Chương 17: Ghen
Cô nhìn chiếc xe phía sau qua gương chiếu hậu, rồi cố gắng trấn an người tài xế nói:"Ông chạy chậm thôi, đừng để họ phát hiện. Tôi gọi một cuộc điện thoại, không sao đâu đừng sợ hãi."
"Cứu...Cứu vợ tôi."
"Được!"
Bạc Hy nhấc điện thoại gọi cho Cao Minh Khải, vì cô biết chỉ có hắn mới giải quyết được việc này nhanh nhất. Hắn quả nhiên nhanh chóng bắt máy, cô còn chưa nói gì hắn đã hỏi trước:"Ở đâu?"
"Tôi ở trên phố thôi, tạm thời không sao. Anh điều tra về người vợ của bác tài xế đang chở tôi đi, Mẫn Nhi uy hiếp bà ấy."
"Chờ tôi."
Hắn chỉ nói ngắn gọn hai từ nhưng Bạc Hy tin hắn có khả năng giúp cô thoát khỏi nguy hiểm, cô rất tin tưởng hắn.
Cao Minh Khải sau khi tắt điện thoại lập tức sai A Lê đi làm việc, còn hắn lái xe đi tìm cô. Trong trời bão tuyết, di chuyển xe cộ cực kì khó khăn, chỉ có thể chạy chậm nhưng hắn lại cố gắng đạp hết chân ga. Vì hắn sợ tới trễ cô sẽ xảy ra chuyện...
Cao Minh Khải vội vàng là thế nhưng đuổi đến nơi là lúc thấy cô đang ngồi ở ghế đá ven công viên, cùng với một người lớn tuổi và một người đàn ông lạ mặt. Cao Minh Khải đi tới gần, hắn hỏi:"Là ai?"
"Anh đến rồi à, vợ của bác ấy không sao chứ?" Bạc Hy thấy hắn liền hỏi ngay.
Vốn là định tìm cách cắt đuôi chiếc xe kia, cũng trùng hợp thế nào mà gặp Jackson đang đi trên phố. Cô mới cầu cứu anh, thấy có người chiếc xe kia cũng tự động rút lui luôn.
"Giao cho A Lê làm rồi."Hắn lạnh nhạt trả lời.
Từ đầu tới cuối hắn không nhìn cô mà chỉ nhìn người đàn ông Jackson bên cạnh cô với biểu cảm còn lạnh hơn tiền.
Thấy vậy Bạc Hy với chủ động giới thiệu hai người với nhau:
"Anh ấy là Jackson, chủ của tôi đấy. May quá gặp anh ấy nên tôi cầu cứu."
"Xin chào anh, tôi là Jackson. Anh đây là..." Jackson cũng theo phép lịch sự chào hỏi hắn.
"Chồng của Bạc Hy." Hắn vươn bàn tay ra bắt tay với anh, trong lời nói là ý tứ chiếm hữu rõ ràng.
Đều là đàn ông với nhau, anh nghe một cái liền nhận ra ngay.
Câu trả lời khiến anh tỏ thái độ vô cùng ngạc nhiên, cô cũng thấy không khí này có gì đó không đúng lắm. Cũng may cùng lúc này A Lê, đàn em của hắn vừa tới. Anh ta dẫn theo người phụ nữ coi như là giải vây giúp cô tình huống này. Người tài xế thấy vợ liền mừng rỡ chạy lại ôm bà ấy, bọn cảm ơn cô rối rít rồi nắm tay nhau đi về. Xong chuyện, không khí lúc này lại rơi vào trạng thái căng thẳng.
"Anh đưa em về." Jackson đề nghị.
"Không cần, tôi sẽ đưa vợ mình về. Còn có chuyện chúng tôi phải nói riêng với nhau." Hắn chủ động trả lời còn nắm tay cô kéo về phía mình.
Jackson thấy vậy anh nhún vai tôn trọng bọn cô, anh cởi áo khoác đưa cho cô, dịu dàng nhắc nhở:"Trời lạnh lắm, coi chừng cảm đấy."
"Thời tiết xấu, trong xe tôi có máy sưởi không cần khoác thêm áo. Anh cầm lấy tự lo sức khoẻ của bản thân trước đi."
Hắn đưa cái áo khoác lại cho anh rồi kéo cô vào xe, Bạc Hy cũng không biết nói gì nữa. Cô cảm thấy hắn hơi kì lạ, không còn điềm tĩnh như thường ngày. Lại có cảm giác như hắn đang ghen, cô không phải nhầm lẫn rồi chứ?
Bình thường chỉ có cô tỏ thái độ ghen tức trong cuộc hôn nhân này, chứ hắn có đoái hoài gì tới cô đâu?
"Tôi nói chờ tôi, sao lại không nghe lời?" Hắn vừa vào xe đã chất vấn cô.
Bạc Hy nhìn hắn, cô bình thản đáp, vì cô có thấy mình sai ở đâu đâu?
"Thì những lúc như thế này có gặp người quen tôi liền kêu cứu thôi."
"Nhỡ đâu đám đó cứ tấn công tới cô định làm thế nào?" Hắn cực kì không thích cách xử lí của cô, lại tra hỏi tiếp.
"Jackson có đai đen võ thuật mà, không cần sợ đâu." Cô ung dung đáp lời, lại thấy vô cùng hợp tình hợp lý.
Gương mặt Cao Minh Khải trong phút chốc bỗng tối sắc, hắn đạp chân ga lao nhanh về phía trước. Cô nhìn trời tuyết càng ngày càng lớn, mới lên tiếng ý kiến:"Chạy chậm thôi, tuyết lớn lắm."
"Tôi có bằng lái xe chuyên nghiệp, đừng lo." Hắn nói lời này ra như là đang mắng chửi cô vậy, cô cũng không biết nói gì hơn. Người ta có bằng lái xe chuyện nghiệp cứ để người ta chạy đi.
*
Cao Minh Khải đưa Bạc Hy đến bữa tối của ba người bọn họ, Mẫn Nhi thấy cô thì có chút bất an. Hắn thong thả kéo ghế cho cô còn tự mình ngồi xuống. Mộ Phi nhìn cô và Cao Minh Khải, hắn lại làm như không thấy ánh nhìn dò xét của anh, càng thong thả hơn gọi món. Đến khi đồ ăn được bày ra thì mới có người lên tiếng, người đó là Mẫn Nhi.
"Bạc tiểu thư lâu rồi không gặp cô."
Bạc Hy đã không thích cô ta, bây giờ lại càng ghét cay ghét đắng, cô đáp:"Nhìn không ra cô đối với người làm cô sảy thai lại có ý bắt chuyện như vậy?"
Gương mặt Mẫn Nhi cứng đờ, chắc cô ta đã quên ngày hôm đó đã vu oan cô thế nào. Riêng Bạc Hy một khắc cũng không quên, trước giờ cô ghét nhất người khác nghĩ oan cho mình.
"Cứu...Cứu vợ tôi."
"Được!"
Bạc Hy nhấc điện thoại gọi cho Cao Minh Khải, vì cô biết chỉ có hắn mới giải quyết được việc này nhanh nhất. Hắn quả nhiên nhanh chóng bắt máy, cô còn chưa nói gì hắn đã hỏi trước:"Ở đâu?"
"Tôi ở trên phố thôi, tạm thời không sao. Anh điều tra về người vợ của bác tài xế đang chở tôi đi, Mẫn Nhi uy hiếp bà ấy."
"Chờ tôi."
Hắn chỉ nói ngắn gọn hai từ nhưng Bạc Hy tin hắn có khả năng giúp cô thoát khỏi nguy hiểm, cô rất tin tưởng hắn.
Cao Minh Khải sau khi tắt điện thoại lập tức sai A Lê đi làm việc, còn hắn lái xe đi tìm cô. Trong trời bão tuyết, di chuyển xe cộ cực kì khó khăn, chỉ có thể chạy chậm nhưng hắn lại cố gắng đạp hết chân ga. Vì hắn sợ tới trễ cô sẽ xảy ra chuyện...
Cao Minh Khải vội vàng là thế nhưng đuổi đến nơi là lúc thấy cô đang ngồi ở ghế đá ven công viên, cùng với một người lớn tuổi và một người đàn ông lạ mặt. Cao Minh Khải đi tới gần, hắn hỏi:"Là ai?"
"Anh đến rồi à, vợ của bác ấy không sao chứ?" Bạc Hy thấy hắn liền hỏi ngay.
Vốn là định tìm cách cắt đuôi chiếc xe kia, cũng trùng hợp thế nào mà gặp Jackson đang đi trên phố. Cô mới cầu cứu anh, thấy có người chiếc xe kia cũng tự động rút lui luôn.
"Giao cho A Lê làm rồi."Hắn lạnh nhạt trả lời.
Từ đầu tới cuối hắn không nhìn cô mà chỉ nhìn người đàn ông Jackson bên cạnh cô với biểu cảm còn lạnh hơn tiền.
Thấy vậy Bạc Hy với chủ động giới thiệu hai người với nhau:
"Anh ấy là Jackson, chủ của tôi đấy. May quá gặp anh ấy nên tôi cầu cứu."
"Xin chào anh, tôi là Jackson. Anh đây là..." Jackson cũng theo phép lịch sự chào hỏi hắn.
"Chồng của Bạc Hy." Hắn vươn bàn tay ra bắt tay với anh, trong lời nói là ý tứ chiếm hữu rõ ràng.
Đều là đàn ông với nhau, anh nghe một cái liền nhận ra ngay.
Câu trả lời khiến anh tỏ thái độ vô cùng ngạc nhiên, cô cũng thấy không khí này có gì đó không đúng lắm. Cũng may cùng lúc này A Lê, đàn em của hắn vừa tới. Anh ta dẫn theo người phụ nữ coi như là giải vây giúp cô tình huống này. Người tài xế thấy vợ liền mừng rỡ chạy lại ôm bà ấy, bọn cảm ơn cô rối rít rồi nắm tay nhau đi về. Xong chuyện, không khí lúc này lại rơi vào trạng thái căng thẳng.
"Anh đưa em về." Jackson đề nghị.
"Không cần, tôi sẽ đưa vợ mình về. Còn có chuyện chúng tôi phải nói riêng với nhau." Hắn chủ động trả lời còn nắm tay cô kéo về phía mình.
Jackson thấy vậy anh nhún vai tôn trọng bọn cô, anh cởi áo khoác đưa cho cô, dịu dàng nhắc nhở:"Trời lạnh lắm, coi chừng cảm đấy."
"Thời tiết xấu, trong xe tôi có máy sưởi không cần khoác thêm áo. Anh cầm lấy tự lo sức khoẻ của bản thân trước đi."
Hắn đưa cái áo khoác lại cho anh rồi kéo cô vào xe, Bạc Hy cũng không biết nói gì nữa. Cô cảm thấy hắn hơi kì lạ, không còn điềm tĩnh như thường ngày. Lại có cảm giác như hắn đang ghen, cô không phải nhầm lẫn rồi chứ?
Bình thường chỉ có cô tỏ thái độ ghen tức trong cuộc hôn nhân này, chứ hắn có đoái hoài gì tới cô đâu?
"Tôi nói chờ tôi, sao lại không nghe lời?" Hắn vừa vào xe đã chất vấn cô.
Bạc Hy nhìn hắn, cô bình thản đáp, vì cô có thấy mình sai ở đâu đâu?
"Thì những lúc như thế này có gặp người quen tôi liền kêu cứu thôi."
"Nhỡ đâu đám đó cứ tấn công tới cô định làm thế nào?" Hắn cực kì không thích cách xử lí của cô, lại tra hỏi tiếp.
"Jackson có đai đen võ thuật mà, không cần sợ đâu." Cô ung dung đáp lời, lại thấy vô cùng hợp tình hợp lý.
Gương mặt Cao Minh Khải trong phút chốc bỗng tối sắc, hắn đạp chân ga lao nhanh về phía trước. Cô nhìn trời tuyết càng ngày càng lớn, mới lên tiếng ý kiến:"Chạy chậm thôi, tuyết lớn lắm."
"Tôi có bằng lái xe chuyên nghiệp, đừng lo." Hắn nói lời này ra như là đang mắng chửi cô vậy, cô cũng không biết nói gì hơn. Người ta có bằng lái xe chuyện nghiệp cứ để người ta chạy đi.
*
Cao Minh Khải đưa Bạc Hy đến bữa tối của ba người bọn họ, Mẫn Nhi thấy cô thì có chút bất an. Hắn thong thả kéo ghế cho cô còn tự mình ngồi xuống. Mộ Phi nhìn cô và Cao Minh Khải, hắn lại làm như không thấy ánh nhìn dò xét của anh, càng thong thả hơn gọi món. Đến khi đồ ăn được bày ra thì mới có người lên tiếng, người đó là Mẫn Nhi.
"Bạc tiểu thư lâu rồi không gặp cô."
Bạc Hy đã không thích cô ta, bây giờ lại càng ghét cay ghét đắng, cô đáp:"Nhìn không ra cô đối với người làm cô sảy thai lại có ý bắt chuyện như vậy?"
Gương mặt Mẫn Nhi cứng đờ, chắc cô ta đã quên ngày hôm đó đã vu oan cô thế nào. Riêng Bạc Hy một khắc cũng không quên, trước giờ cô ghét nhất người khác nghĩ oan cho mình.