Chương 5: Xét nghiệm tinh dịch
Thứ năm, Lâm Mộng nói với Lâm Tất Tất là có con trai của một người bạn định nhờ cô khám xem anh ta có bị vô sinh hay không?
“Thế mẹ bảo anh ta đăng ký thứ sáu đi, vừa hay sáng thứ sáu con có lịch trực khám.”
“Ôi chao, loại chuyện này nên làm như thế nào mới được đây? Lỡ như gặp phải người quen ở bệnh viện thì mất mặt lắm?”
Lâm Tất Tất trợn trắng mắt: “Con trị cho rất nhiều bệnh nhân kiểu này, có gì mà mất mặt? Nếu không được thì mẹ nói anh ta đến khoa vô sinh đi.”
“Ơ kìa, thế thì càng không được! Ý của thằng bé là đưa đồ cho con, con mang đến bệnh viện xét nghiệm giúp.”
Lâm Tất Tất: …
“Xét nghiệm tinh dịch phải làm ba lần, mỗi lần phải cấm quan hệ ba đến bảy ngày. Hơn nữa, cái thứ này mang đi xét nghiệm phải là còn mới, trong vòng một giờ. Sao con có thể xét nghiệm cho anh ta trong vòng một giờ được?”
“Chẳng phải quan hệ của con với khoa xét nghiệm rất tốt à, bảo bọn họ giúp con chen hàng.”
Lâm Tất Tất hết cách nói: “Mẹ à, nhờ người ta giúp đỡ là phải nợ tình cảm.”
“Thế mời bọn họ ăn bữa cơm là được, mẹ trả cho con.”
Lâm Tất Tất kinh ngạc, rốt cuộc là con trai của người bạn nào mà có thể khiến cho người mẹ vắt cổ chày ra nước của cô bỏ tiền ra vậy.
“Nói thật với con, người đàn ông này là em trai của đối tượng xem mắt mẹ định giới thiệu cho con đó. Nếu như con trị khỏi cho em trai người ta, thế chẳng phải chuyện với cậu ta cũng thành rồi à?”
Lâm Tất Tất thật bội phục mẹ của cô, phải có bộ não như thế nào mới có thể nghĩ ra được như vậy?
“Mẹ, cho dù con giúp anh ta kiểm tra nhưng để trị bệnh thì vẫn phải đi đến bệnh viện.”
“Con không cần phải quan tâm chuyện đó.” Lâm Mộng nhỏ giọng nói: “Mẹ nói với con này, đối tượng xem mắt này sẽ đi cùng với em trai anh ta, đến lúc đó con ăn mặc đẹp một chút. Người ta là C cái gì EO của công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán đó, thấy giỏi chưa, lại còn đẹp trai nữa. Cậu ta tên Ôn Hạo, tên cũng hay nữa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“... Mẹ, là CEO, với lại, người lần trước mẹ khen đẹp trai nhưng vô cùng ngắn đấy thôi.”
Lâm Mộng:...
*
Buổi chiều, Triệu Thanh Nhượng tan làm về nhà. Lúc về thì anh thấy ba mẹ hiếm khi về nhà lại có mặt đầy đủ.
“Triệu Thanh Nhượng, con gái của bạn mẹ muốn con tư vấn về bệnh thoái hoá đốt sống cổ. Ngày mai con rảnh không, buổi trưa con bé mời con ăn cơm.”
“Được ạ.” Triệu Thanh Nhượng không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay lập tức.
Trong nhóm thảo luận nghiên cứu ở Wechat lại đăng nghiên cứu mới nhất liên quan đến bệnh ung thư dạ dày, sau khi anh chia sẻ xong lại thuận tay lướt vòng bạn bè một chút, nhìn thấy lời phàn nàn của Lâm Tất Tất.
[Ai có thể nói cho tôi biết vì sao luận văn của khoa tiết niệu đều là “Kỹ thuật nhân giống sinh sản của chim”???]
Bức ảnh kèm theo là một chồng tài liệu học thuật ở trên bàn cô, trên ảnh còn có dòng chữ “Nguyên nhân gây mất ngủ, luận văn như shit.”
Triệu Thanh Nhượng bị chọc cười, sao bác sĩ Lâm này hay đụng phải mấy chuyện kỳ lạ nhỉ?
Vừa mới lướt xuống, Triệu Thanh Nhượng lại lướt lên trên và ấn like cho cô.
*
Thứ sáu, Lâm Tất Tất đến nhà hàng Tây bên cạnh bệnh viện vào lúc mười hai giờ sau khi tan làm.
Đúng vậy, cô vẫn đến.
Thực ra bản thân Lâm Tất Tất không vội nhưng khi tất cả mọi người xung quanh đều đã kết hôn sinh con, cô có cảm giác bị cuốn vào và không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng.
Đúng là phụ nữ ba mươi tuổi đã không còn được hoan nghênh trong thị trường tình yêu và hôn nhân nữa rồi, đặc biệt là nữ bác sĩ ba mươi tuổi như cô, ừm, còn là bác sĩ khoa tiết niệu nữa, thế nên Lâm Tất Tất không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để gặp được định mệnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chỉ là… người này chắc chắn sẽ không phải định mệnh của cô — đây là người đầu tiên đến muộn kể từ khi cô đi xem mắt! Anh ta có muốn xem mắt nữa không? Em trai anh ta có muốn khám bệnh nữa không?
Lâm Tất Tất ôm một bụng tức. Cô dứt khoát lấy luận văn trong túi ra dịch, dù sao cũng trang điểm rồi, không ở bên ngoài đợi há chẳng phải lãng phí à?
Chỉ mất hai năm để từ một bác sĩ chủ trị lên đến chức phó chủ nhiệm khoa*. Tuy Lâm Tất Tất đã học tám năm tại trường song phi** để lấy bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ nhưng cô cũng đủ để đạt được ngưỡng này, chỉ tiếc là cô lại đang kẹt ở trên paper (giấy).
*Ở bên Trung thì một khoa sẽ có nhiều bác sĩ chủ nhiệm
**Trường song phi: Là các trường đại học ở tỉnh, không phải trường top
Cô phải có ít nhất ba bài đăng lên báo học thuật quan trọng nhưng đáng tiếc bây giờ cô vẫn còn thiếu một bài.
Cũng chẳng còn cách nào khác vì khoa tiết niệu rất khó được sự đồng ý của bệnh nhân để thu thập dữ liệu, bài nghiên cứu về khối u thận hiện tại của cô là kết quả cô thu thập số liệu suốt bốn năm mới có được.
Lâm Tất Tất giở hai trang, hai nhân tài đó mới thong thả đi đến.
Cô đầu cũng chẳng ngẩng, ném chai nhựa lên trên bàn giọng điệu rất thô lỗ: “Tự đến nhà vệ sinh thủ dâm đi.”
Triệu Thanh Nhượng sững sờ, cái gì vậy???
Nhìn thấy bóng người trên mặt bàn vẫn còn chưa di chuyển, Lâm Tất Tất mất kiên nhẫn: “Nếu anh không có phim, tôi gửi cho anh…”
Lời vừa nói xong, cô cũng nhìn rõ người trước mắt là ai.
Biểu cảm của Lâm Tất Tất trở lên cứng ngắc: “Haha, bác sĩ Triệu, sao anh ở đây…”
“Thế mẹ bảo anh ta đăng ký thứ sáu đi, vừa hay sáng thứ sáu con có lịch trực khám.”
“Ôi chao, loại chuyện này nên làm như thế nào mới được đây? Lỡ như gặp phải người quen ở bệnh viện thì mất mặt lắm?”
Lâm Tất Tất trợn trắng mắt: “Con trị cho rất nhiều bệnh nhân kiểu này, có gì mà mất mặt? Nếu không được thì mẹ nói anh ta đến khoa vô sinh đi.”
“Ơ kìa, thế thì càng không được! Ý của thằng bé là đưa đồ cho con, con mang đến bệnh viện xét nghiệm giúp.”
Lâm Tất Tất: …
“Xét nghiệm tinh dịch phải làm ba lần, mỗi lần phải cấm quan hệ ba đến bảy ngày. Hơn nữa, cái thứ này mang đi xét nghiệm phải là còn mới, trong vòng một giờ. Sao con có thể xét nghiệm cho anh ta trong vòng một giờ được?”
“Chẳng phải quan hệ của con với khoa xét nghiệm rất tốt à, bảo bọn họ giúp con chen hàng.”
Lâm Tất Tất hết cách nói: “Mẹ à, nhờ người ta giúp đỡ là phải nợ tình cảm.”
“Thế mời bọn họ ăn bữa cơm là được, mẹ trả cho con.”
Lâm Tất Tất kinh ngạc, rốt cuộc là con trai của người bạn nào mà có thể khiến cho người mẹ vắt cổ chày ra nước của cô bỏ tiền ra vậy.
“Nói thật với con, người đàn ông này là em trai của đối tượng xem mắt mẹ định giới thiệu cho con đó. Nếu như con trị khỏi cho em trai người ta, thế chẳng phải chuyện với cậu ta cũng thành rồi à?”
Lâm Tất Tất thật bội phục mẹ của cô, phải có bộ não như thế nào mới có thể nghĩ ra được như vậy?
“Mẹ, cho dù con giúp anh ta kiểm tra nhưng để trị bệnh thì vẫn phải đi đến bệnh viện.”
“Con không cần phải quan tâm chuyện đó.” Lâm Mộng nhỏ giọng nói: “Mẹ nói với con này, đối tượng xem mắt này sẽ đi cùng với em trai anh ta, đến lúc đó con ăn mặc đẹp một chút. Người ta là C cái gì EO của công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán đó, thấy giỏi chưa, lại còn đẹp trai nữa. Cậu ta tên Ôn Hạo, tên cũng hay nữa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“... Mẹ, là CEO, với lại, người lần trước mẹ khen đẹp trai nhưng vô cùng ngắn đấy thôi.”
Lâm Mộng:...
*
Buổi chiều, Triệu Thanh Nhượng tan làm về nhà. Lúc về thì anh thấy ba mẹ hiếm khi về nhà lại có mặt đầy đủ.
“Triệu Thanh Nhượng, con gái của bạn mẹ muốn con tư vấn về bệnh thoái hoá đốt sống cổ. Ngày mai con rảnh không, buổi trưa con bé mời con ăn cơm.”
“Được ạ.” Triệu Thanh Nhượng không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay lập tức.
Trong nhóm thảo luận nghiên cứu ở Wechat lại đăng nghiên cứu mới nhất liên quan đến bệnh ung thư dạ dày, sau khi anh chia sẻ xong lại thuận tay lướt vòng bạn bè một chút, nhìn thấy lời phàn nàn của Lâm Tất Tất.
[Ai có thể nói cho tôi biết vì sao luận văn của khoa tiết niệu đều là “Kỹ thuật nhân giống sinh sản của chim”???]
Bức ảnh kèm theo là một chồng tài liệu học thuật ở trên bàn cô, trên ảnh còn có dòng chữ “Nguyên nhân gây mất ngủ, luận văn như shit.”
Triệu Thanh Nhượng bị chọc cười, sao bác sĩ Lâm này hay đụng phải mấy chuyện kỳ lạ nhỉ?
Vừa mới lướt xuống, Triệu Thanh Nhượng lại lướt lên trên và ấn like cho cô.
*
Thứ sáu, Lâm Tất Tất đến nhà hàng Tây bên cạnh bệnh viện vào lúc mười hai giờ sau khi tan làm.
Đúng vậy, cô vẫn đến.
Thực ra bản thân Lâm Tất Tất không vội nhưng khi tất cả mọi người xung quanh đều đã kết hôn sinh con, cô có cảm giác bị cuốn vào và không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng.
Đúng là phụ nữ ba mươi tuổi đã không còn được hoan nghênh trong thị trường tình yêu và hôn nhân nữa rồi, đặc biệt là nữ bác sĩ ba mươi tuổi như cô, ừm, còn là bác sĩ khoa tiết niệu nữa, thế nên Lâm Tất Tất không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để gặp được định mệnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chỉ là… người này chắc chắn sẽ không phải định mệnh của cô — đây là người đầu tiên đến muộn kể từ khi cô đi xem mắt! Anh ta có muốn xem mắt nữa không? Em trai anh ta có muốn khám bệnh nữa không?
Lâm Tất Tất ôm một bụng tức. Cô dứt khoát lấy luận văn trong túi ra dịch, dù sao cũng trang điểm rồi, không ở bên ngoài đợi há chẳng phải lãng phí à?
Chỉ mất hai năm để từ một bác sĩ chủ trị lên đến chức phó chủ nhiệm khoa*. Tuy Lâm Tất Tất đã học tám năm tại trường song phi** để lấy bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ nhưng cô cũng đủ để đạt được ngưỡng này, chỉ tiếc là cô lại đang kẹt ở trên paper (giấy).
*Ở bên Trung thì một khoa sẽ có nhiều bác sĩ chủ nhiệm
**Trường song phi: Là các trường đại học ở tỉnh, không phải trường top
Cô phải có ít nhất ba bài đăng lên báo học thuật quan trọng nhưng đáng tiếc bây giờ cô vẫn còn thiếu một bài.
Cũng chẳng còn cách nào khác vì khoa tiết niệu rất khó được sự đồng ý của bệnh nhân để thu thập dữ liệu, bài nghiên cứu về khối u thận hiện tại của cô là kết quả cô thu thập số liệu suốt bốn năm mới có được.
Lâm Tất Tất giở hai trang, hai nhân tài đó mới thong thả đi đến.
Cô đầu cũng chẳng ngẩng, ném chai nhựa lên trên bàn giọng điệu rất thô lỗ: “Tự đến nhà vệ sinh thủ dâm đi.”
Triệu Thanh Nhượng sững sờ, cái gì vậy???
Nhìn thấy bóng người trên mặt bàn vẫn còn chưa di chuyển, Lâm Tất Tất mất kiên nhẫn: “Nếu anh không có phim, tôi gửi cho anh…”
Lời vừa nói xong, cô cũng nhìn rõ người trước mắt là ai.
Biểu cảm của Lâm Tất Tất trở lên cứng ngắc: “Haha, bác sĩ Triệu, sao anh ở đây…”