Chương 18: Tôi sẽ không ly hôn đâu, đừng có mơ
"Bạc tiểu thư năm qua cô sống có tốt không?" Mộ Phi lên tiếng giải vây cho Mẫn Nhi.
Anh biết rõ miệng lưỡi của Bạc Hy không hiền, nói chuyện với cô ngay cả anh còn phải suy nghĩ rất kỹ.
"Không vòng vo nữa, Mộ Phi cô ta tôi giao cho cậu." Cao Minh Khải không đầu không đuôi nói.
Mộ Phi mím môi, anh có vẻ rất phân vân, cô lại nghĩ bọn họ đã nói chuyện với nhau rồi hay sao. Mẫn Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lòng hoang mang tốt độ. Nhưng cô ta giả vờ hỏi:"Minh Khải anh đang nói cái gì vậy?"
"Chuyện cô làm gì đừng nghĩ có thể qua mặt được Cao Minh Khải tôi. Phụ nữ của tôi Mộ Phi nếu thích tôi cũng có thể nhường cho cậu ấy, nhưng để bên cạnh một con rắn độc như cô thì tôi nghĩ cậu ấy phải can đảm lắm."
Cao Minh Khải thái độ lúc nói chuyện rất thong thả, chỉ có gương mặt Mẫn Nhi trắng bệt vì sợ hãi. Cô lại nhìn qua Bạc Hy đang ngồi ăn cơm, cố tình bày ra vẻ mặt uất ức nói lớn:"Có phải cô ta nói gì với anh không?"
"Bạc Hy không có liên quan gì trong chuyện này." Hắn đinh ninh đáp.
"Được, nếu anh tin cô ấy mà bỏ rơi em. Thì Cao Minh Khải em nói cho anh biết cô ta cũng chẳng có yêu thương gì anh đâu, một năm trước cô ta đã từng đến gặp em để em giúp cô ta và anh ly hôn đó." Mẫn Nhi cứ nghĩ là cô vì thích hắn nên mới ly gián, cô ta đúng là nông cạn.
Nếu cô đã thích hắn vậy tại sao còn muốn ly hôn với hắn, đúng là không biết cô ta suy nghĩ gì nữa.
Bạc Hy cười, cô nhấp một ngụm rượu nói:"Chuyện một năm trước nói đến mới nhớ nhỉ, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời tôi thì bây giờ có khi thành thiếu phu nhân của Cao gia rồi đó."
"Anh có biết cô ta ở sau lưng anh bao nuôi đàn ông không? Anh nói em đê tiện cũng được, không yêu em cũng được nhưng em muốn hỏi anh là em không xứng vậy cô ta lấy tư cách gì mà xứng hả?" Mẫn Nhi vừa nói vừa khóc, bộ dạng cực kì đáng thương.
Bạc Hy nhướng mày nhìn cô ta, chưa vội trả lời. Mẫn Nhi lại nói:"Người đàn ông cô ta nuôi thậm chí nhỏ hơn cô ta tới 5 tuổi, trông cô ta chẳng khác gì một quý bà d** loạn cả."
"Cô cũng biết nhiều về tôi thật đấy, Cao Minh Khải tra còn không ra." Bạc Hy lắc đầu cười nói, bộ dạng không sợ chết của cô khiến cho Mẫn Nhi cực kì bất an.
"Tùy cậu quyết định."
Cao Minh Khải chỉ nói vỏn vẹn mấy chữ rồi kéo tay Bạc Hy rời đi, quả thật chuyện Mẫn Nhi nói hắn không biết. Cô ở ngoài lén lút nuôi nhân tình trẻ, đã vậy còn về nhà nói yêu thương hắn. Thời gian đó hắn tưởng cô có ý với hắn thật, xem Bạc Hy diễn xuất thật sự quá đạt.
Ngồi trong xe, cô thấy gương mặt hắn đanh lại có vẻ đang suy nghĩ sâu xa.
"Này, nhà tôi ở hướng kia." Cô thấy vậy mới kiếm chuyện nhắc nhở.
"Bạc Hy cô thật sự là nuôi đàn ông ở bên ngoài hả?" Hắn nghĩ không thông nữa mới hỏi trực tiếp cô.
Bạc Hy cười như điên, cô hỏi:"Bây giờ anh mới hỏi có phải là quá muộn rồi không?"
"Cô..." Hắn tức lắm, cô dám xỏ mũi hắn.
Cô thì vui lắm vì chọc được hắn, lại nói tiếp:"Anh tức lắm hả, đường đường là Cao tiên sinh lại không tra được thông tin vợ mình gian díu với ai?"
Hắn không trả lời, nhưng nhấn ga đi nhanh hơn. Cô thấy tốc độ hắn đang chạy đúng là muốn đùa với tử thần, tầm năm phút hắn không nói chuyện thì cô quyết định không chọc ghẹo nữa.
"Em trai của bạn tôi, cô ấy nhờ tôi giúp thằng bé. Tội nghiệp, nhà nó làm về kinh tế mà nó lại thích vẽ tranh, biết làm sao được phải nối nghiệp mà." Cô thong thả đáp, chính là cái bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng.
Cao Minh Khải quả nhiên sau khi nghe được lời giải thích thoả đáng liền giảm tốc độ, hắn nhìn cô hỏi:"Cô kín quá nhỉ, tôi còn không biết chuyện này."
"Cha tôi nói nếu ly hôn thì lí do không được đến từ tôi.Nhỡ đâu anh biết được chuyện này sẽ vu oan cho tôi rồi sao, tôi không ngu ngốc vậy đâu."
Bạc Hy thông minh thật, thông minh đến độ nghĩ hắn xấu xa đến vậy. Lần đầu tiên hắn cảm thấy ở quá khứ mình đã làm hai việc hết sức đúng đắn như vậy
Thứ nhất là nghe lời bà nội.
Thứ hai là không đồng ý ly hôn.
Nhưng mà phần tâm tư này của hắn sẽ không nói cho cô nghe. Cô xấu tính lắm, nhất định sẽ cười rất to cho xem.
Đêm đó Cao Minh Khải lái xe chở cô về khách sạn của hắn, cứ giống như bắt cô phải ở lại cạnh hắn vậy. Đến khi cô phản bác là cô có nhà riêng tại đây, không cần ngủ nhờ thì hắn mới nói:
"Vợ chồng lâu ngày mới gặp, không hâm nóng tình cảm được hay sao? Bạc Hy tôi nhớ cô vô cùng, cô chắc cũng nhớ người chồng mà cô luôn miệng nói yêu thương chứ nhỉ?"
"Này, chúng ta đã ly thân rồi. Chính là giai đoạn chuẩn bị ly hôn, hâm cái gì mà hâm?" Cô nhắc nhở hắn, cô sẽ không đời nào quay lại ngục tù của hôn nhân đâu.
Cuộc sống hiện tại cực kì thoải mái.
"Ly thân để hàn gắn, cô không nghe người ta nói qua câu này sao?"
"Chưa nghe, làm gì có ai nói đâu."
"Tóm lại, Bạc Hy tôi sẽ không ly hôn đâu. Đừng có mơ!"
Anh biết rõ miệng lưỡi của Bạc Hy không hiền, nói chuyện với cô ngay cả anh còn phải suy nghĩ rất kỹ.
"Không vòng vo nữa, Mộ Phi cô ta tôi giao cho cậu." Cao Minh Khải không đầu không đuôi nói.
Mộ Phi mím môi, anh có vẻ rất phân vân, cô lại nghĩ bọn họ đã nói chuyện với nhau rồi hay sao. Mẫn Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lòng hoang mang tốt độ. Nhưng cô ta giả vờ hỏi:"Minh Khải anh đang nói cái gì vậy?"
"Chuyện cô làm gì đừng nghĩ có thể qua mặt được Cao Minh Khải tôi. Phụ nữ của tôi Mộ Phi nếu thích tôi cũng có thể nhường cho cậu ấy, nhưng để bên cạnh một con rắn độc như cô thì tôi nghĩ cậu ấy phải can đảm lắm."
Cao Minh Khải thái độ lúc nói chuyện rất thong thả, chỉ có gương mặt Mẫn Nhi trắng bệt vì sợ hãi. Cô lại nhìn qua Bạc Hy đang ngồi ăn cơm, cố tình bày ra vẻ mặt uất ức nói lớn:"Có phải cô ta nói gì với anh không?"
"Bạc Hy không có liên quan gì trong chuyện này." Hắn đinh ninh đáp.
"Được, nếu anh tin cô ấy mà bỏ rơi em. Thì Cao Minh Khải em nói cho anh biết cô ta cũng chẳng có yêu thương gì anh đâu, một năm trước cô ta đã từng đến gặp em để em giúp cô ta và anh ly hôn đó." Mẫn Nhi cứ nghĩ là cô vì thích hắn nên mới ly gián, cô ta đúng là nông cạn.
Nếu cô đã thích hắn vậy tại sao còn muốn ly hôn với hắn, đúng là không biết cô ta suy nghĩ gì nữa.
Bạc Hy cười, cô nhấp một ngụm rượu nói:"Chuyện một năm trước nói đến mới nhớ nhỉ, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời tôi thì bây giờ có khi thành thiếu phu nhân của Cao gia rồi đó."
"Anh có biết cô ta ở sau lưng anh bao nuôi đàn ông không? Anh nói em đê tiện cũng được, không yêu em cũng được nhưng em muốn hỏi anh là em không xứng vậy cô ta lấy tư cách gì mà xứng hả?" Mẫn Nhi vừa nói vừa khóc, bộ dạng cực kì đáng thương.
Bạc Hy nhướng mày nhìn cô ta, chưa vội trả lời. Mẫn Nhi lại nói:"Người đàn ông cô ta nuôi thậm chí nhỏ hơn cô ta tới 5 tuổi, trông cô ta chẳng khác gì một quý bà d** loạn cả."
"Cô cũng biết nhiều về tôi thật đấy, Cao Minh Khải tra còn không ra." Bạc Hy lắc đầu cười nói, bộ dạng không sợ chết của cô khiến cho Mẫn Nhi cực kì bất an.
"Tùy cậu quyết định."
Cao Minh Khải chỉ nói vỏn vẹn mấy chữ rồi kéo tay Bạc Hy rời đi, quả thật chuyện Mẫn Nhi nói hắn không biết. Cô ở ngoài lén lút nuôi nhân tình trẻ, đã vậy còn về nhà nói yêu thương hắn. Thời gian đó hắn tưởng cô có ý với hắn thật, xem Bạc Hy diễn xuất thật sự quá đạt.
Ngồi trong xe, cô thấy gương mặt hắn đanh lại có vẻ đang suy nghĩ sâu xa.
"Này, nhà tôi ở hướng kia." Cô thấy vậy mới kiếm chuyện nhắc nhở.
"Bạc Hy cô thật sự là nuôi đàn ông ở bên ngoài hả?" Hắn nghĩ không thông nữa mới hỏi trực tiếp cô.
Bạc Hy cười như điên, cô hỏi:"Bây giờ anh mới hỏi có phải là quá muộn rồi không?"
"Cô..." Hắn tức lắm, cô dám xỏ mũi hắn.
Cô thì vui lắm vì chọc được hắn, lại nói tiếp:"Anh tức lắm hả, đường đường là Cao tiên sinh lại không tra được thông tin vợ mình gian díu với ai?"
Hắn không trả lời, nhưng nhấn ga đi nhanh hơn. Cô thấy tốc độ hắn đang chạy đúng là muốn đùa với tử thần, tầm năm phút hắn không nói chuyện thì cô quyết định không chọc ghẹo nữa.
"Em trai của bạn tôi, cô ấy nhờ tôi giúp thằng bé. Tội nghiệp, nhà nó làm về kinh tế mà nó lại thích vẽ tranh, biết làm sao được phải nối nghiệp mà." Cô thong thả đáp, chính là cái bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng.
Cao Minh Khải quả nhiên sau khi nghe được lời giải thích thoả đáng liền giảm tốc độ, hắn nhìn cô hỏi:"Cô kín quá nhỉ, tôi còn không biết chuyện này."
"Cha tôi nói nếu ly hôn thì lí do không được đến từ tôi.Nhỡ đâu anh biết được chuyện này sẽ vu oan cho tôi rồi sao, tôi không ngu ngốc vậy đâu."
Bạc Hy thông minh thật, thông minh đến độ nghĩ hắn xấu xa đến vậy. Lần đầu tiên hắn cảm thấy ở quá khứ mình đã làm hai việc hết sức đúng đắn như vậy
Thứ nhất là nghe lời bà nội.
Thứ hai là không đồng ý ly hôn.
Nhưng mà phần tâm tư này của hắn sẽ không nói cho cô nghe. Cô xấu tính lắm, nhất định sẽ cười rất to cho xem.
Đêm đó Cao Minh Khải lái xe chở cô về khách sạn của hắn, cứ giống như bắt cô phải ở lại cạnh hắn vậy. Đến khi cô phản bác là cô có nhà riêng tại đây, không cần ngủ nhờ thì hắn mới nói:
"Vợ chồng lâu ngày mới gặp, không hâm nóng tình cảm được hay sao? Bạc Hy tôi nhớ cô vô cùng, cô chắc cũng nhớ người chồng mà cô luôn miệng nói yêu thương chứ nhỉ?"
"Này, chúng ta đã ly thân rồi. Chính là giai đoạn chuẩn bị ly hôn, hâm cái gì mà hâm?" Cô nhắc nhở hắn, cô sẽ không đời nào quay lại ngục tù của hôn nhân đâu.
Cuộc sống hiện tại cực kì thoải mái.
"Ly thân để hàn gắn, cô không nghe người ta nói qua câu này sao?"
"Chưa nghe, làm gì có ai nói đâu."
"Tóm lại, Bạc Hy tôi sẽ không ly hôn đâu. Đừng có mơ!"