Chương 8: Có chút thay đổi
Ngô Nhược ở trong nhà suốt cả ngày cứ như vậy thu mình trong bóng tối, đến đêm bụng cồn cào mới đi ra bếp úp tạm tô mì ăn chống đói, cả người mệt mỏi không cảm nhận được mùi vị thơm ngon trong miệng, gắng gượng mãi mới ăn được vài gắp rồi bỏ ở đấy.
Hôm sau đi làm Ngô Nhược vác vẻ mặt như người không có sức sống bước vào công ty.
"Chị Ngô Nhược em cứ nghĩ chị nghỉ phép để đi chơi cùng bạn trai, không ngờ chị lại ốm nặng như vậy." Tiểu Tuyết nhìn thấy sắc mặt Ngô Nhược phờ phạc, hai mắt thâm quầng đi đến gần hỏi han.
"Nếu chị mệt như vậy sao không xin nghỉ thêm vài ngày nữa?"
"Chị không sao, vẫn có thể làm được". Ngô Nhược thở dài ngồi vào bàn làm việc, cô cứ mãi như vậy cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.
"Ngô Nhược mày phải phấn chấn lên". Cô lẩm bẩm tự an ủi bản thân.
"Ngô Nhược hôm trước mấy giờ cô mới về nhà, thật ngại quá!" Ngụy Minh đi tới đứng cạnh bàn làm việc của Ngô Nhược cùng cô nói chuyện.
"Sau khi anh đi tôi ngồi một lúc rồi kiếm cớ rời đi, sếp Ngụy anh như thế là không được đâu". Ngô Nhược ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại thầm mắng anh ta, không phải tại anh ta đem cô bỏ chợ sao cô lại bị hắn ta hại cơ chứ.
"Thế thì tốt làm tôi cứ lo, cô không sao thì tốt rồi hôm nào rảnh tôi mời cô ăn cơm coi như tạ lỗi". Ngụy Minh vỗ vai Ngô Nhược sau đó trở về phòng làm việc.
"Rất mong chờ bữa cơm của sếp". Ai trong công ty này chả biết sếp Ngụy sợ vợ, tiền lương hàng tháng đều mang về nộp cho vợ lấy đâu ra tiền mà mời cô ăn cơ chứ, câu nói của anh ta cô cũng không coi là lời hứa hẹn gì cả.
"Ting ting". Ngô Nhược cầm lấy điện thoại trên bàn lên xem, là tin nhắn của Trịnh Khải gửi tới.
"Tan tầm anh đón em nhé!"
Ngô Nhược nhìn dòng tin nhắn miệng bất giác mỉm cười, nhưng ngay sau đó đôi mắt lại hiện lên sự ray rứt đối với anh.
"Vâng." Ngô Nhược soạn tin nhắn trả lời kèm theo icon trái tim ngọt ngào gửi cho bạn trai.
"Chờ..." Ngô Nhược đứng trước thang máy định đi vào, nhưng nhìn thấy người bên trong cô ngừng lại không muốn bước tiếp.
"Không vào sao?" Dạ Nam Hành đưa tay giữ cửa thang máy, nhìn người con gái đứng trước mặt mình mở miệng hỏi.
Ngô Nhược cắn môi lấy dũng khí đi vào trong thang máy, thật không may cho cô qua vài tầng trong thang máy lúc này chỉ có mình cô và anh ta.
Cô di chuyển đi tới một góc rồi đứng đó, giữ khoảng cách an toàn với anh ta.
Cô im lặng, Dạ Nam Hành cũng im lặng, cứ vậy đi xuống tầng một, anh ta vội vã bước ra khỏi thang máy cũng không nhìn lại cô thêm một lần nào nữa, như mong muốn của cô biến bọn họ trở thành người xa lạ.
Cô nhìn theo sau lưng Dạ Nam Hành ngây người ra một lúc, sau đó lắc lắc đầu bước ra khỏi thang máy, đàn ông mà lúc chưa có được thì nhiệt tình quanh quẩn xung quanh, khi có được rồi thì lại vô tình như vậy.
Nhưng thế lại càng hay, anh ta càng lạnh nhạt càng dễ cho cô, đỡ phải suốt ngày tìm cách tránh né.
"Nhược Nhược." Trịnh Khải dường như đã chờ đợi bạn gái từ rất lâu rồi, dáng vẻ dịu dàng tựa người vào đầu xe, thấy cô đi ra liền kích động hô lớn, sau đó chủ động bước lại gần cô.
"Nhìn anh họ tưởng lâu ngày rồi chúng ta không gặp nhau đấy". Ngô Nhược thấy người đi đường ngoái nhìn bọn họ, trong lòng rất hạnh phúc nhưng ngoài mặt lại làm bộ ngượng ngùng lườm anh.
"Đối với em không gặp một ngày anh đã cảm giác như cả tháng xa cách rồi". Trịnh Khải ngọt miệng lấy lòng bạn gái.
Ngô Nhược mắng yêu: "Thật không đứng đắn chút nào cả".
"Mời quý cô." Trịnh Khải cười phong tình mở cửa giúp Ngô Nhược.
Cô nhìn anh vui vẻ mỉm cười, trước Trịnh Khải cô đã trải qua một hai mối tình, nhưng tất cả những người đàn ông đó không giống như anh từ lúc bắt đầu quen cô đã nói đến chuyện tương lai rồi, cô thích cảm giác lâu dài chứ không phải là yêu đương nhất thời, vì vậy đối với tình cảm của bọn họ luôn bỏ ra nhiều tâm sức vun đắp.
Trịnh Khải lái xe đưa Ngô Nhược tới nhà hàng hải sản, anh vừa tìm chỗ đỗ xe vừa giới thiệu: "Quán này có món tôm chiên rất ngon, lần trước anh tới đây, liền nghĩ tới em".
Ngô Nhược chăm chú nhìn gương mặt rạng ngời của Trịnh Khải, người đàn ông tốt đẹp này lúc nào cũng vậy vì cô quên cả sở thích bản thân.
"Anh đã khen ngon, vậy chắc chắn nó sẽ rất ngon rồi."
Chiếc xe dừng lại, như thường lệ Trịnh Khải rời ghế lái xuống xe vòng qua ghế phụ mở cửa đưa Ngô Nhược xuống xe, đưa tay nắm lấy tay cô thân mật đi vào nhà hàng.
Lúc cả hai đi vào nhà hàng, bất chợt thân ảnh quen thuộc làm nụ cười trên môi Ngô Nhược cứng đờ, đây là cảm giác chột dạ sao?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
"Dạ Nam Hành thật trùng hợp, cậu tới đây gặp khách hàng sao?" Trịnh Khải nhìn thấy Dạ Nam Hành ngồi một mình trong quán liền lên tiếng chào hỏi.
"Chào cậu, ừ tôi đang đợi bạn." Dạ Nam Hành nhìn quét qua hai người sau đó tiếp tục uống cafe.
"Không làm phiền cậu nữa." Trịnh Khải thấy anh ta không muốn nói chuyện với mình liền đưa Ngô Nhược đi về phía trước.
"Chào cô tôi là Trịnh Khải đã đặt bàn trước".
"Ông Trịnh bàn của ông ở bên kia." Lễ tân dẫn bọn họ tới bàn cách vị trí ngồi của Dạ Nam Hành vừa rồi bốn dãy bàn.
Trịnh Khải lịch sự gật đầu với lễ tân rồi theo chỉ dẫn đi tới bàn ăn đã đặt trước.
Anh phong độ kéo ghế giúp Ngô Nhược sau đó mới đi tới phía đối diện cô ngồi xuống. Bởi vì đã gọi điện đặt trước, lên không phải chờ quá lâu, các món ăn của bọn họ rất nhanh đã được đưa lên.
"Thử xem, nếu hợp khẩu vị em ăn nhiều một chút." Trịnh Khải gắp một con tôm chiên bỏ vào bát Ngô Nhược.
"Anh cũng ăn đi." Ngô Nhược đưa tay cầm lấy con tôm được tẩm lớp bột vàng óng bên ngoài đưa lên miệng cắn một miếng, đúng là hương vị rất ngon, bên ngoài giòn tan, bên trong vị ngọt của tôm tươi cùng nước sốt béo ngậy.
"Đúng là rất ngon". Cô vì được thưởng thức đồ ăn ngon vui vẻ cười híp mắt.
"Anh biết sẽ hợp khẩu vị của em mà." Trịnh Khải thấy cô thích ăn liền nở nụ cười hạnh phúc, lúc này mới bắt đầu động đũa.
Chỗ ngồi của Dạ Nam Hành vừa khéo đối diện với Ngô Nhược, chỉ cần ngẩng mặt lên là có thể nhìn thấy cô, nhìn nụ cười trên môi của cô Dạ Nam Hành thật cảm thấy nó cực kỳ chói mắt, ánh mắt thâm trầm quét qua, trong lòng không ngừng ai oán:
"Vui đến vậy sao? Thật là chán ghét."
"Dạ tổng để cậu chờ lâu rồi." Bông một người đàn ông đi tới trước mặt Dạ Nam Hành chào hỏi.
Dạ Nam Hành đúng thật đã chờ ông ta một lúc lâu rồi, nghe ông ta nói vậy liền gật đầu. Người đàn ông kia thấy anh gật đầu sắc mặt liền có chút khó coi, ông ta đã quen với kiểu để người khác chờ đợi nhưng vẫn khiêm tốn nói mình mới tới, nay gặp Dạ Nam Hành thẳng thắn như này thật không biết đối đáp thế nào? Ông ta cũng thật sơ ý, đem ông chủ tập đoàn lớn ra so sánh với những người khác, cứ thế để anh ta chờ mình.
Người đàn ông biết mình yếu thế hơn khúm lúm mở miệng: "Thật xin lỗi, đã để cậu chờ lâu".
"Lần sau tôi không muốn chờ nữa". Dạ Nam Hành không phải kiểu người quan tâm đến thể diện người khác, lạnh lùng nói.
"Tất nhiên rồi, sẽ không có lần sau." Người đàn ông kia hơi ngượng nói.
Dạ Nam Hành ngả người ra sau tựa lưng vào ghế, dáng vẻ cao ngạo cất lời:
"Ông cũng biết Lăng Ngạn là đối tác làm ăn của thời trang Hoa Phát trong những năm gần đây, nhưng tôi cảm thấy ông ta hiện nay không phù hợp nữa mới đổi nhà cung ứng khác, công ty của ông tuy so về thâm niên lẫn quy mô đều kém ông ta, nhưng tôi nhìn thấy tiềm năng ở công ty các người".
Người đàn ông nghe vậy liền mở cờ trong bụng: "Hợp tác với tôi sẽ không khiến cậu thất vọng."
Công ty thời trang Hoa Phát là công ty lớn, nếu có thể thành công ký hợp đồng trong vài năm tới công ty ông sẽ không cần lo về đầu ra nữa, đây là chuyện vui vẻ biết bao nhiêu.
"Nhưng chuyện vừa rồi ông tới muộn có lẽ tôi sẽ phải suy nghĩ lại." Ngón tay Dạ Nam Hành ở trên bàn tùy ý gõ vài nhịp, trong làm ăn kỵ nhất là không đúng hẹn, lần đầu gặp mặt Lam tổng này đã gây cho anh cái nhìn không tốt, trong lẫn ngoài nước thiếu gì công ty muốn hợp tác với anh không cần thiết phải nhịn ông ta.
Lam tổng nghe Dạ Nam Hành nói vậy, trong lòng liền sợ hãi: "Dạ tổng là sơ xuất của tôi, sẽ không có lần sau."
"Cơ hội tôi vẫn sẽ dành cho ông, nhưng tôi cần một bản lịch trình chi tiết dài hạn về quá trình sản xuất của công ty ông, ông làm được chứ?"
"Dạ Tổng cho tôi thời hạn năm ngày tôi sẽ đưa cậu bản chi tiết nhất".
"Lam tổng dùng cơm đi". Dạ Nam Hành nhìn ông ta, bắt đầu động đũa, gần đây anh đang tiếp tục điều trị bệnh đau dạ dày, nên hạn chế ăn dầu mỡ, do đó suốt quá trình anh chỉ gắp duy nhất đĩa rau luộc trước mặt, lúc này trong đầu anh lại nhớ tới bát mì mà Ngô Nhược nấu, thật muốn ăn lần nữa, nghĩ vậy ánh mắt anh lần nữa nhìn về qua phía cô đang ngồi.
Ngô Nhược thấy Dạ Nam Hành nhìn mình, liền không được tự nhiên, động tác cứng đờ khó mà nuốt trôi.
"Em sao vậy?" Trịnh Khải thấy cô không động đũa liền hỏi.
"Không... em không sao, chắc do uống nhiều nước lên bụng khó chịu, em vào nhà vệ sinh một chút". Ngô Nhược đứng dậy rời đi, thoát khỏi ánh mắt của Dạ Nam Hành, không hiểu sao khi nhìn vào mắt anh ta cô lại nhớ tới chuyện xấu hổ mà mình đã làm cùng anh ta, càng không dám đối diện với Trịnh Khải nữa.
"Em đang rất vui vẻ?"
"Tại sao tôi không được vui vẻ?" Ngô Nhược bước ra ngoài nhà vệ sinh bất chợt thấy Dạ Nam Hành đứng gần cửa, là anh ta lại cố ý chờ cô?
"Tôi cứ nghĩ em sẽ không dám đối diện với cậu ta nữa, thì ra tôi đã lầm." Dạ Nam Hành nhìn cô nhếch miệng cười trào phúng.
Ngô Nhược nhìn nụ cười của anh ta, tự nhiên cảm thấy cực kỳ tức giận, anh ta là cái gì mà ở đây nói cô như vậy chứ, hôm nay anh ta còn coi cô như người xa lạ đấy.
"Dạ Nam Hành tôi sống thế nào không cần anh lên tiếng".
Câu nói này của Ngô Nhược như chạm vào dây thần kinh tức giận người nào đó, thoáng chốc Dạ Nam Hành tiến đến gần nhanh, như một tia chớp hung hăng đè Ngô Nhược dán lên tường cúi đầu hôn lấy môi cô.
Cánh môi vẽ lên nụ cười đầy tán thưởng: "Tôi rất nhớ mùi vị này."
"Dạ Nam Hành đừng cậy mình là đàn ông mà ức hiếp người khác, anh như vậy khiến tôi rất coi thường." Ngô Nhược đẩy anh ta ra, không kìm được giận dữ quát lớn.
Dạ Nam Hành nghe cô mắng mình chỉ im lặng đứng đó, ánh mắt trân trân nhìn thẳng vào cô.
Ngô Nhược chửi chán liền bặm môi thở dốc, sau đó chán chường quay người bỏ đi.
Anh ta có phải bị đa nhân cách không? Lúc chiều và bây giờ hành động thật khác biệt, cùng khuôn mặt nhưng cách cư xử sao lại khác xa nhau như vậy chứ?
Cô vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ càng uất hận.
Hôm sau đi làm Ngô Nhược vác vẻ mặt như người không có sức sống bước vào công ty.
"Chị Ngô Nhược em cứ nghĩ chị nghỉ phép để đi chơi cùng bạn trai, không ngờ chị lại ốm nặng như vậy." Tiểu Tuyết nhìn thấy sắc mặt Ngô Nhược phờ phạc, hai mắt thâm quầng đi đến gần hỏi han.
"Nếu chị mệt như vậy sao không xin nghỉ thêm vài ngày nữa?"
"Chị không sao, vẫn có thể làm được". Ngô Nhược thở dài ngồi vào bàn làm việc, cô cứ mãi như vậy cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.
"Ngô Nhược mày phải phấn chấn lên". Cô lẩm bẩm tự an ủi bản thân.
"Ngô Nhược hôm trước mấy giờ cô mới về nhà, thật ngại quá!" Ngụy Minh đi tới đứng cạnh bàn làm việc của Ngô Nhược cùng cô nói chuyện.
"Sau khi anh đi tôi ngồi một lúc rồi kiếm cớ rời đi, sếp Ngụy anh như thế là không được đâu". Ngô Nhược ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại thầm mắng anh ta, không phải tại anh ta đem cô bỏ chợ sao cô lại bị hắn ta hại cơ chứ.
"Thế thì tốt làm tôi cứ lo, cô không sao thì tốt rồi hôm nào rảnh tôi mời cô ăn cơm coi như tạ lỗi". Ngụy Minh vỗ vai Ngô Nhược sau đó trở về phòng làm việc.
"Rất mong chờ bữa cơm của sếp". Ai trong công ty này chả biết sếp Ngụy sợ vợ, tiền lương hàng tháng đều mang về nộp cho vợ lấy đâu ra tiền mà mời cô ăn cơ chứ, câu nói của anh ta cô cũng không coi là lời hứa hẹn gì cả.
"Ting ting". Ngô Nhược cầm lấy điện thoại trên bàn lên xem, là tin nhắn của Trịnh Khải gửi tới.
"Tan tầm anh đón em nhé!"
Ngô Nhược nhìn dòng tin nhắn miệng bất giác mỉm cười, nhưng ngay sau đó đôi mắt lại hiện lên sự ray rứt đối với anh.
"Vâng." Ngô Nhược soạn tin nhắn trả lời kèm theo icon trái tim ngọt ngào gửi cho bạn trai.
"Chờ..." Ngô Nhược đứng trước thang máy định đi vào, nhưng nhìn thấy người bên trong cô ngừng lại không muốn bước tiếp.
"Không vào sao?" Dạ Nam Hành đưa tay giữ cửa thang máy, nhìn người con gái đứng trước mặt mình mở miệng hỏi.
Ngô Nhược cắn môi lấy dũng khí đi vào trong thang máy, thật không may cho cô qua vài tầng trong thang máy lúc này chỉ có mình cô và anh ta.
Cô di chuyển đi tới một góc rồi đứng đó, giữ khoảng cách an toàn với anh ta.
Cô im lặng, Dạ Nam Hành cũng im lặng, cứ vậy đi xuống tầng một, anh ta vội vã bước ra khỏi thang máy cũng không nhìn lại cô thêm một lần nào nữa, như mong muốn của cô biến bọn họ trở thành người xa lạ.
Cô nhìn theo sau lưng Dạ Nam Hành ngây người ra một lúc, sau đó lắc lắc đầu bước ra khỏi thang máy, đàn ông mà lúc chưa có được thì nhiệt tình quanh quẩn xung quanh, khi có được rồi thì lại vô tình như vậy.
Nhưng thế lại càng hay, anh ta càng lạnh nhạt càng dễ cho cô, đỡ phải suốt ngày tìm cách tránh né.
"Nhược Nhược." Trịnh Khải dường như đã chờ đợi bạn gái từ rất lâu rồi, dáng vẻ dịu dàng tựa người vào đầu xe, thấy cô đi ra liền kích động hô lớn, sau đó chủ động bước lại gần cô.
"Nhìn anh họ tưởng lâu ngày rồi chúng ta không gặp nhau đấy". Ngô Nhược thấy người đi đường ngoái nhìn bọn họ, trong lòng rất hạnh phúc nhưng ngoài mặt lại làm bộ ngượng ngùng lườm anh.
"Đối với em không gặp một ngày anh đã cảm giác như cả tháng xa cách rồi". Trịnh Khải ngọt miệng lấy lòng bạn gái.
Ngô Nhược mắng yêu: "Thật không đứng đắn chút nào cả".
"Mời quý cô." Trịnh Khải cười phong tình mở cửa giúp Ngô Nhược.
Cô nhìn anh vui vẻ mỉm cười, trước Trịnh Khải cô đã trải qua một hai mối tình, nhưng tất cả những người đàn ông đó không giống như anh từ lúc bắt đầu quen cô đã nói đến chuyện tương lai rồi, cô thích cảm giác lâu dài chứ không phải là yêu đương nhất thời, vì vậy đối với tình cảm của bọn họ luôn bỏ ra nhiều tâm sức vun đắp.
Trịnh Khải lái xe đưa Ngô Nhược tới nhà hàng hải sản, anh vừa tìm chỗ đỗ xe vừa giới thiệu: "Quán này có món tôm chiên rất ngon, lần trước anh tới đây, liền nghĩ tới em".
Ngô Nhược chăm chú nhìn gương mặt rạng ngời của Trịnh Khải, người đàn ông tốt đẹp này lúc nào cũng vậy vì cô quên cả sở thích bản thân.
"Anh đã khen ngon, vậy chắc chắn nó sẽ rất ngon rồi."
Chiếc xe dừng lại, như thường lệ Trịnh Khải rời ghế lái xuống xe vòng qua ghế phụ mở cửa đưa Ngô Nhược xuống xe, đưa tay nắm lấy tay cô thân mật đi vào nhà hàng.
Lúc cả hai đi vào nhà hàng, bất chợt thân ảnh quen thuộc làm nụ cười trên môi Ngô Nhược cứng đờ, đây là cảm giác chột dạ sao?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
"Dạ Nam Hành thật trùng hợp, cậu tới đây gặp khách hàng sao?" Trịnh Khải nhìn thấy Dạ Nam Hành ngồi một mình trong quán liền lên tiếng chào hỏi.
"Chào cậu, ừ tôi đang đợi bạn." Dạ Nam Hành nhìn quét qua hai người sau đó tiếp tục uống cafe.
"Không làm phiền cậu nữa." Trịnh Khải thấy anh ta không muốn nói chuyện với mình liền đưa Ngô Nhược đi về phía trước.
"Chào cô tôi là Trịnh Khải đã đặt bàn trước".
"Ông Trịnh bàn của ông ở bên kia." Lễ tân dẫn bọn họ tới bàn cách vị trí ngồi của Dạ Nam Hành vừa rồi bốn dãy bàn.
Trịnh Khải lịch sự gật đầu với lễ tân rồi theo chỉ dẫn đi tới bàn ăn đã đặt trước.
Anh phong độ kéo ghế giúp Ngô Nhược sau đó mới đi tới phía đối diện cô ngồi xuống. Bởi vì đã gọi điện đặt trước, lên không phải chờ quá lâu, các món ăn của bọn họ rất nhanh đã được đưa lên.
"Thử xem, nếu hợp khẩu vị em ăn nhiều một chút." Trịnh Khải gắp một con tôm chiên bỏ vào bát Ngô Nhược.
"Anh cũng ăn đi." Ngô Nhược đưa tay cầm lấy con tôm được tẩm lớp bột vàng óng bên ngoài đưa lên miệng cắn một miếng, đúng là hương vị rất ngon, bên ngoài giòn tan, bên trong vị ngọt của tôm tươi cùng nước sốt béo ngậy.
"Đúng là rất ngon". Cô vì được thưởng thức đồ ăn ngon vui vẻ cười híp mắt.
"Anh biết sẽ hợp khẩu vị của em mà." Trịnh Khải thấy cô thích ăn liền nở nụ cười hạnh phúc, lúc này mới bắt đầu động đũa.
Chỗ ngồi của Dạ Nam Hành vừa khéo đối diện với Ngô Nhược, chỉ cần ngẩng mặt lên là có thể nhìn thấy cô, nhìn nụ cười trên môi của cô Dạ Nam Hành thật cảm thấy nó cực kỳ chói mắt, ánh mắt thâm trầm quét qua, trong lòng không ngừng ai oán:
"Vui đến vậy sao? Thật là chán ghét."
"Dạ tổng để cậu chờ lâu rồi." Bông một người đàn ông đi tới trước mặt Dạ Nam Hành chào hỏi.
Dạ Nam Hành đúng thật đã chờ ông ta một lúc lâu rồi, nghe ông ta nói vậy liền gật đầu. Người đàn ông kia thấy anh gật đầu sắc mặt liền có chút khó coi, ông ta đã quen với kiểu để người khác chờ đợi nhưng vẫn khiêm tốn nói mình mới tới, nay gặp Dạ Nam Hành thẳng thắn như này thật không biết đối đáp thế nào? Ông ta cũng thật sơ ý, đem ông chủ tập đoàn lớn ra so sánh với những người khác, cứ thế để anh ta chờ mình.
Người đàn ông biết mình yếu thế hơn khúm lúm mở miệng: "Thật xin lỗi, đã để cậu chờ lâu".
"Lần sau tôi không muốn chờ nữa". Dạ Nam Hành không phải kiểu người quan tâm đến thể diện người khác, lạnh lùng nói.
"Tất nhiên rồi, sẽ không có lần sau." Người đàn ông kia hơi ngượng nói.
Dạ Nam Hành ngả người ra sau tựa lưng vào ghế, dáng vẻ cao ngạo cất lời:
"Ông cũng biết Lăng Ngạn là đối tác làm ăn của thời trang Hoa Phát trong những năm gần đây, nhưng tôi cảm thấy ông ta hiện nay không phù hợp nữa mới đổi nhà cung ứng khác, công ty của ông tuy so về thâm niên lẫn quy mô đều kém ông ta, nhưng tôi nhìn thấy tiềm năng ở công ty các người".
Người đàn ông nghe vậy liền mở cờ trong bụng: "Hợp tác với tôi sẽ không khiến cậu thất vọng."
Công ty thời trang Hoa Phát là công ty lớn, nếu có thể thành công ký hợp đồng trong vài năm tới công ty ông sẽ không cần lo về đầu ra nữa, đây là chuyện vui vẻ biết bao nhiêu.
"Nhưng chuyện vừa rồi ông tới muộn có lẽ tôi sẽ phải suy nghĩ lại." Ngón tay Dạ Nam Hành ở trên bàn tùy ý gõ vài nhịp, trong làm ăn kỵ nhất là không đúng hẹn, lần đầu gặp mặt Lam tổng này đã gây cho anh cái nhìn không tốt, trong lẫn ngoài nước thiếu gì công ty muốn hợp tác với anh không cần thiết phải nhịn ông ta.
Lam tổng nghe Dạ Nam Hành nói vậy, trong lòng liền sợ hãi: "Dạ tổng là sơ xuất của tôi, sẽ không có lần sau."
"Cơ hội tôi vẫn sẽ dành cho ông, nhưng tôi cần một bản lịch trình chi tiết dài hạn về quá trình sản xuất của công ty ông, ông làm được chứ?"
"Dạ Tổng cho tôi thời hạn năm ngày tôi sẽ đưa cậu bản chi tiết nhất".
"Lam tổng dùng cơm đi". Dạ Nam Hành nhìn ông ta, bắt đầu động đũa, gần đây anh đang tiếp tục điều trị bệnh đau dạ dày, nên hạn chế ăn dầu mỡ, do đó suốt quá trình anh chỉ gắp duy nhất đĩa rau luộc trước mặt, lúc này trong đầu anh lại nhớ tới bát mì mà Ngô Nhược nấu, thật muốn ăn lần nữa, nghĩ vậy ánh mắt anh lần nữa nhìn về qua phía cô đang ngồi.
Ngô Nhược thấy Dạ Nam Hành nhìn mình, liền không được tự nhiên, động tác cứng đờ khó mà nuốt trôi.
"Em sao vậy?" Trịnh Khải thấy cô không động đũa liền hỏi.
"Không... em không sao, chắc do uống nhiều nước lên bụng khó chịu, em vào nhà vệ sinh một chút". Ngô Nhược đứng dậy rời đi, thoát khỏi ánh mắt của Dạ Nam Hành, không hiểu sao khi nhìn vào mắt anh ta cô lại nhớ tới chuyện xấu hổ mà mình đã làm cùng anh ta, càng không dám đối diện với Trịnh Khải nữa.
"Em đang rất vui vẻ?"
"Tại sao tôi không được vui vẻ?" Ngô Nhược bước ra ngoài nhà vệ sinh bất chợt thấy Dạ Nam Hành đứng gần cửa, là anh ta lại cố ý chờ cô?
"Tôi cứ nghĩ em sẽ không dám đối diện với cậu ta nữa, thì ra tôi đã lầm." Dạ Nam Hành nhìn cô nhếch miệng cười trào phúng.
Ngô Nhược nhìn nụ cười của anh ta, tự nhiên cảm thấy cực kỳ tức giận, anh ta là cái gì mà ở đây nói cô như vậy chứ, hôm nay anh ta còn coi cô như người xa lạ đấy.
"Dạ Nam Hành tôi sống thế nào không cần anh lên tiếng".
Câu nói này của Ngô Nhược như chạm vào dây thần kinh tức giận người nào đó, thoáng chốc Dạ Nam Hành tiến đến gần nhanh, như một tia chớp hung hăng đè Ngô Nhược dán lên tường cúi đầu hôn lấy môi cô.
Cánh môi vẽ lên nụ cười đầy tán thưởng: "Tôi rất nhớ mùi vị này."
"Dạ Nam Hành đừng cậy mình là đàn ông mà ức hiếp người khác, anh như vậy khiến tôi rất coi thường." Ngô Nhược đẩy anh ta ra, không kìm được giận dữ quát lớn.
Dạ Nam Hành nghe cô mắng mình chỉ im lặng đứng đó, ánh mắt trân trân nhìn thẳng vào cô.
Ngô Nhược chửi chán liền bặm môi thở dốc, sau đó chán chường quay người bỏ đi.
Anh ta có phải bị đa nhân cách không? Lúc chiều và bây giờ hành động thật khác biệt, cùng khuôn mặt nhưng cách cư xử sao lại khác xa nhau như vậy chứ?
Cô vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ càng uất hận.