Chương 60
Vòng tay thêm siết chặt, nụ hôn anh đặt lên đôi mắt ướt, trượt xuống chiếc mũi nhỏ nhắn, rồi xuống đôi môi hồng hồng mềm mại. Nụ hôn say mê cuống quýt chuyển dần cuồng dã. Bàn tay lớn chui vào áo ngủ, tìm đến nơi mềm mại vun tròn xoa nắn. Vật đàn ông giữa hai chân đã cứng ngắc vươn cao đòi hỏi từ lúc nào. Chờ những một tuần rồi! Còn chờ đợi gì nữa? Anh vùng dậy, mở ngăn kéo cạnh giường, bóc vỏ bao. Cự long đã sẵn sàng. Nhìn “nó” hai má lại nóng ran, nơi hạ thân khó chịu nhức nhối muốn được lấp đầy. Còn ngại ngùng gì nữa đây, thế mà lại quay mặt đi, ngượng ngùng không dám nhìn.
Người kia phì một tiếng, tách hai chân tôi ra, nhưng không vào ngay, còn chọc ghẹo nơi ẩm ướt. Quá đáng! Tôi cắn răng vào môi chờ đợi. Đàn bà quen với quả cấm, khao khát dục tình dâng tràn chẳng kém đàn ông. Mặt dày, tôi nhìn anh, khẽ giục:
– Còn muốn em ăn anh?
Đáp lại tôi, vật cứng chắc kia một lực đâm thẳng, luận động ra vào nhẹ nhàng trơn trượt. Dễ chịu, đê mê, tôi nhắm mắt tận hưởng từng va chạm cùng khoái cảm tăng dần anh mang đến. Môi lưỡi ướt át tìm đến đỉnh đồi trên ngực kích thích, cơ thể dưới thân anh ngập chìm trong biển tình không lối thoát, đôi môi không kìm nén phát ra những âm thanh xấu hổ như cổ vũ người kia thêm nhiệt tình mạnh mẽ. Tình yêu và tình dục song hành, hạnh phúc đến muốn vỡ tim, tôi đã được lên đỉnh thăng hoa bên anh sau bao khổ đau tưởng chừng gục ngã…
Về lại bên Lâm Đạt không lâu, chúng tôi chính thức ra ủy ban phường đăng ký kết hôn. Giấy kết hôn với Trần Hoài Phương lần trước đã sớm bị hủy bỏ, bởi luật sư của anh không đưa ra phường. Lúc ấy, vì sợ bị lộ, tôi cũng không đòi hỏi. Thành ra, Lê Ngọc Quyên và Lâm Đạt lần đầu kết hôn.
Tiệc báo hỉ mà anh nói cũng chỉ là mong muốn, không thể thành hiện thực, nhưng tôi chẳng có gì cần nghĩ. Anh đã cùng tôi về nhà tôi, mọi chuyện đều dễ chịu. Sau những bất ngờ, bố mẹ tôi chẳng thể chê anh được điểm nào, chỉ sợ con gái bước hụt chân mà thôi.
Ba tháng hè trôi qua như một giấc mộng xuân. Dù ông Kiên nói vậy, anh vẫn là phó tổng giám đốc Mạnh Phát, hàng ngày đi làm rồi lại về với tôi. Đêm đến, tôi cùng anh thân mật cá nước, ngọt ngào cùng hoang dại. Bác sĩ dặn sáu tháng sảy thai không được mang thai, anh vẫn dùng bao, không để tôi uống thuốc. Từ lúc nào, anh đã thực sự trở thành tất cả trong tôi. Yêu và say hòa quyện, tôi đang là kẻ hạnh phúc nhất trên thế giới này, mặc kệ tất cả lại phía sau, sẽ không nghĩ đến!
Chớp mắt, tháng chín đến, năm học mới cũng đến. Tôi trở lại trường, bao ánh mắt đủ mọi biểu cảm, khinh bỉ, ghen tuông chiếu về tôi, nhưng tôi mặc kệ tất cả! Tôi cần học tập, tôi cần tấm bằng, trên hết, tôi muốn sớm hoàn thành việc học để được trọn vẹn tâm trí dành cho anh. Thế nên tôi đăng ký gấp rút các tín chỉ còn nợ từ kỳ học trước, gói ghém học tập đồng thời để có thể ra trường đúng hạn.
Một năm dài không dài, ngắn càng chẳng ngắn. Tấm bằng đại học loại ưu đã ở trong tay tôi. Anh và tôi đã ở bên nhau hơn một năm rồi, đã có “thâm niên” vợ chồng, anh vẫn chưa để tôi mang thai. Anh nói không vội, còn là để tôi học xong, không muốn tôi vác bụng bầu đến trường. Thực tình, những gì tôi hiểu về anh, có lẽ chỉ thêm sự thân thuộc, thân thuộc tưởng chừng như chẳng thể cách rời, còn những câu hỏi tôi giữ lại thì vẫn không có lời giải đáp. Nhưng mà… kệ đi! Được bên anh thế này, cả đời chẳng cần gì hơn nữa!
Cũng có thể được anh ru ngủ quá say, mà tôi quên mất, anh là một người đàn ông sống bằng bản năng… Bản năng đàn ông gieo rắc. Như ngựa quen đường cũ, đã một lần vì sự mới mẻ là tôi anh bỏ mặc Linh San, thì lúc này… làn gió mới đủ sức kích thích anh xuất hiện, anh sẽ thêm một lần bỏ mặc tôi?
Hai mắt tôi trân trân nhìn vết son môi trên vai áo mơ mi trắng. Trái tim như nghẹn lại. Tôi tự dặn bản thân phải trấn tĩnh, phải bình tĩnh tìm hiểu. Dù vậy, bao ám ảnh ngày nào lại hiện về, tôi sợ hãi, sợ mình sẽ trở thành Lâm Linh San thứ hai, không cách nào thoát nổi, khi mỗi ngày tôi một già đi, một cũ kỹ với anh.
Lâm Đạt còn đang xem tivi bên ngoài. Từ phòng tắm tôi bước ra, chìa vết son trên áo, cứng giọng hỏi, theo cách của một bà vợ ghen tuông:
– Anh, giải thích cho em được không?
Đạt chau mày nghĩ ngợi, anh à lên một tiếng:
– Sáng nay tổng công ty có cuộc họp, bổ nhiệm một giám đốc bộ phận mới. Lúc ấy đông người, chắc có ai va phải anh. .
– Có thật không?
Tôi nghi hoặc hỏi, để anh kéo tôi lên đùi anh. Hai mắt anh tinh nghịch xoáy vào vẻ ghen tuông của tôi:
– Anh tin em có thể xé xác cả anh và bồ anh.
– Cái gì mà bồ anh? Chứng tỏ có!
– Không phải bồ thì sao em phải ghen?
– Ai thèm ghen?
Anh phì cười, bẹo hai má hồng ửng của tôi. Nín lại nỗi lo, tôi nhìn sâu vào đôi mắt nâu sắc bén có chút trêu chọc, khẽ hỏi anh:
– Anh… em luôn canh cánh trong lòng chuyện anh và Linh San. Nếu em không biết… thực tình… em sẽ luôn lo lắng anh à!
Người kia phì một tiếng, tách hai chân tôi ra, nhưng không vào ngay, còn chọc ghẹo nơi ẩm ướt. Quá đáng! Tôi cắn răng vào môi chờ đợi. Đàn bà quen với quả cấm, khao khát dục tình dâng tràn chẳng kém đàn ông. Mặt dày, tôi nhìn anh, khẽ giục:
– Còn muốn em ăn anh?
Đáp lại tôi, vật cứng chắc kia một lực đâm thẳng, luận động ra vào nhẹ nhàng trơn trượt. Dễ chịu, đê mê, tôi nhắm mắt tận hưởng từng va chạm cùng khoái cảm tăng dần anh mang đến. Môi lưỡi ướt át tìm đến đỉnh đồi trên ngực kích thích, cơ thể dưới thân anh ngập chìm trong biển tình không lối thoát, đôi môi không kìm nén phát ra những âm thanh xấu hổ như cổ vũ người kia thêm nhiệt tình mạnh mẽ. Tình yêu và tình dục song hành, hạnh phúc đến muốn vỡ tim, tôi đã được lên đỉnh thăng hoa bên anh sau bao khổ đau tưởng chừng gục ngã…
Về lại bên Lâm Đạt không lâu, chúng tôi chính thức ra ủy ban phường đăng ký kết hôn. Giấy kết hôn với Trần Hoài Phương lần trước đã sớm bị hủy bỏ, bởi luật sư của anh không đưa ra phường. Lúc ấy, vì sợ bị lộ, tôi cũng không đòi hỏi. Thành ra, Lê Ngọc Quyên và Lâm Đạt lần đầu kết hôn.
Tiệc báo hỉ mà anh nói cũng chỉ là mong muốn, không thể thành hiện thực, nhưng tôi chẳng có gì cần nghĩ. Anh đã cùng tôi về nhà tôi, mọi chuyện đều dễ chịu. Sau những bất ngờ, bố mẹ tôi chẳng thể chê anh được điểm nào, chỉ sợ con gái bước hụt chân mà thôi.
Ba tháng hè trôi qua như một giấc mộng xuân. Dù ông Kiên nói vậy, anh vẫn là phó tổng giám đốc Mạnh Phát, hàng ngày đi làm rồi lại về với tôi. Đêm đến, tôi cùng anh thân mật cá nước, ngọt ngào cùng hoang dại. Bác sĩ dặn sáu tháng sảy thai không được mang thai, anh vẫn dùng bao, không để tôi uống thuốc. Từ lúc nào, anh đã thực sự trở thành tất cả trong tôi. Yêu và say hòa quyện, tôi đang là kẻ hạnh phúc nhất trên thế giới này, mặc kệ tất cả lại phía sau, sẽ không nghĩ đến!
Chớp mắt, tháng chín đến, năm học mới cũng đến. Tôi trở lại trường, bao ánh mắt đủ mọi biểu cảm, khinh bỉ, ghen tuông chiếu về tôi, nhưng tôi mặc kệ tất cả! Tôi cần học tập, tôi cần tấm bằng, trên hết, tôi muốn sớm hoàn thành việc học để được trọn vẹn tâm trí dành cho anh. Thế nên tôi đăng ký gấp rút các tín chỉ còn nợ từ kỳ học trước, gói ghém học tập đồng thời để có thể ra trường đúng hạn.
Một năm dài không dài, ngắn càng chẳng ngắn. Tấm bằng đại học loại ưu đã ở trong tay tôi. Anh và tôi đã ở bên nhau hơn một năm rồi, đã có “thâm niên” vợ chồng, anh vẫn chưa để tôi mang thai. Anh nói không vội, còn là để tôi học xong, không muốn tôi vác bụng bầu đến trường. Thực tình, những gì tôi hiểu về anh, có lẽ chỉ thêm sự thân thuộc, thân thuộc tưởng chừng như chẳng thể cách rời, còn những câu hỏi tôi giữ lại thì vẫn không có lời giải đáp. Nhưng mà… kệ đi! Được bên anh thế này, cả đời chẳng cần gì hơn nữa!
Cũng có thể được anh ru ngủ quá say, mà tôi quên mất, anh là một người đàn ông sống bằng bản năng… Bản năng đàn ông gieo rắc. Như ngựa quen đường cũ, đã một lần vì sự mới mẻ là tôi anh bỏ mặc Linh San, thì lúc này… làn gió mới đủ sức kích thích anh xuất hiện, anh sẽ thêm một lần bỏ mặc tôi?
Hai mắt tôi trân trân nhìn vết son môi trên vai áo mơ mi trắng. Trái tim như nghẹn lại. Tôi tự dặn bản thân phải trấn tĩnh, phải bình tĩnh tìm hiểu. Dù vậy, bao ám ảnh ngày nào lại hiện về, tôi sợ hãi, sợ mình sẽ trở thành Lâm Linh San thứ hai, không cách nào thoát nổi, khi mỗi ngày tôi một già đi, một cũ kỹ với anh.
Lâm Đạt còn đang xem tivi bên ngoài. Từ phòng tắm tôi bước ra, chìa vết son trên áo, cứng giọng hỏi, theo cách của một bà vợ ghen tuông:
– Anh, giải thích cho em được không?
Đạt chau mày nghĩ ngợi, anh à lên một tiếng:
– Sáng nay tổng công ty có cuộc họp, bổ nhiệm một giám đốc bộ phận mới. Lúc ấy đông người, chắc có ai va phải anh. .
– Có thật không?
Tôi nghi hoặc hỏi, để anh kéo tôi lên đùi anh. Hai mắt anh tinh nghịch xoáy vào vẻ ghen tuông của tôi:
– Anh tin em có thể xé xác cả anh và bồ anh.
– Cái gì mà bồ anh? Chứng tỏ có!
– Không phải bồ thì sao em phải ghen?
– Ai thèm ghen?
Anh phì cười, bẹo hai má hồng ửng của tôi. Nín lại nỗi lo, tôi nhìn sâu vào đôi mắt nâu sắc bén có chút trêu chọc, khẽ hỏi anh:
– Anh… em luôn canh cánh trong lòng chuyện anh và Linh San. Nếu em không biết… thực tình… em sẽ luôn lo lắng anh à!