Chương 26: Sợ tôi ăn thịt cô à
Nhã Thi buông sách trên tay xuống, mắt nhìn đăm đăm lên người Hoài An. Thấy Hoài An đang đi vào, cảm giác sợ hãi lại xuất hiện, Nhã Thi cúi đầu và lùi dần về sau...
Nhìn dáng vẻ sợ sệt của Nhã Thi, Hoài An nhíu mày "sợ tôi ăn thịt cô à?"
Tìm tôi có việc gì?
"Không có việc gì thì không thể đến tìm cô sao?"
Nhã Thi im lặng không lên tiếng, vì trước giờ Hoài An tìm cô thì có chuyện gì tốt đẹp.
Hoài An như đọc được suy nghĩ trong đầu Nhã Thi, anh cũng không ngờ Nhã Thi lại sợ anh đến như vậy.
"Rót cho tôi tách trà!"
Nhã Thi không trả lời, chỉ đứng lên đi đến bên cạnh ấm trà và rót một tách trà đặt xuống trước mặt Hoài An.
Hoài An nâng tách trà lên ngửi thì không khỏi bất ngờ "thơm quá, trà này có tên gọi là gì?"
Nhã Thi khẽ cười và dịu dàng lên tiếng "trà âm phủ!"
Phụt...
"May quá, mình chưa nuốt vào bụng! Tên trà nghe thôi đã khiếp vía, đúng là ma quỷ có khác!"
Nhã Thi lạnh lùng nhìn Hoài An "không thích thì đặt về chỗ cũ, ai ép anh uống. Trà đó tôi phải vất vả lắm mới pha được, sao anh lại chà đạp công sức của người khác như vậy chứ?"
Hoài An trầm tư, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Nhã Thi tức giận như vậy.
"Ai bảo là tôi không thích uống!"
Hoài An uống cạn tách trà và tự tay mình rót thêm tách nữa, uống ngon lành.
Uống xong chưa? Nếu đã xong, anh có thể rời khỏi đây được rồi!
Hoài An không được vui khi thấy mình bị đuổi.
A...a...a...
Anh bỏ qua cảm xúc của Nhã Thi, nhanh nhẹn kéo cô ngã vào lòng mình.
Anh làm gì vậy?
Hoài An đưa ngón tay trỏ nâng cằm Nhã Thi lên, tay còn lại ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô "sao? Có ý kiến gì?"
Nhã Thi đẩy Hoài An ra "đủ rồi đấy...cái gì cũng có giới hạn của nó!"
"Sao vậy?"
Giữa chúng ta cũng nên giữ khoảng cách và cả chừng mực!
"Nếu không thì sao?"
Rầm...
Hoài An ngỡ ngàng, vừa rồi anh không biết mình bị ném ra ngoài bằng cách nào! Anh loay hoay đứng lên..
Ầm...Ầm...
"Nhã Thi, cô nhanh mở cửa ra cho tôi!"
Cút...nhà tôi không thừa chỗ ngồi.
"Nhã Thi, tôi mặc kệ...cô nhanh mở cửa ra cho tôi, nếu không thì đừng có trách".
Nhã Thi mặc kệ cho Hoài An ầm ĩ, cô không muốn dính líu gì với Hoài An, cô đã quá sợ hãi lòng người, nhớ đến những lời thề ước của Hoài An mà lòng cô không khỏi chán ngán. Hơn nữa, một khi Hoài An biết được sự thật về cái chết của cha mẹ anh thì mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn.
Ầm...ầm...
"Nhã Thi, nhanh mở cửa ra!"
Đợi mãi không thấy Nhã Thi ra mở cửa, Hoài An nhíu mày "dám chống đối với mình!"
…………
Trời chiều ngã bóng sau những rặng dừa, hàng dừa ngã nghiêng trải bóng dài xuống mặt đường. Tâm trạng Hoài An trong lúc này đây càng thêm buồn bực..."cô ấy vậy mà lại dám đối đầu với mình! Cục tức này làm sao mà nuốt trôi".
Hoài An rời khỏi khu vườn hoang thì chân bước lang thang trở về!
Về đến nhà đã thấy không khí ngột ngạt hẳn lên.
'Điền chủ!'
Thấy bóng dáng õng a õng ẹo của Dương Ngọc đang tiến về phía mình, Hoài An chán ghét quay mặt đi, anh chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng để khỏi phải nhìn thấy những người không hợp nhãn.
'Điền chủ!'
"Có chuyện gì?"
'Điền chủ đã đi đâu từ trưa đến giờ?'
Hoài An thấy trong lòng khó chịu nhất là khi bị người khác quản chuyện của mình. Anh lạnh lùng lên tiếng hỏi "tôi đi đâu và làm gì thì có liên quan gì đến cô? Bao giờ thì mới đến lượt cô quản?"
Dương Ngọc tức muốn nổ phổi, cô cúi xuống nhìn mặt đất...lòng thầm nguyền rủa.
'Điền chủ!'
"Có việc gì thì cứ nói thẳng, sao cứ phải ngập ngừng?". Đọc ?hêm ?hiề? ?r??ệ? ở ⩵ ?r?m?r??e ?.V? ⩵
'Điền chủ, Dương Ngọc gả đến đây cũng hơn hai năm liền, luôn cả con trai thì cũng đã sinh cho ngài, sao ngài vẫn chưa cho Dương Ngọc một danh phận?'
"Hoá ra, cô muốn có danh phận à?"
Dương Ngọc thầm nghĩ trong lòng, có người phụ nữ nào lại không cần, vậy mà điền chủ lại hỏi một câu nghe vừa hững hờ vừa vô tâm quá mức.
"Danh phận mà cô muốn có là gì?"
Dương Ngọc ngơ ngẩn nhìn Hoài An, chẳng lẽ điền chủ cho mình được chọn lựa danh phận thật sao?
'Điền chủ, em muốn được làm phu nhân chính thất của ngài, có được không?'
"Được..."
Hoài An tiếp tục đi về phòng của mình.
Dương Ngọc nhìn theo bóng lưng Hoài An "điền chủ, việc đó..."
"Ta sẽ cho người sắp xếp!"
Dương Ngọc cười tươi "cuối cùng cũng có được danh phận, để xem còn ai dám xem thường mình nữa".
………
Hoài An vừa đẩy cửa bước vào phòng riêng của mình, đã thấy Hoài Thi nằm trên giường ngủ của mình, cậu đã ngủ rất say.
Hoài An ngồi xuống bên cạnh Hoài Thi, thấy con trai cưng của mình trong giấc ngủ ngon đẹp tựa thiên thần, anh liền cúi xuống hôn lên trán cậu.
'A...cha về rồi!'
Hoài Thi bật dậy bá cổ cha mình "cha ơi...Hoài Thi nhớ cha lắm.
Ôm chặt con trai vào lòng "ngoan, con của cha".
Hoài An vuốt ve, cưng chiều con trai của mình.
Hoài Thi thấy thế cứ mặc kệ, để cha mình tha hồ vuốt ve cưng chiều!
Nhìn dáng vẻ sợ sệt của Nhã Thi, Hoài An nhíu mày "sợ tôi ăn thịt cô à?"
Tìm tôi có việc gì?
"Không có việc gì thì không thể đến tìm cô sao?"
Nhã Thi im lặng không lên tiếng, vì trước giờ Hoài An tìm cô thì có chuyện gì tốt đẹp.
Hoài An như đọc được suy nghĩ trong đầu Nhã Thi, anh cũng không ngờ Nhã Thi lại sợ anh đến như vậy.
"Rót cho tôi tách trà!"
Nhã Thi không trả lời, chỉ đứng lên đi đến bên cạnh ấm trà và rót một tách trà đặt xuống trước mặt Hoài An.
Hoài An nâng tách trà lên ngửi thì không khỏi bất ngờ "thơm quá, trà này có tên gọi là gì?"
Nhã Thi khẽ cười và dịu dàng lên tiếng "trà âm phủ!"
Phụt...
"May quá, mình chưa nuốt vào bụng! Tên trà nghe thôi đã khiếp vía, đúng là ma quỷ có khác!"
Nhã Thi lạnh lùng nhìn Hoài An "không thích thì đặt về chỗ cũ, ai ép anh uống. Trà đó tôi phải vất vả lắm mới pha được, sao anh lại chà đạp công sức của người khác như vậy chứ?"
Hoài An trầm tư, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Nhã Thi tức giận như vậy.
"Ai bảo là tôi không thích uống!"
Hoài An uống cạn tách trà và tự tay mình rót thêm tách nữa, uống ngon lành.
Uống xong chưa? Nếu đã xong, anh có thể rời khỏi đây được rồi!
Hoài An không được vui khi thấy mình bị đuổi.
A...a...a...
Anh bỏ qua cảm xúc của Nhã Thi, nhanh nhẹn kéo cô ngã vào lòng mình.
Anh làm gì vậy?
Hoài An đưa ngón tay trỏ nâng cằm Nhã Thi lên, tay còn lại ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô "sao? Có ý kiến gì?"
Nhã Thi đẩy Hoài An ra "đủ rồi đấy...cái gì cũng có giới hạn của nó!"
"Sao vậy?"
Giữa chúng ta cũng nên giữ khoảng cách và cả chừng mực!
"Nếu không thì sao?"
Rầm...
Hoài An ngỡ ngàng, vừa rồi anh không biết mình bị ném ra ngoài bằng cách nào! Anh loay hoay đứng lên..
Ầm...Ầm...
"Nhã Thi, cô nhanh mở cửa ra cho tôi!"
Cút...nhà tôi không thừa chỗ ngồi.
"Nhã Thi, tôi mặc kệ...cô nhanh mở cửa ra cho tôi, nếu không thì đừng có trách".
Nhã Thi mặc kệ cho Hoài An ầm ĩ, cô không muốn dính líu gì với Hoài An, cô đã quá sợ hãi lòng người, nhớ đến những lời thề ước của Hoài An mà lòng cô không khỏi chán ngán. Hơn nữa, một khi Hoài An biết được sự thật về cái chết của cha mẹ anh thì mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn.
Ầm...ầm...
"Nhã Thi, nhanh mở cửa ra!"
Đợi mãi không thấy Nhã Thi ra mở cửa, Hoài An nhíu mày "dám chống đối với mình!"
…………
Trời chiều ngã bóng sau những rặng dừa, hàng dừa ngã nghiêng trải bóng dài xuống mặt đường. Tâm trạng Hoài An trong lúc này đây càng thêm buồn bực..."cô ấy vậy mà lại dám đối đầu với mình! Cục tức này làm sao mà nuốt trôi".
Hoài An rời khỏi khu vườn hoang thì chân bước lang thang trở về!
Về đến nhà đã thấy không khí ngột ngạt hẳn lên.
'Điền chủ!'
Thấy bóng dáng õng a õng ẹo của Dương Ngọc đang tiến về phía mình, Hoài An chán ghét quay mặt đi, anh chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng để khỏi phải nhìn thấy những người không hợp nhãn.
'Điền chủ!'
"Có chuyện gì?"
'Điền chủ đã đi đâu từ trưa đến giờ?'
Hoài An thấy trong lòng khó chịu nhất là khi bị người khác quản chuyện của mình. Anh lạnh lùng lên tiếng hỏi "tôi đi đâu và làm gì thì có liên quan gì đến cô? Bao giờ thì mới đến lượt cô quản?"
Dương Ngọc tức muốn nổ phổi, cô cúi xuống nhìn mặt đất...lòng thầm nguyền rủa.
'Điền chủ!'
"Có việc gì thì cứ nói thẳng, sao cứ phải ngập ngừng?". Đọc ?hêm ?hiề? ?r??ệ? ở ⩵ ?r?m?r??e ?.V? ⩵
'Điền chủ, Dương Ngọc gả đến đây cũng hơn hai năm liền, luôn cả con trai thì cũng đã sinh cho ngài, sao ngài vẫn chưa cho Dương Ngọc một danh phận?'
"Hoá ra, cô muốn có danh phận à?"
Dương Ngọc thầm nghĩ trong lòng, có người phụ nữ nào lại không cần, vậy mà điền chủ lại hỏi một câu nghe vừa hững hờ vừa vô tâm quá mức.
"Danh phận mà cô muốn có là gì?"
Dương Ngọc ngơ ngẩn nhìn Hoài An, chẳng lẽ điền chủ cho mình được chọn lựa danh phận thật sao?
'Điền chủ, em muốn được làm phu nhân chính thất của ngài, có được không?'
"Được..."
Hoài An tiếp tục đi về phòng của mình.
Dương Ngọc nhìn theo bóng lưng Hoài An "điền chủ, việc đó..."
"Ta sẽ cho người sắp xếp!"
Dương Ngọc cười tươi "cuối cùng cũng có được danh phận, để xem còn ai dám xem thường mình nữa".
………
Hoài An vừa đẩy cửa bước vào phòng riêng của mình, đã thấy Hoài Thi nằm trên giường ngủ của mình, cậu đã ngủ rất say.
Hoài An ngồi xuống bên cạnh Hoài Thi, thấy con trai cưng của mình trong giấc ngủ ngon đẹp tựa thiên thần, anh liền cúi xuống hôn lên trán cậu.
'A...cha về rồi!'
Hoài Thi bật dậy bá cổ cha mình "cha ơi...Hoài Thi nhớ cha lắm.
Ôm chặt con trai vào lòng "ngoan, con của cha".
Hoài An vuốt ve, cưng chiều con trai của mình.
Hoài Thi thấy thế cứ mặc kệ, để cha mình tha hồ vuốt ve cưng chiều!