Chương 9
Ngày thứ ba Lục Nghị trở về.
Buổi tối, tại phòng hóa trang.
Tôi nhắm mắt lại, tùy ý để thợ trang điểm vỗ nhẹ lên mặt.
Lục Nghị ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay tôi đùa nghịch.
Không ai thấy anh.
Chờ trang điểm xong, tôi nóng lòng đuổi tất cả nhân viên ra ngoài, ôm cổ Lục Nghị hỏi: "Trông đẹp không?"
Anh dịu dàng nhìn tôi nói: "Rất đẹp."
Tôi đắc ý: "Vậy lát nữa anh nhớ phải ngồi ở hàng ghế trước mà nhìn thật kỹ đấy."
Anh cười: "Ừ, anh sẽ ngồi hàng ghế đầu tiên."
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trong phòng hóa trang, Hắc Vô Thường đưa tay ôm lấy vai Lục Nghị, cười tham gia vào cuộc vui: "Ừ, chúng ta đều ngồi hàng đầu."
Cả người tôi cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Hắc Vô Thường nhún nhún vai: "Sao vậy? Không hoan nghênh ta đến?"
Lục Nghị trừng mắt nhìn anh ta: "Tôi đến cỗ vũ bạn gái, anh đến góp vui làm gì?"
"Cậu nhìn bạn gái cậu, ta nhìn nữ minh tinh của ta."
Bên ngoài truyền ra tiếng gõ cửa: "Chị Thanh Thanh, sắp mười hai giờ rồi, chuẩn bị lên sân khấu nha."
Tôi nhìn về phía Lục Nghị, kìm nén nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Anh nâng mặt tôi lên, một nụ hôn tinh tế xen lẫn chút an ủi: "Ngoan, sống thật tốt nhé, anh sẽ đợi em."
Tôi mắt đỏ hoe nhìn hắn: "Ừm, anh nhất định phải đứng hàng đầu để em có thể nhìn thấy anh đấy. Nhất định phải nghe em hát xong."
"Haiz", Hắc Vô Thường thở dài thật sâu, biến ra một bé mèo quýt ôm trên tay, "Mimi, ngươi xem, bọn họ thật đáng thương a!"
Lục Nghị quay đầu trừng mắt nhìn anh ta: "Anh muốn ch.ết sao!"
"Cũng được, nhào vô", Hắc Vô Thường sắc mặt không thành vấn đề nói.
Tiếng gõ cửa lại vang lên: "Chị Thanh Thanh, chị xong chưa ạ? Đến lượt chị lên sân khấu rồi!"
Tôi hôn nhẹ lên khóe miệng Lục Nghị: "Chờ em, em hát xong sẽ đi tìm anh."
"Ừm, anh đợi em."
Hắc Vô Thường ôm mèo chen vào nói: "Yên tâm, ta sẽ nhìn cậu ta chằm chằm bắt cậu ta mỗi ngày đều đợi cô."
"..."
Đêm hè mát mẻ, từng giọt mưa nhè nhẹ rơi xuống.
Ánh đèn chiếu lên sân khấu, mấy vạn người ngồi xuống dưới sân khấu giơ cao gậy huỳnh quang.
"Mọi người đoán xem tối nay khách mời đặc biệt sẽ là ai?"
"Đó chính là người tiên phong chống lại bọn lừa đảo nổi tiếng trên mạng mấy ngày nay, Hạ Thanh Thanh."
Tiếng reo hò khắp nơi, ánh sáng sân khấu vụt tắt.
Tôi đứng ở vị trí trung tâm trên sân khấu, nhìn về phía Lục Nghị.
Bầu trời đầy sao, ánh đèn rực rỡ, đèn tiếp ứng huỳnh quang vẫy gọi.
Thời khắc đó, tôi nhìn thấy ánh mắt anh sáng ngời.
Khúc nhạc dạo của bài "Sunny Sky" vang lên.
***Bài này của Châu Kiệt Luân á mọi người, nghe xong có cảm giác hoài niệm lắm.
【Câu chuyện về cánh hoa vàng nhỏ bé năm ấy trôi nổi từ khi chớm nở theo cơn gió】
【Chiếc xích đi từ thời thanh xuân đung đưa mãi cho đến hiện tại】
Quay ngược thời gian, quay lại từ cái nhìn đầu tiên.
Sáng sớm trong lớp, ánh mặt trời chiếu rọi lên gương mặt ngây ngô của Lục Nghị.
Trên sân thể dục, Lục Nghị lau mồ hôi lấp lánh trên trán, cười cười rồi cúi người hôn lên má tôi.
Lục Nghị mặc đồng phục cảnh sát, hai má hơi phiếm hồng: "Thanh Thanh, anh tới bảo vệ em."
Tôi nhẹ nhàng hát, ánh mắt xuyên qua màn đêm, rơi xuống khuôn mặt Lục Nghị.
Anh đứng đó, cơ thể được bao bọc bởi ánh sáng như đom đóm, từ từ tan theo gió.
Những đốm sáng li ti đang dần tan biến trước mắt hàng nghìn người nhưng chẳng ai nhìn thấy.
Tôi nắm chặt micro, giọng kiềm nén nghẹn ngào.
【Ngày trời nổi gió, anh thử nắm lấy bàn tay em. Nào ngờ cơn mưa cứ lớn dần khiến anh không thể nhìn thấy em.】
【Chẳng biết đến khi nào anh mới có thể ở bên cạnh em. Đợi đến ngày nắng ấy có lẽ anh sẽ cảm thấy tốt hơn.】
【Rất lâu về trước, có một người yêu em rất sâu đậm. Nhưng gió cứ thổi mãi, đẩy khoảng cách trôi đi thật xa.】
【Chẳng dễ dàng gì mới tìm được ngày nói ra lời yêu.】
【Nhưng đến cuối cùng, điều em nói lại là câu "Tạm biệt"】
Lục Nghị khẽ mỉm cười, cả người anh hoàn toàn tiêu tán vào trong cơn gió.
Tôi cảm thấy đau đến ngạt thở, chiếc micro bị đánh rơi xuống đất mang đến một âm thanh chói tai kéo thật dài.
Buổi tối, tại phòng hóa trang.
Tôi nhắm mắt lại, tùy ý để thợ trang điểm vỗ nhẹ lên mặt.
Lục Nghị ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay tôi đùa nghịch.
Không ai thấy anh.
Chờ trang điểm xong, tôi nóng lòng đuổi tất cả nhân viên ra ngoài, ôm cổ Lục Nghị hỏi: "Trông đẹp không?"
Anh dịu dàng nhìn tôi nói: "Rất đẹp."
Tôi đắc ý: "Vậy lát nữa anh nhớ phải ngồi ở hàng ghế trước mà nhìn thật kỹ đấy."
Anh cười: "Ừ, anh sẽ ngồi hàng ghế đầu tiên."
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trong phòng hóa trang, Hắc Vô Thường đưa tay ôm lấy vai Lục Nghị, cười tham gia vào cuộc vui: "Ừ, chúng ta đều ngồi hàng đầu."
Cả người tôi cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Hắc Vô Thường nhún nhún vai: "Sao vậy? Không hoan nghênh ta đến?"
Lục Nghị trừng mắt nhìn anh ta: "Tôi đến cỗ vũ bạn gái, anh đến góp vui làm gì?"
"Cậu nhìn bạn gái cậu, ta nhìn nữ minh tinh của ta."
Bên ngoài truyền ra tiếng gõ cửa: "Chị Thanh Thanh, sắp mười hai giờ rồi, chuẩn bị lên sân khấu nha."
Tôi nhìn về phía Lục Nghị, kìm nén nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Anh nâng mặt tôi lên, một nụ hôn tinh tế xen lẫn chút an ủi: "Ngoan, sống thật tốt nhé, anh sẽ đợi em."
Tôi mắt đỏ hoe nhìn hắn: "Ừm, anh nhất định phải đứng hàng đầu để em có thể nhìn thấy anh đấy. Nhất định phải nghe em hát xong."
"Haiz", Hắc Vô Thường thở dài thật sâu, biến ra một bé mèo quýt ôm trên tay, "Mimi, ngươi xem, bọn họ thật đáng thương a!"
Lục Nghị quay đầu trừng mắt nhìn anh ta: "Anh muốn ch.ết sao!"
"Cũng được, nhào vô", Hắc Vô Thường sắc mặt không thành vấn đề nói.
Tiếng gõ cửa lại vang lên: "Chị Thanh Thanh, chị xong chưa ạ? Đến lượt chị lên sân khấu rồi!"
Tôi hôn nhẹ lên khóe miệng Lục Nghị: "Chờ em, em hát xong sẽ đi tìm anh."
"Ừm, anh đợi em."
Hắc Vô Thường ôm mèo chen vào nói: "Yên tâm, ta sẽ nhìn cậu ta chằm chằm bắt cậu ta mỗi ngày đều đợi cô."
"..."
Đêm hè mát mẻ, từng giọt mưa nhè nhẹ rơi xuống.
Ánh đèn chiếu lên sân khấu, mấy vạn người ngồi xuống dưới sân khấu giơ cao gậy huỳnh quang.
"Mọi người đoán xem tối nay khách mời đặc biệt sẽ là ai?"
"Đó chính là người tiên phong chống lại bọn lừa đảo nổi tiếng trên mạng mấy ngày nay, Hạ Thanh Thanh."
Tiếng reo hò khắp nơi, ánh sáng sân khấu vụt tắt.
Tôi đứng ở vị trí trung tâm trên sân khấu, nhìn về phía Lục Nghị.
Bầu trời đầy sao, ánh đèn rực rỡ, đèn tiếp ứng huỳnh quang vẫy gọi.
Thời khắc đó, tôi nhìn thấy ánh mắt anh sáng ngời.
Khúc nhạc dạo của bài "Sunny Sky" vang lên.
***Bài này của Châu Kiệt Luân á mọi người, nghe xong có cảm giác hoài niệm lắm.
【Câu chuyện về cánh hoa vàng nhỏ bé năm ấy trôi nổi từ khi chớm nở theo cơn gió】
【Chiếc xích đi từ thời thanh xuân đung đưa mãi cho đến hiện tại】
Quay ngược thời gian, quay lại từ cái nhìn đầu tiên.
Sáng sớm trong lớp, ánh mặt trời chiếu rọi lên gương mặt ngây ngô của Lục Nghị.
Trên sân thể dục, Lục Nghị lau mồ hôi lấp lánh trên trán, cười cười rồi cúi người hôn lên má tôi.
Lục Nghị mặc đồng phục cảnh sát, hai má hơi phiếm hồng: "Thanh Thanh, anh tới bảo vệ em."
Tôi nhẹ nhàng hát, ánh mắt xuyên qua màn đêm, rơi xuống khuôn mặt Lục Nghị.
Anh đứng đó, cơ thể được bao bọc bởi ánh sáng như đom đóm, từ từ tan theo gió.
Những đốm sáng li ti đang dần tan biến trước mắt hàng nghìn người nhưng chẳng ai nhìn thấy.
Tôi nắm chặt micro, giọng kiềm nén nghẹn ngào.
【Ngày trời nổi gió, anh thử nắm lấy bàn tay em. Nào ngờ cơn mưa cứ lớn dần khiến anh không thể nhìn thấy em.】
【Chẳng biết đến khi nào anh mới có thể ở bên cạnh em. Đợi đến ngày nắng ấy có lẽ anh sẽ cảm thấy tốt hơn.】
【Rất lâu về trước, có một người yêu em rất sâu đậm. Nhưng gió cứ thổi mãi, đẩy khoảng cách trôi đi thật xa.】
【Chẳng dễ dàng gì mới tìm được ngày nói ra lời yêu.】
【Nhưng đến cuối cùng, điều em nói lại là câu "Tạm biệt"】
Lục Nghị khẽ mỉm cười, cả người anh hoàn toàn tiêu tán vào trong cơn gió.
Tôi cảm thấy đau đến ngạt thở, chiếc micro bị đánh rơi xuống đất mang đến một âm thanh chói tai kéo thật dài.