Chương 10
Tôi gần như lật tung hậu trường, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, vậy mà vẫn không tìm được anh.
Sau khi trở về nhà, căn phòng cũng trống rỗng.
Lục Nghị đã rời đi.
Tôi thất hồn lạc phách ngồi bệt xuống sàn nhà phòng khách, tiểu Hoa cẩn thận nhích lại gần, cúi đầu cọ vào lòng bàn tay tôi.
Tiểu Hoa rất ngoan.
Nó thường nằm úp sấp bên cửa sổ, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mỗi lần đi ngủ đều cẩn thận cuộn tròn một góc, dường như chỉ khi làm vậy nó mới có cảm giác an toàn.
Bốn năm qua nó vẫn chưa một lần để tôi chạm vào nó.
Sau khi biết nó đã phải trải qua những gì, tôi càng không ép buộc.
Đây là lần đầu tiên nó chủ động đến gần tôi.
Tôi nhịn không được nghẹn ngào: "Tiểu Hoa, Lục Nghị đi rồi."
Tiểu Hoa nhìn vẫn có chút yếu ớt, lông xù của nó vùi vào lòng bàn tay tôi, dùng tư thế nó cảm thấy an tâm nhất ngủ thiếp đi.
Sau đó, nó cũng không bao giờ tỉnh lại nữa.
Trước giờ nó vẫn rất ngoan ngoãn nhu thuận, hiện tại ngay cả khi rời đi cũng rất an tĩnh.
Tôi ôm th.i t.h.ể tiểu Hoa, đau lòng bật khóc.
"Tiểu Hoa, tại sao ngay cả em cũng bỏ chị đi chứ."
Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng nức nở của tôi không ngừng vang lên.
Gió lạnh đột nhiên nổi lên, Hắc Vô Thường khoanh chân ngồi xuống trước mặt tôi, chậm rãi nói: "Nó ch.ế.t là chuyện tốt."
Tôi lau nước mắt, lạnh lùng nhìn hắn: "Anh đã nói, sẽ để anh ấy đợi tôi hát xong, tại sao không giữ lời. Tôi còn chưa nói lời từ biệt với anh ấy."
"Cô yên tâm, ta sẽ để cậu ta đợi cô ở dưới kia", Anh ta nói.
"Lục Nghị ch.ết với nhiều oán niệm sâu nặng, hơn nữa vì còn có chấp niệm là cô, cậu ta đã trở thành lệ quỷ, vốn dĩ không thể đầu thai."
"Lúc trước cô lại điên cuồng liên tục gửi mèo con cho cậu ta, ta thực sự không có cách nào giải quyết, cũng không muốn thêm việc, liền đặc biệt chạy đến dương gian đem cậu ta về."
"Khi đó cậu ta đã phát điên, ta không thể không nhắc nhở cậu ta là còn có cô, cho cậu ta thấy cô đã gửi rất nhiều mèo con muốn cậu ta nuôi chúng. Sau đó cậu ta dần dần tỉnh táo lại, từ bỏ trả thù, theo ta trở về địa phủ."
"Ta để cậu ta ở địa phủ đợi là vì sợ cậu ta đến dương gian sẽ hồn phi phách tán. Chỉ khi ở địa phủ, ta mới có thể giúp cậu ta giữ vững hồn phách. Mấy ngày trước ta thấy Tiểu Bạch ở chỗ cô, ta mới đáp ứng cho cô gặp lại cậu ta."
Tôi nhíu mày: "Tiểu Bạch?"
"À, là nó", Hắc Vô Thường chỉ vào tiểu Hoa.
"Giới thiệu với cô, Tiểu Bạch, vị đồng nghiệp số khổ của ta, còn gọi là Bạch Vô Thường."
"Ta ngày thường nhàm chán, liền mở livestream giải đáp thắc mắc và đưa ra lời khuyên, cũng coi như tích góp chút công đức cho bản thân. Hôm đó tình cờ thấy tiểu Bạch trong điện thoại cô."
"Tiểu Bạch hắn phạm sai lầm, bị giáng chức biếm vào s.úc s.inh đạo. Bình thường mà nói, sú.c sin.h đạo phải luân hồi mấy trăm kiếp mới xong. Không ngờ kiếp cuối cùng này của cậu ta trở thành boss được con sen cung phụng."
"Tiểu Bạch sau khi kết thúc kiếp này sẽ thoát khỏi vòng luân hồi vô tận này. Không nghĩ tới, kiếp này của cậu ta cũng thật thảm, gặp phải Từ Phong. Trong lòng cậu ta chắc chắn có oán niệm, vì vậy đáng lẽ sau khi ch.ết cậu ta sẽ phải bắt đầu vòng luân hồi từ đầu. Thật tốt, cô đã cứu cậu ta một mạng."
"Cũng coi như hai người có duyên, cậu ta được cô cứu, cũng đã giác ngộ và tiêu tan hết oán niệm. Lần này, cậu ta sẽ hoàn toàn thoát khỏi sú.c si.nh đạo."
Tôi ôm th.i th.ể tiểu Hoa: "Vậy, Lục Nghị, tiểu Hoa, bọn họ đều không ch.ết?"
"Ch.ết ở thân xác thôi, linh hồn vẫn còn, vẫn có thể đi đầu thai. Theo ta thấy, Tiểu Bạch sẽ vì báo ân mà tích công đức cho Lục Nghị. Đợi đến khi cô cũng xuống dưới đó, Lục Nghị sẽ cùng cô đầu thai."
"Tóm lại, ta không lừa cô, sẽ để hắn chờ cô. Điều kiện tiên quyết là, cô phải sống thật tốt, chờ đến khi tiểu Bạch tích đủ công đức cho Lục Nghị."
Tôi lau nước mắt: "Anh sẽ không lừa tôi chứ?"
"Sẽ không. Yên tâm đi", Hắc Vô Thường lấy điện thoại di động ra, "Khi nào rảnh rỗi nhớ đến xem ta livestream, gửi cho ta khen thưởng nhiều hơn, nói không chừng còn có thể gặp lại bọn họ trong phòng phát sóng của ta đấy!"
"Tôi sẽ gửi 10 chiếc iphone đời mới nhất xuống dưới, anh có thể để cho Lục Nghị và tiểu Hoa sử dụng không?"
"Cô nằm mơ đẹp thật", Hắc Vô Thường liếc mắt, "Đều đã âm dương cách biệt còn muốn yêu đương hẹn hò qua mạng?"
"Đều là điện thoại xịn được mọi người săn sale đến vỡ đầu chảy máo đấy, tốt hơn cái điện thoại ghẻ này của anh rất nhiều. Hơn nữa, chính anh cũng lén xài điện thoại, vậy mà không thể cho bọn họ dùng?"
Đối phương ngượng ngùng nói: "Ồ......"
"Nhớ đó, khen thưởng bằng NDT và đốt minh tệ cho ta. Qua vài ngày nữa ta đến tìm cô lấy điện thoại di động, ta muốn một cái mới nhất màu trắng. À đúng rồi, lựa cho ta một cái ốp lưng thật ngầu nữa nhé. Ta thích xì tai âm phủ, kiếm cái nào hợp gu thẩm mỹ của ta một chút."
Tôi trố mắt nhìn anh ta, "Hả?"
"Cái gì nên nói cũng đã nói, ta đi đây!"
Hắn phất phất tay bỏ đi như bỏ chạy, sợ tôi hỏi nhiều thêm một câu.
Tôi vẫn ngồi trên sàn nhà, nhìn căn phòng trống rỗng, tâm tình hơi phức tạp.
Sau một lúc lâu, tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Dương.
"Trước khi thi hành án t.ử hì.nh, chị có thể xin gặp mặt hắn ta không?"
Cậu ta trầm mặc hồi lâu: "Chị dâu, tội tình gì chứ?"
"Chị chỉ muốn hỏi hắn vài câu." Tôi nói.
Tống Dương thở dài thật sâu: "Được."
Sau khi trở về nhà, căn phòng cũng trống rỗng.
Lục Nghị đã rời đi.
Tôi thất hồn lạc phách ngồi bệt xuống sàn nhà phòng khách, tiểu Hoa cẩn thận nhích lại gần, cúi đầu cọ vào lòng bàn tay tôi.
Tiểu Hoa rất ngoan.
Nó thường nằm úp sấp bên cửa sổ, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mỗi lần đi ngủ đều cẩn thận cuộn tròn một góc, dường như chỉ khi làm vậy nó mới có cảm giác an toàn.
Bốn năm qua nó vẫn chưa một lần để tôi chạm vào nó.
Sau khi biết nó đã phải trải qua những gì, tôi càng không ép buộc.
Đây là lần đầu tiên nó chủ động đến gần tôi.
Tôi nhịn không được nghẹn ngào: "Tiểu Hoa, Lục Nghị đi rồi."
Tiểu Hoa nhìn vẫn có chút yếu ớt, lông xù của nó vùi vào lòng bàn tay tôi, dùng tư thế nó cảm thấy an tâm nhất ngủ thiếp đi.
Sau đó, nó cũng không bao giờ tỉnh lại nữa.
Trước giờ nó vẫn rất ngoan ngoãn nhu thuận, hiện tại ngay cả khi rời đi cũng rất an tĩnh.
Tôi ôm th.i t.h.ể tiểu Hoa, đau lòng bật khóc.
"Tiểu Hoa, tại sao ngay cả em cũng bỏ chị đi chứ."
Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng nức nở của tôi không ngừng vang lên.
Gió lạnh đột nhiên nổi lên, Hắc Vô Thường khoanh chân ngồi xuống trước mặt tôi, chậm rãi nói: "Nó ch.ế.t là chuyện tốt."
Tôi lau nước mắt, lạnh lùng nhìn hắn: "Anh đã nói, sẽ để anh ấy đợi tôi hát xong, tại sao không giữ lời. Tôi còn chưa nói lời từ biệt với anh ấy."
"Cô yên tâm, ta sẽ để cậu ta đợi cô ở dưới kia", Anh ta nói.
"Lục Nghị ch.ết với nhiều oán niệm sâu nặng, hơn nữa vì còn có chấp niệm là cô, cậu ta đã trở thành lệ quỷ, vốn dĩ không thể đầu thai."
"Lúc trước cô lại điên cuồng liên tục gửi mèo con cho cậu ta, ta thực sự không có cách nào giải quyết, cũng không muốn thêm việc, liền đặc biệt chạy đến dương gian đem cậu ta về."
"Khi đó cậu ta đã phát điên, ta không thể không nhắc nhở cậu ta là còn có cô, cho cậu ta thấy cô đã gửi rất nhiều mèo con muốn cậu ta nuôi chúng. Sau đó cậu ta dần dần tỉnh táo lại, từ bỏ trả thù, theo ta trở về địa phủ."
"Ta để cậu ta ở địa phủ đợi là vì sợ cậu ta đến dương gian sẽ hồn phi phách tán. Chỉ khi ở địa phủ, ta mới có thể giúp cậu ta giữ vững hồn phách. Mấy ngày trước ta thấy Tiểu Bạch ở chỗ cô, ta mới đáp ứng cho cô gặp lại cậu ta."
Tôi nhíu mày: "Tiểu Bạch?"
"À, là nó", Hắc Vô Thường chỉ vào tiểu Hoa.
"Giới thiệu với cô, Tiểu Bạch, vị đồng nghiệp số khổ của ta, còn gọi là Bạch Vô Thường."
"Ta ngày thường nhàm chán, liền mở livestream giải đáp thắc mắc và đưa ra lời khuyên, cũng coi như tích góp chút công đức cho bản thân. Hôm đó tình cờ thấy tiểu Bạch trong điện thoại cô."
"Tiểu Bạch hắn phạm sai lầm, bị giáng chức biếm vào s.úc s.inh đạo. Bình thường mà nói, sú.c sin.h đạo phải luân hồi mấy trăm kiếp mới xong. Không ngờ kiếp cuối cùng này của cậu ta trở thành boss được con sen cung phụng."
"Tiểu Bạch sau khi kết thúc kiếp này sẽ thoát khỏi vòng luân hồi vô tận này. Không nghĩ tới, kiếp này của cậu ta cũng thật thảm, gặp phải Từ Phong. Trong lòng cậu ta chắc chắn có oán niệm, vì vậy đáng lẽ sau khi ch.ết cậu ta sẽ phải bắt đầu vòng luân hồi từ đầu. Thật tốt, cô đã cứu cậu ta một mạng."
"Cũng coi như hai người có duyên, cậu ta được cô cứu, cũng đã giác ngộ và tiêu tan hết oán niệm. Lần này, cậu ta sẽ hoàn toàn thoát khỏi sú.c si.nh đạo."
Tôi ôm th.i th.ể tiểu Hoa: "Vậy, Lục Nghị, tiểu Hoa, bọn họ đều không ch.ết?"
"Ch.ết ở thân xác thôi, linh hồn vẫn còn, vẫn có thể đi đầu thai. Theo ta thấy, Tiểu Bạch sẽ vì báo ân mà tích công đức cho Lục Nghị. Đợi đến khi cô cũng xuống dưới đó, Lục Nghị sẽ cùng cô đầu thai."
"Tóm lại, ta không lừa cô, sẽ để hắn chờ cô. Điều kiện tiên quyết là, cô phải sống thật tốt, chờ đến khi tiểu Bạch tích đủ công đức cho Lục Nghị."
Tôi lau nước mắt: "Anh sẽ không lừa tôi chứ?"
"Sẽ không. Yên tâm đi", Hắc Vô Thường lấy điện thoại di động ra, "Khi nào rảnh rỗi nhớ đến xem ta livestream, gửi cho ta khen thưởng nhiều hơn, nói không chừng còn có thể gặp lại bọn họ trong phòng phát sóng của ta đấy!"
"Tôi sẽ gửi 10 chiếc iphone đời mới nhất xuống dưới, anh có thể để cho Lục Nghị và tiểu Hoa sử dụng không?"
"Cô nằm mơ đẹp thật", Hắc Vô Thường liếc mắt, "Đều đã âm dương cách biệt còn muốn yêu đương hẹn hò qua mạng?"
"Đều là điện thoại xịn được mọi người săn sale đến vỡ đầu chảy máo đấy, tốt hơn cái điện thoại ghẻ này của anh rất nhiều. Hơn nữa, chính anh cũng lén xài điện thoại, vậy mà không thể cho bọn họ dùng?"
Đối phương ngượng ngùng nói: "Ồ......"
"Nhớ đó, khen thưởng bằng NDT và đốt minh tệ cho ta. Qua vài ngày nữa ta đến tìm cô lấy điện thoại di động, ta muốn một cái mới nhất màu trắng. À đúng rồi, lựa cho ta một cái ốp lưng thật ngầu nữa nhé. Ta thích xì tai âm phủ, kiếm cái nào hợp gu thẩm mỹ của ta một chút."
Tôi trố mắt nhìn anh ta, "Hả?"
"Cái gì nên nói cũng đã nói, ta đi đây!"
Hắn phất phất tay bỏ đi như bỏ chạy, sợ tôi hỏi nhiều thêm một câu.
Tôi vẫn ngồi trên sàn nhà, nhìn căn phòng trống rỗng, tâm tình hơi phức tạp.
Sau một lúc lâu, tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Dương.
"Trước khi thi hành án t.ử hì.nh, chị có thể xin gặp mặt hắn ta không?"
Cậu ta trầm mặc hồi lâu: "Chị dâu, tội tình gì chứ?"
"Chị chỉ muốn hỏi hắn vài câu." Tôi nói.
Tống Dương thở dài thật sâu: "Được."