Chương 74
Hít một hơi như lấy sức, Khánh Ngân vừa gật đầu vừa mím môi để mặc dòng nước mắt lăn dài, nói tiếp:
– Đến thằng người yêu nó cũng phản bội tôi… Tôi cứ nghĩ cuối cùng mình đã được ông trời thương xót, đã gặp được một người thực sự yêu thương mình, vậy mà… biết tôi có thai nó bắt tôi p.h.á đi, nó ngang nhiên dắt gái về trước mặt tôi, vì uất quá mà tôi suýt nữa s.ảy thai. Tôi căm thù đứa con của nó! Phải, tôi đã vứt bỏ con Nhi vì tôi căm thù thằng cha nó! Tôi muốn gi.ết nó nhưng nó lớn quá rồi, tôi không thể làm thế, chỉ có ném nó đi là cách tốt nhất để tôi không phải nhìn mặt nó! Nhưng… cuối cùng tôi không làm thế được… Tôi vẫn thương nó vô cùng… Tôi tìm cách vào cô nhi viện làm thiện nguyện để danh chính ngôn thuận được gặp nó… Làm sao tôi có thể nhận nó? Không… không đời nào! Mẹ tôi đã bỏ tôi, tôi không muốn bị người đời chửi rủa tôi như bà ta!
Khánh Ngân hít thêm một hơi, sụt sịt nói bằng giọng mũi đầy bi thương:
– Vậy mà… một lần nữa chị lại cướp mất nó từ tôi… Vừa gặp nó chị đã nhận nuôi nó, chị là mẹ của nó, được nó gọi là mẹ… được nó yêu thương… Tôi lại càng hận chị! Mỗi lúc con bé vươn tay về chị, gọi chị một tiếng mẹ, lòng tôi như có ai bóp nghẹt! Tôi muốn gào thét, muốn giành giật con bé từ tay chị mà nói với nó, tôi mới là mẹ nó, không ai có quyền làm mẹ của nó ngoài tôi, nhưng… tôi không thể!
Đáy mắt sẫm lại như biển sâu không đáy, Hoàng Duy hướng về Khánh Ngân, đôi môi mỏng bĩu nhẹ đầy vẻ khinh bỉ. Anh kéo eo tôi, để lưng tôi kề sát cơ thể ấm áp của anh như muốn che chở cho tôi trước người đàn bà điên rồ này. Ngân nó điên thật rồi! Nó phẫn hận tất cả, phẫn hận cuộc đời, phẫn hận tôi đến điên rồi!
Tôi gạt nước mắt, nhẹ giọng khuyên giải:
– Em bình tĩnh được không… tất cả chỉ là em tự nghĩ ra mà thôi… ai cũng yêu thương em mà… mẹ cũng coi em như con đẻ có khác gì chị đâu! .
Khánh Ngân nghe đến vậy, nó cười lên thành tiếng, toàn thân rùng mình ghê tởm nói tiếp:
– Chị thôi cái giọng giả nhân giả nghĩa ấy đi! Trên đời này không có ai yêu thương tôi hết! Tôi biết âm mưu của Kiên nhưng tôi cần anh ta, bởi anh ta chính là kẻ giúp tôi trả thù! Trên hết, anh ta là kẻ xứng đáng nhất làm chồng chị, để chị biết mùi địa ngục trần gian là gì! Vậy mà… tại sao số phận chị lại may mắn đến như vậy? Cho đến cuối cùng… chị vẫn là kẻ chiến thắng! Chị vẫn là kẻ có tất cả! Ông trời… thật không công bằng!
Hai tay ôm lấy mặt, Khánh Ngân rưng rức khóc, toàn thân run lên bần bật theo cơn nấc. Hoàng Duy hừ một tiếng, nhếch nhẹ khóe miệng, lạnh giọng lên tiếng:
– Cô nên hận bản thân mình trước thì hơn! Cô may mắn hơn bao nhiêu người mà không biết hưởng, chỉ ngu muội để hận thù tưởng tượng làm mờ mắt! Tôi thương hại cô đấy!
Tôi cấu vào tay Hoàng Duy một cái. Anh đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa được không?
– Tôi nghĩ cô nên van xin chị cô đừng tố cáo cô thì hơn! Vào tù rồi thì không còn sức mà hận ai nữa đâu!
Khánh Ngân vẫn không ngừng khóc, mặc kệ câu nói của Hoàng Duy. Có lẽ nó chẳng sợ vào tù nữa, lòng hận thù trong nó đã che mờ tất cả!
– Chị sẽ không làm thế, em không cần phải van xin chị. Chị cũng muốn em đón bé Thảo Nhi về nhà mình, thừa nhận với mọi người em là mẹ đẻ của nó, đó là hạnh phúc của Thảo Nhi. Ai cũng sẽ dang rộng vòng tay chào đón hai mẹ con em! Em hãy nghĩ cho con bé… có được không?
Tôi chỉ biết dùng Thảo Nhi làm cầu nối thiện lương cuối cùng trong lòng Khánh Ngân. Ngân vẫn thương con vô cùng, nếu không nó đã không thường xuyên vào cô nhi viện như thế. Phải chứng kiến con mình từ xa mà không thể nhận trong lòng nó đau khổ thế nào, chắc chắn tôi không sao có thể tưởng tượng nổi. Nghe đến tên con gái, Khánh Ngân khựng lại, sau đó nó đứng dậy, úp mặt vào tường mà khóc, khóc trong đau đớn, trong nghẹn ngào. Nhìn em gái như vậy tôi chỉ biết rơi nước mắt, lòng xót xa vô hạn. Có thế nào… nó vẫn là em gái tôi, Thảo Nhi vẫn là cháu gái tôi. Không thể nói hận là hận, nói bỏ là bỏ.
Hoàng Duy cũng dành lời khuyên cho Khánh Ngân:
– Cô nên nghe lời chị cô đi! Hận thù bao nhiêu năm chắc cô khó lòng buông bỏ, nhưng tôi tin người làm mẹ nào cũng nghĩ cho con mình!
Anh không quên thì thào vào tai tôi nhồn nhột:
– Tất nhiên anh sẽ không cho phép cô ta làm hại em thêm một lần nào nữa! Cô ta đã vào danh sách đen của anh!
– Đến thằng người yêu nó cũng phản bội tôi… Tôi cứ nghĩ cuối cùng mình đã được ông trời thương xót, đã gặp được một người thực sự yêu thương mình, vậy mà… biết tôi có thai nó bắt tôi p.h.á đi, nó ngang nhiên dắt gái về trước mặt tôi, vì uất quá mà tôi suýt nữa s.ảy thai. Tôi căm thù đứa con của nó! Phải, tôi đã vứt bỏ con Nhi vì tôi căm thù thằng cha nó! Tôi muốn gi.ết nó nhưng nó lớn quá rồi, tôi không thể làm thế, chỉ có ném nó đi là cách tốt nhất để tôi không phải nhìn mặt nó! Nhưng… cuối cùng tôi không làm thế được… Tôi vẫn thương nó vô cùng… Tôi tìm cách vào cô nhi viện làm thiện nguyện để danh chính ngôn thuận được gặp nó… Làm sao tôi có thể nhận nó? Không… không đời nào! Mẹ tôi đã bỏ tôi, tôi không muốn bị người đời chửi rủa tôi như bà ta!
Khánh Ngân hít thêm một hơi, sụt sịt nói bằng giọng mũi đầy bi thương:
– Vậy mà… một lần nữa chị lại cướp mất nó từ tôi… Vừa gặp nó chị đã nhận nuôi nó, chị là mẹ của nó, được nó gọi là mẹ… được nó yêu thương… Tôi lại càng hận chị! Mỗi lúc con bé vươn tay về chị, gọi chị một tiếng mẹ, lòng tôi như có ai bóp nghẹt! Tôi muốn gào thét, muốn giành giật con bé từ tay chị mà nói với nó, tôi mới là mẹ nó, không ai có quyền làm mẹ của nó ngoài tôi, nhưng… tôi không thể!
Đáy mắt sẫm lại như biển sâu không đáy, Hoàng Duy hướng về Khánh Ngân, đôi môi mỏng bĩu nhẹ đầy vẻ khinh bỉ. Anh kéo eo tôi, để lưng tôi kề sát cơ thể ấm áp của anh như muốn che chở cho tôi trước người đàn bà điên rồ này. Ngân nó điên thật rồi! Nó phẫn hận tất cả, phẫn hận cuộc đời, phẫn hận tôi đến điên rồi!
Tôi gạt nước mắt, nhẹ giọng khuyên giải:
– Em bình tĩnh được không… tất cả chỉ là em tự nghĩ ra mà thôi… ai cũng yêu thương em mà… mẹ cũng coi em như con đẻ có khác gì chị đâu! .
Khánh Ngân nghe đến vậy, nó cười lên thành tiếng, toàn thân rùng mình ghê tởm nói tiếp:
– Chị thôi cái giọng giả nhân giả nghĩa ấy đi! Trên đời này không có ai yêu thương tôi hết! Tôi biết âm mưu của Kiên nhưng tôi cần anh ta, bởi anh ta chính là kẻ giúp tôi trả thù! Trên hết, anh ta là kẻ xứng đáng nhất làm chồng chị, để chị biết mùi địa ngục trần gian là gì! Vậy mà… tại sao số phận chị lại may mắn đến như vậy? Cho đến cuối cùng… chị vẫn là kẻ chiến thắng! Chị vẫn là kẻ có tất cả! Ông trời… thật không công bằng!
Hai tay ôm lấy mặt, Khánh Ngân rưng rức khóc, toàn thân run lên bần bật theo cơn nấc. Hoàng Duy hừ một tiếng, nhếch nhẹ khóe miệng, lạnh giọng lên tiếng:
– Cô nên hận bản thân mình trước thì hơn! Cô may mắn hơn bao nhiêu người mà không biết hưởng, chỉ ngu muội để hận thù tưởng tượng làm mờ mắt! Tôi thương hại cô đấy!
Tôi cấu vào tay Hoàng Duy một cái. Anh đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa được không?
– Tôi nghĩ cô nên van xin chị cô đừng tố cáo cô thì hơn! Vào tù rồi thì không còn sức mà hận ai nữa đâu!
Khánh Ngân vẫn không ngừng khóc, mặc kệ câu nói của Hoàng Duy. Có lẽ nó chẳng sợ vào tù nữa, lòng hận thù trong nó đã che mờ tất cả!
– Chị sẽ không làm thế, em không cần phải van xin chị. Chị cũng muốn em đón bé Thảo Nhi về nhà mình, thừa nhận với mọi người em là mẹ đẻ của nó, đó là hạnh phúc của Thảo Nhi. Ai cũng sẽ dang rộng vòng tay chào đón hai mẹ con em! Em hãy nghĩ cho con bé… có được không?
Tôi chỉ biết dùng Thảo Nhi làm cầu nối thiện lương cuối cùng trong lòng Khánh Ngân. Ngân vẫn thương con vô cùng, nếu không nó đã không thường xuyên vào cô nhi viện như thế. Phải chứng kiến con mình từ xa mà không thể nhận trong lòng nó đau khổ thế nào, chắc chắn tôi không sao có thể tưởng tượng nổi. Nghe đến tên con gái, Khánh Ngân khựng lại, sau đó nó đứng dậy, úp mặt vào tường mà khóc, khóc trong đau đớn, trong nghẹn ngào. Nhìn em gái như vậy tôi chỉ biết rơi nước mắt, lòng xót xa vô hạn. Có thế nào… nó vẫn là em gái tôi, Thảo Nhi vẫn là cháu gái tôi. Không thể nói hận là hận, nói bỏ là bỏ.
Hoàng Duy cũng dành lời khuyên cho Khánh Ngân:
– Cô nên nghe lời chị cô đi! Hận thù bao nhiêu năm chắc cô khó lòng buông bỏ, nhưng tôi tin người làm mẹ nào cũng nghĩ cho con mình!
Anh không quên thì thào vào tai tôi nhồn nhột:
– Tất nhiên anh sẽ không cho phép cô ta làm hại em thêm một lần nào nữa! Cô ta đã vào danh sách đen của anh!