Chương : 32
Ngục tối thành Vĩnh Xuân.
- Mấy tên dân đen này là ai.
Những tên cai ngục lúc này không có chuyện làm liền tụ tập lại cằm bình rượu nhìn đám phạm nhân bên trong nói.
- Mấy tên này à... nghe đâu có liên quang gì đó đến vụ ám sát hoàng thất nên liền giữ lại điều tra.
Một tên đã ngà ngà say cười đùa giải thích.
- Đùa sao, những người này chỉ là người bình thường làm sao có thể đụng đến hoàng thất.
Tên trẻ tuổi giữ ngục mặt dù kiến thức hạn hẹp, thế nhưng cũng hiểu được sự cường đại của hoàng tộc, hắn liền không tin ái đám thấp kém này ngay cả thức tỉnh nguyên tố trên người cũng là chưa được sao mà có thể sát hại hoàng tộc cao quý, coi như là hắn một nhân nguyên cảnh đúng nghĩa cũng không thể làm được.
- Đây cũng là ý cấp trên ta chúng ta là cái thân phận gì mà để ý tới...
- Cũng có khả năng là đám này đắt tội với hoàng tộc nên mới bị như vậy.
Mấy tên cai ngục ngồi trên bàn nhậu lúc này cười đùa với nhau.
- Ta đoán mấy tên này chắc cũng không sống mấy ngày nữa.
- Mấy cô em này thật dễ thương như vậy chết thật đáng tiếc nếu như bắt đem bán cho kỹ viện cũng kiếm kha khá đây.
- Ngươi nhỏ tuổi như vậy trách không được sắc đảm đầy trời á.
- Haha...
Mọi người cứ như vậy cười to lên.
- Hoàng tử đến...
Ngay lúc này ngoài cửa đám binh lính liền ồn ào hô to gọi nhỏ.
Mấy tên ngà ngà say này lúc đầu thì hoảng hốt, sau thì lại người nào người nấy liền phá lên cười nói:
- Hoàng tử đấy, chúng ta uống say thì không nói, ngay cả những tên ngoài kia cũng say sao.
- Haha... đúng vậy, ai mà không biết vương triều đại yên chỉ có một hoàng tử, nhưng lúc này đây đã cùng mọi người trong học viện thi đấu từ ba tháng trước rồi.
- Haha... đúng á, sao hôm nay lại có thêm một hoàng tử mới lại xuất hiện, chẳng lẽ là thánh thượng chúng ta bên ngoài trăng hoa mà ra thêm một tiểu hoàng tử.
- To gan..
Bên ngoài lúc này một cẩm y vệ cùng Anh Vũ cũng bước vào liền nghe được, tên cẩm y vệ lúc này dường như nổi giận một kiếm vung lên chém cái bàn mọi người ra làm hai mảnh.
- Tên nào... lão tử...
Tất cả bọn hắn liền đứng dậy rút đao ra, nhưng lại thấy trước mặt là một người thân mặt cẩm bào của triều đình liền há hốc mồm kinh ngạc, sau đó run sợ quỳ rạp xuống đất:
- Đại nhân tha mạng.
- Điện hạ, những tên không biết sống chết này như thế nào xử lý.
Cẩm y đối với Anh Vũ khom người nói.
Tất cả mọi người lúc này đúng là há hốc mồm, vị thiếu niên trẻ tuổi như vậy liền là điện hạ, thầm nghĩ "chẵng lẽ đúng là con riêng hoàng thượng", nhưng bây giờ cái đó cũng không quang trọng, mà bây giờ quang trọng nhất chính là bọn họ làm sao giữ được cái mạng nhỏ của mình, nghĩ vậy bọn chúng liền đối với Anh Vũ cầu xin:
- Điện hạ, là chúng nô tài có mắt mà không biết thái sơn, mong điện hạ tha mạng.
- Mong điện hạ tha mạng.
Anh Vũ đối với chuyện này cũng không để trong lòng, hắn đúng là một cái hoàng tử giả đấy vậy thì việc gì phải chấp nhất với đám này, liền thở dài nói:
- Được rồi đứng lên hết đi.
- Tạ ơn điện hạ.
Mọi người vui mừng dường như muốn khóc á, không ngờ vị hoàng tuổi này lại thấu tình đạc lý đến như vậy.
- Dân làng mà các ngươi nhốt hiện giờ đang giam ở đâu.
Anh Vũ nhìn những tên này hỏi.
- Điện hạ, người là nói đám dân đen này.
Một tên trẻ tuổi đứng ra chỉ về phía ngục giam lớn nói.
Anh Vũ nhìn theo phương hướng mà hắn chỉ liền nhận ra Thư Kỳ cùng A Quang đang ngồi trong đó.
- Đúng... mau thả người.
Bọn họ nghi hoặc nhìn Anh Vũ.
- Nhanh lên đi... đây là ý chỉ của thánh thượng.
- Vâng... vâng...
Nghe được là ý chỉ thánh thượng, bọn họ lập tức khom người đi ngay không dám chậm trễ.
Cánh cửa nhà lao được mở ra, Anh Vũ một thân cung trang cao quý liền bước vào, nhìn mọi người mệt nhọc trong đó Anh Vũ thở dài nói:
- Mọi người... cực khổ rồi.
- Vũ... thật sự là ngươi.
Thư Kỳ thấy Anh Vũ bước vào liền nhận ra lập tức đứng lên ôm chầm lấy hắn, vừa khóc vừa cười gọi.
Tất cả bọn cai ngục lúc này cũng há hốc mồm bụm miệng, thầm nghĩ:" thì ra đây là vị tình nhân của hoàng tử này", sau đó lại nhìn tên cai ngục trẻ tuổi kia oán hận, xém chút nữa là bọn họ ham lợi mà nghe chủ kiến xấu xa của hắn, nếu mà thật sự đem tình nhân của vị này bán đi thì cả nhà hắn liền không có mạng mà xài á.
Tên lao ngục trẻ tuổi lúc này cũng toát mồ hôi hột không dám ngước mặt lên nhìn.
- Điện hạ cao quý sao lại vào đây chứ, mời ngài ra cho.
Đoạn thúc lúc này nhìn hắn lạnh lùng nói, sau đó lại quay mặt với con gái của mình nói tiếp:
- Thư Kỳ, ngươi về đây cho ta.
- Cha... không muốn á.
Thư Kỳ lúc này nắm tay Anh Vũ cũng đã khóc.
-Ngươi... qua đây mau.
Đoạn thúc tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn con gái mình nói.
Hắn mặt dù đoán được Anh Vũ là một cái thân phận cao quý người nhưng chưa từng nghĩ hắn là một vị hoàng tử, nhưng thảm sát làng hắn lại là một tay vị hoàng tử này gây ra, hắn liền sẽ không chấp nhận con gái hắn có cái gì liên quang đến Anh Vũ.
Anh Vũ lúc này nhìn mọi người một lược đều là đôi mắt oán độc nhìn hắn, hận không thể lao lên xé xác hắn.
Đúng vậy, dân làng lúc này nhìn Anh Vũ rất căm ghét, lúc đầu thấy hắn xả thân muốn cứu bọn họ làm bọn họ cảm động. Thế nhưng cả tháng trong lao nghĩ lạ nghĩ cả làng thảm án đối với tên này trách không khỏi liên quang, cũng chính vì hắn một cái thân phận cao quý chỗ nào không tới liền tới làng bọn hắn dẫn dụ đám kia người tới, làm liên lụy đến cả làng.
Anh Vũ hiểu được suy nghĩ của bọn họ cũng không khỏi thở dài, thế nhưng hắn cũng là cần mọi người giúp giữ kín bí mật để hai bên cùng có lợi thoát thân, liền nhìn đám này lao ngục cùng câm y vệ đuổi ra:
- Các người ra ngoài.
- Vâng.
Cha vợ cùng con rễ thành ý mọi người cũng không muốn nghe, huốn hồ đám dân này cũng không có thực lực để uy hiếp hoàng tử được, nghĩ vậy nên bọn họ cung kính nhận lệnh lui ra.
Anh Vũ thấy bọn người kia đã ra ngoài liền hướng mọi người kể lại đầu đuôi sự tình, sau đó nhìn mọi người cười khổ nói:
- Nghe vậy các người liền biết ta không phải là cái hoàng tử gì mà A ngốc đã chết mới là hoàng tử thật sự.
Nghe Anh Vũ kể lại mọi người nhớ lại lúc trước, đám quan binh kia là hướng mẹ con A Ngốc mà tìm, chứ không có tìm Vị thiếu niên trước mắt này.
- Vậy tại sao ngươi không nói rõ cho thánh thượng biết chứ.
Có người nghi hoặc đứng lên hỏi.
- Nói... ta là nên nói cái gì? nói Lăng Hồng Vũ là trong làng mà chết, tránh không khỏi liên lụy các ngươi, ta có thể chạy nhưng các ngươi làm sao mà chạy đây.
Anh Vũ cười khổ nói.
Nghe vậy mọi người suy nghĩ một chút liền cũng cảm thấy đúng, một cái hoàng tử đang yên đang lành cứ vậy mà chết trong làng của bọn họ, mặt dụ không phải bọn họ giết thế nhưng lời của bọn họ nói thì thánh thượng sẽ tin, đúng là sẽ không có khả năng này, bọn họ liền chết không thể nghi ngờ.
- Thế nhưng sao ngươi lại muốn cứu chúng ta.
Đây cũng là câu hỏi chung mà bọn họ muốn hỏi, bây giờ tự nhiên lại có người thay họ lên tiếng nên ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung nhìn Anh Vũ.
- Bỡi vì các ngươi giống ta đều là bị người khác hại... Nếu mọi người tin tưởng ta thì ta có thể giúp mọi người thoát khỏi nơi này.
Anh Vũ nghiêm túc nói.
Mọi người nhìn nhau bàn luận liền nhóm A Quang đứng ra nói:
- Đại ca! chúng ta nhận ngươi làm huynh trưởng thì liền tin tưởng ngươi.
- Mạng này của chúng ta là do công tử nhiều lần cứu giúp. vì vậy chúng ta cũng nguyện theo công tử.
Tất cả mọi người cũng khom người đối với Anh Vũ hành lễ.
- ---------------------------------------------------------------------------------
- Huynh đệ à, ngươi vậy mà không giúp đại ca này à... coi như ta cầu xin ngươi.
- Đại ca, thứ cho đệ không giúp được
Trong thân điện lúc này đã không còn một bóng người, chỉ còn hai thân ảnh một thân hoàng bào cao quý xoăn tay áo lên mà tranh luận, lúc này người kia đã nói không lại nên giọng điệu đã trở nên cầu khẩn nhưng mà cái tên cứng đầu trước mặt nhất quyệt không chịu nghe theo.
Tên cẩm bào một thân áo là Lăng Minh Tuệ cữu ngũ chí tôn, nhưng đứng trước huynh đệ vào sinh ra tử với mình Lâm Kế Vinh cũng không cũng không dùng đạo nghĩa thần tử xưng hô mà là xưng Huynh gọi đệ đủ thấy được như thế nào là thân thiết.
- Haizz, nhi tử của ngươi ta liền biết như thế nào sự tình, ngươi không muốn nó thành gia lập thất sao?
Minh Tuệ biết, một tên tướng quân thô tục như hắn luôn có sự cố chấp nhưng cái này cố chấp hắn cũng lắc đầu chịu thua nên đành dùng lời ngon tiếng ngọt mà dụ dỗ.
- Đại ca à, không phải là ta không muốn giúp nhưng là trước khi đi ta đã có hứa qua với nàng, sẽ không để nhi tử dính liếu gì đến tranh đấu hoàng thất.
Lâm Kế Vinh lắc đầu bất đắc dĩ nói.
- Ngươi có nhi tử, lý nào ta không có nhi tử... ngươi có lời hứa với phu nhân ngươi, ta không có chắc.
Lúc này Minh Tuệ cũng nóng giận triệt để vỗ bàn nói tiếp:
- Ta cũng là muốn ngươi giúp nhi tử ta tránh xa hoàng thất, giúp hắn an an ổn ổn mà sống hết kiếp, như vậy liền không được...
- Thánh Thượng!... tam hoàng tử gặp chuyện.
Chưa nói hết câu thì một cẩm vệ đứng bên ngoài khẩn cấp truyền âm báo.
-Cái gì? mau đưa ta qua đó.
- Mấy tên dân đen này là ai.
Những tên cai ngục lúc này không có chuyện làm liền tụ tập lại cằm bình rượu nhìn đám phạm nhân bên trong nói.
- Mấy tên này à... nghe đâu có liên quang gì đó đến vụ ám sát hoàng thất nên liền giữ lại điều tra.
Một tên đã ngà ngà say cười đùa giải thích.
- Đùa sao, những người này chỉ là người bình thường làm sao có thể đụng đến hoàng thất.
Tên trẻ tuổi giữ ngục mặt dù kiến thức hạn hẹp, thế nhưng cũng hiểu được sự cường đại của hoàng tộc, hắn liền không tin ái đám thấp kém này ngay cả thức tỉnh nguyên tố trên người cũng là chưa được sao mà có thể sát hại hoàng tộc cao quý, coi như là hắn một nhân nguyên cảnh đúng nghĩa cũng không thể làm được.
- Đây cũng là ý cấp trên ta chúng ta là cái thân phận gì mà để ý tới...
- Cũng có khả năng là đám này đắt tội với hoàng tộc nên mới bị như vậy.
Mấy tên cai ngục ngồi trên bàn nhậu lúc này cười đùa với nhau.
- Ta đoán mấy tên này chắc cũng không sống mấy ngày nữa.
- Mấy cô em này thật dễ thương như vậy chết thật đáng tiếc nếu như bắt đem bán cho kỹ viện cũng kiếm kha khá đây.
- Ngươi nhỏ tuổi như vậy trách không được sắc đảm đầy trời á.
- Haha...
Mọi người cứ như vậy cười to lên.
- Hoàng tử đến...
Ngay lúc này ngoài cửa đám binh lính liền ồn ào hô to gọi nhỏ.
Mấy tên ngà ngà say này lúc đầu thì hoảng hốt, sau thì lại người nào người nấy liền phá lên cười nói:
- Hoàng tử đấy, chúng ta uống say thì không nói, ngay cả những tên ngoài kia cũng say sao.
- Haha... đúng vậy, ai mà không biết vương triều đại yên chỉ có một hoàng tử, nhưng lúc này đây đã cùng mọi người trong học viện thi đấu từ ba tháng trước rồi.
- Haha... đúng á, sao hôm nay lại có thêm một hoàng tử mới lại xuất hiện, chẳng lẽ là thánh thượng chúng ta bên ngoài trăng hoa mà ra thêm một tiểu hoàng tử.
- To gan..
Bên ngoài lúc này một cẩm y vệ cùng Anh Vũ cũng bước vào liền nghe được, tên cẩm y vệ lúc này dường như nổi giận một kiếm vung lên chém cái bàn mọi người ra làm hai mảnh.
- Tên nào... lão tử...
Tất cả bọn hắn liền đứng dậy rút đao ra, nhưng lại thấy trước mặt là một người thân mặt cẩm bào của triều đình liền há hốc mồm kinh ngạc, sau đó run sợ quỳ rạp xuống đất:
- Đại nhân tha mạng.
- Điện hạ, những tên không biết sống chết này như thế nào xử lý.
Cẩm y đối với Anh Vũ khom người nói.
Tất cả mọi người lúc này đúng là há hốc mồm, vị thiếu niên trẻ tuổi như vậy liền là điện hạ, thầm nghĩ "chẵng lẽ đúng là con riêng hoàng thượng", nhưng bây giờ cái đó cũng không quang trọng, mà bây giờ quang trọng nhất chính là bọn họ làm sao giữ được cái mạng nhỏ của mình, nghĩ vậy bọn chúng liền đối với Anh Vũ cầu xin:
- Điện hạ, là chúng nô tài có mắt mà không biết thái sơn, mong điện hạ tha mạng.
- Mong điện hạ tha mạng.
Anh Vũ đối với chuyện này cũng không để trong lòng, hắn đúng là một cái hoàng tử giả đấy vậy thì việc gì phải chấp nhất với đám này, liền thở dài nói:
- Được rồi đứng lên hết đi.
- Tạ ơn điện hạ.
Mọi người vui mừng dường như muốn khóc á, không ngờ vị hoàng tuổi này lại thấu tình đạc lý đến như vậy.
- Dân làng mà các ngươi nhốt hiện giờ đang giam ở đâu.
Anh Vũ nhìn những tên này hỏi.
- Điện hạ, người là nói đám dân đen này.
Một tên trẻ tuổi đứng ra chỉ về phía ngục giam lớn nói.
Anh Vũ nhìn theo phương hướng mà hắn chỉ liền nhận ra Thư Kỳ cùng A Quang đang ngồi trong đó.
- Đúng... mau thả người.
Bọn họ nghi hoặc nhìn Anh Vũ.
- Nhanh lên đi... đây là ý chỉ của thánh thượng.
- Vâng... vâng...
Nghe được là ý chỉ thánh thượng, bọn họ lập tức khom người đi ngay không dám chậm trễ.
Cánh cửa nhà lao được mở ra, Anh Vũ một thân cung trang cao quý liền bước vào, nhìn mọi người mệt nhọc trong đó Anh Vũ thở dài nói:
- Mọi người... cực khổ rồi.
- Vũ... thật sự là ngươi.
Thư Kỳ thấy Anh Vũ bước vào liền nhận ra lập tức đứng lên ôm chầm lấy hắn, vừa khóc vừa cười gọi.
Tất cả bọn cai ngục lúc này cũng há hốc mồm bụm miệng, thầm nghĩ:" thì ra đây là vị tình nhân của hoàng tử này", sau đó lại nhìn tên cai ngục trẻ tuổi kia oán hận, xém chút nữa là bọn họ ham lợi mà nghe chủ kiến xấu xa của hắn, nếu mà thật sự đem tình nhân của vị này bán đi thì cả nhà hắn liền không có mạng mà xài á.
Tên lao ngục trẻ tuổi lúc này cũng toát mồ hôi hột không dám ngước mặt lên nhìn.
- Điện hạ cao quý sao lại vào đây chứ, mời ngài ra cho.
Đoạn thúc lúc này nhìn hắn lạnh lùng nói, sau đó lại quay mặt với con gái của mình nói tiếp:
- Thư Kỳ, ngươi về đây cho ta.
- Cha... không muốn á.
Thư Kỳ lúc này nắm tay Anh Vũ cũng đã khóc.
-Ngươi... qua đây mau.
Đoạn thúc tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn con gái mình nói.
Hắn mặt dù đoán được Anh Vũ là một cái thân phận cao quý người nhưng chưa từng nghĩ hắn là một vị hoàng tử, nhưng thảm sát làng hắn lại là một tay vị hoàng tử này gây ra, hắn liền sẽ không chấp nhận con gái hắn có cái gì liên quang đến Anh Vũ.
Anh Vũ lúc này nhìn mọi người một lược đều là đôi mắt oán độc nhìn hắn, hận không thể lao lên xé xác hắn.
Đúng vậy, dân làng lúc này nhìn Anh Vũ rất căm ghét, lúc đầu thấy hắn xả thân muốn cứu bọn họ làm bọn họ cảm động. Thế nhưng cả tháng trong lao nghĩ lạ nghĩ cả làng thảm án đối với tên này trách không khỏi liên quang, cũng chính vì hắn một cái thân phận cao quý chỗ nào không tới liền tới làng bọn hắn dẫn dụ đám kia người tới, làm liên lụy đến cả làng.
Anh Vũ hiểu được suy nghĩ của bọn họ cũng không khỏi thở dài, thế nhưng hắn cũng là cần mọi người giúp giữ kín bí mật để hai bên cùng có lợi thoát thân, liền nhìn đám này lao ngục cùng câm y vệ đuổi ra:
- Các người ra ngoài.
- Vâng.
Cha vợ cùng con rễ thành ý mọi người cũng không muốn nghe, huốn hồ đám dân này cũng không có thực lực để uy hiếp hoàng tử được, nghĩ vậy nên bọn họ cung kính nhận lệnh lui ra.
Anh Vũ thấy bọn người kia đã ra ngoài liền hướng mọi người kể lại đầu đuôi sự tình, sau đó nhìn mọi người cười khổ nói:
- Nghe vậy các người liền biết ta không phải là cái hoàng tử gì mà A ngốc đã chết mới là hoàng tử thật sự.
Nghe Anh Vũ kể lại mọi người nhớ lại lúc trước, đám quan binh kia là hướng mẹ con A Ngốc mà tìm, chứ không có tìm Vị thiếu niên trước mắt này.
- Vậy tại sao ngươi không nói rõ cho thánh thượng biết chứ.
Có người nghi hoặc đứng lên hỏi.
- Nói... ta là nên nói cái gì? nói Lăng Hồng Vũ là trong làng mà chết, tránh không khỏi liên lụy các ngươi, ta có thể chạy nhưng các ngươi làm sao mà chạy đây.
Anh Vũ cười khổ nói.
Nghe vậy mọi người suy nghĩ một chút liền cũng cảm thấy đúng, một cái hoàng tử đang yên đang lành cứ vậy mà chết trong làng của bọn họ, mặt dụ không phải bọn họ giết thế nhưng lời của bọn họ nói thì thánh thượng sẽ tin, đúng là sẽ không có khả năng này, bọn họ liền chết không thể nghi ngờ.
- Thế nhưng sao ngươi lại muốn cứu chúng ta.
Đây cũng là câu hỏi chung mà bọn họ muốn hỏi, bây giờ tự nhiên lại có người thay họ lên tiếng nên ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung nhìn Anh Vũ.
- Bỡi vì các ngươi giống ta đều là bị người khác hại... Nếu mọi người tin tưởng ta thì ta có thể giúp mọi người thoát khỏi nơi này.
Anh Vũ nghiêm túc nói.
Mọi người nhìn nhau bàn luận liền nhóm A Quang đứng ra nói:
- Đại ca! chúng ta nhận ngươi làm huynh trưởng thì liền tin tưởng ngươi.
- Mạng này của chúng ta là do công tử nhiều lần cứu giúp. vì vậy chúng ta cũng nguyện theo công tử.
Tất cả mọi người cũng khom người đối với Anh Vũ hành lễ.
- ---------------------------------------------------------------------------------
- Huynh đệ à, ngươi vậy mà không giúp đại ca này à... coi như ta cầu xin ngươi.
- Đại ca, thứ cho đệ không giúp được
Trong thân điện lúc này đã không còn một bóng người, chỉ còn hai thân ảnh một thân hoàng bào cao quý xoăn tay áo lên mà tranh luận, lúc này người kia đã nói không lại nên giọng điệu đã trở nên cầu khẩn nhưng mà cái tên cứng đầu trước mặt nhất quyệt không chịu nghe theo.
Tên cẩm bào một thân áo là Lăng Minh Tuệ cữu ngũ chí tôn, nhưng đứng trước huynh đệ vào sinh ra tử với mình Lâm Kế Vinh cũng không cũng không dùng đạo nghĩa thần tử xưng hô mà là xưng Huynh gọi đệ đủ thấy được như thế nào là thân thiết.
- Haizz, nhi tử của ngươi ta liền biết như thế nào sự tình, ngươi không muốn nó thành gia lập thất sao?
Minh Tuệ biết, một tên tướng quân thô tục như hắn luôn có sự cố chấp nhưng cái này cố chấp hắn cũng lắc đầu chịu thua nên đành dùng lời ngon tiếng ngọt mà dụ dỗ.
- Đại ca à, không phải là ta không muốn giúp nhưng là trước khi đi ta đã có hứa qua với nàng, sẽ không để nhi tử dính liếu gì đến tranh đấu hoàng thất.
Lâm Kế Vinh lắc đầu bất đắc dĩ nói.
- Ngươi có nhi tử, lý nào ta không có nhi tử... ngươi có lời hứa với phu nhân ngươi, ta không có chắc.
Lúc này Minh Tuệ cũng nóng giận triệt để vỗ bàn nói tiếp:
- Ta cũng là muốn ngươi giúp nhi tử ta tránh xa hoàng thất, giúp hắn an an ổn ổn mà sống hết kiếp, như vậy liền không được...
- Thánh Thượng!... tam hoàng tử gặp chuyện.
Chưa nói hết câu thì một cẩm vệ đứng bên ngoài khẩn cấp truyền âm báo.
-Cái gì? mau đưa ta qua đó.