Chương 75
Suốt từ đầu đến cuối cuộc gặp của tôi và Khánh Ngân, Lương Mạnh Kiên hoàn toàn im lặng, hắn vẫn nhắm hờ hai mắt như thể mọi chuyện diễn ra không hề liên quan gì đến hắn. Con người hắn, cho đến cùng vẫn là một kẻ thâm trầm nham hiểm, vậy mà tôi đã từng nghĩ hắn hiền hòa giản đơn, quả thực dò sông dò bể còn dễ hơn cả hiểu thấu nông sâu lòng người.
Không muốn mất thời gian lâu hơn ở nơi nhiều ám khí này, Hoàng Duy nắm tay kéo tôi đi, nhẹ giọng:
– Mọi chuyện đã có pháp luật, kẻ gây tội sẽ phải đền tội.
Đền tội sao? Còn tai nạn của ba tôi… hai chân… thần kinh của ba tôi, Lương Mạnh Kiên có thể đền được không? Cảm nhận được vẻ trầm lặng của tôi, Hoàng Duy thêm siết chặt bàn tay ấm áp, trấn an tôi:
– Ba sẽ không sao đâu, nhất định ông trời có mắt!
– Vâng…
Tôi nghèn nghẹn đáp lời, trong lòng vẫn nặng như đeo chì. Nếu ba tôi biết kẻ ba tin tưởng nhất lại là kẻ đứng sau tất cả, đứa con gái thứ hai của ba vì lòng hận thù mà làm trò hại chị gái mình, không biết ba còn có thể chịu đựng được không? Nhất định lúc này ba tôi không nên biết gì hết!
Có chút lo lắng tôi nói với Hoàng Duy khi anh đưa chiếc xe hơi hòa vào dòng người:
– Anh… hiện tại ba mẹ em vẫn chưa biết gì về Kiên và Ngân, chuyện mới xảy ra chiều nay, em mong báo chí đừng nhắc gì đến chuyện này… có được không anh?
– Ừm… anh hiểu.
Có lời của Hoàng Duy, tảng đá đè nặng trong lòng tôi như nhẹ đi một nửa.
– Cái Ngân có phải hầu tòa cùng Kiên về việc hãm hại Phúc Tâm không anh… Thực sự em không rõ nó có tham gia không nữa?
– Việc này bên công an sẽ điều tra. Em hãy xác định tình huống xấu nhất, chúng ta sẽ đón Thảo Nhi về nuôi. Anh cũng rất thích con bé, nó giống em như tạc, như phiên bản mini của em vậy!
Câu nhận xét của Hoàng Duy làm tôi phì cười, trong lòng bất giác lại dâng lên chua xót. Thảo Nhi giống tôi hơn Khánh Ngân rất nhiều, nhìn qua ai cũng sẽ nghĩ tôi mới là mẹ đẻ của con bé, quả thực vấn đề về gen luôn khó giải thích. Cũng vì sự đặc biệt này mà tôi mới chú ý con bé, còn Hoàng Duy thì tin sái cổ vào những gì bịa đặt, thậm chí có khi anh còn chẳng cần xét nghiệm huyết thống. Anh muốn đón con bé về nuôi trong trường hợp mẹ nó không thể, lòng tôi thêm ấm áp trước quyết định này của anh. Khi trước, tôi đã định trao đổi với anh sau đám cưới về việc này… chỉ là chẳng thể…
Chuông điện thoại của tôi bất chợt ngân vang, người gọi là mẹ tôi. Chau mày suy nghĩ vài giây, tôi gạt nút nghe.
– Mẹ ạ?
– Sao hai chị em con đi đâu mà mẹ gọi từ chiều không được thế?
– Chúng con đi có chút việc. Sức khỏe ba hôm nay thế nào rồi hả mẹ?
– Ừ… ba con cũng đỡ hơn nhiều rồi, ông ấy cứ đòi về nhà nhưng mẹ không cho, đằng nào cũng sắp phẫu thuật, thôi để ông ấy ở viện luôn cho yên tâm. Thế chốc hai đứa có vào đây không?
– À… hôm nay Ngân bận không vào được, mình con vào thôi ạ. Giờ con qua bệnh viện luôn đây!
– Thế hai đứa ăn uống gì chưa hả?
– Chúng con ăn rồi. Vậy mẹ nhé!
Hít một hơi tôi ngắt máy, nhỏ giọng nói với anh:
– Em sẽ nói mọi chuyện với mẹ để mẹ hiểu và thương anh, cũng để mẹ nhìn rõ bộ mặt thật của Kiên… cả cái Ngân, mẹ cũng cần biết chuyện về nó, còn ba thì… chúng ta cần giấu cho đến khi ba hồi phục sau ca phẫu thuật, mình cũng phải nhờ bên công an hỗ trợ việc này nữa anh ạ.
– Ừm…
Âm giọng nghèn nghẹn vang lên, Hoàng Duy không nói thêm điều gì. Những chuyện do hai kẻ chẳng ra gì kia gây ra chắc chắn đã đánh mạnh vào tâm trí anh, thậm chí còn có thể tạo thành vết thương lòng. Tự nhiên muốn hiểu anh hơn một chút nên tôi ngường ngượng hỏi:
– Anh… tại sao lúc trước anh lại quyết định cưới em nhanh như vậy? Hôm nay gặp mặt, hôm sau đi đăng ký, rồi một tuần sau là đám cưới nhỏ gọn. Chúng ta cũng chẳng có giao tiếp gì ngoài những thông tin được biết về nhau qua hai bên gia đình. Hai đứa mình cứ như thời phong kiến ấy nhỉ? Thực sự đến bây giờ em cũng không hiểu nổi sao lúc ấy mình có thể liều mạng đâm lao thế đâu!
– Tại em dại trai đẹp chứ sao?
Hoàng Duy phì cười, anh bật một bài nhạc nhẹ có giai điệu vui tươi xua đi mây mù tăm tối những ngày qua. Tôi bĩu môi không chịu nói lại:
– Em mà dại trai thì anh dại gái!
Hoàng Duy gật gù công nhận, sau đó anh mỉm cười nói tiếp:
– Lúc ấy ông nội dọa anh là ông sắp đi rồi, đám cưới nhanh nhanh kẻo ông không được nhìn mặt cháu dâu. Cả nhà hùa vào diễn làm anh đếm từng giờ chờ được kết hôn với em, còn nghĩ ngợi gì được nữa?
Tôi gật đầu, phải công nhận đám cưới của chúng tôi là công của hai người ông nội tác thành nhiệt liệt. Ngày xưa hai ông là bạn cùng học về nghề dệt, sau ra nghề mỗi người một ngả. Ông Minh thành công rực rỡ với Trần Gia, còn ông tôi cũng có thành tựu đáng ghi nhận với xưởng may gia công mà về sau ba tôi phát triển lên thành công ty Phúc Tâm.
– Ông tác động khiến đám cưới của chúng ta diễn ra nhanh chóng, nhưng trên hết… anh muốn lấy em làm vợ từ những gì anh cảm nhận về em. Em có tất cả những gì anh cần ở một cô gái anh luôn hình dung. Không phải lần đầu tiên gặp em, mà ngay từ thời điểm hai năm trước, khi hai ông bàn tính hôn sự, với những gì biết về em, anh đã nóng lòng muốn gặp em. Trước đó, anh mải mê công việc không nghĩ đến chuyện yêu đương, cũng không nghĩ tình yêu có thể phức tạp đến vậy… đau lòng đến vậy…
Hoàng Duy nhẹ nhàng chia sẻ suy nghĩ của anh về tôi. Những lời anh nói… tuy giản dị nhưng lại rải mật vào tâm trí tôi. Trái tim tôi tan chảy trước ngọt ngào anh đem đến, hai má nóng bừng tôi vô thức cúi xuống, hai bàn tay đan vào nhau, chẳng biết phải nói gì. Anh thế này… tôi cứ không quen, cứ có cảm giác mình đang ở trong một giấc mơ không có thực. Có lẽ… cũng vì không có kinh nghiệm yêu đương tình trường mà anh dễ dàng bị những vu khống về tôi làm mất tỉnh táo… Sống mũi cay cay, tự nhiên tôi lại sụt sịt, đưa tay lên dặm khóe mi ươn ướt.
Bàn tay anh tìm đến bàn tay nhỏ truyền cho tôi hơi ấm của tình yêu, của niềm tin… như thay cho lời hứa sẽ bao bọc tôi trong cuộc hôn nhân với anh phía trước. Những gì đã qua sẽ là bài học quý giá cho tôi và anh thêm trân quý người đồng hành bên cạnh, mà vốn dĩ… gặp được nhau đã khó, đi cùng nhau trên cả quãng đường dài còn khó hơn nhiều, khi hai cái “tôi” không ngừng lên tiếng. Nhưng… chỉ cần hai người có tình yêu, có trách nhiệm, có sự bao dung, nhất định hạnh phúc sẽ mỉm cười phía sau cánh cửa mang hai chữ “hôn nhân”.
Không muốn mất thời gian lâu hơn ở nơi nhiều ám khí này, Hoàng Duy nắm tay kéo tôi đi, nhẹ giọng:
– Mọi chuyện đã có pháp luật, kẻ gây tội sẽ phải đền tội.
Đền tội sao? Còn tai nạn của ba tôi… hai chân… thần kinh của ba tôi, Lương Mạnh Kiên có thể đền được không? Cảm nhận được vẻ trầm lặng của tôi, Hoàng Duy thêm siết chặt bàn tay ấm áp, trấn an tôi:
– Ba sẽ không sao đâu, nhất định ông trời có mắt!
– Vâng…
Tôi nghèn nghẹn đáp lời, trong lòng vẫn nặng như đeo chì. Nếu ba tôi biết kẻ ba tin tưởng nhất lại là kẻ đứng sau tất cả, đứa con gái thứ hai của ba vì lòng hận thù mà làm trò hại chị gái mình, không biết ba còn có thể chịu đựng được không? Nhất định lúc này ba tôi không nên biết gì hết!
Có chút lo lắng tôi nói với Hoàng Duy khi anh đưa chiếc xe hơi hòa vào dòng người:
– Anh… hiện tại ba mẹ em vẫn chưa biết gì về Kiên và Ngân, chuyện mới xảy ra chiều nay, em mong báo chí đừng nhắc gì đến chuyện này… có được không anh?
– Ừm… anh hiểu.
Có lời của Hoàng Duy, tảng đá đè nặng trong lòng tôi như nhẹ đi một nửa.
– Cái Ngân có phải hầu tòa cùng Kiên về việc hãm hại Phúc Tâm không anh… Thực sự em không rõ nó có tham gia không nữa?
– Việc này bên công an sẽ điều tra. Em hãy xác định tình huống xấu nhất, chúng ta sẽ đón Thảo Nhi về nuôi. Anh cũng rất thích con bé, nó giống em như tạc, như phiên bản mini của em vậy!
Câu nhận xét của Hoàng Duy làm tôi phì cười, trong lòng bất giác lại dâng lên chua xót. Thảo Nhi giống tôi hơn Khánh Ngân rất nhiều, nhìn qua ai cũng sẽ nghĩ tôi mới là mẹ đẻ của con bé, quả thực vấn đề về gen luôn khó giải thích. Cũng vì sự đặc biệt này mà tôi mới chú ý con bé, còn Hoàng Duy thì tin sái cổ vào những gì bịa đặt, thậm chí có khi anh còn chẳng cần xét nghiệm huyết thống. Anh muốn đón con bé về nuôi trong trường hợp mẹ nó không thể, lòng tôi thêm ấm áp trước quyết định này của anh. Khi trước, tôi đã định trao đổi với anh sau đám cưới về việc này… chỉ là chẳng thể…
Chuông điện thoại của tôi bất chợt ngân vang, người gọi là mẹ tôi. Chau mày suy nghĩ vài giây, tôi gạt nút nghe.
– Mẹ ạ?
– Sao hai chị em con đi đâu mà mẹ gọi từ chiều không được thế?
– Chúng con đi có chút việc. Sức khỏe ba hôm nay thế nào rồi hả mẹ?
– Ừ… ba con cũng đỡ hơn nhiều rồi, ông ấy cứ đòi về nhà nhưng mẹ không cho, đằng nào cũng sắp phẫu thuật, thôi để ông ấy ở viện luôn cho yên tâm. Thế chốc hai đứa có vào đây không?
– À… hôm nay Ngân bận không vào được, mình con vào thôi ạ. Giờ con qua bệnh viện luôn đây!
– Thế hai đứa ăn uống gì chưa hả?
– Chúng con ăn rồi. Vậy mẹ nhé!
Hít một hơi tôi ngắt máy, nhỏ giọng nói với anh:
– Em sẽ nói mọi chuyện với mẹ để mẹ hiểu và thương anh, cũng để mẹ nhìn rõ bộ mặt thật của Kiên… cả cái Ngân, mẹ cũng cần biết chuyện về nó, còn ba thì… chúng ta cần giấu cho đến khi ba hồi phục sau ca phẫu thuật, mình cũng phải nhờ bên công an hỗ trợ việc này nữa anh ạ.
– Ừm…
Âm giọng nghèn nghẹn vang lên, Hoàng Duy không nói thêm điều gì. Những chuyện do hai kẻ chẳng ra gì kia gây ra chắc chắn đã đánh mạnh vào tâm trí anh, thậm chí còn có thể tạo thành vết thương lòng. Tự nhiên muốn hiểu anh hơn một chút nên tôi ngường ngượng hỏi:
– Anh… tại sao lúc trước anh lại quyết định cưới em nhanh như vậy? Hôm nay gặp mặt, hôm sau đi đăng ký, rồi một tuần sau là đám cưới nhỏ gọn. Chúng ta cũng chẳng có giao tiếp gì ngoài những thông tin được biết về nhau qua hai bên gia đình. Hai đứa mình cứ như thời phong kiến ấy nhỉ? Thực sự đến bây giờ em cũng không hiểu nổi sao lúc ấy mình có thể liều mạng đâm lao thế đâu!
– Tại em dại trai đẹp chứ sao?
Hoàng Duy phì cười, anh bật một bài nhạc nhẹ có giai điệu vui tươi xua đi mây mù tăm tối những ngày qua. Tôi bĩu môi không chịu nói lại:
– Em mà dại trai thì anh dại gái!
Hoàng Duy gật gù công nhận, sau đó anh mỉm cười nói tiếp:
– Lúc ấy ông nội dọa anh là ông sắp đi rồi, đám cưới nhanh nhanh kẻo ông không được nhìn mặt cháu dâu. Cả nhà hùa vào diễn làm anh đếm từng giờ chờ được kết hôn với em, còn nghĩ ngợi gì được nữa?
Tôi gật đầu, phải công nhận đám cưới của chúng tôi là công của hai người ông nội tác thành nhiệt liệt. Ngày xưa hai ông là bạn cùng học về nghề dệt, sau ra nghề mỗi người một ngả. Ông Minh thành công rực rỡ với Trần Gia, còn ông tôi cũng có thành tựu đáng ghi nhận với xưởng may gia công mà về sau ba tôi phát triển lên thành công ty Phúc Tâm.
– Ông tác động khiến đám cưới của chúng ta diễn ra nhanh chóng, nhưng trên hết… anh muốn lấy em làm vợ từ những gì anh cảm nhận về em. Em có tất cả những gì anh cần ở một cô gái anh luôn hình dung. Không phải lần đầu tiên gặp em, mà ngay từ thời điểm hai năm trước, khi hai ông bàn tính hôn sự, với những gì biết về em, anh đã nóng lòng muốn gặp em. Trước đó, anh mải mê công việc không nghĩ đến chuyện yêu đương, cũng không nghĩ tình yêu có thể phức tạp đến vậy… đau lòng đến vậy…
Hoàng Duy nhẹ nhàng chia sẻ suy nghĩ của anh về tôi. Những lời anh nói… tuy giản dị nhưng lại rải mật vào tâm trí tôi. Trái tim tôi tan chảy trước ngọt ngào anh đem đến, hai má nóng bừng tôi vô thức cúi xuống, hai bàn tay đan vào nhau, chẳng biết phải nói gì. Anh thế này… tôi cứ không quen, cứ có cảm giác mình đang ở trong một giấc mơ không có thực. Có lẽ… cũng vì không có kinh nghiệm yêu đương tình trường mà anh dễ dàng bị những vu khống về tôi làm mất tỉnh táo… Sống mũi cay cay, tự nhiên tôi lại sụt sịt, đưa tay lên dặm khóe mi ươn ướt.
Bàn tay anh tìm đến bàn tay nhỏ truyền cho tôi hơi ấm của tình yêu, của niềm tin… như thay cho lời hứa sẽ bao bọc tôi trong cuộc hôn nhân với anh phía trước. Những gì đã qua sẽ là bài học quý giá cho tôi và anh thêm trân quý người đồng hành bên cạnh, mà vốn dĩ… gặp được nhau đã khó, đi cùng nhau trên cả quãng đường dài còn khó hơn nhiều, khi hai cái “tôi” không ngừng lên tiếng. Nhưng… chỉ cần hai người có tình yêu, có trách nhiệm, có sự bao dung, nhất định hạnh phúc sẽ mỉm cười phía sau cánh cửa mang hai chữ “hôn nhân”.