Chương : 31
- Ý con là việc này không liên quan đến họ... Hồng Vũ! con có thể nói cho phụ hoàng biết ruốc cuộc là chuyện gì hay không.
Vương Phi còn bất tỉnh, đứa con trai của hắn thì bị thương nặng sao Lăng Minh Tuệ không thể giận được chứ.
- Thánh thượng...
Anh Vũ chưa nói hết câu thì đã bị hắn ngăn lại nghiêm nghị nói nói:
- Phải gọi là phụ hoàng.
Anh Vũ thấy nét mặt nghiêm túc của hắn liền cười khổ lắc đầu gọi:
- Phụ hoàng.
- Haha... tốt tốt...
Hắn nét mặt nghiêm trang lúc này cười vui vẻ.
Nhìn thấy nét tươi cười trên người Minh Tuệ, Anh Vũ dường như có một cảm giác lạ truyền đến, một cảm giác ấm áp mà từ trước đến nay Anh Vũ thiếu hụt liền lẩm bẩm " chẳng lẽ đây là tình cha con sao", sau đó nhìn người lại nói tiếp:
- Phụ hoàng! là ta nghe được việc này hình như là có liên quang đến phi đao thành làm, mọi người trong thôn vì ta mà liên lụy, nên ta muốn xin người thả bọn họ ra.
- Phanh...
Minh Tuệ nóng giận bàn tay giơ chấn nát tản đá lớn trong biệt viện nói:
- Giỏi cho một cái nho nhỏ phi đao thành, con cứ yên tâm tỉnh dưỡng việc còn lại cứ để ta lo liệu.
Hắn rất tức giận nhưng phi đao thành này hắn chưa thể động được, vì đó là một trong những thế lực của hoàng hậu, hắn bây giờ vẫn chưa thể động được nếu không sẽ đánh rắn động cỏ. Hắn nhìn Anh Vũ lại nhớ đến một việc lại hỏi:
- Hài nhi.... con có thể tu luyện?
Khi Hồng Vũ còn rất nhỏ hắn đã có cho thái y khám qua, liền biết Hồng Vũ không thể tu luyện thế nhưng lúc này hắn lại cảm nhận được luồng nội kình đang chảy trong mình Anh Vũ nghi hoặc liền hỏi.
Anh Vũ nghe vậy nhất thời giật mình, đúng như vậy A Ngốc trước kia hắn cũng có xem qua, kinh mạch đức đoạn liền không thể tu luyện, nhưng trước mắt hắn là thế thân của Hồng Vũ, nếu mà giải thích không được thì chưa kịp rời đi thì mạng hắn cũng chẳn còn, nghĩ vậy hắn liền nói:
- Phụ hoàng! là như vậy, lúc trước tình cờ trong làng xuất hiện một vị cao nhân, hắn nói ta tính cách không tệ liền chữa khỏi kinh mạch cho ta.
Minh Tuệ nhìn cơ thể con trai mình dò xét thì quả đúng là kinh mạch lúc trước có dấu hiệu tổn thương nhưng lúc này đã không còn đáng ngại liền đạt được luyện khí tầng bảy. Cái này mặt dù trong mắt hắn liền rất thấp, thế nhưng thiên địa linh khí bên ngoài thánh địa rất mỏng manh hắn cũng có thể xem con trai mình là một cái thiên phú không tệ. Nghĩ vậy hắn liền vui mừng, đợi vài tháng nữa hắn sẽ đốc thúc Anh Vũ tu luyện vậy liền đến cái gì tu vi hắn rất mong chờ, nhớ đến điều gì đó lại hỏi:
- Hài nhi!.. tên nhân nguyên cảnh kia là do ngươi giết.
- Dạ... là nhi thần giết.
Anh Vũ nghiêm túc trả lời
Minh Tuệ nhớ tới cấm vệ quân mà hắn phái đi có báo lại, ở hiện trường lúc trước phát hiện chiến tích đánh nhau, trong đó có một nhân nguyên cường giả nội kình đỉnh phong vấn lạc, theo thẩm vấn của những người có mặt là do con trai hắn làm ra. Nhưng mà con trai hắn chỉ mới một cái luyện khí thất đoạn người thì làm sao hắn có thể đã thương cao thủ nhân nguyên cảnh đã có nguyên tố hộ thể được chứ, nghĩ vậy hắn liền hỏi:
- Hài nhi... ngươi làm sao mà giết được.
-Phụ hoàng! người không tin liền có thể thử.
Anh Vũ khó mà giải thích liền nói.
- Nhưng mà thương thế ngươi.
Minh Tuệ lo lắng nhìn Anh Vũ nói.
- Phụ hoàng! người yên tâm, thương thế con đã lành hẳn.
Anh Vũ nói.
- Nhanh như vậy.
Minh Tuệ lại khó có mà tin tưởng, một tháng trước, khi hắn đưa Anh Vũ về thì là một cái nữa sống nữa chết, dược sư các cũng đã nói qua phải cần một năm tĩnh dưỡng thì mới có thể hồi phục, thế nhưng chỉ vẻn vẹn một tháng liền có thể khỏi hẳn, đây là cái tốc độ gì á. Nhưng thấy trên người của Anh Vũ lúc này đúng là lành lặng, nội kình cũng trầm ổn,hắn cũng yên tâm hơn rất nhiều, liền ra lệnh:
- Ngươi cùng với tam hoảng tử so chiêu, nhớ kỹ phải đúng lúc liền dừng lại.
- Vâng.
Người mà Minh Tuệ chỉ định là một tên gia nô trong viện Anh Vũ, thế nhưng cũng là một nhân nguyên cảnh nội kình cấp trung, nếu Anh Vũ biết được tên gia nô này cũng chỉ là một cái tư chất tầm thường mà thôi.
- Điện hạ, thất lễ rồi.
Tên gia nô phóng mình lao tới cũng chỉ là muốn chụp được Anh Vũ mà thôi chứ không có cái gan một chưởng này là làm cái gì hại Anh Vũ, coi như là có khả năng đi thì hắn có mười cái mạng cũng chết.
- Tới tốt... Hổ quyền thức thứ ba hư ảnh.
Anh Vũ mỉm cười bước đến một quyền huyền ảo xuất hiện đánh tới điểm mù trên người tên gia nô kia.
- Phành...
Tên gia đinh kia trúng quyền mặt dù có đại lượng ngyên tố thổ quyền bao phủ vậy mà cũng bị chấn bay ra xa.
- Đùa gì đây chứ, liền một cái nho nhỏ luyện khí tầng cũng vậy mà dễ dàng một chiêu như vậy mà đánh ngã nhân nguyên cảnh.
Tất cả mọi người đều há mốc mồm kinh ngạc, nhìn Anh Vũ với đôi mắt nóng rực không khỏi nhìn vị hoàng tử trước mặt này cảm thán. Mặt dù lúc này thực lực vị điện tử này còn rất thấp nhưng cũng là bởi vì thất lạt bên ngoài nên mới là như vậy, nếu cho vị điện hạ này thời gian phát triễn thì Yên quốc của bọn hắn cũng có thể tạo ra một chiến thần, trong lòng mọi người trong phủ lúc này liền cũng không dám khinh nhờn Anh Vũ, lấy cái thiên phú như vậy cùng với sự yêu chiều của thánh thượng thì mọi người có thể âm thầm đoán được, một ngày nào đó vị hoàng tử trước mặt này sẽ hóa rồng.
- Hài nhi ngươi làm sao có thể.
Minh Tuệ mặt dù biết con trai của mình đúng là tà môn thế nhưng đôi mắt nóng rực hiếu kỳ hỏi
- Phụ hoàng...
Anh Vũ nhìn Minh Tuệ, lại nhìn mọi người trong phủ lúng túng nói.
Minh Tuệ hiểu được liền nhìn mọi người ho khan nói:
- Các ngươi ra ngoài trước đi.
- Vâng
Mọi người nghe lệnh lập tức khom người bước ra
Anh Vũ sao không thể hiểu thắc mắt của Minh Tuệ được, nhưng cái này thì làm sao mà dấu được đây nên cũng chỉ đành cười khổ nói:
- Phụ hoàng! là như vậy, từ khi kinh mạch con được khôi phục con liền có thể cảm nhận được điểm dòng chảy của nguyên tố trên người mọi người.
- Dòng chảy nguyên tố?.. đó là cái gì?
Minh Tuệ khó hiểu hỏi
Anh Vũ lấy những lời giải thích lúc trươc của ngọc ấn giảng giải cho mình truyền đạt lại một lần cho Minh Tuệ nghe, chỉ là không có nhắc đến đó là truyền thừa của Chưởng khống giả mà hắn đã gặp trong không gian lôi quan pháp tắc, hắn lại nói thêm:
- Phụ Hoàng! Vị cao nhân kia gọi nó là giác quang thứ sáu.
- Haha, ta biết con của ta sẽ không phải một cái không bình thường mà... haha... tốt tốt...
Hắn nghe vậy tuy ra có cái hiểu cái không nhưng cũng biết đây là thiên phú của con mình á, liền vui vẻ cười.
- Phụ hoàng! nhi tử muốn đến thả mọi người trong làng ta ra, xin phụ hoàng ân điểm.
Anh Vũ lúc này tâm tình vẫn còn lo lắng cho mọi người trong thôn, mặt dù tiếp xúc rất ít với bọn họ nhưng Anh Vũ không muốn vì chuyện của mình mà liên lụy đến bọn họ được, lòng hắn sẽ không thoải mái.
- Được rồi, thị vệ đâu lấy ý chỉ của ta mang hoàng tử đi thả bọn họ ra.
Minh Tuệ tâm tình lúc này đang rất vui vẻ liền chìu theo mọi yêu cầu Anh Vũ đưa ra.
-Dạ.
Một thanh niên cẩm bào xuất hiện nhận lệnh.
- Đa tạ thánh thượng.
Anh Vũ đạt được mục đích liền vui mừng cười đáp.
- Ngươi đứa nhỏ này... đã bảo là phải gọi là phụ hoàng.
Minh Tuệ yêu chiều sờ đầu hắn cười vui vẻ nói.
- Vâng... đa tạ phụ hoàng.
Hắn lúng túng cười nói.
Nhìn Anh Vũ rời đi Minh Tuệ mỉm cười lẩm bẩm " con trai ta thì ra cũng là một cái thiên tài, người yên tâm mà trưởng thành đi có phụ hoàng ở đây thì không ai có thể đụng được ngươi", hắn lại hướng thị vệ ra lệnh:
- Người đâu... mau truyền Hà tướng quân.
- Dạ...
Thị vệ nhận lệnh liền xoay người rời đi.
- ---------------------------------------------------------
Thanh Tú cung.
- Hoàng hậu nương nương, tam hoàng tử đã tỉnh lại.
Một nô tỳ tóc búi hai bên chạy vào báo tin.
- Thánh thượng đã biết.
Người phụ nữ ngồi trên ghế cao đúng là Trương Vũ Điệp, bà lúc này trên người mặt một bộ cung tra màu vàng, dung mạo tuyệt mỹ mắt phượng lạnh lùng nhìn xuống hỏi.
- Dạ... Thánh thượng đã qua đó từ rất sớm... nô tì còn nghe phủ hoàng tử còn nói...
Nàng ấp úng không dám nói tiếp.
- Nói gì?
Bà nét mặt lạnh lùng hỏi.
- Là hoàng tử có thể tu luyện.
- Phanh...
Nô tỳ vừa nói hết câu liền trên ghế cao đã nghe thấy tiếng vỡ của đồ vật.
- Hoàng hậu.
Nô tỳ này liền run sợ quỳ rạp xuống đất.
- Giỏi cho một Tô Thanh Hà... năm xưa là ngươi lừa tất cả chúng ta mang tiểu tạp chủng này rời đi.
Bà không thể nào tin được một cái phế đi kinh mạch liền có thể tu luyện được, chỉ còn có một cách lý giải là tên tiểu tử đó trước nay kinh mạch chưa hề bị hủy mà là Tô Thanh Hà lúc trước lừa bà.
- Mau đem tin túc này báo cho thừa tướng người biết.
Bà lạnh lùng ra lệnh.
- Vâng.
Nô tỳ cuối người hành lễ liền nhận lệnh lui ra.
- Nếu đã về thì đừng đi.
Bà ngồi trên cao lạnh lùng cười nói.
Vương Phi còn bất tỉnh, đứa con trai của hắn thì bị thương nặng sao Lăng Minh Tuệ không thể giận được chứ.
- Thánh thượng...
Anh Vũ chưa nói hết câu thì đã bị hắn ngăn lại nghiêm nghị nói nói:
- Phải gọi là phụ hoàng.
Anh Vũ thấy nét mặt nghiêm túc của hắn liền cười khổ lắc đầu gọi:
- Phụ hoàng.
- Haha... tốt tốt...
Hắn nét mặt nghiêm trang lúc này cười vui vẻ.
Nhìn thấy nét tươi cười trên người Minh Tuệ, Anh Vũ dường như có một cảm giác lạ truyền đến, một cảm giác ấm áp mà từ trước đến nay Anh Vũ thiếu hụt liền lẩm bẩm " chẳng lẽ đây là tình cha con sao", sau đó nhìn người lại nói tiếp:
- Phụ hoàng! là ta nghe được việc này hình như là có liên quang đến phi đao thành làm, mọi người trong thôn vì ta mà liên lụy, nên ta muốn xin người thả bọn họ ra.
- Phanh...
Minh Tuệ nóng giận bàn tay giơ chấn nát tản đá lớn trong biệt viện nói:
- Giỏi cho một cái nho nhỏ phi đao thành, con cứ yên tâm tỉnh dưỡng việc còn lại cứ để ta lo liệu.
Hắn rất tức giận nhưng phi đao thành này hắn chưa thể động được, vì đó là một trong những thế lực của hoàng hậu, hắn bây giờ vẫn chưa thể động được nếu không sẽ đánh rắn động cỏ. Hắn nhìn Anh Vũ lại nhớ đến một việc lại hỏi:
- Hài nhi.... con có thể tu luyện?
Khi Hồng Vũ còn rất nhỏ hắn đã có cho thái y khám qua, liền biết Hồng Vũ không thể tu luyện thế nhưng lúc này hắn lại cảm nhận được luồng nội kình đang chảy trong mình Anh Vũ nghi hoặc liền hỏi.
Anh Vũ nghe vậy nhất thời giật mình, đúng như vậy A Ngốc trước kia hắn cũng có xem qua, kinh mạch đức đoạn liền không thể tu luyện, nhưng trước mắt hắn là thế thân của Hồng Vũ, nếu mà giải thích không được thì chưa kịp rời đi thì mạng hắn cũng chẳn còn, nghĩ vậy hắn liền nói:
- Phụ hoàng! là như vậy, lúc trước tình cờ trong làng xuất hiện một vị cao nhân, hắn nói ta tính cách không tệ liền chữa khỏi kinh mạch cho ta.
Minh Tuệ nhìn cơ thể con trai mình dò xét thì quả đúng là kinh mạch lúc trước có dấu hiệu tổn thương nhưng lúc này đã không còn đáng ngại liền đạt được luyện khí tầng bảy. Cái này mặt dù trong mắt hắn liền rất thấp, thế nhưng thiên địa linh khí bên ngoài thánh địa rất mỏng manh hắn cũng có thể xem con trai mình là một cái thiên phú không tệ. Nghĩ vậy hắn liền vui mừng, đợi vài tháng nữa hắn sẽ đốc thúc Anh Vũ tu luyện vậy liền đến cái gì tu vi hắn rất mong chờ, nhớ đến điều gì đó lại hỏi:
- Hài nhi!.. tên nhân nguyên cảnh kia là do ngươi giết.
- Dạ... là nhi thần giết.
Anh Vũ nghiêm túc trả lời
Minh Tuệ nhớ tới cấm vệ quân mà hắn phái đi có báo lại, ở hiện trường lúc trước phát hiện chiến tích đánh nhau, trong đó có một nhân nguyên cường giả nội kình đỉnh phong vấn lạc, theo thẩm vấn của những người có mặt là do con trai hắn làm ra. Nhưng mà con trai hắn chỉ mới một cái luyện khí thất đoạn người thì làm sao hắn có thể đã thương cao thủ nhân nguyên cảnh đã có nguyên tố hộ thể được chứ, nghĩ vậy hắn liền hỏi:
- Hài nhi... ngươi làm sao mà giết được.
-Phụ hoàng! người không tin liền có thể thử.
Anh Vũ khó mà giải thích liền nói.
- Nhưng mà thương thế ngươi.
Minh Tuệ lo lắng nhìn Anh Vũ nói.
- Phụ hoàng! người yên tâm, thương thế con đã lành hẳn.
Anh Vũ nói.
- Nhanh như vậy.
Minh Tuệ lại khó có mà tin tưởng, một tháng trước, khi hắn đưa Anh Vũ về thì là một cái nữa sống nữa chết, dược sư các cũng đã nói qua phải cần một năm tĩnh dưỡng thì mới có thể hồi phục, thế nhưng chỉ vẻn vẹn một tháng liền có thể khỏi hẳn, đây là cái tốc độ gì á. Nhưng thấy trên người của Anh Vũ lúc này đúng là lành lặng, nội kình cũng trầm ổn,hắn cũng yên tâm hơn rất nhiều, liền ra lệnh:
- Ngươi cùng với tam hoảng tử so chiêu, nhớ kỹ phải đúng lúc liền dừng lại.
- Vâng.
Người mà Minh Tuệ chỉ định là một tên gia nô trong viện Anh Vũ, thế nhưng cũng là một nhân nguyên cảnh nội kình cấp trung, nếu Anh Vũ biết được tên gia nô này cũng chỉ là một cái tư chất tầm thường mà thôi.
- Điện hạ, thất lễ rồi.
Tên gia nô phóng mình lao tới cũng chỉ là muốn chụp được Anh Vũ mà thôi chứ không có cái gan một chưởng này là làm cái gì hại Anh Vũ, coi như là có khả năng đi thì hắn có mười cái mạng cũng chết.
- Tới tốt... Hổ quyền thức thứ ba hư ảnh.
Anh Vũ mỉm cười bước đến một quyền huyền ảo xuất hiện đánh tới điểm mù trên người tên gia nô kia.
- Phành...
Tên gia đinh kia trúng quyền mặt dù có đại lượng ngyên tố thổ quyền bao phủ vậy mà cũng bị chấn bay ra xa.
- Đùa gì đây chứ, liền một cái nho nhỏ luyện khí tầng cũng vậy mà dễ dàng một chiêu như vậy mà đánh ngã nhân nguyên cảnh.
Tất cả mọi người đều há mốc mồm kinh ngạc, nhìn Anh Vũ với đôi mắt nóng rực không khỏi nhìn vị hoàng tử trước mặt này cảm thán. Mặt dù lúc này thực lực vị điện tử này còn rất thấp nhưng cũng là bởi vì thất lạt bên ngoài nên mới là như vậy, nếu cho vị điện hạ này thời gian phát triễn thì Yên quốc của bọn hắn cũng có thể tạo ra một chiến thần, trong lòng mọi người trong phủ lúc này liền cũng không dám khinh nhờn Anh Vũ, lấy cái thiên phú như vậy cùng với sự yêu chiều của thánh thượng thì mọi người có thể âm thầm đoán được, một ngày nào đó vị hoàng tử trước mặt này sẽ hóa rồng.
- Hài nhi ngươi làm sao có thể.
Minh Tuệ mặt dù biết con trai của mình đúng là tà môn thế nhưng đôi mắt nóng rực hiếu kỳ hỏi
- Phụ hoàng...
Anh Vũ nhìn Minh Tuệ, lại nhìn mọi người trong phủ lúng túng nói.
Minh Tuệ hiểu được liền nhìn mọi người ho khan nói:
- Các ngươi ra ngoài trước đi.
- Vâng
Mọi người nghe lệnh lập tức khom người bước ra
Anh Vũ sao không thể hiểu thắc mắt của Minh Tuệ được, nhưng cái này thì làm sao mà dấu được đây nên cũng chỉ đành cười khổ nói:
- Phụ hoàng! là như vậy, từ khi kinh mạch con được khôi phục con liền có thể cảm nhận được điểm dòng chảy của nguyên tố trên người mọi người.
- Dòng chảy nguyên tố?.. đó là cái gì?
Minh Tuệ khó hiểu hỏi
Anh Vũ lấy những lời giải thích lúc trươc của ngọc ấn giảng giải cho mình truyền đạt lại một lần cho Minh Tuệ nghe, chỉ là không có nhắc đến đó là truyền thừa của Chưởng khống giả mà hắn đã gặp trong không gian lôi quan pháp tắc, hắn lại nói thêm:
- Phụ Hoàng! Vị cao nhân kia gọi nó là giác quang thứ sáu.
- Haha, ta biết con của ta sẽ không phải một cái không bình thường mà... haha... tốt tốt...
Hắn nghe vậy tuy ra có cái hiểu cái không nhưng cũng biết đây là thiên phú của con mình á, liền vui vẻ cười.
- Phụ hoàng! nhi tử muốn đến thả mọi người trong làng ta ra, xin phụ hoàng ân điểm.
Anh Vũ lúc này tâm tình vẫn còn lo lắng cho mọi người trong thôn, mặt dù tiếp xúc rất ít với bọn họ nhưng Anh Vũ không muốn vì chuyện của mình mà liên lụy đến bọn họ được, lòng hắn sẽ không thoải mái.
- Được rồi, thị vệ đâu lấy ý chỉ của ta mang hoàng tử đi thả bọn họ ra.
Minh Tuệ tâm tình lúc này đang rất vui vẻ liền chìu theo mọi yêu cầu Anh Vũ đưa ra.
-Dạ.
Một thanh niên cẩm bào xuất hiện nhận lệnh.
- Đa tạ thánh thượng.
Anh Vũ đạt được mục đích liền vui mừng cười đáp.
- Ngươi đứa nhỏ này... đã bảo là phải gọi là phụ hoàng.
Minh Tuệ yêu chiều sờ đầu hắn cười vui vẻ nói.
- Vâng... đa tạ phụ hoàng.
Hắn lúng túng cười nói.
Nhìn Anh Vũ rời đi Minh Tuệ mỉm cười lẩm bẩm " con trai ta thì ra cũng là một cái thiên tài, người yên tâm mà trưởng thành đi có phụ hoàng ở đây thì không ai có thể đụng được ngươi", hắn lại hướng thị vệ ra lệnh:
- Người đâu... mau truyền Hà tướng quân.
- Dạ...
Thị vệ nhận lệnh liền xoay người rời đi.
- ---------------------------------------------------------
Thanh Tú cung.
- Hoàng hậu nương nương, tam hoàng tử đã tỉnh lại.
Một nô tỳ tóc búi hai bên chạy vào báo tin.
- Thánh thượng đã biết.
Người phụ nữ ngồi trên ghế cao đúng là Trương Vũ Điệp, bà lúc này trên người mặt một bộ cung tra màu vàng, dung mạo tuyệt mỹ mắt phượng lạnh lùng nhìn xuống hỏi.
- Dạ... Thánh thượng đã qua đó từ rất sớm... nô tì còn nghe phủ hoàng tử còn nói...
Nàng ấp úng không dám nói tiếp.
- Nói gì?
Bà nét mặt lạnh lùng hỏi.
- Là hoàng tử có thể tu luyện.
- Phanh...
Nô tỳ vừa nói hết câu liền trên ghế cao đã nghe thấy tiếng vỡ của đồ vật.
- Hoàng hậu.
Nô tỳ này liền run sợ quỳ rạp xuống đất.
- Giỏi cho một Tô Thanh Hà... năm xưa là ngươi lừa tất cả chúng ta mang tiểu tạp chủng này rời đi.
Bà không thể nào tin được một cái phế đi kinh mạch liền có thể tu luyện được, chỉ còn có một cách lý giải là tên tiểu tử đó trước nay kinh mạch chưa hề bị hủy mà là Tô Thanh Hà lúc trước lừa bà.
- Mau đem tin túc này báo cho thừa tướng người biết.
Bà lạnh lùng ra lệnh.
- Vâng.
Nô tỳ cuối người hành lễ liền nhận lệnh lui ra.
- Nếu đã về thì đừng đi.
Bà ngồi trên cao lạnh lùng cười nói.