượt qua nó, tạo ra những vết nứt đọng máu trên tay. Mặt Chun tái sầm, từng đợt gân nổi lên run rẩy, nhưng nó vẫn phải cố gắng tiếp tục, để qua mắt YuMi!
Nâng vút nó lên tầng không, Chun sắp dành tặng cho Xư Bi một màn hạ cánh ngoạn mục. Nhưng, chợt dừng lại. Vì mọi phép thuật của nó dường như tức khắc trở nên vô tác dụng. Với sức mạnh tiềm ẩn của mình, Xư Bi đã dễ dàng vô hiệu hóa chúng.
Nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất bằng làn lốc khí mà mình tự tạo nên, nó trừng mắt nhìn Chun, vẻ căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt đang tái sầm.
Con bé bất giác quát lên một cách nghiêm túc như muốn chiến đấu thực sự.
" Dừng lại đi! Tớ sẽ không để cho cậu tấn công tớ một cách tùy tiện như thế một lần nữa đâu! ".
" Ồ! Thật vậy sao! Để xem cậu có làm được không nhé! " – Nói rồi, ngay lập tức, nó lại nắm chặt bàn tay và tung ra từng đợt khí mang màu sắc lạnh, tiến tới Xư Bi và chém liền liên tục. Từng thanh kiếm khí với muôn hình muôn dạng được tạo ra từ làn gió, từ sức mạnh của Phong Thần và người mẹ Thiên Nhiên.
Dứt khoát, Xư Bi đành phải sử dụng sức mạnh thực sự của mình. Sức mạnh đã được phong ấn từ lâu mà con bé đành phải liều mình thức tỉnh. Nhưng lần này, nó đã biết tự mình kiếm soát chúng.
Không do dự, Xư Bi liền nhắm chặt mắt lại và đưa hai tay chắp nhẹ lên trán, lầm bầm thầm nhẩm một câu thần chú nào đó... Rồi bất giác, nước từ đâu kéo đến! Từng làn lũ lượt kéo đến và cuốn lấy người con bé, nhấc bổng nó lên và tạo thành một cảnh tượng khiến tất thảy mọi người đều thất kinh. Đó là một khối nước khổng lồ đọng lại giữa tầng không, lung linh nhưng ghê sợ. Bởi, bên trong, giữa tâm của dòng nước, đó chính là Xư Bi – con bé đang tự nhốt mình trong đó!
" Đòn Tự Kích! " – Ji Chun bất giác mở miệng bật ra thành lời. Rồi trừng mắt nhìn lên... nó thấy... Xư Bi đang bị hút chặt vào dòng nước, cùng ma lực của nó đang bị cuốn theo... rút dần mòn...
Trông con bé có vẻ đau đớn lắm, nhưng nó vẫn cứ gồng mình mím môi chịu đựng. Tại sao vậy?! Chẳng nhẽ lại là vì Chun sao?!! Sao nó lại có thể làm thế chứ!!
- Mau dừng lại đi!! Tớ bảo cậu dừng lại!! Đồ ngốc!! – Chun bất ngờ hét toáng lên và chạy vội lại khối nước. Bằng tất cả sức mạnh của mình, nó cố gắng dùng Băng Chưởng để hóa giải phép thuật của Xư Bi, mong có thể đưa con bé ra khỏi khối nước. Nhưng nào có dễ, vì đó là "nước" của Xư Bi, và vì phép thuật của con bé đâu có tầm thường.
...................
Bất lực, nhìn Xư Bi ngất lịm đi trong làn nước, gần như chết đuối. Nó còn không biết bơi, vậy mà lại dám tự mình giam thân trong khối nước thần. Thậm chí còn dùng đòn Tự Kích – thứ phép thuật chỉ dùng cho người muốn tự hủy ma lực của mình, lúc đó, đến khả năng chiến đấu cũng không còn nữa.
" Ngu ngốc quá! Thứ gì đã khiến cô ta hành động như thế chứ! " – YuMi khẽ chẹp miệng khi nhìn thấy Xư Bi ngất lịm đi, và nó ngã xuống... khi nước tan... và khi sức mạnh đã đều bị hóa giải.
Ji Chun vội vàng chạy ra đỡ lấy, đỡ lấy thân thể nhỏ bé đã tái nhợt đi vì không còn sức mạnh của con bé. Nước mắt nó rơi... một giọt, khẽ chạm nhẹ lên làn môi con bé, khiến Xư Bi bất giác chợt giật mình tỉnh lại. Giương đôi mắt thơ ngây đẫm nước của mình lên nhìn Chun một cách lờ đờ, nó cố gắng thốt lên bằng tất cả sức lực còn lại có trong cơ thể cùng với một nụ cười.
- Chẳng phải tớ đã nói là không để cậu tấn công tùy tiện nữa mà! Tớ làm được rồi, đúng không?! – Xư Bi khẽ mỉm cười, một nụ cười mang đầy vẻ gắng gượng.
Nhìn vậy mà chỉ thấy lòng đau nhói, bất giác ôm chặt lấy cơ thể con bé vào trong vòng tay ấm áp của mình, Ji Chun khẽ rít lên tức tối.
- Đồ ngốc! Sao lại làm điều dại dột như vậy chứ! Cậu biết là tớ đang làm hại cậu mà... sao lại không tấn công...
Khẽ đẩy nhẹ Chun ra, Xư Bi vẫn nhìn nó bằng nụ cười trìu mến, vốn đã không thay đổi, và sẽ chẳng bao giờ thay đổi.
- Bất cứ điều gì cũng có lí do của nó. Và trong trường hợp này, tớ tin rằng cậu cũng vậy. Vì thế... cậu vẫn sẽ mãi là bạn của tớ. Và tớ hứa không bao giờ làm hại cậu đâu!
Nhẹ nhàng đặt lại Xư Bi xuống nền đất, cố gắng dùng Phong Thuật của mình để chữa trị lại phần nào ma lực đã mất trong Xư Bi. Nó khẽ chẹp miệng, rồi thì thầm vào tai con bé... một điều gì đó mà khiến YuMi cũng không thể nào nghe thấy.
" Xư Bi ngốc ạ! Cậu nói điều gì cũng có lí do của nó. Vậy tại sao cậu lại nỡ lòng gạt bỏ đi cơ hội nghe lời giải thích của Yul?! Nhỡ đâu trong hành động của anh ta cũng có lí do khó nói thì sao! Tớ nghĩ cậu nên xem xét lại! ".
Chun chỉ nói có thể, rồi lấy lại vẻ mặt lạnh lùng của mình, nó vội vàng bước đi.
Thẫn thờ nhìn theo, nó thực sự phải suy nghĩ.
.....................
Sau khi đã đi khuất khỏi tầm mắt của Xư Bi, lúc này, chỉ có mình Chun và Hắc Linh Sứ, hắn mới gọi với con bé lại và thì thầm vào tai như một lời đe dọa.
" Bạch Linh Sứ này, hình như vừa nãy ngươi đã thể hiện cảm xúc hơi thái quá thì phải! Ta có nên nghi ngờ không đây?! " – Tên Quỷ Đen nói với giọng lập lờ.
" Nếu cảm thấy nghi thì cứ việc điều tra, ta tin điều ta làm là đúng! " – Nói rồi, nó lại vội vàng đẩy mạnh Hắc Linh Sứ sang một bên và lặng lẽ bước đi trong sự kiêu ngạo không lo lắng của mình.
...........
Sau khi Chun đi, Xư Bi cũng cố gắng gượng mình ngồi dậy, rồi từ từ đứng lên để cơ thể tuần hoàn lại như bình thường. Nếu không nhầm thì chắc chắn vừa rồi Chun đã truyền thêm sức mạnh cho nó để con bé có thể hồi phục lại một phần ma lực của mình. Nếu không, nó sẽ chẳng thể đứng dậy ngay sau khi trúng đòn Tự Kích như vậy được. Và tất nhiên, con bé cũng đủ thông minh để không sử dụng hết thành phần công lực, tự rút ma lực cũng chỉ như một vở kịch để che mắt kẻ địch. Nó đâu đến nỗi quá " ngu " mà đi tự rút hết sức mạnh của mình ra cơ chứ! Biết Chun vẫn chưa hoàn toàn theo phe địch, Xư Bi lại khẽ mỉm cười vì quyết định đúng đắn của mình.
Sau bao chuyện thăng trầm từng xảy ra, nó không thể cứ ngờ nghệch và ngây thơ như trước mãi được, sự trưởng thành và cần thêm chín chắn điều đúng đắn.
............................
Trở lại căn phòng nhỏ trong thư viện nằm ở phía cuối dãy hành lang, Jen vẫn đang chờ Xư Bi ở đó...
Và ngay khi con bé vừa mới bước chân tiến vào, hắn đã xuất hiện.
- Tìm anh hả?!
Con bé lập tức quay ngoắt lại, khẽ giật mình vì sự xuất hiện đột ngột này.
Thoáng trên mặt nó có chút bối rối...
- A... hơ... anh... vẫn ở đây sao?!! – Hỏi như thế là vì nó nghĩ tất cả mọi người đều bị bùa ếm của YuMi và không thể đến trường.
- Hửm?! Không ở đây thì em nghĩ anh ở đâu?! Chẳng phải bây giờ vẫn là giờ đi học?! – Jen khẽ nghiêng đầu cười cười trêu con bé, hẳn là hắn đã biết rõ nó đang nghĩ gì.
- Ưm... không... là em nghĩ... em cứ nghĩ tất cả mọi người đều bị tác dụng bùa ếm của cái YuMi...
- Ừm. Tất cả mọi người, nhưng không có nghĩa là bao gồm cả anh. Ủa... mà sao em có vẻ buồn vậy?!
- Hưm... thực ra là... có chút chuyện! – Nó lại thở dài và muốn kể lể một chút.
- Hì! Kể cho anh chút chuyện đó được không?! – Jen mở lời một cách trìu mến để con bé bắt đầu đi vào câu chuyện...
[...]
..................
- Vậy là em đang gặp chút rắc rối với mạng sống của mình?! – Jen quay đầu sang hỏi con bé, vẻ vẫn rất thản nhiên.
- Híc! Không chỉ là một chút thôi đâu! Đối với em thì đó là cả một vấn đề lớn đấy! – Nó khẽ chau mày, trong khi mình còn đang lo lắng thì làm sao Jen có thể thản nhiên như thế được!!
Khẽ đan xen những ngón tay thanh mảnh của mình vào nhau, hắn lại chắp lên trán rồi chợt phì cười.
- Sẽ ra sao nếu em có lại một cơ hội?!
- Một cơ hội nữa sao?! – Nó tròn xoe mắt ra để đón nhận điều mình vừa nghe thấy.
- Ừm. Một cơ hội, một cơ hội để em có thể sống lại lần nữa mà không cần dính dáng đến ma quỷ. Em nghĩ thế nào?! – Jen nói bằng giọng chắc nịch, nghe có vẻ hắn đang nghiêm túc lắm.
Mắt nó cứ tròn xoe, rồi mặt lại nghệt ra, miệng há hốc. Trong vài phút bối rối, con bé khẽ lắp bắp như thể vẫn chưa tin nổi vào những điều mình vừa nghe thấy.
- Em... em vẫn có thể sống lại... một cơ hội nữa sao?!! Là như thế nào vậy?! Anh nói thật đấy chứ?!!
- Anh đã đùa nhóc bao giờ chưa?! – Jen khẽ nhíu mày tinh nghịch.
- Hừm... đã từng, và có rồi đấy! – Nó lại xị mặt lại rồi... plè!
- Hì! Đã từng... nhưng lần này là thật. Anh sẽ không đùa với những chuyện quan trọng như thế này đâu! Em còn nhớ cuốn sách của Người Truy Hồi chứ?!
- Cuốn sách của Người Truy Hồi sao... – Nghĩ ngợi một hồi, rồi dường như lật lại được những trang rỗng tuếch trong cái đầu ngờ nghệch của nó, con bé chợt nhớ ra và reo lên như bắt được tiền – A!! Nhớ rồi, có phải cái cuốn sách lần trước anh tặng!
- Yà! Đúng rồi đó! May mà em chưa quên, thế có còn giữ không?!
- Hửm... gì chứ! Tất nhiên là có rồi. Một thứ quý như thế sao em có thể vứt bừa bãi được! – Nó nhoẻn cười chắc chắn.
- Ừm... được rồi! Vậy bây giờ, trở về nhà và mở trang thứ 100 ra, hãy dùng trí thông minh của mình để tìm thấy điều kỳ diệu. Chúc em may mắn! – Hắn khẽ nhíu mày rồi lại ngồi bật dậy, lững thững bước đi trước khi chắp hai ngón tay lên trán để chào con bé, biến mất vào ánh sáng một cách hững hờ...
" Trang thứ một trăm... cuốn sách Truy Hồi... dùng trí thông minh sao?... Nhưng mà mình ngốc bỏ xừ ý... " – Khẽ nhăn trán lại, con bé lại thở dài trước khi nó đứng dậy và quyết định trở về nhà.
...............................
...............
......
Trở về nhà, nó cứ miên man nghĩ mãi về cái quyển sách ấy, rồi dường như còn chẳng bận tâm đến mọi việc kỳ lạ đang xảy ra trong nhà mình, nó chạy thẳng về phòng và lục tung đống truyện tranh lên để tìm quyển sách.
A... đây rồi! Lẫn giữa đống truyện tranh và kẹt dưới quyển Do Rea Mon là cuốn sách kì bí mang tên " Người Truy Hồi " mà nó đã vứt tự bấy lâu nay không thèm rờ đến ( Thế đấy! Thế mà dám nói với Jen sunbea là em không vứt bừa bãi đâu đấy! Điêu chưa!)
Vội vàng mở ngay trang thứ một trăm ra, quả nhiên... nó chẳng tìm thấy điều kỳ diệu nào cả! Chỉ là một trang giấy cứng như kiểu bìa sách, có vẻ to và dày hơn, trên đó còn chạm khắc những đường nét rất tinh xảo mang hình hai vị thiên thần đang nối tay nhau qua một chiếc vòng có hình thánh giá. Chính là chiếc vòng đó! Vòng của người Truy Hồi. Chợt giật mình khi nhìn thấy chúng nổi lên, hay là ấn vào thử nhỉ... mà nhỡ hỏng mất sách thì sao?!!!
Suy nghĩ một hồi, đắn đo lo lắng mãi, rồi cuối cùng... con bé cũng quyết định liều mình chạm vào thử, tuy lòng cứ run run vì sợ... sách nổ! ( Bởi trong các bộ phim hành động mà nó thường xem, khi có một cái nút bí mật nào đó bất ngờ hiện lên thì chắc rằng đó sẽ là nút hủy *__*!).
.......
......
...
" Cạch! "...
" BÙMMMMMMMMMMM!!! "
.....
Đó là tiếng nổ chợt vang lên trong-đầu-con-bé khi nó bất ngờ nhìn thấy một luồng ánh sáng chói lòa đột ngột phát ra từ bên trong quyển sách.
À không... mà không! Nói đúng hơn là phải từ bên trong chiếc vòng thánh giá mới phải! Nó đang tỏa sáng và khiến cuốn sách bất ngờ bay vút lên không một cách thần kì.Con bé cứ trố mắt ra nhìn mà trực không chớp!
Rồi từ từ bay lên từ trong quyển sách đó là một thứ gì đó nho nhỏ, có phủ màu kim sa, vàng và chói lọi, lung linh nhưng bỏng rát. Sức nóng mà nó tỏa ra ngùn ngụt đến nỗi Xư Bi có dùng phép cũng chẳng dám chạm vào. Cái gì thế nhỉ?!
Còn đang phân vân vì chưa biết câu trả lời... thì bỗng, từ đâu, một giọng nói bất ngờ vang lên trong đầu nó... dường như mách bảo con bé nên làm theo điều đó.
" Một cánh cổng thứ hai để mở ra số mệnh...
Chắp đôi cánh này để có một ước mơ...
Thiên thần hay trần thực?!
Con có thể chọn một điều để thành sự thật!
Hãy suy nghĩ và đưa ra quyết định sáng suốt.
Ánh sáng sẽ vụt tắt khi bắt đầu kiếp luân hồi... ".
Miên man lắng nghe cái giọng nói mơ hồ, đi sâu vào tiềm thức khiến con bé bỗng chốc mất hết lí chí. Từ từ, nó đưa bàn tay ra nhẹ nhàng đón lấy chiếc vòng, tưởng chừng như đang ham muốn lắm. Nhưng rồi, chợt dừng lại... bởi một giọng nói quen thuộc đang đan xen vào tâm trí... khiến từng ngón tay nó bất chợt rụt vào rồi nắm chặt cả bàn tay. Con bé đóng sập quyển sách! Đó là giọng nói của Mom, Mom đang ngăn cản nó... bởi một lý do mà nó biết rõ. Tất cả đều là vì Yul, nhưng nó vẫn phải suy nghĩ kỹ!
Ừ thì... hạn thời gian vẫn còn một tháng nữa. Một tháng – chắc là đủ để cho nó suy nghĩ. Và nó vẫn cần phải tỉnh táo để suy xét cho thực hơn.
Thở vội vàng...
........................
Ngày hôm nay Yul chẳng có ở nhà, mà nếu để ý kỹ hơn thì ngay cả Mom hay mấy người giúp việc cũng chẳng thấy đâu. Căn nhà rộng lớn bỗng chốc trở nên trống trải đến lạ lùng, vắng tanh vắng ngắt... sao mà đáng sợ thế nhỉ! Cái cảm giác một mình bơ vơ giữa khoảng trống vô định này... thật khiến nó phải rùng mình. Bất giác đứng bật dậy, nó vội vàng quơ lấy đôi dép pucca rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đi ra phía hành lang và cứ thế miên man tìm kiếm mãi... Chẳng có ai cả, cho đến khi... nó chợt dừng lại trước một cánh cửa phòng mang tên " Bí mật ".
Bí mật à?! Làm gì có bí mật nào có thể ngăn cản con bé không ngừng bật mí trong khi nó đang ở ngay trước mặt mình như thế này được nhỉ! Vả lại, hôm nay Yul cũng không có nhà nữa. Cái căn phòng mà Yul cứ cấm nó mãi, không cho vào. Nó cũng đành chịu, nhưng mà hôm nay thì con bé sẽ quyết không để yên đâu. Mạnh dạn mở cửa, cái tiếng kêu kẽo kẹt của căn phòng có lẽ đã đâu không ai vào khiến nó khẽ sởn gai ốc. Thôi được rồi, lấy lại bình bĩnh, con bé tiếp tục tiến tới... Và càng ngạc nhiên hơn khi thấy bên trong đó là cả một kho tàng sách vở.
Ừ thì nhiều thật đấy! Toàn sách là sách thôi, hết quyển to rồi đến quyển nhỏ, y như một thư viện lớn vậy! Bất ngờ choáng ngợp, nó chợt lững thững bước vào, trong đầu lan man suy nghĩ...
" Nhiều sách vậy mà Yul lại cấm mình vào là sao?! Chẳng nhẽ... đây lại là sách cấm?!! "
Chậc lưỡi thở dài, Xư Bi chỉ toàn nghĩ xấu về Yul thôi:]]!
Lê bước qua cuối dãy hành lang, nó để ý tới gian tủ đầy những là sách phép.
Ồ! Sách phép thuật, rồi cả sách dạy làm vua nữa, nhưng mà không có sách cấm! Nghĩ tới đây, Xư Bi chợt đỏ mặt vì mình... hư quá!
Lon ton dạo bước trong căn phòng rộng lớn mà vẫn còn rất nhiều điều kỳ thú nó chưa khám phá đủ. Chợt, dừng lại bởi thứ ánh sáng chói lòa phát ra từ cuốn sách treo vút trên cao tận tầng không lơ lửng kia. Là sách cấm chăng!! ( Ôi cái con nhỏ này... đen tối từ khi làm quen với nhỏ Chun!). Nhưng mà tại sao sách lại có thể bay được nhỉ?!.
" Ưm hưm... " – Lặng yên suy nghĩ một hồi, rồi nó cũng tự tìm ra cho mình được lời giải đáp. Chắc hẳn là thần chú bùa bay mà Yul đã phù phép cho cuốn sách rồi! Chắc hắn tính không để ai động vào cuốn sách này đây mà! Nhưng điều này nào có nghĩa lý gì đối với một con Quỷ biết bay... He he! Nghĩ thế, Xư Bi liền tập trung suy nghĩ của mình rồi bay vút lên tầng không, nhanh chóng tóm lấy quyển sách rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nhẹ như lông hồng.
...................
" Hưm... My Diary. Nhật ký của Yul chăng?! " – Con bé thầm lẩm bẩm trong suy nghĩ, rồi ngẫm ngợi gì đó, nó quyết định... liều mình mở ra!
Ý chà! Cái tội đọc trộm nhật ký của người khác là nặng lắm đó nha! Nhưng mà Yul là chồng nó ( tới bây giờ thì con bé vẫn nghĩ thế), nên chắc đọc thử để hiểu thêm cũng chẳng sao đâu nhỉ. Nghĩ vậy, nó liền hí hoáy mở ra đọc.
Và bắt đầu với những ý nghĩ đầu tiên kể từ ngày gặp nó, của Yul.
Vì cậu là bạn tớ...
Mãi mãi là bạn tớ...
Dù thế nào đi chăng nữa...
Tớ sẽ không làm hại cậu...
Yoon Ji Chun ạ!
.........................
Con bé thất kinh khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, đó là Chun.
Xư Bi thầm lắp bắp, tiếng nó đang nghẹn ứ nơi cổ họng mà thốt mãi không thành lời.
- Chun... cậu... sao cậu... Cậu đang làm gì ở đây?!!!
- Còn hỏi những câu ngu ngốc như thế nữa sao?! Chẳng nhẽ đến giờ cô vẫn còn chưa muốn thừa nhận... rằng sự thật... – Tiếng của YuMi bất ngờ vang lên từ phía sau Chun, vừa nói, nó vừa từ từ bước ra với vẻ kiêu ngạo vốn có của mình.
- Sự thật?!
- Phải! Sự thật là cô chẳng có một người bạn nào hết! Tất cả mọi thứ bên cô đều chỉ là giả tạo mà thôi! Và Chun cũng vậy, cậu ta đã trở thành người của tôi rồi! Ha ha ha!! – Nó cất tiếng cười, một tràng cười khinh miệt...
- Không thể nào... Chun!! Đừng nói với tớ... cậu... là con Quỷ ấy!!! – Xư Bi vội vàng đưa ánh mắt ngỡ ngàng qua nhìn Chun, cầu mong một lời " không phải! "
" Gật đầu " – Chun đã gật đầu. Nó thật sự giật mình, nói đúng hơn là rùng mình. Rùng mình vì những gì Chun sắp thể hiện.
Sau cái gật đầu ấy là sự lạnh lùng sắp hiện diện trên đôi tay. Nắm lấy từng làn gió, Chun cuộn chúng lại và biến nó thành từng thanh kiếm khí mang màu xanh lục đang hằm hằm tiến tới Xư Bi. Không do dự, nó hất kiếm lên và điều khiển chúng bay xung quanh Xư Bi, cuốn chặt lấy cả người con bé và đâm sượt qua nó, tạo ra những vết nứt đọng máu trên tay. Mặt Chun tái sầm, từng đợt gân nổi lên run rẩy, nhưng nó vẫn phải cố gắng tiếp tục, để qua mắt YuMi!
Nâng vút nó lên tầng không, Chun sắp dành tặng cho Xư Bi một màn hạ cánh ngoạn mục. Nhưng, chợt dừng lại. Vì mọi phép thuật của nó dường như tức khắc trở nên vô tác dụng. Với sức mạnh tiềm ẩn của mình, Xư Bi đã dễ dàng vô hiệu hóa chúng.
Nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất bằng làn lốc khí mà mình tự tạo nên, nó trừng mắt nhìn Chun, vẻ căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt đang tái sầm.
Con bé bất giác quát lên một cách nghiêm túc như muốn chiến đấu thực sự.
" Dừng lại đi! Tớ sẽ không để cho cậu tấn công tớ một cách tùy tiện như thế một lần nữa đâu! ".
" Ồ! Thật vậy sao! Để xem cậu có làm được không nhé! " – Nói rồi, ngay lập tức, nó lại nắm chặt bàn tay và tung ra từng đợt khí mang màu sắc lạnh, tiến tới Xư Bi và chém liền liên tục. Từng thanh kiếm khí với muôn hình muôn dạng được tạo ra từ làn gió, từ sức mạnh của Phong Thần và người mẹ Thiên Nhiên.
Dứt khoát, Xư Bi đành phải sử dụng sức mạnh thực sự của mình. Sức mạnh đã được phong ấn từ lâu mà con bé đành phải liều mình thức tỉnh. Nhưng lần này, nó đã biết tự mình kiếm soát chúng.
Không do dự, Xư Bi liền nhắm chặt mắt lại và đưa hai tay chắp nhẹ lên trán, lầm bầm thầm nhẩm một câu thần chú nào đó... Rồi bất giác, nước từ đâu kéo đến! Từng làn lũ lượt kéo đến và cuốn lấy người con bé, nhấc bổng nó lên và tạo thành một cảnh tượng khiến tất thảy mọi người đều thất kinh. Đó là một khối nước khổng lồ đọng lại giữa tầng không, lung linh nhưng ghê sợ. Bởi, bên trong, giữa tâm của dòng nước, đó chính là Xư Bi – con bé đang tự nhốt mình trong đó!
" Đòn Tự Kích! " – Ji Chun bất giác mở miệng bật ra thành lời. Rồi trừng mắt nhìn lên... nó thấy... Xư Bi đang bị hút chặt vào dòng nước, cùng ma lực của nó đang bị cuốn theo... rút dần mòn...
Trông con bé có vẻ đau đớn lắm, nhưng nó vẫn cứ gồng mình mím môi chịu đựng. Tại sao vậy?! Chẳng nhẽ lại là vì Chun sao?!! Sao nó lại có thể làm thế chứ!!
- Mau dừng lại đi!! Tớ bảo cậu dừng lại!! Đồ ngốc!! – Chun bất ngờ hét toáng lên và chạy vội lại khối nước. Bằng tất cả sức mạnh của mình, nó cố gắng dùng Băng Chưởng để hóa giải phép thuật của Xư Bi, mong có thể đưa con bé ra khỏi khối nước. Nhưng nào có dễ, vì đó là "nước" của Xư Bi, và vì phép thuật của con bé đâu có tầm thường.
...................
Bất lực, nhìn Xư Bi ngất lịm đi trong làn nước, gần như chết đuối. Nó còn không biết bơi, vậy mà lại dám tự mình giam thân trong khối nước thần. Thậm chí còn dùng đòn Tự Kích – thứ phép thuật chỉ dùng cho người muốn tự hủy ma lực của mình, lúc đó, đến khả năng chiến đấu cũng không còn nữa.
" Ngu ngốc quá! Thứ gì đã khiến cô ta hành động như thế chứ! " – YuMi khẽ chẹp miệng khi nhìn thấy Xư Bi ngất lịm đi, và nó ngã xuống... khi nước tan... và khi sức mạnh đã đều bị hóa giải.
Ji Chun vội vàng chạy ra đỡ lấy, đỡ lấy thân thể nhỏ bé đã tái nhợt đi vì không còn sức mạnh của con bé. Nước mắt nó rơi... một giọt, khẽ chạm nhẹ lên làn môi con bé, khiến Xư Bi bất giác chợt giật mình tỉnh lại. Giương đôi mắt thơ ngây đẫm nước của mình lên nhìn Chun một cách lờ đờ, nó cố gắng thốt lên bằng tất cả sức lực còn lại có trong cơ thể cùng với một nụ cười.
- Chẳng phải tớ đã nói là không để cậu tấn công tùy tiện nữa mà! Tớ làm được rồi, đúng không?! – Xư Bi khẽ mỉm cười, một nụ cười mang đầy vẻ gắng gượng.
Nhìn vậy mà chỉ thấy lòng đau nhói, bất giác ôm chặt lấy cơ thể con bé vào trong vòng tay ấm áp của mình, Ji Chun khẽ rít lên tức tối.
- Đồ ngốc! Sao lại làm điều dại dột như vậy chứ! Cậu biết là tớ đang làm hại cậu mà... sao lại không tấn công...
Khẽ đẩy nhẹ Chun ra, Xư Bi vẫn nhìn nó bằng nụ cười trìu mến, vốn đã không thay đổi, và sẽ chẳng bao giờ thay đổi.
- Bất cứ điều gì cũng có lí do của nó. Và trong trường hợp này, tớ tin rằng cậu cũng vậy. Vì thế... cậu vẫn sẽ mãi là bạn của tớ. Và tớ hứa không bao giờ làm hại cậu đâu!
Nhẹ nhàng đặt lại Xư Bi xuống nền đất, cố gắng dùng Phong Thuật của mình để chữa trị lại phần nào ma lực đã mất trong Xư Bi. Nó khẽ chẹp miệng, rồi thì thầm vào tai con bé... một điều gì đó mà khiến YuMi cũng không thể nào nghe thấy.
" Xư Bi ngốc ạ! Cậu nói điều gì cũng có lí do của nó. Vậy tại sao cậu lại nỡ lòng gạt bỏ đi cơ hội nghe lời giải thích của Yul?! Nhỡ đâu trong hành động của anh ta cũng có lí do khó nói thì sao! Tớ nghĩ cậu nên xem xét lại! ".
Chun chỉ nói có thể, rồi lấy lại vẻ mặt lạnh lùng của mình, nó vội vàng bước đi.
Thẫn thờ nhìn theo, nó thực sự phải suy nghĩ.
.....................
Sau khi đã đi khuất khỏi tầm mắt của Xư Bi, lúc này, chỉ có mình Chun và Hắc Linh Sứ, hắn mới gọi với con bé lại và thì thầm vào tai như một lời đe dọa.
" Bạch Linh Sứ này, hình như vừa nãy ngươi đã thể hiện cảm xúc hơi thái quá thì phải! Ta có nên nghi ngờ không đây?! " – Tên Quỷ Đen nói với giọng lập lờ.
" Nếu cảm thấy nghi thì cứ việc điều tra, ta tin điều ta làm là đúng! " – Nói rồi, nó lại vội vàng đẩy mạnh Hắc Linh Sứ sang một bên và lặng lẽ bước đi trong sự kiêu ngạo không lo lắng của mình.
...........
Sau khi Chun đi, Xư Bi cũng cố gắng gượng mình ngồi dậy, rồi từ từ đứng lên để cơ thể tuần hoàn lại như bình thường. Nếu không nhầm thì chắc chắn vừa rồi Chun đã truyền thêm sức mạnh cho nó để con bé có thể hồi phục lại một phần ma lực của mình. Nếu không, nó sẽ chẳng thể đứng dậy ngay sau khi trúng đòn Tự Kích như vậy được. Và tất nhiên, con bé cũng đủ thông minh để không sử dụng hết thành phần công lực, tự rút ma lực cũng chỉ như một vở kịch để che mắt kẻ địch. Nó đâu đến nỗi quá " ngu " mà đi tự rút hết sức mạnh của mình ra cơ chứ! Biết Chun vẫn chưa hoàn toàn theo phe địch, Xư Bi lại khẽ mỉm cười vì quyết định đúng đắn của mình.
Sau bao chuyện thăng trầm từng xảy ra, nó không thể cứ ngờ nghệch và ngây thơ như trước mãi được, sự trưởng thành và cần thêm chín chắn điều đúng đắn.
............................
Trở lại căn phòng nhỏ trong thư viện nằm ở phía cuối dãy hành lang, Jen vẫn đang chờ Xư Bi ở đó...
Và ngay khi con bé vừa mới bước chân tiến vào, hắn đã xuất hiện.
- Tìm anh hả?!
Con bé lập tức quay ngoắt lại, khẽ giật mình vì sự xuất hiện đột ngột này.
Thoáng trên mặt nó có chút bối rối...
- A... hơ... anh... vẫn ở đây sao?!! – Hỏi như thế là vì nó nghĩ tất cả mọi người đều bị bùa ếm của YuMi và không thể đến trường.
- Hửm?! Không ở đây thì em nghĩ anh ở đâu?! Chẳng phải bây giờ vẫn là giờ đi học?! – Jen khẽ nghiêng đầu cười cười trêu con bé, hẳn là hắn đã biết rõ nó đang nghĩ gì.
- Ưm... không... là em nghĩ... em cứ nghĩ tất cả mọi người đều bị tác dụng bùa ếm của cái YuMi...
- Ừm. Tất cả mọi người, nhưng không có nghĩa là bao gồm cả anh. Ủa... mà sao em có vẻ buồn vậy?!
- Hưm... thực ra là... có chút chuyện! – Nó lại thở dài và muốn kể lể một chút.
- Hì! Kể cho anh chút chuyện đó được không?! – Jen mở lời một cách trìu mến để con bé bắt đầu đi vào câu chuyện...
[...]
..................
- Vậy là em đang gặp chút rắc rối với mạng sống của mình?! – Jen quay đầu sang hỏi con bé, vẻ vẫn rất thản nhiên.
- Híc! Không chỉ là một chút thôi đâu! Đối với em thì đó là cả một vấn đề lớn đấy! – Nó khẽ chau mày, trong khi mình còn đang lo lắng thì làm sao Jen có thể thản nhiên như thế được!!
Khẽ đan xen những ngón tay thanh mảnh của mình vào nhau, hắn lại chắp lên trán rồi chợt phì cười.
- Sẽ ra sao nếu em có lại một cơ hội?!
- Một cơ hội nữa sao?! – Nó tròn xoe mắt ra để đón nhận điều mình vừa nghe thấy.
- Ừm. Một cơ hội, một cơ hội để em có thể sống lại lần nữa mà không cần dính dáng đến ma quỷ. Em nghĩ thế nào?! – Jen nói bằng giọng chắc nịch, nghe có vẻ hắn đang nghiêm túc lắm.
Mắt nó cứ tròn xoe, rồi mặt lại nghệt ra, miệng há hốc. Trong vài phút bối rối, con bé khẽ lắp bắp như thể vẫn chưa tin nổi vào những điều mình vừa nghe thấy.
- Em... em vẫn có thể sống lại... một cơ hội nữa sao?!! Là như thế nào vậy?! Anh nói thật đấy chứ?!!
- Anh đã đùa nhóc bao giờ chưa?! – Jen khẽ nhíu mày tinh nghịch.
- Hừm... đã từng, và có rồi đấy! – Nó lại xị mặt lại rồi... plè!
- Hì! Đã từng... nhưng lần này là thật. Anh sẽ không đùa với những chuyện quan trọng như thế này đâu! Em còn nhớ cuốn sách của Người Truy Hồi chứ?!
- Cuốn sách của Người Truy Hồi sao... – Nghĩ ngợi một hồi, rồi dường như lật lại được những trang rỗng tuếch trong cái đầu ngờ nghệch của nó, con bé chợt nhớ ra và reo lên như bắt được tiền – A!! Nhớ rồi, có phải cái cuốn sách lần trước anh tặng!
- Yà! Đúng rồi đó! May mà em chưa quên, thế có còn giữ không?!
- Hửm... gì chứ! Tất nhiên là có rồi. Một thứ quý như thế sao em có thể vứt bừa bãi được! – Nó nhoẻn cười chắc chắn.
- Ừm... được rồi! Vậy bây giờ, trở về nhà và mở trang thứ 100 ra, hãy dùng trí thông minh của mình để tìm thấy điều kỳ diệu. Chúc em may mắn! – Hắn khẽ nhíu mày rồi lại ngồi bật dậy, lững thững bước đi trước khi chắp hai ngón tay lên trán để chào con bé, biến mất vào ánh sáng một cách hững hờ...
" Trang thứ một trăm... cuốn sách Truy Hồi... dùng trí thông minh sao?... Nhưng mà mình ngốc bỏ xừ ý... " – Khẽ nhăn trán lại, con bé lại thở dài trước khi nó đứng dậy và quyết định trở về nhà.
...............................
...............
......
Trở về nhà, nó cứ miên man nghĩ mãi về cái quyển sách ấy, rồi dường như còn chẳng bận tâm đến mọi việc kỳ lạ đang xảy ra trong nhà mình, nó chạy thẳng về phòng và lục tung đống truyện tranh lên để tìm quyển sách.
A... đây rồi! Lẫn giữa đống truyện tranh và kẹt dưới quyển Do Rea Mon là cuốn sách kì bí mang tên " Người Truy Hồi " mà nó đã vứt tự bấy lâu nay không thèm rờ đến ( Thế đấy! Thế mà dám nói với Jen sunbea là em không vứt bừa bãi đâu đấy! Điêu chưa!)
Vội vàng mở ngay trang thứ một trăm ra, quả nhiên... nó chẳng tìm thấy điều kỳ diệu nào cả! Chỉ là một trang giấy cứng như kiểu bìa sách, có vẻ to và dày hơn, trên đó còn chạm khắc những đường nét rất tinh xảo mang hình hai vị thiên thần đang nối tay nhau qua một chiếc vòng có hình thánh giá. Chính là chiếc vòng đó! Vòng của người Truy Hồi. Chợt giật mình khi nhìn thấy chúng nổi lên, hay là ấn vào thử nhỉ... mà nhỡ hỏng mất sách thì sao?!!!
Suy nghĩ một hồi, đắn đo lo lắng mãi, rồi cuối cùng... con bé cũng quyết định liều mình chạm vào thử, tuy lòng cứ run run vì sợ... sách nổ! ( Bởi trong các bộ phim hành động mà nó thường xem, khi có một cái nút bí mật nào đó bất ngờ hiện lên thì chắc rằng đó sẽ là nút hủy *__*!).
.......
......
...
" Cạch! "...
" BÙMMMMMMMMMMM!!! "
.....
Đó là tiếng nổ chợt vang lên trong-đầu-con-bé khi nó bất ngờ nhìn thấy một luồng ánh sáng chói lòa đột ngột phát ra từ bên trong quyển sách.
À không... mà không! Nói đúng hơn là phải từ bên trong chiếc vòng thánh giá mới phải! Nó đang tỏa sáng và khiến cuốn sách bất ngờ bay vút lên không một cách thần kì.Con bé cứ trố mắt ra nhìn mà trực không chớp!
Rồi từ từ bay lên từ trong quyển sách đó là một thứ gì đó nho nhỏ, có phủ màu kim sa, vàng và chói lọi, lung linh nhưng bỏng rát. Sức nóng mà nó tỏa ra ngùn ngụt đến nỗi Xư Bi có dùng phép cũng chẳng dám chạm vào. Cái gì thế nhỉ?!
Còn đang phân vân vì chưa biết câu trả lời... thì bỗng, từ đâu, một giọng nói bất ngờ vang lên trong đầu nó... dường như mách bảo con bé nên làm theo điều đó.
" Một cánh cổng thứ hai để mở ra số mệnh...
Chắp đôi cánh này để có một ước mơ...
Thiên thần hay trần thực?!
Con có thể chọn một điều để thành sự thật!
Hãy suy nghĩ và đưa ra quyết định sáng suốt.
Ánh sáng sẽ vụt tắt khi bắt đầu kiếp luân hồi... ".
Miên man lắng nghe cái giọng nói mơ hồ, đi sâu vào tiềm thức khiến con bé bỗng chốc mất hết lí chí. Từ từ, nó đưa bàn tay ra nhẹ nhàng đón lấy chiếc vòng, tưởng chừng như đang ham muốn lắm. Nhưng rồi, chợt dừng lại... bởi một giọng nói quen thuộc đang đan xen vào tâm trí... khiến từng ngón tay nó bất chợt rụt vào rồi nắm chặt cả bàn tay. Con bé đóng sập quyển sách! Đó là giọng nói của Mom, Mom đang ngăn cản nó... bởi một lý do mà nó biết rõ. Tất cả đều là vì Yul, nhưng nó vẫn phải suy nghĩ kỹ!
Ừ thì... hạn thời gian vẫn còn một tháng nữa. Một tháng – chắc là đủ để cho nó suy nghĩ. Và nó vẫn cần phải tỉnh táo để suy xét cho thực hơn.
Thở vội vàng...
........................
Ngày hôm nay Yul chẳng có ở nhà, mà nếu để ý kỹ hơn thì ngay cả Mom hay mấy người giúp việc cũng chẳng thấy đâu. Căn nhà rộng lớn bỗng chốc trở nên trống trải đến lạ lùng, vắng tanh vắng ngắt... sao mà đáng sợ thế nhỉ! Cái cảm giác một mình bơ vơ giữa khoảng trống vô định này... thật khiến nó phải rùng mình. Bất giác đứng bật dậy, nó vội vàng quơ lấy đôi dép pucca rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đi ra phía hành lang và cứ thế miên man tìm kiếm mãi... Chẳng có ai cả, cho đến khi... nó chợt dừng lại trước một cánh cửa phòng mang tên " Bí mật ".
Bí mật à?! Làm gì có bí mật nào có thể ngăn cản con bé không ngừng bật mí trong khi nó đang ở ngay trước mặt mình như thế này được nhỉ! Vả lại, hôm nay Yul cũng không có nhà nữa. Cái căn phòng mà Yul cứ cấm nó mãi, không cho vào. Nó cũng đành chịu, nhưng mà hôm nay thì con bé sẽ quyết không để yên đâu. Mạnh dạn mở cửa, cái tiếng kêu kẽo kẹt của căn phòng có lẽ đã đâu không ai vào khiến nó khẽ sởn gai ốc. Thôi được rồi, lấy lại bình bĩnh, con bé tiếp tục tiến tới... Và càng ngạc nhiên hơn khi thấy bên trong đó là cả một kho tàng sách vở.
Ừ thì nhiều thật đấy! Toàn sách là sách thôi, hết quyển to rồi đến quyển nhỏ, y như một thư viện lớn vậy! Bất ngờ choáng ngợp, nó chợt lững thững bước vào, trong đầu lan man suy nghĩ...
" Nhiều sách vậy mà Yul lại cấm mình vào là sao?! Chẳng nhẽ... đây lại là sách cấm?!! "
Chậc lưỡi thở dài, Xư Bi chỉ toàn nghĩ xấu về Yul thôi:]]!
Lê bước qua cuối dãy hành lang, nó để ý tới gian tủ đầy những là sách phép.
Ồ! Sách phép thuật, rồi cả sách dạy làm vua nữa, nhưng mà không có sách cấm! Nghĩ tới đây, Xư Bi chợt đỏ mặt vì mình... hư quá!
Lon ton dạo bước trong căn phòng rộng lớn mà vẫn còn rất nhiều điều kỳ thú nó chưa khám phá đủ. Chợt, dừng lại bởi thứ ánh sáng chói lòa phát ra từ cuốn sách treo vút trên cao tận tầng không lơ lửng kia. Là sách cấm chăng!! ( Ôi cái con nhỏ này... đen tối từ khi làm quen với nhỏ Chun!). Nhưng mà tại sao sách lại có thể bay được nhỉ?!.
" Ưm hưm... " – Lặng yên suy nghĩ một hồi, rồi nó cũng tự tìm ra cho mình được lời giải đáp. Chắc hẳn là thần chú bùa bay mà Yul đã phù phép cho cuốn sách rồi! Chắc hắn tính không để ai động vào cuốn sách này đây mà! Nhưng điều này nào có nghĩa lý gì đối với một con Quỷ biết bay... He he! Nghĩ thế, Xư Bi liền tập trung suy nghĩ của mình rồi bay vút lên tầng không, nhanh chóng tóm lấy quyển sách rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nhẹ như lông hồng.
...................
" Hưm... My Diary. Nhật ký của Yul chăng?! " – Con bé thầm lẩm bẩm trong suy nghĩ, rồi ngẫm ngợi gì đó, nó quyết định... liều mình mở ra!
Ý chà! Cái tội đọc trộm nhật ký của người khác là nặng lắm đó nha! Nhưng mà Yul là chồng nó ( tới bây giờ thì con bé vẫn nghĩ thế), nên chắc đọc thử để hiểu thêm cũng chẳng sao đâu nhỉ. Nghĩ vậy, nó liền hí hoáy mở ra đọc.
Và bắt đầu với những ý nghĩ đầu tiên kể từ ngày gặp nó, của Yul.