Chương 7: Hổ thẹn đứng trước mặt anh
"Ting Ting Ting." Tiếng chuông báo thức trong điện thoại của Ngô Nhược ở dưới nền nhà vang lên, Ngô Nhược như thói quen đưa tay vươn ra tìm kiếm điện thoại tắt chuông báo thức.
Sao hôm nay cô cảm thấy mệt mỏi như thế này chứ, trên người cô lúc này như bị vật gì đó đè nặng khiến cô không thể di chuyển được, đưa tay giơ lên che chắn ánh nắng ngoài cửa sổ, tự nhiên Ngô Nhược cảm giác có cái gì đó không đúng nhà cô từ bao giờ buổi sáng lại có ánh nắng chiếu vào thế này?
Ngô Nhược giật mình mở mắt nhớ lại tối hôm qua cô cùng Ngụy Minh, và Lăng tổng đi ăn tối, sau đó anh ta chuồn mất để lại cô với tên dê già Lãnh Ngạn, Ngô Nhược nhíu mày ký ức cuối cùng mà cô còn nhớ được là khi cô uống xong chén rượu sau đó cả người không còn sức lực ngã xuống, chẳng lẽ cô đang ở cùng với lão ta?
Ngô Nhược kéo chăn nhìn xuống cả người cô không còn một mảnh vải, cố gắng gạt bỏ cảm giác buồn nôn nhìn sang bên cạnh, một người đàn ông đang nghiêng mặt nằm ngủ, sao đầu cô đau như thế này chứ? Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Cô là người đã có bạn trai, còn cùng anh ấy nói chuyện tương lai thế mà sau một đêm cô trở thành kẻ phản bội, dù cô bị hại đi chăng nữa nhưng lấy gì giải thích với Trịnh Khải đây, còn lên giường với một lão già ghê tởm chứ.
Ngô Nhược lúc này chỉ muốn giết chết lão ta mà thôi, nghĩ vậy cô nhìn sang chiếc đèn ngủ đầu giường định bụng nghiêng người cầm lấy cho lão ta vài đập vào đầu.
"Em tỉnh rồi sao?" Dạ Nam Hành bị tiếng động bên cạnh đánh thức, quay sang nhìn Ngô Nhược.
"Sao lại là anh?" Ngô Nhược nhìn vào khuôn mặt Dạ Nam Hành ngạc nhiên.
"Em mong là lão già Lăng Ngạn sao?" Giọng Dạ Nam Hành khàn đặc nói, ánh mắt rời khỏi mặt cô, không hề che đậy nhìn xuống bầu ngực căng tròn với nhiều dấu vết thâm tím không gì che chắn hiện ra trước mặt mình.
"Dạ Nam Hành cẩn thận tôi chọc mù mắt anh." Ngô Nhược lúc này mới để ý chăn trên người cô rơi xuống từ lúc nào không hay, chỉ thấy cả thân trên của cô lúc này cứ vậy bị anh ta thấy hết.
"Đêm qua tôi sờ chán rồi, nhìn hay không là vấn đề sao?" Dạ Nam Hành nhíu mày nhìn Ngô Nhược, biểu cảm của cô như vậy là sao thật khác xa so với tưởng tượng của anh.
Nếu như tự nhiên tỉnh dậy thấy Dạ Nam Hành bên cạnh cô sẽ không do dự đập chết anh ta, nhưng lúc này đối với cô không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm so với Lãnh tổng *** dê kia, là do diện mạo Dạ Nam Hành? Hay tuổi tác mà độ thang thương khác biệt?
Ngô Nhược giật lấy chăn trên người Dạ Nam Hành quấn vào người, bước xuống giường tìm kiếm quần áo của mình, nhưng sờ tới cái nào cũng có cảm giác ẩm ướt không thể mặc vào.
"Em mặc tạm áo của tôi đi, tội gọi người mang cho em bộ quần áo khác." Dạ Nam Hành ngồi dậy nhìn Ngô Nhược sau đó đi vào phòng tắm.
Ngô Nhược cúi người cầm lấy chiếc áo của Dạ Nam Hành dưới sàn, từng giọt nước đau buồn cứ thế từ mắt cô chảy xuống ướt đẫm một khoảng áo, cô cố gắng gượng lắm trước mặt anh ta mới không để mình trông quá chật vật, nhưng giờ anh ta đã đi khuất, cô không sao kìm nổi nước mắt nữa, cứ vậy ngồi khóc một lúc lâu.
Dạ Nam Hành mở cửa đi ra thấy Ngô Nhược đang ngồi dưới nền nhà vùi mặt vào đầu gối, cơ thể run lên chắc hẳn đang khóc, liền lùi về sau vài bước, thấy cô đứng lên mới từ nhà tắm đi ra.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm".
"Tôi không cần, tôi muốn kết hôn với Trịnh Khải." Ngô Nhược khóc xong giọng khàn khàn, lạnh lùng nói với Dạ Nam Hành.
"Em là đang oán trách tôi, đêm qua là tôi giúp em đấy".
"Giúp tôi ư? Sao anh không đưa tôi tới bệnh viện?" Ngô Nhược ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Dạ Nam Hành.
Dạ Nam Hành nghe cô nói liền im lặng, đêm qua anh cũng có ý định đưa cô đến bệnh viện, nhưng một ý nghĩ khiến anh thay đổi ý định đó, giờ nghe cô hỏi thực không biết nói thế nào.
"Ting ting ting." Điện thoại của Ngô Nhược đổ chuông, là Trịnh Khải gọi tới, cô hít sâu vào một hơi sau đó đưa tay nhấn nút nghe.
"Ngô Nhược hôm qua em đi về sớm không anh gọi mấy cuộc mà không thấy em bắt máy, làm anh thật lo lắng".
"Đêm qua em về lúc mười giờ, sau đó đi ngủ luôn, sáng nay vội đi làm quá chưa kịp kiểm tra điện thoại, em xin lỗi khiến anh lo lắng".
"Nghe được giọng em anh yên tâm rồi, định hỏi em muốn ăn gì để anh mang tới, mà em đi làm rồi chiều anh đón em nhé! Đưa em đi ăn món ngon".
"Vâng." Ngô Nhược tắt máy, nghe giọng anh trong lòng cô rất đau, anh vẫn như vậy dịu dàng quan tâm cô nhưng cô đã làm gì đây, đứng trước mặt anh sao cô có thể tự nhiên như trước nữa.
Dạ Nam Hành trong lúc Ngô Nhược nghe điện thoại thì nghe được tiếng gõ cửa của thư ký, anh ra bên ngoài nhân lấy túi quần áo đưa cho Ngô Nhược " Thay đi, tôi gọi điện cho phòng nhân sự giúp em xin nghỉ phép rồi".
Ngô Nhược cầm lấy túi mà Dạ Nam Hành đưa cho đi vào nhà tắm thay đồ, sau đó quay ra ngoài nhặt quần áo dưới đất của mình lên cho vào túi, rồi cứ vậy im lặng rời khỏi.
Dạ Nam Hành thấy Ngô Nhược đi rồi, thở dài nằm xuống giường, đập vào mắt anh là vết máu đỏ au dưới đệm, càng thiến anh thêm phần khó chịu. Đứng dậy giật bỏ toàn bộ chăn ga đem nhét vào máy giặt, sau đó đi tới ban công lặng im hút thuốc.
Ngô Nhược rời khỏi nhà Dạ Nam Hành, cả người mệt mỏi đứng vẫy taxi, lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng thu mình trong bóng tối mà thôi, cứ nghĩ cuộc đời trôi qua cứ như vậy không trở ngại, nhưng sao cô lại cảm thấy tất thảy may mắn của cô đều đã biến mất cả rồi.
Kết hôn với Trịnh Khải sao, cô còn có thể sao, khi anh biết cô đã trao thân cho người khác sẽ nghĩ cô là người phụ nữ như thế nào, Ngô Nhược rất sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của anh khi nhìn cô.
"Bíp bíp." Tài xế xe chờ lúc lâu không thấy Ngô Nhược mở cửa xe liền nhấn còi.
"Xin lỗi." Ngô Nhược nói xin lỗi với tài xế sau đó mở cửa xe đi lên, về đến nhà cô lập tức đi nhanh vào nhà tắm, muốn dùng nước xóa bỏ nhơ nhuốc trên thân thể mình, khắp người cô đâu đâu cũng là vết bầm tím chứng minh cho việc đêm hôm qua cô cùng Dạ Nam Hành điên cuồng đến thế nào, nhìn vào trong gương đôi môi sưng tấy, mắt thâm quầng, thật là khó coi. Tối nay sao cô có thể ra ngoài cùng Trịnh Khải được đây.
"Em quên mất hôm nay công ty có buổi liên hoan không thể cùng anh đi ăn tối được rồi". Tắm xong Ngô Nhược tìm cách từ chối.
Trịnh Khải không hỏi nhiều, lập tức đồng ý: "Không sao mai cũng được, em nhớ uống ít rượu thôi".
"Trịnh Khải em yêu anh". Ngô Nhược tự nhiên rất muốn gặp anh, muốn được anh ôm vào lòng an ủi.
"Anh cũng vậy." Trịnh Khải ở trong điện thoại cười vui vẻ: " Em làm việc đi mai gặp".
"Dạ." Ngô Nhược ôm lấy điện thoại nhắm mắt lại, có những thứ một khi đã mất đi mãi mãi sẽ không thể lấy lại được nữa rồi.
Sao hôm nay cô cảm thấy mệt mỏi như thế này chứ, trên người cô lúc này như bị vật gì đó đè nặng khiến cô không thể di chuyển được, đưa tay giơ lên che chắn ánh nắng ngoài cửa sổ, tự nhiên Ngô Nhược cảm giác có cái gì đó không đúng nhà cô từ bao giờ buổi sáng lại có ánh nắng chiếu vào thế này?
Ngô Nhược giật mình mở mắt nhớ lại tối hôm qua cô cùng Ngụy Minh, và Lăng tổng đi ăn tối, sau đó anh ta chuồn mất để lại cô với tên dê già Lãnh Ngạn, Ngô Nhược nhíu mày ký ức cuối cùng mà cô còn nhớ được là khi cô uống xong chén rượu sau đó cả người không còn sức lực ngã xuống, chẳng lẽ cô đang ở cùng với lão ta?
Ngô Nhược kéo chăn nhìn xuống cả người cô không còn một mảnh vải, cố gắng gạt bỏ cảm giác buồn nôn nhìn sang bên cạnh, một người đàn ông đang nghiêng mặt nằm ngủ, sao đầu cô đau như thế này chứ? Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Cô là người đã có bạn trai, còn cùng anh ấy nói chuyện tương lai thế mà sau một đêm cô trở thành kẻ phản bội, dù cô bị hại đi chăng nữa nhưng lấy gì giải thích với Trịnh Khải đây, còn lên giường với một lão già ghê tởm chứ.
Ngô Nhược lúc này chỉ muốn giết chết lão ta mà thôi, nghĩ vậy cô nhìn sang chiếc đèn ngủ đầu giường định bụng nghiêng người cầm lấy cho lão ta vài đập vào đầu.
"Em tỉnh rồi sao?" Dạ Nam Hành bị tiếng động bên cạnh đánh thức, quay sang nhìn Ngô Nhược.
"Sao lại là anh?" Ngô Nhược nhìn vào khuôn mặt Dạ Nam Hành ngạc nhiên.
"Em mong là lão già Lăng Ngạn sao?" Giọng Dạ Nam Hành khàn đặc nói, ánh mắt rời khỏi mặt cô, không hề che đậy nhìn xuống bầu ngực căng tròn với nhiều dấu vết thâm tím không gì che chắn hiện ra trước mặt mình.
"Dạ Nam Hành cẩn thận tôi chọc mù mắt anh." Ngô Nhược lúc này mới để ý chăn trên người cô rơi xuống từ lúc nào không hay, chỉ thấy cả thân trên của cô lúc này cứ vậy bị anh ta thấy hết.
"Đêm qua tôi sờ chán rồi, nhìn hay không là vấn đề sao?" Dạ Nam Hành nhíu mày nhìn Ngô Nhược, biểu cảm của cô như vậy là sao thật khác xa so với tưởng tượng của anh.
Nếu như tự nhiên tỉnh dậy thấy Dạ Nam Hành bên cạnh cô sẽ không do dự đập chết anh ta, nhưng lúc này đối với cô không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm so với Lãnh tổng *** dê kia, là do diện mạo Dạ Nam Hành? Hay tuổi tác mà độ thang thương khác biệt?
Ngô Nhược giật lấy chăn trên người Dạ Nam Hành quấn vào người, bước xuống giường tìm kiếm quần áo của mình, nhưng sờ tới cái nào cũng có cảm giác ẩm ướt không thể mặc vào.
"Em mặc tạm áo của tôi đi, tội gọi người mang cho em bộ quần áo khác." Dạ Nam Hành ngồi dậy nhìn Ngô Nhược sau đó đi vào phòng tắm.
Ngô Nhược cúi người cầm lấy chiếc áo của Dạ Nam Hành dưới sàn, từng giọt nước đau buồn cứ thế từ mắt cô chảy xuống ướt đẫm một khoảng áo, cô cố gắng gượng lắm trước mặt anh ta mới không để mình trông quá chật vật, nhưng giờ anh ta đã đi khuất, cô không sao kìm nổi nước mắt nữa, cứ vậy ngồi khóc một lúc lâu.
Dạ Nam Hành mở cửa đi ra thấy Ngô Nhược đang ngồi dưới nền nhà vùi mặt vào đầu gối, cơ thể run lên chắc hẳn đang khóc, liền lùi về sau vài bước, thấy cô đứng lên mới từ nhà tắm đi ra.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm".
"Tôi không cần, tôi muốn kết hôn với Trịnh Khải." Ngô Nhược khóc xong giọng khàn khàn, lạnh lùng nói với Dạ Nam Hành.
"Em là đang oán trách tôi, đêm qua là tôi giúp em đấy".
"Giúp tôi ư? Sao anh không đưa tôi tới bệnh viện?" Ngô Nhược ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Dạ Nam Hành.
Dạ Nam Hành nghe cô nói liền im lặng, đêm qua anh cũng có ý định đưa cô đến bệnh viện, nhưng một ý nghĩ khiến anh thay đổi ý định đó, giờ nghe cô hỏi thực không biết nói thế nào.
"Ting ting ting." Điện thoại của Ngô Nhược đổ chuông, là Trịnh Khải gọi tới, cô hít sâu vào một hơi sau đó đưa tay nhấn nút nghe.
"Ngô Nhược hôm qua em đi về sớm không anh gọi mấy cuộc mà không thấy em bắt máy, làm anh thật lo lắng".
"Đêm qua em về lúc mười giờ, sau đó đi ngủ luôn, sáng nay vội đi làm quá chưa kịp kiểm tra điện thoại, em xin lỗi khiến anh lo lắng".
"Nghe được giọng em anh yên tâm rồi, định hỏi em muốn ăn gì để anh mang tới, mà em đi làm rồi chiều anh đón em nhé! Đưa em đi ăn món ngon".
"Vâng." Ngô Nhược tắt máy, nghe giọng anh trong lòng cô rất đau, anh vẫn như vậy dịu dàng quan tâm cô nhưng cô đã làm gì đây, đứng trước mặt anh sao cô có thể tự nhiên như trước nữa.
Dạ Nam Hành trong lúc Ngô Nhược nghe điện thoại thì nghe được tiếng gõ cửa của thư ký, anh ra bên ngoài nhân lấy túi quần áo đưa cho Ngô Nhược " Thay đi, tôi gọi điện cho phòng nhân sự giúp em xin nghỉ phép rồi".
Ngô Nhược cầm lấy túi mà Dạ Nam Hành đưa cho đi vào nhà tắm thay đồ, sau đó quay ra ngoài nhặt quần áo dưới đất của mình lên cho vào túi, rồi cứ vậy im lặng rời khỏi.
Dạ Nam Hành thấy Ngô Nhược đi rồi, thở dài nằm xuống giường, đập vào mắt anh là vết máu đỏ au dưới đệm, càng thiến anh thêm phần khó chịu. Đứng dậy giật bỏ toàn bộ chăn ga đem nhét vào máy giặt, sau đó đi tới ban công lặng im hút thuốc.
Ngô Nhược rời khỏi nhà Dạ Nam Hành, cả người mệt mỏi đứng vẫy taxi, lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng thu mình trong bóng tối mà thôi, cứ nghĩ cuộc đời trôi qua cứ như vậy không trở ngại, nhưng sao cô lại cảm thấy tất thảy may mắn của cô đều đã biến mất cả rồi.
Kết hôn với Trịnh Khải sao, cô còn có thể sao, khi anh biết cô đã trao thân cho người khác sẽ nghĩ cô là người phụ nữ như thế nào, Ngô Nhược rất sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của anh khi nhìn cô.
"Bíp bíp." Tài xế xe chờ lúc lâu không thấy Ngô Nhược mở cửa xe liền nhấn còi.
"Xin lỗi." Ngô Nhược nói xin lỗi với tài xế sau đó mở cửa xe đi lên, về đến nhà cô lập tức đi nhanh vào nhà tắm, muốn dùng nước xóa bỏ nhơ nhuốc trên thân thể mình, khắp người cô đâu đâu cũng là vết bầm tím chứng minh cho việc đêm hôm qua cô cùng Dạ Nam Hành điên cuồng đến thế nào, nhìn vào trong gương đôi môi sưng tấy, mắt thâm quầng, thật là khó coi. Tối nay sao cô có thể ra ngoài cùng Trịnh Khải được đây.
"Em quên mất hôm nay công ty có buổi liên hoan không thể cùng anh đi ăn tối được rồi". Tắm xong Ngô Nhược tìm cách từ chối.
Trịnh Khải không hỏi nhiều, lập tức đồng ý: "Không sao mai cũng được, em nhớ uống ít rượu thôi".
"Trịnh Khải em yêu anh". Ngô Nhược tự nhiên rất muốn gặp anh, muốn được anh ôm vào lòng an ủi.
"Anh cũng vậy." Trịnh Khải ở trong điện thoại cười vui vẻ: " Em làm việc đi mai gặp".
"Dạ." Ngô Nhược ôm lấy điện thoại nhắm mắt lại, có những thứ một khi đã mất đi mãi mãi sẽ không thể lấy lại được nữa rồi.