Chương 3
8
Sau khi tiệc tàn, chúng tôi gọi một chiếc taxi để trở về, tôi đã nghĩ đến việc sẽ nghiêm túc hỏi lại mối quan hệ của hắn và Triệu Sắc.
Trước đây tôi cũng có lưu ý vài lần, nhưng hắn đều ậm ừ vài câu rồi lảng sang chuyện khác.
Nhưng những lời của Triệu Sắc hôm nay khiến tôi rất nghi hoặc, không phải bọn họ đã từng là người yêu đấy chứ?
Chuyện này kỳ thật cũng không có vấn đề gì, nhưng hình avatar kia…
Tôi càng nghĩ càng thấy không thoải mái, nhưng Tống Tử Kỳ đã say, vừa lên taxi đã ôm eo tôi ngủ ngon lành.
Tôi chỉ có thể tạm bỏ qua.
Hôm sau đến tận khi tôi đã đi làm, hắn còn chưa tỉnh, đến giữa trưa mới gửi một tin nhắn cho tôi nói hôm nay về sớm một chút, hắn muốn cùng tôi đón sinh nhật.
Hôm nay là sinh nhật của hắn.
Bởi vì tinh thần không yên, buổi chiều đưa khách đi xem nhà, tôi còn gửi nhầm địa chỉ.
Cũng may khách hàng rất tốt tính, cũng không hề trách tôi, chẳng qua không thể về nhà đúng giờ, tôi chỉ có thể nhắn tin giải thích với Tống Tử Kỳ.
Hắn chỉ nhắn lại một câu ngắn gọn, [Ừ.]
Tôi về muộn hai giờ so với giờ hẹn, Tống Tử Kỳ đang ngồi bên bàn ăn, trên bàn đốt hai cây nến trắng.
Không khí lãng mạn, nhưng biểu cảm của chúng tôi lại không hề ăn nhập với bầu không khí này.
Hàn ý vương vất trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, tôi chỉ có thể vội vàng giải thích, “Xin lỗi, em xin lỗi, em thật sự không cố ý!”
Thanh âm của hắn hơi khàn, còn có chút lạnh nhạt, “Có phải anh… vĩnh viễn chỉ đứng thứ hai?”
Cõi lòng trống rỗng, tôi chỉ biết cúi đầu.
Đây quả thật không phải lần đầu tiên, sau khi tốt nghiệp, vì bận công việc mà tôi đã từ chối không ít cuộc hẹn.
Bởi vì tôi muốn kiếm tiền, từ khi còn nhỏ tôi đã biết, trên đời có nhiều thứ có thể không cần, nhưng chỉ có tiền là không thể thiếu.
Bà đã vất vả nuôi tôi khôn lớn, tôi muốn kiếm tiền để có thể giúp bà an hưởng tuổi già, sau này có thể vô ưu vô lo, bình an vui vẻ.
Tôi cực kỳ sợ hãi.
Bạn có từng trải qua cảm giác hai người nép trong một căn nhà cũ nát dột ướt, bên ngoài mưa to, bên trong mưa nhỏ, quần áo đều ướt sũng, khắp nơi đều là mùi nước mưa và mùi đất chưa?
Bạn có từng trải qua cảm giác bà mình bị bệnh phong thấp, nhưng bởi vì hôm sau cháu gái phải đóng học phí nên không dám bỏ tiền ra mua cao dán, đau đến mức không bước xuống giường được chưa?
Bạn đã trải qua cảm giác ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bị bạn học đuổi theo phía sau trêu chọc là ăn mày nhặt rác chưa?
Tôi đều đã trải qua, nên tiền đối với tôi rất quan trọng.
Bánh mì và tình yêu, nếu thật sự phải lựa chọn, tôi nhất định sẽ chọn bánh mì.
Tống Tử Kỳ còn có đường lui phía sau, tôi không biết vì sao quan hệ của hắn và Tống gia lại căng thẳng như vậy, nhưng tôi hiểu rõ, hắn còn có nơi để trở về.
Nếu không thích vào giới giải trí, hắn có thể trở về thừa kế Tống gia.
Nhưng tôi thì không, thứ duy nhất mà tôi còn lại chính là căn nhà cũ nát ở quê, có lẽ bây giờ nó đã bị gió mưa tàn phá không còn ra hình dạng ban đầu nữa rồi.
Tôi không thể chống cự lại được số mệnh của mình.
Tôi mệt mỏi nói, “Em xin lỗi, em cũng không còn cách nào khác.”
“Anh không đủ tin cậy để em dựa vào sao?”
“Chúng ta đều là người trưởng thành, không ai cần phải dựa vào ai.”
Hắn chậm rãi lắc đầu, “Em tính toán mọi chuyện quá rạch ròi, sau khi tốt nghiệp em giống như một sợi dây đàn lúc nào cũng căng thẳng, không ngừng chuyển động, giống như… em chưa từng có suy nghĩ sẽ để anh bước vào tương lai của em.”
Chúng tôi mỗi người một câu, không ai nhân nhượng, trong nhất thời kích động, tôi lớn tiếng hỏi: “Vậy anh và Triệu Sắc có quan hệ gì?”
Tống Tử Kỳ kinh ngạc nhìn tôi, “Anh và cô ấy không có quan hệ gì cả!”
“Đúng vậy, thanh mai trúc mã, quả thật là không có quan hệ gì!”
“Chẳng qua quen biết từ nhỏ mà thôi!”
“Quen biết từ nhỏ, kìm lòng không được!”
Tôi biết mình lỡ lời, ánh mắt Tống Tử Kỳ xẹt qua chút bi thương nhàn nhạt, đuôi mắt đỏ bừng, yên lặng nhìn tôi.
Tôi quay đầu, đưa lưng về phía hắn, “Chúng ta nên bình tĩnh lại một chút.”
Những lời nói ra khi phẫn nộ thường mang theo sát thương chí mạng, đó là thời điểm chỉ muốn phát tiết cảm xúc, không phải để nói chuyện.
Tống Tử Kỳ gọi tôi, nhưng tôi chỉ lặng lẽ bỏ đi, sau đó cũng không quay đầu lại.
9
Sau hôm ấy, tôi vẫn luôn âm thầm cảm tạ trời xui đất khiến thế nào mà tôi lại tan làm về sớm, sau đó phát hiện bà đã ngất xỉu vì xuất huyết não.
Nếu tôi không về, bà có lẽ đã nằm một mình trên nền đất lạnh lẽo cả đêm, lúc ấy sẽ có hậu quả gì?
Khi xe cứu thương tới, tôi vẫn còn rất sợ hãi.
Bà cần phẫu thuật cấp cứu, viện phí tám vạn.
Tất cả tài sản hiện tại của tôi cũng chỉ có ba vạn, những khoản tiền khác không thể sử dụng được, tôi chỉ có thể gọi cho Tống Tử Kỳ. Nhưng gọi liền mấy cuộc, hắn đều không nghe máy.
Tôi nghĩ hắn vẫn còn giận tôi vì chuyện cãi nhau hôm nay, vừa lo vừa tức đến rơi nước mắt, liền gọi cho Lâm Tây Đường.
Cô ấy không nói một lời mà rút tất cả tiền tiết kiệm ra gửi cho tôi, bảo tôi nhanh chóng đi thanh toán viện phí cùng tiền phẫu thuật cho bà.
Ba giờ sáng, ca phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc, Tống Tử Kỳ vẫn không nghe máy, tôi có chút nản lòng, chỉ đành gửi cho hắn một tin nhắn nói bà đang phải nằm viện.
10
Buổi sáng hôm sau, người tới là Triệu Sắc.
Trang điểm tinh xảo, trang phục đoan trang, nhưng ánh mắt thương hại mà cô ấy dành cho tôi khiến tôi có cảm giác mình như kẻ ăn xin bên đường đang chờ người ta biếu chút tiền lẻ làm phúc.
Tôi hỏi, “Triệu tiểu thư, sao cô lại đến đây, Tống Tử Kỳ đâu?”
Triệu Sắc cười cười đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, “Thẻ này là chú Tống cho cô, chú ấy nghĩ có thể cô sẽ cần.”
Tôi nhìn chằm chằm tấm thẻ kia, cảm thấy khuôn mặt nóng rát như vừa bị tát một cái trước mặt tất cả mọi người.
Cô ấy nói tiếp, “Chú Tống nói, cô và Tử Kỳ không phù hợp.”
“Đây cũng là ý của Tống Tử Kỳ? Vì sao anh ấy không tự tới đây nói rõ với tôi?”
Thương hại trong mắt cô ấy như sắp tràn ra, giống như nhân vật thượng cấp đang bố thí cho kẻ hạ đẳng như tôi một ánh mắt, “Cậu ấy đã bảo tôi tới đây, như vậy còn chưa đủ rõ ràng với cô sao?”
“Bà cô xảy ra chuyện, chúng tôi đều rất lo lắng, chú Tống nói sẽ giúp cô chuyển bà đến bệnh viện ngoại khoa chuyên ngành Thần kinh tốt nhất cả nước, nơi đó có những thiết bị tiên tiến nhất và bác sĩ giỏi giang nhất. Chúng tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ lại, coi như là bồi thường của Tử Kỳ cho cô, tiền viện phí thuốc men phục hồi chức năng sau này cô không cần lo lắng.”
Tôi nắm chặt tay, cổ họng chua xót.
Tôi và Tống Tử Kỳ tuy không ai nói ra, nhưng chúng tôi đều biết giữa chúng tôi tồn tại cả một làn ranh giai cấp.
Lần đầu tiên gặp mặt, nhãn hiệu thời trang của bộ đồ hắn mặc tôi còn chưa thấy bao giờ, mãi tới sau này ra ngoài làm thêm nhiều mới biết được.
Đôi khi nói chuyện, hắn vô tình nhắc tới một danh từ nào đó, tôi không hiểu là gì, nhưng hắn đã nhanh chóng chuyển đề tài sang chuyện khác.
Tôi liều mạng kiếm tiền như vậy, ngoại trừ muốn cho bà một cuộc sống tốt hơn, còn không phải là vì muốn kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi lại một chút sao?
Ở bên nhau bốn năm, tôi chưa từng tiêu một đồng tiền nào của hắn, dù sao giữa hai chúng tôi không có ràng buộc cụ thể, tôi sợ bản thân chẳng may sẽ sa đọa mà ở thế hạ phong, cũng như hắn thường nói tôi tính toán mọi chuyện quá rõ ràng.
Chẳng qua, ở hành lang bệnh viện lạnh lẽo đầy mùi thuốc sát trùng này, sự tự ti tôi luôn cố đè ép xuống tận sâu đáy lòng lại bị người ta tàn nhẫn lôi ra dày xéo.
Triệu Sắc nói cho tôi biết, bọn họ mới là người của một thế giới.
“Cô bé Lọ Lem” chẳng qua chỉ là một câu chuyện cổ tích, người cuối cùng có đủ tư cách đứng bên hoàng tử sẽ là công chúa.
Tôi túm chặt gấu áo, mấy nếp nhăn bị tôi kéo thẳng ra, thản nhiên nói, “Chuyện chuyển viện của bà xin nhờ các người, nhưng tiền viện phí thuốc men tôi tự chi trả được. Cảm ơn.”
Sau khi tiệc tàn, chúng tôi gọi một chiếc taxi để trở về, tôi đã nghĩ đến việc sẽ nghiêm túc hỏi lại mối quan hệ của hắn và Triệu Sắc.
Trước đây tôi cũng có lưu ý vài lần, nhưng hắn đều ậm ừ vài câu rồi lảng sang chuyện khác.
Nhưng những lời của Triệu Sắc hôm nay khiến tôi rất nghi hoặc, không phải bọn họ đã từng là người yêu đấy chứ?
Chuyện này kỳ thật cũng không có vấn đề gì, nhưng hình avatar kia…
Tôi càng nghĩ càng thấy không thoải mái, nhưng Tống Tử Kỳ đã say, vừa lên taxi đã ôm eo tôi ngủ ngon lành.
Tôi chỉ có thể tạm bỏ qua.
Hôm sau đến tận khi tôi đã đi làm, hắn còn chưa tỉnh, đến giữa trưa mới gửi một tin nhắn cho tôi nói hôm nay về sớm một chút, hắn muốn cùng tôi đón sinh nhật.
Hôm nay là sinh nhật của hắn.
Bởi vì tinh thần không yên, buổi chiều đưa khách đi xem nhà, tôi còn gửi nhầm địa chỉ.
Cũng may khách hàng rất tốt tính, cũng không hề trách tôi, chẳng qua không thể về nhà đúng giờ, tôi chỉ có thể nhắn tin giải thích với Tống Tử Kỳ.
Hắn chỉ nhắn lại một câu ngắn gọn, [Ừ.]
Tôi về muộn hai giờ so với giờ hẹn, Tống Tử Kỳ đang ngồi bên bàn ăn, trên bàn đốt hai cây nến trắng.
Không khí lãng mạn, nhưng biểu cảm của chúng tôi lại không hề ăn nhập với bầu không khí này.
Hàn ý vương vất trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, tôi chỉ có thể vội vàng giải thích, “Xin lỗi, em xin lỗi, em thật sự không cố ý!”
Thanh âm của hắn hơi khàn, còn có chút lạnh nhạt, “Có phải anh… vĩnh viễn chỉ đứng thứ hai?”
Cõi lòng trống rỗng, tôi chỉ biết cúi đầu.
Đây quả thật không phải lần đầu tiên, sau khi tốt nghiệp, vì bận công việc mà tôi đã từ chối không ít cuộc hẹn.
Bởi vì tôi muốn kiếm tiền, từ khi còn nhỏ tôi đã biết, trên đời có nhiều thứ có thể không cần, nhưng chỉ có tiền là không thể thiếu.
Bà đã vất vả nuôi tôi khôn lớn, tôi muốn kiếm tiền để có thể giúp bà an hưởng tuổi già, sau này có thể vô ưu vô lo, bình an vui vẻ.
Tôi cực kỳ sợ hãi.
Bạn có từng trải qua cảm giác hai người nép trong một căn nhà cũ nát dột ướt, bên ngoài mưa to, bên trong mưa nhỏ, quần áo đều ướt sũng, khắp nơi đều là mùi nước mưa và mùi đất chưa?
Bạn có từng trải qua cảm giác bà mình bị bệnh phong thấp, nhưng bởi vì hôm sau cháu gái phải đóng học phí nên không dám bỏ tiền ra mua cao dán, đau đến mức không bước xuống giường được chưa?
Bạn đã trải qua cảm giác ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bị bạn học đuổi theo phía sau trêu chọc là ăn mày nhặt rác chưa?
Tôi đều đã trải qua, nên tiền đối với tôi rất quan trọng.
Bánh mì và tình yêu, nếu thật sự phải lựa chọn, tôi nhất định sẽ chọn bánh mì.
Tống Tử Kỳ còn có đường lui phía sau, tôi không biết vì sao quan hệ của hắn và Tống gia lại căng thẳng như vậy, nhưng tôi hiểu rõ, hắn còn có nơi để trở về.
Nếu không thích vào giới giải trí, hắn có thể trở về thừa kế Tống gia.
Nhưng tôi thì không, thứ duy nhất mà tôi còn lại chính là căn nhà cũ nát ở quê, có lẽ bây giờ nó đã bị gió mưa tàn phá không còn ra hình dạng ban đầu nữa rồi.
Tôi không thể chống cự lại được số mệnh của mình.
Tôi mệt mỏi nói, “Em xin lỗi, em cũng không còn cách nào khác.”
“Anh không đủ tin cậy để em dựa vào sao?”
“Chúng ta đều là người trưởng thành, không ai cần phải dựa vào ai.”
Hắn chậm rãi lắc đầu, “Em tính toán mọi chuyện quá rạch ròi, sau khi tốt nghiệp em giống như một sợi dây đàn lúc nào cũng căng thẳng, không ngừng chuyển động, giống như… em chưa từng có suy nghĩ sẽ để anh bước vào tương lai của em.”
Chúng tôi mỗi người một câu, không ai nhân nhượng, trong nhất thời kích động, tôi lớn tiếng hỏi: “Vậy anh và Triệu Sắc có quan hệ gì?”
Tống Tử Kỳ kinh ngạc nhìn tôi, “Anh và cô ấy không có quan hệ gì cả!”
“Đúng vậy, thanh mai trúc mã, quả thật là không có quan hệ gì!”
“Chẳng qua quen biết từ nhỏ mà thôi!”
“Quen biết từ nhỏ, kìm lòng không được!”
Tôi biết mình lỡ lời, ánh mắt Tống Tử Kỳ xẹt qua chút bi thương nhàn nhạt, đuôi mắt đỏ bừng, yên lặng nhìn tôi.
Tôi quay đầu, đưa lưng về phía hắn, “Chúng ta nên bình tĩnh lại một chút.”
Những lời nói ra khi phẫn nộ thường mang theo sát thương chí mạng, đó là thời điểm chỉ muốn phát tiết cảm xúc, không phải để nói chuyện.
Tống Tử Kỳ gọi tôi, nhưng tôi chỉ lặng lẽ bỏ đi, sau đó cũng không quay đầu lại.
9
Sau hôm ấy, tôi vẫn luôn âm thầm cảm tạ trời xui đất khiến thế nào mà tôi lại tan làm về sớm, sau đó phát hiện bà đã ngất xỉu vì xuất huyết não.
Nếu tôi không về, bà có lẽ đã nằm một mình trên nền đất lạnh lẽo cả đêm, lúc ấy sẽ có hậu quả gì?
Khi xe cứu thương tới, tôi vẫn còn rất sợ hãi.
Bà cần phẫu thuật cấp cứu, viện phí tám vạn.
Tất cả tài sản hiện tại của tôi cũng chỉ có ba vạn, những khoản tiền khác không thể sử dụng được, tôi chỉ có thể gọi cho Tống Tử Kỳ. Nhưng gọi liền mấy cuộc, hắn đều không nghe máy.
Tôi nghĩ hắn vẫn còn giận tôi vì chuyện cãi nhau hôm nay, vừa lo vừa tức đến rơi nước mắt, liền gọi cho Lâm Tây Đường.
Cô ấy không nói một lời mà rút tất cả tiền tiết kiệm ra gửi cho tôi, bảo tôi nhanh chóng đi thanh toán viện phí cùng tiền phẫu thuật cho bà.
Ba giờ sáng, ca phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc, Tống Tử Kỳ vẫn không nghe máy, tôi có chút nản lòng, chỉ đành gửi cho hắn một tin nhắn nói bà đang phải nằm viện.
10
Buổi sáng hôm sau, người tới là Triệu Sắc.
Trang điểm tinh xảo, trang phục đoan trang, nhưng ánh mắt thương hại mà cô ấy dành cho tôi khiến tôi có cảm giác mình như kẻ ăn xin bên đường đang chờ người ta biếu chút tiền lẻ làm phúc.
Tôi hỏi, “Triệu tiểu thư, sao cô lại đến đây, Tống Tử Kỳ đâu?”
Triệu Sắc cười cười đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, “Thẻ này là chú Tống cho cô, chú ấy nghĩ có thể cô sẽ cần.”
Tôi nhìn chằm chằm tấm thẻ kia, cảm thấy khuôn mặt nóng rát như vừa bị tát một cái trước mặt tất cả mọi người.
Cô ấy nói tiếp, “Chú Tống nói, cô và Tử Kỳ không phù hợp.”
“Đây cũng là ý của Tống Tử Kỳ? Vì sao anh ấy không tự tới đây nói rõ với tôi?”
Thương hại trong mắt cô ấy như sắp tràn ra, giống như nhân vật thượng cấp đang bố thí cho kẻ hạ đẳng như tôi một ánh mắt, “Cậu ấy đã bảo tôi tới đây, như vậy còn chưa đủ rõ ràng với cô sao?”
“Bà cô xảy ra chuyện, chúng tôi đều rất lo lắng, chú Tống nói sẽ giúp cô chuyển bà đến bệnh viện ngoại khoa chuyên ngành Thần kinh tốt nhất cả nước, nơi đó có những thiết bị tiên tiến nhất và bác sĩ giỏi giang nhất. Chúng tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ lại, coi như là bồi thường của Tử Kỳ cho cô, tiền viện phí thuốc men phục hồi chức năng sau này cô không cần lo lắng.”
Tôi nắm chặt tay, cổ họng chua xót.
Tôi và Tống Tử Kỳ tuy không ai nói ra, nhưng chúng tôi đều biết giữa chúng tôi tồn tại cả một làn ranh giai cấp.
Lần đầu tiên gặp mặt, nhãn hiệu thời trang của bộ đồ hắn mặc tôi còn chưa thấy bao giờ, mãi tới sau này ra ngoài làm thêm nhiều mới biết được.
Đôi khi nói chuyện, hắn vô tình nhắc tới một danh từ nào đó, tôi không hiểu là gì, nhưng hắn đã nhanh chóng chuyển đề tài sang chuyện khác.
Tôi liều mạng kiếm tiền như vậy, ngoại trừ muốn cho bà một cuộc sống tốt hơn, còn không phải là vì muốn kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi lại một chút sao?
Ở bên nhau bốn năm, tôi chưa từng tiêu một đồng tiền nào của hắn, dù sao giữa hai chúng tôi không có ràng buộc cụ thể, tôi sợ bản thân chẳng may sẽ sa đọa mà ở thế hạ phong, cũng như hắn thường nói tôi tính toán mọi chuyện quá rõ ràng.
Chẳng qua, ở hành lang bệnh viện lạnh lẽo đầy mùi thuốc sát trùng này, sự tự ti tôi luôn cố đè ép xuống tận sâu đáy lòng lại bị người ta tàn nhẫn lôi ra dày xéo.
Triệu Sắc nói cho tôi biết, bọn họ mới là người của một thế giới.
“Cô bé Lọ Lem” chẳng qua chỉ là một câu chuyện cổ tích, người cuối cùng có đủ tư cách đứng bên hoàng tử sẽ là công chúa.
Tôi túm chặt gấu áo, mấy nếp nhăn bị tôi kéo thẳng ra, thản nhiên nói, “Chuyện chuyển viện của bà xin nhờ các người, nhưng tiền viện phí thuốc men tôi tự chi trả được. Cảm ơn.”