Chương 4: Chuyển khoa
Triệu Thanh Nhượng sững lại hai giây sau đó xin lỗi Lâm Tất Tất: “Xin lỗi, làm phiền cô rồi.”
“Không, không, không, tôi nghe điện thoại xong rồi.” Lâm Tất Tất lập tức từ trên bậc thang đứng phắt dậy, nép sát vào bên cạnh: “Là tôi cản đường anh, mời anh, mời anh.”
Nhìn bóng lưng hoảng loạn bỏ chạy của bác sĩ Lâm, Triệu Thanh Nhượng bật cười ra tiếng.
Hình như mỗi lần gặp cô đều khiến cô rất xấu hổ.
*
Lâm Tất Tất chạy về tầng 13, hận không thể hét lớn lên để trút bỏ căm phẫn.
Vì sao lần nào Triệu Thanh Nhượng cũng có thể nghe cô thảo luận về chủ đề giới hạn độ tuổi vậy? Hình tượng của cô trong lòng anh là gì đây?
“Bác sĩ Lâm, sao mặt của cô đỏ vậy?” Bác sĩ Tân quan tâm hỏi: “Cô bị sốt à?”
“Không có, không có, do tôi chạy thôi.” Lâm Tất Tất áp tay lên mặt để giảm nhiệt độ cho mặt.
“Thế thì tốt, đừng quên lát nữa có ca phẫu thuật nha.”
Lâm Tất Tất nhìn đồng hồ, cách thời gian phẫu thuật còn khoảng hai mươi phút nữa.
Cô vỗ vỗ mặt, cố gắng quên đi vẻ kinh ngạc của Triệu Thanh Nhượng vừa nãy, bắt đầu thay áo phẫu thuật chuẩn bị đi làm.
*
Kết thúc một ngày làm việc, Lâm Tất Tất gọi điện cho người bạn làm việc ở phòng nhân sự, hỏi cô ấy có biết khoa nào đang thiếu người không.
Cô không muốn mình nói đến cơ quan sinh dục cả ngày, còn nói nhiều như cơm bữa nữa.
“Khoa cấp cứu luôn luôn thiếu người đó.”
Khoa cấp cứu có thể khiến người ta mệt chết, còn không bằng ở khoa tiết niệu.
“Còn chỗ nào khác không?”
“Còn có khoa hậu môn trực tràng.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lâm Tất Tất: …
Cô chuyển sang khoa hậu môn trực tràng còn không phải là chuyển từ xem chim thành xem cúc hoa à. Có gì khác nhau chứ.
“Còn khoa nào khác không?”
“Tớ xem xem… thế chỉ có bên trung tâm tiêu hoá nhưng cậu phải đợi chút, đơn xin chuyển khoa của bác sĩ này vẫn chưa được duyệt.”
Mắt Lâm Tất Tất sáng lên, nhưng nghĩ đến khoa này có khả năng phải sớm chiều gắn bó với Triệu Thanh Nhượng, trong nháy mắt cô lại héo rũ.
Lâm Tất Tất muốn nói “Hay bỏ đi” thì nghe thấy đầu bên kia điện thoại bạn cô lẩm bẩm: “Lạ thật, sao Triệu Thanh Nhượng lại muốn chuyển khoa. Không phải anh ta là phó giáo sư trẻ tuổi nhất khoa phẫu thuật thần kinh sao?...”
Đôi mắt đang hơi ảm đạm của Lâm Tất Tất lại sáng lên lần nữa, cô vội vàng liên hệ với trưởng khoa phẫu thuật thần kinh, hỏi xem bên đó có đồng ý nhận cô không?
*
Hai ngày nay, Lâm Tất Tất dùng thời gian nghỉ ngơi để tìm trưởng khoa phẫu thuật thần kinh, nhưng đáng tiếc không gặp được người.
Nhưng lại gặp được Triệu Thanh Nhượng hai lần, còn nghe được chút tin vịt.
Rất nhiều người trong khoa họ biết rằng Triệu Thanh Nhượng phải chuyển khoa, họ nói anh ta bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương* (PTSD) nên không làm phẫu thuật được.
* Hội chứng PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn) là những hồi tưởng tái hiện lại một hoặc nhiều sự kiện sang chấn trong quá khứ. Sự hồi tưởng bắt đầu sau 6 tháng xảy ra sang chấn và kéo dài hơn 1 tháng. Triệu chứng này bao gồm tránh né các kích thích liên quan đến sự kiện sang chấn, các cơn ác mộng và hồi tưởng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
PTSD à… thật đáng thương nhưng lại giúp cô ăn hôi được.
“Bác sĩ Lâm, cô đến đây có việc gì à?” Triệu Thanh Nhượng đi lên trước hỏi một câu, chí ít… bọn họ cũng coi như quen biết.
“Ừm, tôi tìm trưởng khoa của các anh.”
“Thế thì không đúng lúc rồi, lúc cô vừa đến thì trưởng khoa không có ở đây. Sáng ngày mai cô đến đi. Ngày mai chúng tôi đi kiểm tra phòng, ông ấy nhất định có mặt. Nhưng trước khi đến cô nên gọi điện cho trung tâm chúng tôi, hỏi y tá xem ông ấy có ở đây hay không.”
“Được, cảm ơn.” Hai tay Lâm Tất Tất không ngừng nắm chặt: “Thế… tôi có thể mạo muội hỏi một chút về tiến trình chuyển khoa của anh không?”
Triệu Thanh Nhượng kinh ngạc nói: “Cô cũng biết rồi?”
“Tôi hỏi phòng nhân sự.”
“À… đơn xin chuyển khoa của tôi vẫn còn chưa được duyệt.”
“Vậy, tôi có thể thêm Wechat của anh không? Nếu như đơn xin chuyển khoa của anh được duyệt thì nói với tôi một tiếng nhé? Tôi rất muốn chuyển đến khoa của anh.”
Trên mặt Lâm Tất Tất thể hiện rõ vẻ nôn nóng.
Triệu Thanh Nhượng dở khóc dở cười. Người xung quanh biết anh có ý định chuyển khoa đều thấy thương tiếc, ra sức khuyên anh nên suy nghĩ lại, chỉ có bác sĩ Lâm là vô cùng mong ngóng anh chuyển khoa thành công.
“Được.”
Ảnh đại diện của hai người đều là ảnh mặc áo blouse trắng, nhìn rất nghiêm túc, tên nick cũng là tên thật.
“Lâm Tất Tất?” Triệu Thanh Nhượng đọc một lần.
“Ừm, là tên thật, không phải nickname.”
“Không, không, không, tôi nghe điện thoại xong rồi.” Lâm Tất Tất lập tức từ trên bậc thang đứng phắt dậy, nép sát vào bên cạnh: “Là tôi cản đường anh, mời anh, mời anh.”
Nhìn bóng lưng hoảng loạn bỏ chạy của bác sĩ Lâm, Triệu Thanh Nhượng bật cười ra tiếng.
Hình như mỗi lần gặp cô đều khiến cô rất xấu hổ.
*
Lâm Tất Tất chạy về tầng 13, hận không thể hét lớn lên để trút bỏ căm phẫn.
Vì sao lần nào Triệu Thanh Nhượng cũng có thể nghe cô thảo luận về chủ đề giới hạn độ tuổi vậy? Hình tượng của cô trong lòng anh là gì đây?
“Bác sĩ Lâm, sao mặt của cô đỏ vậy?” Bác sĩ Tân quan tâm hỏi: “Cô bị sốt à?”
“Không có, không có, do tôi chạy thôi.” Lâm Tất Tất áp tay lên mặt để giảm nhiệt độ cho mặt.
“Thế thì tốt, đừng quên lát nữa có ca phẫu thuật nha.”
Lâm Tất Tất nhìn đồng hồ, cách thời gian phẫu thuật còn khoảng hai mươi phút nữa.
Cô vỗ vỗ mặt, cố gắng quên đi vẻ kinh ngạc của Triệu Thanh Nhượng vừa nãy, bắt đầu thay áo phẫu thuật chuẩn bị đi làm.
*
Kết thúc một ngày làm việc, Lâm Tất Tất gọi điện cho người bạn làm việc ở phòng nhân sự, hỏi cô ấy có biết khoa nào đang thiếu người không.
Cô không muốn mình nói đến cơ quan sinh dục cả ngày, còn nói nhiều như cơm bữa nữa.
“Khoa cấp cứu luôn luôn thiếu người đó.”
Khoa cấp cứu có thể khiến người ta mệt chết, còn không bằng ở khoa tiết niệu.
“Còn chỗ nào khác không?”
“Còn có khoa hậu môn trực tràng.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lâm Tất Tất: …
Cô chuyển sang khoa hậu môn trực tràng còn không phải là chuyển từ xem chim thành xem cúc hoa à. Có gì khác nhau chứ.
“Còn khoa nào khác không?”
“Tớ xem xem… thế chỉ có bên trung tâm tiêu hoá nhưng cậu phải đợi chút, đơn xin chuyển khoa của bác sĩ này vẫn chưa được duyệt.”
Mắt Lâm Tất Tất sáng lên, nhưng nghĩ đến khoa này có khả năng phải sớm chiều gắn bó với Triệu Thanh Nhượng, trong nháy mắt cô lại héo rũ.
Lâm Tất Tất muốn nói “Hay bỏ đi” thì nghe thấy đầu bên kia điện thoại bạn cô lẩm bẩm: “Lạ thật, sao Triệu Thanh Nhượng lại muốn chuyển khoa. Không phải anh ta là phó giáo sư trẻ tuổi nhất khoa phẫu thuật thần kinh sao?...”
Đôi mắt đang hơi ảm đạm của Lâm Tất Tất lại sáng lên lần nữa, cô vội vàng liên hệ với trưởng khoa phẫu thuật thần kinh, hỏi xem bên đó có đồng ý nhận cô không?
*
Hai ngày nay, Lâm Tất Tất dùng thời gian nghỉ ngơi để tìm trưởng khoa phẫu thuật thần kinh, nhưng đáng tiếc không gặp được người.
Nhưng lại gặp được Triệu Thanh Nhượng hai lần, còn nghe được chút tin vịt.
Rất nhiều người trong khoa họ biết rằng Triệu Thanh Nhượng phải chuyển khoa, họ nói anh ta bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương* (PTSD) nên không làm phẫu thuật được.
* Hội chứng PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn) là những hồi tưởng tái hiện lại một hoặc nhiều sự kiện sang chấn trong quá khứ. Sự hồi tưởng bắt đầu sau 6 tháng xảy ra sang chấn và kéo dài hơn 1 tháng. Triệu chứng này bao gồm tránh né các kích thích liên quan đến sự kiện sang chấn, các cơn ác mộng và hồi tưởng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
PTSD à… thật đáng thương nhưng lại giúp cô ăn hôi được.
“Bác sĩ Lâm, cô đến đây có việc gì à?” Triệu Thanh Nhượng đi lên trước hỏi một câu, chí ít… bọn họ cũng coi như quen biết.
“Ừm, tôi tìm trưởng khoa của các anh.”
“Thế thì không đúng lúc rồi, lúc cô vừa đến thì trưởng khoa không có ở đây. Sáng ngày mai cô đến đi. Ngày mai chúng tôi đi kiểm tra phòng, ông ấy nhất định có mặt. Nhưng trước khi đến cô nên gọi điện cho trung tâm chúng tôi, hỏi y tá xem ông ấy có ở đây hay không.”
“Được, cảm ơn.” Hai tay Lâm Tất Tất không ngừng nắm chặt: “Thế… tôi có thể mạo muội hỏi một chút về tiến trình chuyển khoa của anh không?”
Triệu Thanh Nhượng kinh ngạc nói: “Cô cũng biết rồi?”
“Tôi hỏi phòng nhân sự.”
“À… đơn xin chuyển khoa của tôi vẫn còn chưa được duyệt.”
“Vậy, tôi có thể thêm Wechat của anh không? Nếu như đơn xin chuyển khoa của anh được duyệt thì nói với tôi một tiếng nhé? Tôi rất muốn chuyển đến khoa của anh.”
Trên mặt Lâm Tất Tất thể hiện rõ vẻ nôn nóng.
Triệu Thanh Nhượng dở khóc dở cười. Người xung quanh biết anh có ý định chuyển khoa đều thấy thương tiếc, ra sức khuyên anh nên suy nghĩ lại, chỉ có bác sĩ Lâm là vô cùng mong ngóng anh chuyển khoa thành công.
“Được.”
Ảnh đại diện của hai người đều là ảnh mặc áo blouse trắng, nhìn rất nghiêm túc, tên nick cũng là tên thật.
“Lâm Tất Tất?” Triệu Thanh Nhượng đọc một lần.
“Ừm, là tên thật, không phải nickname.”