Chương 61
Lâm Đạt khẽ cau mày. Sau vài giây, yết hầu dịch chuyển, anh thở hắt một hơi gật nhẹ. Cúi xuống tránh ánh mắt tôi, anh trầm giọng trả lời:
– Ngày anh từ Mỹ về Việt Nam kết thúc chuyến tu nghiệp… tiệc liên hoan hôm đó anh say, không thể khống chế bản thân nên đã làm chuyện đó với Linh San. Khi tỉnh dậy, anh đã rất bất ngờ, cả hối hận, trách bản thân. Linh San nói với anh cô ấy yêu anh, tất cả là cô ấy tự nguyện, cô ấy không trách anh gì hết.
Tôi ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt chuyển màu tăm tối trước tôi. Thì ra… không phải anh và Linh San yêu nhau sâu đậm, mà tất cả chỉ vì một đêm say anh không thể kiểm soát, cũng không muốn nhớ lại. Nhưng… Linh San đã có thai với anh kia mà, dù có là một tai nạn không mong muốn thì anh cũng không thể phủi bỏ trách nhiệm chứ?
– Vậy… tại sao anh không cưới cô ấy?
Cõi lòng đau thắt, tôi mím môi hỏi anh thêm một lần. Anh nhắm hờ hai mắt, lắc nhẹ đầu:
– Khi Linh San đến nhà họ Lâm, cô ấy mười tuổi còn anh mười lăm tuổi, anh và cô ấy luôn xác định ranh giới không phải anh em ruột thịt, nhưng trong lòng anh vẫn coi Linh San như em gái, không thể nảy sinh ham muốn. Chính vì vậy, anh không tin mình có thể mất kiểm soát trước cô ấy, dù có say thế nào đi chăng nữa. Ngay sáng hôm sau, anh đã đến bệnh viện kiểm tra, kết quả, có nồng độ cao thuốc k.ích d.ục trong máu.
Tôi sững sờ, miệng há hốc, hai mắt mở to nhìn Lâm Đạt, trong lòng uất giận dâng đầy thay cho anh. Thì ra, con khốn kiếp Lâm Linh San đã mưu mô toan tính ngay từ thời điểm đó. Loại người như cô ta, quả thật cái gì cũng có thể làm được, đến giết người cô ta còn có thể kia mà! Thật đáng kinh tởm!
Lâm Đạt nuốt nghẹn, nhẹ giọng tiếp lời:
– Linh San khóc lóc van xin anh tha thứ, xin anh giấu giếm mọi chuyện, nói tất cả chỉ vì cô ấy quá yêu anh. Cuối cùng, anh chấp nhận tha thứ cho cô ấy, cũng sẽ không nhắc đến chuyện này. Không ngờ, cô ấy mang thai… Anh không muốn cưới Linh San, nhưng đứa con trong bụng cô ấy… có thế nào vẫn là con anh.
Tôi gật đầu, hoàn toàn đồng ý với quyết định của Đạt. Anh đã rõ tính cách Linh San, đã bị cô ta bẫy vào tròng như vậy, làm sao có thể yêu đương một con rắn độc quỷ quyệt như cô ta mà lao đầu vào cuộc hôn nhân với cô ta chứ? Nhưng… đứa con mà cô ta mang thai là con anh, anh không thể làm ngơ được, dù nó có là kết quả của một âm mưu đi chăng nữa. Nó không có tội. Chắc hẳn lúc đó, anh đã rất mệt mỏi. Hốc mắt cay xè, tôi chỉ biết mím chặt môi nhìn anh thương cảm.
– Đứa con ấy… anh cần có trách nhiệm, thậm chí còn dần mong ngóng nó chào đời. Đến khi nó không may mắn mất đi, trong lòng anh… thực sự nhẹ nhõm, nhưng có thế nào vẫn thương nó.
Đôi mắt đỏ hoe của anh vào đêm Linh San mất con… anh khóc vì đứa con ấy, phải không?
– Cuộc liên hôn với Hải Thành là điều mẹ mong muốn, mẹ luôn muốn có một cô con dâu thiên kim tiểu thư, điều mà mẹ không thể. Ngày xưa ông nội lúc nào cũng coi thường mẹ vì điều này. Mẹ luôn có mặc cảm không xứng với ba, với nhà họ Lâm. Anh cưới Trần Hoài Phương giả, ngoài việc để mẹ vui lòng, còn vì chuyện của anh và Linh San. Điều anh không ngờ nhất chính là… ở bên em, từ lúc nào… anh đã yêu em.
Ánh mắt si mê thừa nhận tình yêu anh hướng về tôi, thành thật, chân phương… lần đầu tiên Lâm Đạt thẳng thắn thừa nhận anh yêu tôi. Toàn thân tôi chấn động, hai mắt cứ trân trân nhìn anh không chớp. Viền mắt đỏ lên, giọt nước mắt ấm nóng rơi tự lúc nào.
– Linh San mang thai nghén rất nặng. Dù ở bên chăm sóc cô ấy cùng cái thai… nhưng đêm đến anh vẫn muốn về với em, bất chấp cô ấy tức giận níu kéo.
Thì ra… không có người mẹ nào bắt ép, mà chính anh lựa chọn về nhà với tôi, dù muộn đến mấy vẫn về. Cảm giác ấm áp dâng đầy trong tim, lâu nay tôi đã hiểu lầm anh, đã trách móc anh. Cứ luôn nghĩ anh lạnh lùng, không ngờ anh lại gặp hoàn cảnh khó xử như vậy. Còn Linh San, tôi cho là cô ta chỉ giả vờ nghén để ép anh ở bên cô ta mà thôi.
Đạt mỉm cười, có chút áy náy, anh siết chặt hai bàn tay tôi, tiếp tục giãi bày:
– Quyên, anh đã không muốn thừa nhận anh yêu em, không muốn đối diện với tình yêu ngày một lớn trong anh, không muốn em biết mọi chuyện. Anh muốn Mạnh Phát. Nhưng… giây phút chứng kiến em mất con, thâm tím xanh xao giữa những dây nhợ, anh nhận ra tất cả những gì anh từng coi trọng không còn ý nghĩa… Tất cả đều không còn ý nghĩa, ngoài em.
– Ngày anh từ Mỹ về Việt Nam kết thúc chuyến tu nghiệp… tiệc liên hoan hôm đó anh say, không thể khống chế bản thân nên đã làm chuyện đó với Linh San. Khi tỉnh dậy, anh đã rất bất ngờ, cả hối hận, trách bản thân. Linh San nói với anh cô ấy yêu anh, tất cả là cô ấy tự nguyện, cô ấy không trách anh gì hết.
Tôi ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt chuyển màu tăm tối trước tôi. Thì ra… không phải anh và Linh San yêu nhau sâu đậm, mà tất cả chỉ vì một đêm say anh không thể kiểm soát, cũng không muốn nhớ lại. Nhưng… Linh San đã có thai với anh kia mà, dù có là một tai nạn không mong muốn thì anh cũng không thể phủi bỏ trách nhiệm chứ?
– Vậy… tại sao anh không cưới cô ấy?
Cõi lòng đau thắt, tôi mím môi hỏi anh thêm một lần. Anh nhắm hờ hai mắt, lắc nhẹ đầu:
– Khi Linh San đến nhà họ Lâm, cô ấy mười tuổi còn anh mười lăm tuổi, anh và cô ấy luôn xác định ranh giới không phải anh em ruột thịt, nhưng trong lòng anh vẫn coi Linh San như em gái, không thể nảy sinh ham muốn. Chính vì vậy, anh không tin mình có thể mất kiểm soát trước cô ấy, dù có say thế nào đi chăng nữa. Ngay sáng hôm sau, anh đã đến bệnh viện kiểm tra, kết quả, có nồng độ cao thuốc k.ích d.ục trong máu.
Tôi sững sờ, miệng há hốc, hai mắt mở to nhìn Lâm Đạt, trong lòng uất giận dâng đầy thay cho anh. Thì ra, con khốn kiếp Lâm Linh San đã mưu mô toan tính ngay từ thời điểm đó. Loại người như cô ta, quả thật cái gì cũng có thể làm được, đến giết người cô ta còn có thể kia mà! Thật đáng kinh tởm!
Lâm Đạt nuốt nghẹn, nhẹ giọng tiếp lời:
– Linh San khóc lóc van xin anh tha thứ, xin anh giấu giếm mọi chuyện, nói tất cả chỉ vì cô ấy quá yêu anh. Cuối cùng, anh chấp nhận tha thứ cho cô ấy, cũng sẽ không nhắc đến chuyện này. Không ngờ, cô ấy mang thai… Anh không muốn cưới Linh San, nhưng đứa con trong bụng cô ấy… có thế nào vẫn là con anh.
Tôi gật đầu, hoàn toàn đồng ý với quyết định của Đạt. Anh đã rõ tính cách Linh San, đã bị cô ta bẫy vào tròng như vậy, làm sao có thể yêu đương một con rắn độc quỷ quyệt như cô ta mà lao đầu vào cuộc hôn nhân với cô ta chứ? Nhưng… đứa con mà cô ta mang thai là con anh, anh không thể làm ngơ được, dù nó có là kết quả của một âm mưu đi chăng nữa. Nó không có tội. Chắc hẳn lúc đó, anh đã rất mệt mỏi. Hốc mắt cay xè, tôi chỉ biết mím chặt môi nhìn anh thương cảm.
– Đứa con ấy… anh cần có trách nhiệm, thậm chí còn dần mong ngóng nó chào đời. Đến khi nó không may mắn mất đi, trong lòng anh… thực sự nhẹ nhõm, nhưng có thế nào vẫn thương nó.
Đôi mắt đỏ hoe của anh vào đêm Linh San mất con… anh khóc vì đứa con ấy, phải không?
– Cuộc liên hôn với Hải Thành là điều mẹ mong muốn, mẹ luôn muốn có một cô con dâu thiên kim tiểu thư, điều mà mẹ không thể. Ngày xưa ông nội lúc nào cũng coi thường mẹ vì điều này. Mẹ luôn có mặc cảm không xứng với ba, với nhà họ Lâm. Anh cưới Trần Hoài Phương giả, ngoài việc để mẹ vui lòng, còn vì chuyện của anh và Linh San. Điều anh không ngờ nhất chính là… ở bên em, từ lúc nào… anh đã yêu em.
Ánh mắt si mê thừa nhận tình yêu anh hướng về tôi, thành thật, chân phương… lần đầu tiên Lâm Đạt thẳng thắn thừa nhận anh yêu tôi. Toàn thân tôi chấn động, hai mắt cứ trân trân nhìn anh không chớp. Viền mắt đỏ lên, giọt nước mắt ấm nóng rơi tự lúc nào.
– Linh San mang thai nghén rất nặng. Dù ở bên chăm sóc cô ấy cùng cái thai… nhưng đêm đến anh vẫn muốn về với em, bất chấp cô ấy tức giận níu kéo.
Thì ra… không có người mẹ nào bắt ép, mà chính anh lựa chọn về nhà với tôi, dù muộn đến mấy vẫn về. Cảm giác ấm áp dâng đầy trong tim, lâu nay tôi đã hiểu lầm anh, đã trách móc anh. Cứ luôn nghĩ anh lạnh lùng, không ngờ anh lại gặp hoàn cảnh khó xử như vậy. Còn Linh San, tôi cho là cô ta chỉ giả vờ nghén để ép anh ở bên cô ta mà thôi.
Đạt mỉm cười, có chút áy náy, anh siết chặt hai bàn tay tôi, tiếp tục giãi bày:
– Quyên, anh đã không muốn thừa nhận anh yêu em, không muốn đối diện với tình yêu ngày một lớn trong anh, không muốn em biết mọi chuyện. Anh muốn Mạnh Phát. Nhưng… giây phút chứng kiến em mất con, thâm tím xanh xao giữa những dây nhợ, anh nhận ra tất cả những gì anh từng coi trọng không còn ý nghĩa… Tất cả đều không còn ý nghĩa, ngoài em.