Chương 4
11
Tôi dùng một tin nhắn ngắn gọn chấm dứt mối tình bốn năm của tôi và Tống Tử Kỳ, sau đó trực tiếp block hắn.
Bà được chuyển sang bệnh viện lớn hơn, tôi cũng nghỉ việc để chăm sóc bà, phòng trọ cũng phải chuyển đi một lần.
Trong khoảng thời gian hai năm chia tay, chúng tôi không hề liên lạc với nhau.
Cho nên hiện tại, tôi không biết vì sao hắn còn muốn trêu đùa tôi.
Tôi ngắt lời Tống Tử Kỳ, “Tống tiên sinh, những lựa chọn của anh tôi không hề hứng thú, nếu anh còn tiếp tục quấy rầy tôi, tôi chỉ đành từ bỏ công việc này.”
Tống Tử Kỳ yên lặng một lúc, thanh âm khàn khàn, “Không có hứng thú? Nhưng anh thật sự rất nhớ em, muốn gặp em, muốn nói chuyện với em, muốn thấy em cười.”
“Anh có biết những lời nói và hành động của anh đủ để xếp vào tội quấy rối tình dục không?! Anh không thể giống như hai năm qua, coi tôi như không hề tồn tại sao?” Tôi nghiến răng tắt điện thoại.
Cõi lòng dậy sóng mênh mông, tôi gọi cho Lâm Tây Đường, tàn nhẫn mắng Tống Tử Kỳ tam tâm nhị ý.
(*) Tam tâm nhị ý: Người không an phận, chân đạp nhiều thuyền.
Khi còn ở bên tôi thì nhớ nhung Triệu Sắc, ngay cả ảnh avatar cũng không nỡ đổi, bây giờ chuẩn bị kết hôn với Triệu Sắc rồi lại quay sang bám lấy tôi!
Lâm Tây Đường cũng cùng tôi mắng, chúng tôi đang mắng vui vẻ, chợt nghe thấy chuông cửa reo.
Tôi nhìn qua mắt mèo, là Tống Tử Kỳ.
Có phải hắn không hiểu tiếng người không?!
“Anh bị tâm thần sao?!” Tôi mở cửa, vốn đang chuẩn bị chửi rủa một trận, lại thấy dáng vẻ của hắn, rốt cuộc cũng không thốt lên lời, “Anh làm sao vậy?”
Tống Tử Kỳ đứng trước cửa, y phục tươm tất gọn gàng.
Tôi ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, lại thấy một vết thương cắt ngang qua vầng trán thanh tú, vết thương chưa được xử lý, hiện tại còn đang chảy máu, nhìn qua có chút dọa người.
Hắn nâng mắt nhìn tôi, ánh mắt long lanh như cún con mắc mưa bên đường chờ người đưa về nhà, “Tống Thành đánh, bởi vì anh muốn đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, với Tống gia.”
“Kim Kim, anh đã trả lại toàn bộ số tiền mà những năm qua Tống gia tiêu cho anh, cũng đã cắt đứt quan hệ với Tống Thành, em đừng ghét bỏ anh có được không? Anh không còn là con ngoài giá thú của Tống gia nữa.”
Tôi sửng sốt, “Con ngoài giá thú?!”
Ánh mắt hắn ảm đạm xuống, “Em không biết sao?”
12
Mẹ của Tống Tử Kỳ không phải Tống phu nhân đang tĩnh dưỡng ở nước ngoài, mẹ hắn đã qua đời từ khi hắn còn rất nhỏ.
Hắn là con ngoài giá thú của Tống Thành.
Năm mẹ hắn vừa tốt nghiệp đã được tuyển vào công ty của Tống gia, một cô gái vừa mới bắt đầu bước chân ra ngoài xã hội, sao có thể cưỡng lại được thế tiến công vũ bão của Tống Thành.
Bà ấy nhanh chóng tin tưởng những lời đường mật của ông ta.
Sau nửa năm yêu đương vụng trộm, bà mang thai, cùng lúc đó phát hiện ra Tống Thành đã có một vị hôn thê.
Bà không chịu được cú shock này nên quyết định trở về quê cũ, nhưng không nỡ bỏ đứa trẻ trong bụng mà tự mình sinh nó ra.
Nếu không phải con trai mà Tống phu nhân hạ sinh là Tống Tử An năm bảy tuổi bị tai nạn giao thông phải cắt bỏ hai chân, não bộ cũng bị ảnh hưởng, không thể thừa kế được sản nghiệp Tống gia, Tống Tử Kỳ căn bản không có cơ hội xuất hiện ở Tống gia.
Năm tám tuổi, Tống Tử Kỳ và ông bà ngoại được đưa tới Tống gia, trong nhà đã xảy ra một trận cãi vã khủng khiếp.
Nhưng bởi vì Tống phu nhân không thể sinh con được nữa, nên Tống Tử Kỳ vẫn được ở lại Tống gia.
Năm đó Tống Tử Kỳ còn nhỏ, không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết trong Tống gia rộng lớn không ai thật tâm đối xử tốt với hắn, người duy nhất mỉm cười với hắn là Tống Tử An.
Sau này lớn lên, hắn hiểu được hoàn cảnh của mình, cũng đã quen ánh mắt cung kính mà mọi người nhìn về hắn, kỳ thực chỉ là vỏ bọc của sự khinh thường đến tận xương tủy.
Không ít lần hắn nghe được mọi người nói sau lưng rằng hắn chỉ là một đứa con ngoài giá thú đê tiện thấp kém.
Hai năm trước, vào ngày sinh nhật của Tống Tử Kỳ, Tống Thành tới tìm hắn, nói sẽ công bố hôn sự của hắn và Triệu Sắc trong chương trình hội nghị, nhưng Tống Tử Kỳ không đồng ý.
Tống Thành nói, đó là nghĩa vụ của hắn.
Buổi tối hôm ấy sau khi tôi rời đi, Tống Thành mượn danh nghĩa của Tống Tử An gọi hắn về Tống gia, sau đó giam lỏng hắn lại, buộc hắn phải thỏa hiệp.
Lần đầu tiên hắn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tống gia, không ai để tâm đến lời nói của hắn, không ai tin hắn có đủ bản lĩnh để rời khỏi Tống gia.
Phải đến hôm sau khi Tống Tử An thức dậy, khóc nháo đòi mọi người thả Tống Tử Kỳ ra.
Lúc này hắn mới lấy được điện thoại, muốn gọi cho tôi lại phát hiện tôi nhắn tin chia tay. Hắn vốn không tin, nhưng tất cả các phương thức liên hệ đều đã bị tôi block, phòng trọ cũng sớm chuyển đi, không còn để lại bất kỳ thứ gì.
Hắn muốn dùng số điện thoại khác gọi cho tôi, nhưng Triệu Sắc nói với hắn, nói tôi đã biết hắn là con ngoài giá thú của Tống gia.
Nói tới đây, hắn chớp chớp mắt, nước mắt rơi khỏi khóe mi, lăn xuống khuôn mặt tuấn tú của hắn, yếu ớt lại đáng thương.
“Anh có thể tưởng tượng sau khi biết chuyện này, em sẽ chán ghét anh tới mức nào. Anh không dám đi tìm em, sợ nếu thấy em ghét bỏ anh, anh sẽ không có động lực sống tiếp nữa.”
Đây là bí mật mà từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, hắn vẫn luôn giữ kín.
“Anh không muốn như vậy, nhưng anh không có quyền lựa chọn.”
Hắn không thể chọn gia thế của mình, đó là ân oán của đời trước.
Bị đưa tới Tống gia, hắn càng không thể lựa chọn, vì sợ liên lụy đến ông bà ngoại.
“Những người khác luôn dùng ánh mắt và hành động nói cho anh, anh chỉ là một đứa con ngoài giá thú thấp kém, anh phải nghe theo sắp xếp của Tống Thành, làm một cái máy kiếm tiền cho ông ta.”
“Tống Thành và Tống phu nhân nói cho anh, sau này anh được quản lý Tống gia cũng chỉ là quản lý thay Tống Tử An, đừng có suy nghĩ gì không an phận.”
“Triệu Sắc nói cho anh, anh là con ngoài giá thú, Tống gia đồng ý nhận anh đã là phúc khí tám đời tổ tiên mới có được, nên anh không thể ở bên em, tốt nhất nên nghe lời Tống Thành. Hôn lễ mang lại lợi ích cho gia tộc mới là giá trị tồn tại của anh.”
Hắn bị người ta ép phải cúi đầu, nhưng vì trong lòng vẫn còn chấp niệm nên không chịu chấp nhận số phận.
Hắn không dám tìm tôi, hắn muốn giải quyết êm xuôi tất cả mọi việc mới đến gặp tôi, nhưng đêm phát sóng trực tiếp ấy, khi nghe MC nhắc tới mối tình đầu, hắn không kìm nén được cảm xúc.
“Anh thật sự rất nhớ em, nhớ tới mức không biết nên làm sao mới tốt.”
Đêm nay, hắn đã trả lại cho Tống gia toàn bộ số nợ của hắn, trực tiếp yêu cầu cắt đứt quan hệ, đồng thời bày tỏ rõ việc tài sản của Tống gia căn bản không có quan hệ với hắn, hắn chưa từng đánh chủ ý gì lên những vật chất lạnh lùng ấy.
Tống Thành thẹn quá hóa giận, cầm gạt tàn ném thẳng vào đầu hắn.
Tống Tử Kỳ không né tránh.
Hắn nói, một vết thương này, tôi không còn nợ gì Tống gia nữa.
Hắn cẩn thận hỏi tôi, “Em sẽ chán ghét anh sao? Anh và Tống gia thật sự đã không còn quan hệ gì nữa.”
Tôi không ngờ mọi chuyện đêm ấy lại là như vậy, kinh ngạc không nói lên lời.
Giờ khắc này, hai trái tim yếu ớt tự ti đang chậm rãi xích lại gần nhau.
Tôi tránh ra để hắn vào nhà.
Hắn ngoan ngoãn ngồi trên sofa trong phòng khách, chăm chú nhìn tôi giúp hắn sơ cứu vết thương.
Dưới ánh đèn mờ ảo, chúng tôi không biết bão tố đang nổi lên khắp các trang mạng xã hội…
Có người tìm ra weibo của tôi, phát tán ảnh chụp của tôi lên mạng.
13
Trong ảnh, gió thổi tóc tôi tung bay để lộ ra vết sẹo ở đuôi mắt trái.
Mà weibo của tôi, ngoại trừ các status cằn nhằn về những vị khách phiền toái, còn lại đều là về Tống Tử Kỳ.
— Phim mới của Tống Tử Kỳ đạt doanh thu một trăm triệu ngay ngày đầu công chiếu.
Tôi comment bên dưới: [Hừ, tiểu nhân đắc chí, tên ngốc này đúng thật càng ngày càng đẹp trai, phiền!]
— Tống Tử Kỳ đạt được danh hiệu Ảnh đế.
Tôi: [Ai nha ai nha, giả bộ cao lãnh cái gì, cho rằng chị đây không biết tính cách của cậu sao? Nhất định đang đắc ý trong lòng đi?]
— Tống Tử Kỳ bị thương khi đang quay phim.
Tôi: [Mắt to như vậy mà không biết dùng sao cho đúng hả, tốt nhất lần sau đừng để bị thương ở mặt, sau này sẽ không có ai hâm mộ nữa, dù sao không phải ai cũng mắt mù như tôi!]
Có điều tận nửa đêm tôi vẫn thao thức, lén search tên hắn để xem tình huống…
Weibo của tôi chưa từng nhắc đến tên của Tống Tử Kỳ, chẳng qua tiện tay theo dõi mấy fanpage mà thôi.
Có điều mọi người xem thời gian hoạt động, nhanh chóng mang từng chuyện ra để đối chứng.
[Chị gái này ngốc sao, không biết đi làm mờ sẹo hả?]
[Đúng là điển hình của kiểu người không muốn người khác sống tốt hơn mình.]
[Lúc trước không phải có người nói Ảnh đế muốn nối lại tình xưa với chị gái này sao? Xem lại một chút xem có phải lúc ấy bị người ta gài bẫy mà trúng kế không?]
[Trước mặt mọi người thì nói bạn trai cũ tốt nhất nên coi bản thân đã c h ế t, sau lưng lại lén công khai thân phận mối tình đầu, chị gái này đúng là tâm cơ.]
[Đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu cô ấy được không, sao không trách cô gái tùy tiện nghe điện thoại của người khác ấy?]
…
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Tống Tử Kỳ đã đăng weibo, còn nhắc tới chuyện mà tôi đã sớm quên mất.
Tống Tử Kỳ:
[Đúng, tôi và cô ấy đã trở về bên nhau, bởi vì tôi yêu cô ấy, cô ấy là người tốt nhất thế gian này.
Cho dù thế nào, trong mắt tôi cô ấy vẫn là người xinh đẹp nhất, càng đừng nói tới vết sẹo kia là vì cứu tôi nên mới có.
Năm ấy, khi chúng tôi còn nhỏ, tôi không được dũng cảm như cô ấy.
Trên đường đi học tôi bị những đứa trẻ khác chặn lại, nói tôi là con hoang không cha không mẹ, bắt tôi phải nộp hết tiền tiêu vặt, tôi không dám phản kháng.
Là cô ấy chạy tới bảo vệ tôi, đuổi mấy người kia đi, còn bị bọn họ đánh chảy máu đầu.
Cô ấy không khóc, mà tôi khóc còn thảm hơn chính mình bị thương.
Cô ấy an ủi tôi: Sẹo là huân chương của nữ anh hùng.
Sau đó cô ấy ngồi cạnh tôi, còn cho tôi tấm thẻ bài hình Hiệp sĩ Lợn quý giá.
Cô ấy nói cô ấy nhặt được trong thùng rác ở trường, cô ấy luôn giữ gìn rất cẩn thận, nhưng có lẽ tôi cần nó hơn.
Cô ấy cổ vũ tôi, hi vọng tôi có thể dũng cảm như Hiệp sĩ Lợn.
Nên sau này, cho dù không có cô ấy ở bên, tôi cũng có thể đuổi hết những người muốn bắt nạt tôi.
Cô ấy cho tôi biết, tôi phải dũng cảm, phải biết phản kháng cho bản thân mình.
Khi chúng tôi gặp lại nhau là mười năm sau, tôi vừa nhìn thấy đã nhận ra cô ấy, nhưng cô ấy không nhớ tôi nữa.
Tôi luôn cảm thấy may mắn trong lòng, cô ấy thích những thứ xinh đẹp, những người xinh đẹp, mà tôi của hiện tại miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn của cô ấy, không giống trước đây, đen đúa xấu xí giống mấy con khỉ trong vườn bách thú.
Có thể xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy dưới dáng vẻ đẹp đẽ nhất, chính là chuyện khiến tôi vô cùng vui vẻ.]
Ảnh đính kèm bên dưới là hình chụp tấm thẻ bài hình Hiệp sĩ Lợn, mà một trong số đó là hình avatar mà hắn chưa từng thay đổi trong suốt nhiều năm nay.
14
Sau khi tôi và Tống Tử Kỳ trở lại bên nhau, một lần Triệu Sắc gọi cho Tống Tử Kỳ, nghẹn ngào hỏi, “Rốt cuộc em kém cô ấy ở điểm nào?”
Tống Tử Kỳ trầm mặc nghe cô ta nức nở, chậm rãi nói, “Cô rất tốt, nhưng tôi không thích cô, tôi thích Trữ Kim Châu. Tôi không biết so sánh với cô ấy thế nào, bởi vì cô ấy là độc nhất vô nhị.”
“Hơn nữa, cô cũng không thật sự thích tôi, chẳng qua chỉ không dám phản kháng quyết định của chú Triệu mà thôi.”
“Họ nói cô phải kết hôn với người của Tống gia, cô không thích Tử An nên mới chọn tôi.”
“Đừng để bản thân biến thành con rối cho người ta điều khiển như vậy, chuyện cô nên làm không phải là ngoan ngoãn nghe lời, mà là tranh thủ hạnh phúc cho bản thân.”
“Khoảng thời gian tôi mới tới Tống gia, tôi rất cảm kích cô đã luôn chăm sóc tôi nên thật lòng coi cô là bạn. Nhưng quan hệ của chúng ta chỉ có thể dừng lại ở đó, chuyện cô tính kế Kim Châu khiến tôi rất không vui.”
Sau cuộc điện thoại ấy, Triệu Sắc không gọi tới nữa. Sau đó, chúng tôi nghe nói cô ấy quyết định đi du học.
Tôi không trách cô ấy, mặc dù cô ấy chính là nguyên nhân trực tiếp khiến tôi và Tống Tử Kỳ chia tay.
Nhưng suy cho cùng, cũng bởi vì chúng tôi không đủ can đảm mà tới bên nhau.
15
Sau khi bà dần phục hồi, tôi đưa bà tới một viện dưỡng lão, bà rất nhanh làm quen với mọi người ở đó, quan hệ của mọi người hài hòa tốt đẹp.
Năm nay tôi dùng tiền tiết kiệm mua một căn nhà nhỏ ở dưới quê, cũng chuyển công việc.
Chuyên ngành đại học mà tôi học trước đây là giáo dục mầm non, nhưng để có thể kiếm được nhiều tiền nên sau khi tốt nghiệp, tôi quyết định làm về kinh tế.
Bây giờ không còn cần nhiều như vậy, tôi nộp hồ sơ vào một trường mầm non xin làm giáo viên.
Tôi thích nơi này, thích những nụ cười ngây thơ của đám trẻ, đó là điều mà trước đây tôi gần như không có được.
Công việc của một giáo viên mầm non không quá bận rộn, mỗi cuối tuần tôi đều có thể tới viện dưỡng lão thăm bà.
Tống Tử Kỳ nếu không bận lịch quay phim thì cũng sẽ đi với tôi, miệng hắn rất ngọt, luôn biết cách khiến bà vui vẻ không thôi.
Chúng tôi kết hôn vào cuối năm, sau khi hôn lễ kết thúc, tôi thực hiện nghi thức tung hoa cưới.
Bó hoa rơi thẳng xuống tay Lâm Tây Đường.
Khi ăn bữa cơm thân mật, cô ấy nhỏ giọng hỏi tôi, “Như tớ có tính là không chỉ khuyên chia tay còn ngồi ăn tiệc với chủ nhà không?”
Tôi bật cười, Tống Tử Kỳ nghi hoặc hỏi, “Hai người cười gì vậy?”
Tôi trêu hắn, “Cười vì anh đẹp trai.”
Tống Tử Kỳ bĩu môi, “Không đẹp trai sao có thể làm chồng em?”
“Ha ha ha!” Tôi và Lâm Tây Đường cười rộ lên.
Bà không biết chúng tôi nói gì, nhưng cũng mỉm cười.
Năm thứ hai, biệt thự Tống Từ Kỳ đặt mua đã trang hoàng xong.
Chúng tôi đều cảm thấy, bàn trà mà hai chúng tôi cùng nhau chọn rất chắc chắn, thảm trải sàn cũng mềm mại ấm áp.
Giống như tương lai sau này.
TOÀN VĂN HOÀN
Tôi dùng một tin nhắn ngắn gọn chấm dứt mối tình bốn năm của tôi và Tống Tử Kỳ, sau đó trực tiếp block hắn.
Bà được chuyển sang bệnh viện lớn hơn, tôi cũng nghỉ việc để chăm sóc bà, phòng trọ cũng phải chuyển đi một lần.
Trong khoảng thời gian hai năm chia tay, chúng tôi không hề liên lạc với nhau.
Cho nên hiện tại, tôi không biết vì sao hắn còn muốn trêu đùa tôi.
Tôi ngắt lời Tống Tử Kỳ, “Tống tiên sinh, những lựa chọn của anh tôi không hề hứng thú, nếu anh còn tiếp tục quấy rầy tôi, tôi chỉ đành từ bỏ công việc này.”
Tống Tử Kỳ yên lặng một lúc, thanh âm khàn khàn, “Không có hứng thú? Nhưng anh thật sự rất nhớ em, muốn gặp em, muốn nói chuyện với em, muốn thấy em cười.”
“Anh có biết những lời nói và hành động của anh đủ để xếp vào tội quấy rối tình dục không?! Anh không thể giống như hai năm qua, coi tôi như không hề tồn tại sao?” Tôi nghiến răng tắt điện thoại.
Cõi lòng dậy sóng mênh mông, tôi gọi cho Lâm Tây Đường, tàn nhẫn mắng Tống Tử Kỳ tam tâm nhị ý.
(*) Tam tâm nhị ý: Người không an phận, chân đạp nhiều thuyền.
Khi còn ở bên tôi thì nhớ nhung Triệu Sắc, ngay cả ảnh avatar cũng không nỡ đổi, bây giờ chuẩn bị kết hôn với Triệu Sắc rồi lại quay sang bám lấy tôi!
Lâm Tây Đường cũng cùng tôi mắng, chúng tôi đang mắng vui vẻ, chợt nghe thấy chuông cửa reo.
Tôi nhìn qua mắt mèo, là Tống Tử Kỳ.
Có phải hắn không hiểu tiếng người không?!
“Anh bị tâm thần sao?!” Tôi mở cửa, vốn đang chuẩn bị chửi rủa một trận, lại thấy dáng vẻ của hắn, rốt cuộc cũng không thốt lên lời, “Anh làm sao vậy?”
Tống Tử Kỳ đứng trước cửa, y phục tươm tất gọn gàng.
Tôi ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, lại thấy một vết thương cắt ngang qua vầng trán thanh tú, vết thương chưa được xử lý, hiện tại còn đang chảy máu, nhìn qua có chút dọa người.
Hắn nâng mắt nhìn tôi, ánh mắt long lanh như cún con mắc mưa bên đường chờ người đưa về nhà, “Tống Thành đánh, bởi vì anh muốn đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, với Tống gia.”
“Kim Kim, anh đã trả lại toàn bộ số tiền mà những năm qua Tống gia tiêu cho anh, cũng đã cắt đứt quan hệ với Tống Thành, em đừng ghét bỏ anh có được không? Anh không còn là con ngoài giá thú của Tống gia nữa.”
Tôi sửng sốt, “Con ngoài giá thú?!”
Ánh mắt hắn ảm đạm xuống, “Em không biết sao?”
12
Mẹ của Tống Tử Kỳ không phải Tống phu nhân đang tĩnh dưỡng ở nước ngoài, mẹ hắn đã qua đời từ khi hắn còn rất nhỏ.
Hắn là con ngoài giá thú của Tống Thành.
Năm mẹ hắn vừa tốt nghiệp đã được tuyển vào công ty của Tống gia, một cô gái vừa mới bắt đầu bước chân ra ngoài xã hội, sao có thể cưỡng lại được thế tiến công vũ bão của Tống Thành.
Bà ấy nhanh chóng tin tưởng những lời đường mật của ông ta.
Sau nửa năm yêu đương vụng trộm, bà mang thai, cùng lúc đó phát hiện ra Tống Thành đã có một vị hôn thê.
Bà không chịu được cú shock này nên quyết định trở về quê cũ, nhưng không nỡ bỏ đứa trẻ trong bụng mà tự mình sinh nó ra.
Nếu không phải con trai mà Tống phu nhân hạ sinh là Tống Tử An năm bảy tuổi bị tai nạn giao thông phải cắt bỏ hai chân, não bộ cũng bị ảnh hưởng, không thể thừa kế được sản nghiệp Tống gia, Tống Tử Kỳ căn bản không có cơ hội xuất hiện ở Tống gia.
Năm tám tuổi, Tống Tử Kỳ và ông bà ngoại được đưa tới Tống gia, trong nhà đã xảy ra một trận cãi vã khủng khiếp.
Nhưng bởi vì Tống phu nhân không thể sinh con được nữa, nên Tống Tử Kỳ vẫn được ở lại Tống gia.
Năm đó Tống Tử Kỳ còn nhỏ, không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết trong Tống gia rộng lớn không ai thật tâm đối xử tốt với hắn, người duy nhất mỉm cười với hắn là Tống Tử An.
Sau này lớn lên, hắn hiểu được hoàn cảnh của mình, cũng đã quen ánh mắt cung kính mà mọi người nhìn về hắn, kỳ thực chỉ là vỏ bọc của sự khinh thường đến tận xương tủy.
Không ít lần hắn nghe được mọi người nói sau lưng rằng hắn chỉ là một đứa con ngoài giá thú đê tiện thấp kém.
Hai năm trước, vào ngày sinh nhật của Tống Tử Kỳ, Tống Thành tới tìm hắn, nói sẽ công bố hôn sự của hắn và Triệu Sắc trong chương trình hội nghị, nhưng Tống Tử Kỳ không đồng ý.
Tống Thành nói, đó là nghĩa vụ của hắn.
Buổi tối hôm ấy sau khi tôi rời đi, Tống Thành mượn danh nghĩa của Tống Tử An gọi hắn về Tống gia, sau đó giam lỏng hắn lại, buộc hắn phải thỏa hiệp.
Lần đầu tiên hắn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tống gia, không ai để tâm đến lời nói của hắn, không ai tin hắn có đủ bản lĩnh để rời khỏi Tống gia.
Phải đến hôm sau khi Tống Tử An thức dậy, khóc nháo đòi mọi người thả Tống Tử Kỳ ra.
Lúc này hắn mới lấy được điện thoại, muốn gọi cho tôi lại phát hiện tôi nhắn tin chia tay. Hắn vốn không tin, nhưng tất cả các phương thức liên hệ đều đã bị tôi block, phòng trọ cũng sớm chuyển đi, không còn để lại bất kỳ thứ gì.
Hắn muốn dùng số điện thoại khác gọi cho tôi, nhưng Triệu Sắc nói với hắn, nói tôi đã biết hắn là con ngoài giá thú của Tống gia.
Nói tới đây, hắn chớp chớp mắt, nước mắt rơi khỏi khóe mi, lăn xuống khuôn mặt tuấn tú của hắn, yếu ớt lại đáng thương.
“Anh có thể tưởng tượng sau khi biết chuyện này, em sẽ chán ghét anh tới mức nào. Anh không dám đi tìm em, sợ nếu thấy em ghét bỏ anh, anh sẽ không có động lực sống tiếp nữa.”
Đây là bí mật mà từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, hắn vẫn luôn giữ kín.
“Anh không muốn như vậy, nhưng anh không có quyền lựa chọn.”
Hắn không thể chọn gia thế của mình, đó là ân oán của đời trước.
Bị đưa tới Tống gia, hắn càng không thể lựa chọn, vì sợ liên lụy đến ông bà ngoại.
“Những người khác luôn dùng ánh mắt và hành động nói cho anh, anh chỉ là một đứa con ngoài giá thú thấp kém, anh phải nghe theo sắp xếp của Tống Thành, làm một cái máy kiếm tiền cho ông ta.”
“Tống Thành và Tống phu nhân nói cho anh, sau này anh được quản lý Tống gia cũng chỉ là quản lý thay Tống Tử An, đừng có suy nghĩ gì không an phận.”
“Triệu Sắc nói cho anh, anh là con ngoài giá thú, Tống gia đồng ý nhận anh đã là phúc khí tám đời tổ tiên mới có được, nên anh không thể ở bên em, tốt nhất nên nghe lời Tống Thành. Hôn lễ mang lại lợi ích cho gia tộc mới là giá trị tồn tại của anh.”
Hắn bị người ta ép phải cúi đầu, nhưng vì trong lòng vẫn còn chấp niệm nên không chịu chấp nhận số phận.
Hắn không dám tìm tôi, hắn muốn giải quyết êm xuôi tất cả mọi việc mới đến gặp tôi, nhưng đêm phát sóng trực tiếp ấy, khi nghe MC nhắc tới mối tình đầu, hắn không kìm nén được cảm xúc.
“Anh thật sự rất nhớ em, nhớ tới mức không biết nên làm sao mới tốt.”
Đêm nay, hắn đã trả lại cho Tống gia toàn bộ số nợ của hắn, trực tiếp yêu cầu cắt đứt quan hệ, đồng thời bày tỏ rõ việc tài sản của Tống gia căn bản không có quan hệ với hắn, hắn chưa từng đánh chủ ý gì lên những vật chất lạnh lùng ấy.
Tống Thành thẹn quá hóa giận, cầm gạt tàn ném thẳng vào đầu hắn.
Tống Tử Kỳ không né tránh.
Hắn nói, một vết thương này, tôi không còn nợ gì Tống gia nữa.
Hắn cẩn thận hỏi tôi, “Em sẽ chán ghét anh sao? Anh và Tống gia thật sự đã không còn quan hệ gì nữa.”
Tôi không ngờ mọi chuyện đêm ấy lại là như vậy, kinh ngạc không nói lên lời.
Giờ khắc này, hai trái tim yếu ớt tự ti đang chậm rãi xích lại gần nhau.
Tôi tránh ra để hắn vào nhà.
Hắn ngoan ngoãn ngồi trên sofa trong phòng khách, chăm chú nhìn tôi giúp hắn sơ cứu vết thương.
Dưới ánh đèn mờ ảo, chúng tôi không biết bão tố đang nổi lên khắp các trang mạng xã hội…
Có người tìm ra weibo của tôi, phát tán ảnh chụp của tôi lên mạng.
13
Trong ảnh, gió thổi tóc tôi tung bay để lộ ra vết sẹo ở đuôi mắt trái.
Mà weibo của tôi, ngoại trừ các status cằn nhằn về những vị khách phiền toái, còn lại đều là về Tống Tử Kỳ.
— Phim mới của Tống Tử Kỳ đạt doanh thu một trăm triệu ngay ngày đầu công chiếu.
Tôi comment bên dưới: [Hừ, tiểu nhân đắc chí, tên ngốc này đúng thật càng ngày càng đẹp trai, phiền!]
— Tống Tử Kỳ đạt được danh hiệu Ảnh đế.
Tôi: [Ai nha ai nha, giả bộ cao lãnh cái gì, cho rằng chị đây không biết tính cách của cậu sao? Nhất định đang đắc ý trong lòng đi?]
— Tống Tử Kỳ bị thương khi đang quay phim.
Tôi: [Mắt to như vậy mà không biết dùng sao cho đúng hả, tốt nhất lần sau đừng để bị thương ở mặt, sau này sẽ không có ai hâm mộ nữa, dù sao không phải ai cũng mắt mù như tôi!]
Có điều tận nửa đêm tôi vẫn thao thức, lén search tên hắn để xem tình huống…
Weibo của tôi chưa từng nhắc đến tên của Tống Tử Kỳ, chẳng qua tiện tay theo dõi mấy fanpage mà thôi.
Có điều mọi người xem thời gian hoạt động, nhanh chóng mang từng chuyện ra để đối chứng.
[Chị gái này ngốc sao, không biết đi làm mờ sẹo hả?]
[Đúng là điển hình của kiểu người không muốn người khác sống tốt hơn mình.]
[Lúc trước không phải có người nói Ảnh đế muốn nối lại tình xưa với chị gái này sao? Xem lại một chút xem có phải lúc ấy bị người ta gài bẫy mà trúng kế không?]
[Trước mặt mọi người thì nói bạn trai cũ tốt nhất nên coi bản thân đã c h ế t, sau lưng lại lén công khai thân phận mối tình đầu, chị gái này đúng là tâm cơ.]
[Đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu cô ấy được không, sao không trách cô gái tùy tiện nghe điện thoại của người khác ấy?]
…
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Tống Tử Kỳ đã đăng weibo, còn nhắc tới chuyện mà tôi đã sớm quên mất.
Tống Tử Kỳ:
[Đúng, tôi và cô ấy đã trở về bên nhau, bởi vì tôi yêu cô ấy, cô ấy là người tốt nhất thế gian này.
Cho dù thế nào, trong mắt tôi cô ấy vẫn là người xinh đẹp nhất, càng đừng nói tới vết sẹo kia là vì cứu tôi nên mới có.
Năm ấy, khi chúng tôi còn nhỏ, tôi không được dũng cảm như cô ấy.
Trên đường đi học tôi bị những đứa trẻ khác chặn lại, nói tôi là con hoang không cha không mẹ, bắt tôi phải nộp hết tiền tiêu vặt, tôi không dám phản kháng.
Là cô ấy chạy tới bảo vệ tôi, đuổi mấy người kia đi, còn bị bọn họ đánh chảy máu đầu.
Cô ấy không khóc, mà tôi khóc còn thảm hơn chính mình bị thương.
Cô ấy an ủi tôi: Sẹo là huân chương của nữ anh hùng.
Sau đó cô ấy ngồi cạnh tôi, còn cho tôi tấm thẻ bài hình Hiệp sĩ Lợn quý giá.
Cô ấy nói cô ấy nhặt được trong thùng rác ở trường, cô ấy luôn giữ gìn rất cẩn thận, nhưng có lẽ tôi cần nó hơn.
Cô ấy cổ vũ tôi, hi vọng tôi có thể dũng cảm như Hiệp sĩ Lợn.
Nên sau này, cho dù không có cô ấy ở bên, tôi cũng có thể đuổi hết những người muốn bắt nạt tôi.
Cô ấy cho tôi biết, tôi phải dũng cảm, phải biết phản kháng cho bản thân mình.
Khi chúng tôi gặp lại nhau là mười năm sau, tôi vừa nhìn thấy đã nhận ra cô ấy, nhưng cô ấy không nhớ tôi nữa.
Tôi luôn cảm thấy may mắn trong lòng, cô ấy thích những thứ xinh đẹp, những người xinh đẹp, mà tôi của hiện tại miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn của cô ấy, không giống trước đây, đen đúa xấu xí giống mấy con khỉ trong vườn bách thú.
Có thể xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy dưới dáng vẻ đẹp đẽ nhất, chính là chuyện khiến tôi vô cùng vui vẻ.]
Ảnh đính kèm bên dưới là hình chụp tấm thẻ bài hình Hiệp sĩ Lợn, mà một trong số đó là hình avatar mà hắn chưa từng thay đổi trong suốt nhiều năm nay.
14
Sau khi tôi và Tống Tử Kỳ trở lại bên nhau, một lần Triệu Sắc gọi cho Tống Tử Kỳ, nghẹn ngào hỏi, “Rốt cuộc em kém cô ấy ở điểm nào?”
Tống Tử Kỳ trầm mặc nghe cô ta nức nở, chậm rãi nói, “Cô rất tốt, nhưng tôi không thích cô, tôi thích Trữ Kim Châu. Tôi không biết so sánh với cô ấy thế nào, bởi vì cô ấy là độc nhất vô nhị.”
“Hơn nữa, cô cũng không thật sự thích tôi, chẳng qua chỉ không dám phản kháng quyết định của chú Triệu mà thôi.”
“Họ nói cô phải kết hôn với người của Tống gia, cô không thích Tử An nên mới chọn tôi.”
“Đừng để bản thân biến thành con rối cho người ta điều khiển như vậy, chuyện cô nên làm không phải là ngoan ngoãn nghe lời, mà là tranh thủ hạnh phúc cho bản thân.”
“Khoảng thời gian tôi mới tới Tống gia, tôi rất cảm kích cô đã luôn chăm sóc tôi nên thật lòng coi cô là bạn. Nhưng quan hệ của chúng ta chỉ có thể dừng lại ở đó, chuyện cô tính kế Kim Châu khiến tôi rất không vui.”
Sau cuộc điện thoại ấy, Triệu Sắc không gọi tới nữa. Sau đó, chúng tôi nghe nói cô ấy quyết định đi du học.
Tôi không trách cô ấy, mặc dù cô ấy chính là nguyên nhân trực tiếp khiến tôi và Tống Tử Kỳ chia tay.
Nhưng suy cho cùng, cũng bởi vì chúng tôi không đủ can đảm mà tới bên nhau.
15
Sau khi bà dần phục hồi, tôi đưa bà tới một viện dưỡng lão, bà rất nhanh làm quen với mọi người ở đó, quan hệ của mọi người hài hòa tốt đẹp.
Năm nay tôi dùng tiền tiết kiệm mua một căn nhà nhỏ ở dưới quê, cũng chuyển công việc.
Chuyên ngành đại học mà tôi học trước đây là giáo dục mầm non, nhưng để có thể kiếm được nhiều tiền nên sau khi tốt nghiệp, tôi quyết định làm về kinh tế.
Bây giờ không còn cần nhiều như vậy, tôi nộp hồ sơ vào một trường mầm non xin làm giáo viên.
Tôi thích nơi này, thích những nụ cười ngây thơ của đám trẻ, đó là điều mà trước đây tôi gần như không có được.
Công việc của một giáo viên mầm non không quá bận rộn, mỗi cuối tuần tôi đều có thể tới viện dưỡng lão thăm bà.
Tống Tử Kỳ nếu không bận lịch quay phim thì cũng sẽ đi với tôi, miệng hắn rất ngọt, luôn biết cách khiến bà vui vẻ không thôi.
Chúng tôi kết hôn vào cuối năm, sau khi hôn lễ kết thúc, tôi thực hiện nghi thức tung hoa cưới.
Bó hoa rơi thẳng xuống tay Lâm Tây Đường.
Khi ăn bữa cơm thân mật, cô ấy nhỏ giọng hỏi tôi, “Như tớ có tính là không chỉ khuyên chia tay còn ngồi ăn tiệc với chủ nhà không?”
Tôi bật cười, Tống Tử Kỳ nghi hoặc hỏi, “Hai người cười gì vậy?”
Tôi trêu hắn, “Cười vì anh đẹp trai.”
Tống Tử Kỳ bĩu môi, “Không đẹp trai sao có thể làm chồng em?”
“Ha ha ha!” Tôi và Lâm Tây Đường cười rộ lên.
Bà không biết chúng tôi nói gì, nhưng cũng mỉm cười.
Năm thứ hai, biệt thự Tống Từ Kỳ đặt mua đã trang hoàng xong.
Chúng tôi đều cảm thấy, bàn trà mà hai chúng tôi cùng nhau chọn rất chắc chắn, thảm trải sàn cũng mềm mại ấm áp.
Giống như tương lai sau này.
TOÀN VĂN HOÀN