Chương 37: Làm lành
Giáng sinh
Trước cửa nhà Ngô Nhược, những bãi cỏ vốn xanh tươi nay đều bị tuyết trắng phủ kín, cô đưa tay ra hứng lấy bông tuyết nhỏ đầu mùa, Ngô Nhược nghe thấy tiếng nhạc giáng sinh quen thuộc vang lên ở phía xa, mới chợt nhớ ra hôm nay là giáng sinh, đối với Ngô Nhược mà nói đây chính là khởi đầu mới, với những cái đầu tiên cùng đón bên cạnh Dạ Nam Hành.
Trước kia cô từng đọc được một câu nói như thế này, nếu bạn có thể cùng người đàn ông mình yêu, bên nhau trong ngày giáng sinh, cùng ngắm đợt tuyết đầu mùa, bạn chính là cô gái hạnh phúc nhất thế gian, cô và Trịnh Khải ở bên nhau, cùng đi qua mấy mùa giáng sinh, nhưng lại bỏ lỡ mất đợt tuyết đầu mùa, có lẽ duyên trời đã định, vốn dĩ nhân duyên của cô và Trịnh Khải chỉ là hiện tại chứ không phải là tương lai của nhau.
Sáng nay lúc cô ngủ dậy Dạ Nam Hành đã đi làm rồi, Ngô Nhược thở dài cô dường như đã quá vô tâm với anh rồi, từ lúc quen anh tới giờ chỉ nhận từ anh, chứ chưa bao giờ quan tâm anh thích gì hay mua cho anh một thứ gì cả.
"Thím Phương tối nay thím ở nhà cùng chú và các anh chị đi, buổi tối bọn cháu tự lo được." Ngô Nhược đi vào trong nhà, thấy Thím Phương đang dọn dẹp liền nói.
"Cảm ơn cô." Thím Phương dừng công việc trong tay lại nói.
"Chúc thím giáng sinh vui vẻ nhé!" Cô đưa cho Thím Phương một cái phong bì, sợ bà ngại lên cô nói thêm: "Cháu không biết thím thích gì".
"Chúc vợ chồng cô cậu Giáng sinh vui vẻ." Thím Phương đưa tay nhận lấy phong bì Ngô Nhược đưa.
Những người già như Thím Phương rất hay tủi thân, những ngày lễ như thế này rất muốn ở bên gia đình của mình. Không muốn một mình thím ấy cô đơn nhìn bọn họ bên nhau vui vẻ.
Cô cũng biết làm vài món ăn, chỉ là ăn được chứ không thể so với Thím Phương được, nhưng để người đàn ông ấu trĩ kia nguôi giận, cô cũng nên thể hiện chút thành ý để lấy lòng anh.
Dạ Nam Hành không muốn bỏ lỡ giáng sinh đầu tiên bên nhau của hai người, nên đã từ chối tiệc xã giao bên ngoài, tan tầm liền trở về nhà.
"Anh mau tắm rồi xuống ăn cơm." Ngô Nhược thấy Dạ Nam Hành trở về liền giống như cô vợ nhỏ, nhìn anh nở nụ cười dịu dàng.
Dạ Nam Hành bước vào nhà, nghe cô nói vậy chỉ nhìn qua, sau đó đi lên phòng tắm rửa, nửa tiếng sau mới xuống nhà.
"Thím Phương đâu rồi?" Anh ngồi xuống ghế, nhìn món ăn đặt trên bàn, đoán là do cô nấu hai hàng lông mày nhíu lại. Không phải anh thấy đồ ăn cô làm không ngon, mà bởi vì sợ cô vất vả, nên mới hỏi.
"Em bảo thím ấy tối nay nghỉ ở nhà bên con cái rồi." Cô cầm lấy bát múc cơm xong đặt xuống trước mặt anh.
"Đây là đồ em nấu, anh ăn thử một chút, xem tài nghệ của em có thể mở quán ăn được không?" Ngô Nhược thấy không động đũa, liền lên tiếng nói, sau đó tươi cười cầm lấy đũa gắp món đậu sốt để vào bát anh.
Dạ Nam Hành nghe xong không hỏi thêm gì nữa liền im lặng ăn cơm. Đồ ăn Ngô Nhược làm không đa dạng nhưng lại rất giống bữa cơm gia đình bình dị.
Tuy không khen cũng không chê, Dạ Nam Hành lẳng lặng ngồi ăn nhiều hơn so với bình thường một ít, ăn xong anh dọn dẹp bát đĩa, rồi đi lên phòng, không quan tâm Ngô Nhược vẫn đang ngồi ở bàn chờ anh.
Ngô Nhược thấy vẻ mặt anh như vậy mắng thầm mấy câu. Sao lại có người đàn ông giận lâu như anh chứ, thật khiến cô mở mang tầm mắt đấy.
Cô nói vậy, nhưng vẫn theo anh lên tầng 2, đi vào phòng nhìn một lượt không thấy Dạ Nam Hành bên trong, đoán có lẽ anh đang ở bên phòng làm việc, cô liền đi sang.
Ngô Nhược bước vào phòng, thấy anh đang đứng trước cửa sổ sát đất, bóng lưng cô đơn nhìn ra bên ngoài,
"Dạ Nam Hành anh định giận em tới lúc nào?" Đáp lại câu vừa rồi của cô chỉ là tiếng kêu lạch cạch của kim đồng hồ, còn anh vẫn im lặng của đứng đó, không biết đang suy nghĩ điều gì mà nhập tâm đến vậy, Ngô Nhược ấm ức đây là cố ý dùng lại hành động trước kia của cô để chỉnh cô sao.
"Dạ Nam Hành anh không muốn ôm em à?" Ngô Nhược đi đến trước mặt anh, ngước mắt nhìn lên. Khuôn mặt thoáng buồn chủ động ôm lấy eo anh. Cô đã cố gắng rất nhiều rồi, nếu anh còn không đáp lại cô sẽ mặc kệ anh luôn.
"Em khóc gì chứ?" Dạ Nam Hành nghe tiếng mũi Ngô Nhược khịt khịt, tim khẽ đau nhói đưa tay ôm lấy hai má cô muốn giúp cô lau nước mắt " Em dám lừa anh" nhưng nước mắt đâu chẳng thấy chỉ thấy khóe miệng Ngô Nhược đang cười mà thôi, Dạ Nam Hành không hạ tay xuống.
" Em có nói là em khóc đâu chứ" Là tự anh nghĩ vậy còn nói cô.
"Áo khoác đâu, ai cho em mặc phong phanh thế này?" Nếu không phải là khóc vậy chính là bị cảm lạnh mới khiến cho mũi cô như vậy, nhìn cô trời lạnh như vậy còn mặc quần áo mỏng manh, anh lên giọng mắng.
"Anh đâu có quan tâm em, nhắc em mặc áo ấm đâu." Cô có mặc áo ấm, lúc nấu ăn nóng quá mới bỏ ra thôi, giờ thấy anh đang quan tâm nên cô thuận theo lời anh.
"Nam Hành chúng ta tới ghế ngồi được không, em đứng lâu mỏi chân quá!" Ngô Nhược đưa tay xoa chân mình, vẻ mặt tỏ ra đáng thương.
" Sao em không nói sớm" Dạ Nam Hành giọng trách móc, đỡ cô đến ghế sofa ngồi xuống.
Ngô Nhược ngồi được một lúc, liền nhón người lên nghiêng tới gần, hai tay ôm lấy bả vai anh đem môi mình đặt lên môi anh, Dạ Nam Hành bị hành động đột ngột này của cô làm cho đứng hình một lúc, sau đó ôm lấy cô nhiệt tình đáp lại, mấy ngày qua kiềm chế không chạm vào Ngô Nhược, khiến anh cảm thấy rất nhung nhớ, đúng là giận không vui chút nào cả.
"Anh sẽ không giận em nữa chứ?" Hôn xong Ngô Nhược tựa đầu vào lòng anh hỏi.
"Em nói anh ấu trĩ." Dạ Nam Hành giọng hờn dỗi, như đứa trẻ người khác càng nịnh càng hờn thêm.
"Hôm đó em ra ngoài quên mang não, là em không đúng người ấu trĩ là em." Ngô Nhược cố nén cảm giác muốn cười trong bụng xuống, ôm lấy cánh tay anh.
"Anh tha thứ cho em lần này." Anh cười tươi đưa tay ôm lấy Ngô Nhược, bàn tay đặt trên vai cô nhẹ nhàng vuốt ve. Đối với anh cô chính là cả thế giới, anh luôn khát khao được ôm trọn trong tay. Anh không rõ anh yêu cô bao nhiêu chỉ biết tất thảy những dự định tương lai mà anh nghĩ tới đều có cô trong đó.
"Chúc em giáng sinh vui vẻ." Dạ Nam Hành đưa tay vào trong túi áo, lấy ra hộp quà nhỏ đã chuẩn bị từ sớm đưa cho cô.
Ngô Nhược cầm lấy hộp quà trong tay anh, mở ra xem bên trong là sợi dây chuyền màu bạc ở giữa là một viên đá hình trái tim màu đỏ.
"Mai sáng anh đeo cho, tí nữa đi ngủ rồi lại phải tháo ra, thế quà của anh đâu?" Thấy cô lấy ra định đeo lên cổ anh liền nói. Sau đó chìa tay ra trước mặt cô đòi quà của mình.
"Đây không phải món quà lớn nhất rồi sao?" Cô chỉ tay vào cái bụng to đùng của mình.
"Đây không tính, đây là quà gặp mặt anh tặng em, sao có thể lấy ra làm quà giáng sinh chứ?" Đây là giáng sinh đầu tiên mà bọn họ ở bên nhau, sao cô lại không mua quà cho anh.
"Quà của anh em để trên bàn phòng ngủ đấy, là anh không để ý thôi".
"Đâu? Anh đi xem." Dạ Nam Hành nghe thấy thế, vội vàng đứng dậy, đi ra tới cửa lại quay vào đi tới gần Ngô Nhược cúi xuống ôm ngang cô lên, đi về phòng bọn họ.
Dạ Nam Hành nhẹ nhàng đặt Ngô Nhược lên giường, đi tới bàn lấy túi quà mà cô nói:
"Anh rất thích."
Cầm chiếc áo sơmi trong tay chưa biết là có vừa vặn hay không, miễn đồ cô chọn anh đều trân quý.
"Ngô Nhược sau này anh không muốn chúng ta cãi vã vì những người khác nữa có được không, mấy ngày nay không ôm em, anh ngủ rất không ngon" Dạ Nam Hành đi đến giường cúi xuống ôm lấy Ngô Nhược, cúi đầu hôn lên môi cô, từ nhẹ nhàng dần trở lên cuồng nhiệt, Nụ hôn này dường như mang theo tất thảy những nhớ nhung bao ngày qua của anh,
Mấy đêm nay tuy là giận cô, nhưng anh lại luôn nghĩ chỉ cần Ngô Nhược chủ động quay người lại ôm anh, thì anh sẽ lập tức không do dự ôm lấy cô. Thật ra từ sáng sớm đi làm anh đã nghĩ tối nay trở về sẽ cùng Ngô Nhược làm lành, chỉ là không ngờ tới chính cô lại chủ động lấy lòng anh, Dạ Nam Hành muốn cho Ngô Nhược chịu đựng chút khó khăn, chỉ trách con tim anh quá yếu mềm vài câu nói, hành động của cô đã gục ngã rồi.
Giáng sinh ấm áp đầu tiên của bọn họ đêm nay, hai người ngồi bên nhau cùng ngắm tuyết rơi, hình ảnh này đối với những cặp đôi đang yêu chính là hạnh phúc.
Ngô Nhược im lặng tựa đầu vào ngực anh, lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm tuyết rơi. Nam Hành hôm nay trời lạnh như thế, nhưng em lại thấy trái tim mình ấm áp lạ thường.
Trước cửa nhà Ngô Nhược, những bãi cỏ vốn xanh tươi nay đều bị tuyết trắng phủ kín, cô đưa tay ra hứng lấy bông tuyết nhỏ đầu mùa, Ngô Nhược nghe thấy tiếng nhạc giáng sinh quen thuộc vang lên ở phía xa, mới chợt nhớ ra hôm nay là giáng sinh, đối với Ngô Nhược mà nói đây chính là khởi đầu mới, với những cái đầu tiên cùng đón bên cạnh Dạ Nam Hành.
Trước kia cô từng đọc được một câu nói như thế này, nếu bạn có thể cùng người đàn ông mình yêu, bên nhau trong ngày giáng sinh, cùng ngắm đợt tuyết đầu mùa, bạn chính là cô gái hạnh phúc nhất thế gian, cô và Trịnh Khải ở bên nhau, cùng đi qua mấy mùa giáng sinh, nhưng lại bỏ lỡ mất đợt tuyết đầu mùa, có lẽ duyên trời đã định, vốn dĩ nhân duyên của cô và Trịnh Khải chỉ là hiện tại chứ không phải là tương lai của nhau.
Sáng nay lúc cô ngủ dậy Dạ Nam Hành đã đi làm rồi, Ngô Nhược thở dài cô dường như đã quá vô tâm với anh rồi, từ lúc quen anh tới giờ chỉ nhận từ anh, chứ chưa bao giờ quan tâm anh thích gì hay mua cho anh một thứ gì cả.
"Thím Phương tối nay thím ở nhà cùng chú và các anh chị đi, buổi tối bọn cháu tự lo được." Ngô Nhược đi vào trong nhà, thấy Thím Phương đang dọn dẹp liền nói.
"Cảm ơn cô." Thím Phương dừng công việc trong tay lại nói.
"Chúc thím giáng sinh vui vẻ nhé!" Cô đưa cho Thím Phương một cái phong bì, sợ bà ngại lên cô nói thêm: "Cháu không biết thím thích gì".
"Chúc vợ chồng cô cậu Giáng sinh vui vẻ." Thím Phương đưa tay nhận lấy phong bì Ngô Nhược đưa.
Những người già như Thím Phương rất hay tủi thân, những ngày lễ như thế này rất muốn ở bên gia đình của mình. Không muốn một mình thím ấy cô đơn nhìn bọn họ bên nhau vui vẻ.
Cô cũng biết làm vài món ăn, chỉ là ăn được chứ không thể so với Thím Phương được, nhưng để người đàn ông ấu trĩ kia nguôi giận, cô cũng nên thể hiện chút thành ý để lấy lòng anh.
Dạ Nam Hành không muốn bỏ lỡ giáng sinh đầu tiên bên nhau của hai người, nên đã từ chối tiệc xã giao bên ngoài, tan tầm liền trở về nhà.
"Anh mau tắm rồi xuống ăn cơm." Ngô Nhược thấy Dạ Nam Hành trở về liền giống như cô vợ nhỏ, nhìn anh nở nụ cười dịu dàng.
Dạ Nam Hành bước vào nhà, nghe cô nói vậy chỉ nhìn qua, sau đó đi lên phòng tắm rửa, nửa tiếng sau mới xuống nhà.
"Thím Phương đâu rồi?" Anh ngồi xuống ghế, nhìn món ăn đặt trên bàn, đoán là do cô nấu hai hàng lông mày nhíu lại. Không phải anh thấy đồ ăn cô làm không ngon, mà bởi vì sợ cô vất vả, nên mới hỏi.
"Em bảo thím ấy tối nay nghỉ ở nhà bên con cái rồi." Cô cầm lấy bát múc cơm xong đặt xuống trước mặt anh.
"Đây là đồ em nấu, anh ăn thử một chút, xem tài nghệ của em có thể mở quán ăn được không?" Ngô Nhược thấy không động đũa, liền lên tiếng nói, sau đó tươi cười cầm lấy đũa gắp món đậu sốt để vào bát anh.
Dạ Nam Hành nghe xong không hỏi thêm gì nữa liền im lặng ăn cơm. Đồ ăn Ngô Nhược làm không đa dạng nhưng lại rất giống bữa cơm gia đình bình dị.
Tuy không khen cũng không chê, Dạ Nam Hành lẳng lặng ngồi ăn nhiều hơn so với bình thường một ít, ăn xong anh dọn dẹp bát đĩa, rồi đi lên phòng, không quan tâm Ngô Nhược vẫn đang ngồi ở bàn chờ anh.
Ngô Nhược thấy vẻ mặt anh như vậy mắng thầm mấy câu. Sao lại có người đàn ông giận lâu như anh chứ, thật khiến cô mở mang tầm mắt đấy.
Cô nói vậy, nhưng vẫn theo anh lên tầng 2, đi vào phòng nhìn một lượt không thấy Dạ Nam Hành bên trong, đoán có lẽ anh đang ở bên phòng làm việc, cô liền đi sang.
Ngô Nhược bước vào phòng, thấy anh đang đứng trước cửa sổ sát đất, bóng lưng cô đơn nhìn ra bên ngoài,
"Dạ Nam Hành anh định giận em tới lúc nào?" Đáp lại câu vừa rồi của cô chỉ là tiếng kêu lạch cạch của kim đồng hồ, còn anh vẫn im lặng của đứng đó, không biết đang suy nghĩ điều gì mà nhập tâm đến vậy, Ngô Nhược ấm ức đây là cố ý dùng lại hành động trước kia của cô để chỉnh cô sao.
"Dạ Nam Hành anh không muốn ôm em à?" Ngô Nhược đi đến trước mặt anh, ngước mắt nhìn lên. Khuôn mặt thoáng buồn chủ động ôm lấy eo anh. Cô đã cố gắng rất nhiều rồi, nếu anh còn không đáp lại cô sẽ mặc kệ anh luôn.
"Em khóc gì chứ?" Dạ Nam Hành nghe tiếng mũi Ngô Nhược khịt khịt, tim khẽ đau nhói đưa tay ôm lấy hai má cô muốn giúp cô lau nước mắt " Em dám lừa anh" nhưng nước mắt đâu chẳng thấy chỉ thấy khóe miệng Ngô Nhược đang cười mà thôi, Dạ Nam Hành không hạ tay xuống.
" Em có nói là em khóc đâu chứ" Là tự anh nghĩ vậy còn nói cô.
"Áo khoác đâu, ai cho em mặc phong phanh thế này?" Nếu không phải là khóc vậy chính là bị cảm lạnh mới khiến cho mũi cô như vậy, nhìn cô trời lạnh như vậy còn mặc quần áo mỏng manh, anh lên giọng mắng.
"Anh đâu có quan tâm em, nhắc em mặc áo ấm đâu." Cô có mặc áo ấm, lúc nấu ăn nóng quá mới bỏ ra thôi, giờ thấy anh đang quan tâm nên cô thuận theo lời anh.
"Nam Hành chúng ta tới ghế ngồi được không, em đứng lâu mỏi chân quá!" Ngô Nhược đưa tay xoa chân mình, vẻ mặt tỏ ra đáng thương.
" Sao em không nói sớm" Dạ Nam Hành giọng trách móc, đỡ cô đến ghế sofa ngồi xuống.
Ngô Nhược ngồi được một lúc, liền nhón người lên nghiêng tới gần, hai tay ôm lấy bả vai anh đem môi mình đặt lên môi anh, Dạ Nam Hành bị hành động đột ngột này của cô làm cho đứng hình một lúc, sau đó ôm lấy cô nhiệt tình đáp lại, mấy ngày qua kiềm chế không chạm vào Ngô Nhược, khiến anh cảm thấy rất nhung nhớ, đúng là giận không vui chút nào cả.
"Anh sẽ không giận em nữa chứ?" Hôn xong Ngô Nhược tựa đầu vào lòng anh hỏi.
"Em nói anh ấu trĩ." Dạ Nam Hành giọng hờn dỗi, như đứa trẻ người khác càng nịnh càng hờn thêm.
"Hôm đó em ra ngoài quên mang não, là em không đúng người ấu trĩ là em." Ngô Nhược cố nén cảm giác muốn cười trong bụng xuống, ôm lấy cánh tay anh.
"Anh tha thứ cho em lần này." Anh cười tươi đưa tay ôm lấy Ngô Nhược, bàn tay đặt trên vai cô nhẹ nhàng vuốt ve. Đối với anh cô chính là cả thế giới, anh luôn khát khao được ôm trọn trong tay. Anh không rõ anh yêu cô bao nhiêu chỉ biết tất thảy những dự định tương lai mà anh nghĩ tới đều có cô trong đó.
"Chúc em giáng sinh vui vẻ." Dạ Nam Hành đưa tay vào trong túi áo, lấy ra hộp quà nhỏ đã chuẩn bị từ sớm đưa cho cô.
Ngô Nhược cầm lấy hộp quà trong tay anh, mở ra xem bên trong là sợi dây chuyền màu bạc ở giữa là một viên đá hình trái tim màu đỏ.
"Mai sáng anh đeo cho, tí nữa đi ngủ rồi lại phải tháo ra, thế quà của anh đâu?" Thấy cô lấy ra định đeo lên cổ anh liền nói. Sau đó chìa tay ra trước mặt cô đòi quà của mình.
"Đây không phải món quà lớn nhất rồi sao?" Cô chỉ tay vào cái bụng to đùng của mình.
"Đây không tính, đây là quà gặp mặt anh tặng em, sao có thể lấy ra làm quà giáng sinh chứ?" Đây là giáng sinh đầu tiên mà bọn họ ở bên nhau, sao cô lại không mua quà cho anh.
"Quà của anh em để trên bàn phòng ngủ đấy, là anh không để ý thôi".
"Đâu? Anh đi xem." Dạ Nam Hành nghe thấy thế, vội vàng đứng dậy, đi ra tới cửa lại quay vào đi tới gần Ngô Nhược cúi xuống ôm ngang cô lên, đi về phòng bọn họ.
Dạ Nam Hành nhẹ nhàng đặt Ngô Nhược lên giường, đi tới bàn lấy túi quà mà cô nói:
"Anh rất thích."
Cầm chiếc áo sơmi trong tay chưa biết là có vừa vặn hay không, miễn đồ cô chọn anh đều trân quý.
"Ngô Nhược sau này anh không muốn chúng ta cãi vã vì những người khác nữa có được không, mấy ngày nay không ôm em, anh ngủ rất không ngon" Dạ Nam Hành đi đến giường cúi xuống ôm lấy Ngô Nhược, cúi đầu hôn lên môi cô, từ nhẹ nhàng dần trở lên cuồng nhiệt, Nụ hôn này dường như mang theo tất thảy những nhớ nhung bao ngày qua của anh,
Mấy đêm nay tuy là giận cô, nhưng anh lại luôn nghĩ chỉ cần Ngô Nhược chủ động quay người lại ôm anh, thì anh sẽ lập tức không do dự ôm lấy cô. Thật ra từ sáng sớm đi làm anh đã nghĩ tối nay trở về sẽ cùng Ngô Nhược làm lành, chỉ là không ngờ tới chính cô lại chủ động lấy lòng anh, Dạ Nam Hành muốn cho Ngô Nhược chịu đựng chút khó khăn, chỉ trách con tim anh quá yếu mềm vài câu nói, hành động của cô đã gục ngã rồi.
Giáng sinh ấm áp đầu tiên của bọn họ đêm nay, hai người ngồi bên nhau cùng ngắm tuyết rơi, hình ảnh này đối với những cặp đôi đang yêu chính là hạnh phúc.
Ngô Nhược im lặng tựa đầu vào ngực anh, lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm tuyết rơi. Nam Hành hôm nay trời lạnh như thế, nhưng em lại thấy trái tim mình ấm áp lạ thường.