Chương 72
Tôi dứt khoát không đi, nếu tôi đi cùng Mạnh Kiên thì sao, chắc chắn lành ít dữ nhiều, cùng lắm lại tiếp tục bị anh ta lừa tiếp. Thở hắt một hơi, tôi thẳng thắn nói:
– Công việc còn bề bộn thế này, em thật sự không thể đi được. Anh yên tâm, lúc ấy em tức thì nói nghi ngờ anh vậy thôi chứ cũng không nghĩ gì đâu!
Cảm thấy không thể thuyết phục tôi rời khỏi đây để đi cùng, Mạnh Kiên bất chợt lạnh giọng:
– Vân, có phải em đã nói hết mọi chuyện với Trần Hoàng Duy không? Hắn là một con cáo già, hắn sẽ lật lại vấn đề, sẽ tạo bằng chứng giả để em nghi ngờ anh, đừng dại dột như vậy!
– Anh nghĩ gì thế, chuyện anh ta ép buộc em là đủ lắm rồi, em không dại gì làm vậy. Thôi anh về đi, em còn nhiều việc không tiếp anh được!
Kiên muốn ép tôi đi cùng anh ta bằng được. Rất có thể anh ta cảm nhận được nguy hiểm gần kề, lúc này thời gian trôi đi cảnh sát sẽ tóm được Phong, khi đó anh ta chính thức bị lộ mặt. Trước lúc đó, anh ta… muốn… bắt được tôi!
– Nếu em dứt khoát không đi cùng anh, anh buộc phải dùng biện pháp mạnh!
Kiên lừ mắt đe dọa, vẻ ác quỷ này lần đầu tiên tôi được thấy, vừa ghê tởm lại vừa sợ hãi. Đây mới chính là bộ mặt thật của anh ta sao?
– Anh muốn gì, đây là Phúc Tâm, không phải ngoài đường ngoài chợ cho anh dọa nạt!
Tôi tức đến đỏ gay mặt mũi quát lên. Bên ngoài, Khánh Ngân nghe to tiếng cũng mở cửa xông vào. Hai mắt đanh lại nó đe giọng:
– Chị Vân, chị nghe lời anh Kiên đi, anh ấy chỉ muốn tốt cho chị thôi!
Khốn kiếp thật! Hai con cáo già đang dần lộ mặt! Tôi nhấn số điện thoại của Thiện đã để sẵn, lập tức bị bàn tay gọng kìm của Kiên bóp chặt làm tôi đánh rơi điện thoại xuống đất. Anh ta kéo tay tôi sát lại, hai mắt đỏ vằn rít lên:
– Em gọi cho ai thế? Người lo lắng cho em đang ở đây, em lại gọi ai, Trần Hoàng Duy à?
– Buông… buông tôi ra!
– Đi! Nếu không muốn tôi cho cô ăn đòn!
Kiên bóp chặt cổ tay tôi làm tôi đau đến tím mặt, một lực kéo mạnh tôi khỏi ghế. Ngay khi bàn tay anh ta bịt chiếc khăn lên miệng tôi, từ cửa nhóm người của Thiện xông vào. Lơ mơ dưới tác dụng của thuốc mê, trong cơn mơ màng tôi chỉ biết Kiên cùng Ngân đều bị nhóm người của Thiện khống chế.
– Chị Vân… chị tỉnh lại đi!
Thiện vỗ vỗ mặt tôi nhưng tôi quá mệt để mở mắt, chỉ mỉm cười nhẹ nhõm khi tình hình đã được kiểm soát. Đến khi tôi tỉnh lại, trước mắt tôi là một màu trắng toát của bệnh viện. Cảm giác đầu óc váng vất, tôi nghe âm giọng trầm ấm quen thuộc bên tai, tự nhiên bao nặng nề trong lòng đều tan biến.
– Em tỉnh rồi à?
Tôi gật đầu gượng dậy theo tay đỡ của Hoàng Duy, nhớ lại chuyện ban nãy liền thắc mắc:
– Chuyện ở phòng làm việc của em… tình hình thế nào rồi? Kiên và Ngân… hai kẻ đó…
– Bọn chúng đang ở đồn cảnh sát. Khi nãy nhóm người của Thiện khống chế bọn chúng rồi báo cảnh sát về hành vi bắt ép người khác. Cảnh sát đã có mặt, sau đó chính cảnh sát đưa em đến bệnh viện. Hành vi bắt ép người của chúng đã bị camera trong phòng ghi lại.
Tôi chợt hiểu vấn đề, vậy là ban chiều nhóm người của Thiện đã gắn một camera trong phòng làm việc của tôi để theo dõi tình hình. Gật gù hiểu chuyện, tôi thở hắt ra một hơi.
– Vâng… cũng may anh kịp thời đưa người đến bảo vệ em. Hai kẻ đó thật đáng sợ! Bao lâu nay em bị chúng nó qua mặt mà không biết!
– Cảnh sát cũng đã tóm được Phong.
Tôi sững lại, vậy là… kẻ cần tìm nhất cuối cùng cũng đã tìm được. Cảm giác tỉnh táo hơn bao giờ hết, tôi liền hỏi:
– Lão khai gì hả anh?
– Kẻ thuê hắn làm mọi chuyện hại Phúc Tâm là Lương Mạnh Kiên. Buổi thẩm vấn của cảnh sát đã được ghi lại, em có thể xem. Số tiền lừa gia đình em ngày đó, tất cả đều vào tay Kiên, Phong chỉ ăn khoản tiền được thuê.
Tiền… tất cả cũng chỉ vì chữ tiền! Sự phản bội đáng ghê tởm, đáng khinh bỉ nhất lại là từ kẻ mà gia đình tôi tin tưởng nhất! Cảm giác lợm giọng trào lên từ trong bụng, tôi phải nín lại, mặt mũi một màu tím tái uất giận. Bao nhiêu năm gây dựng tín nhiệm, cuối cùng… số tiền khổng lồ Phúc Tâm mất mát đã rơi vào tay Kiên, nhờ vào đó hắn có cơ sở tạo lập được Hoàng Kim. Bên cạnh đó, dù ba tôi còn trị liệu vật lý sau tai nạn cũng sẵn sàng hỗ trợ hắn nhiệt tình những ngày đầu. Những đơn hàng vốn dĩ của chúng tôi… do bị mất uy tín mà lọt cả vào tay hắn. Một mũi tên trúng quá nhiều con chim, vừa có tiền từ Phúc Tâm, vừa hạ thấp Phúc Tâm, lại lợi dụng được các mối hàng quen của Phúc Tâm để vươn mình mạnh mẽ. Thảo nào… Hoàng Kim phất lên nhanh chóng như vậy. Không biết diễn tả sự khốn nạn của hắn ra sao nữa! Không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn phá vỡ hạnh phúc của tôi và Hoàng Duy bằng âm mưu đê hèn bẩn thỉu nhất!
– Công việc còn bề bộn thế này, em thật sự không thể đi được. Anh yên tâm, lúc ấy em tức thì nói nghi ngờ anh vậy thôi chứ cũng không nghĩ gì đâu!
Cảm thấy không thể thuyết phục tôi rời khỏi đây để đi cùng, Mạnh Kiên bất chợt lạnh giọng:
– Vân, có phải em đã nói hết mọi chuyện với Trần Hoàng Duy không? Hắn là một con cáo già, hắn sẽ lật lại vấn đề, sẽ tạo bằng chứng giả để em nghi ngờ anh, đừng dại dột như vậy!
– Anh nghĩ gì thế, chuyện anh ta ép buộc em là đủ lắm rồi, em không dại gì làm vậy. Thôi anh về đi, em còn nhiều việc không tiếp anh được!
Kiên muốn ép tôi đi cùng anh ta bằng được. Rất có thể anh ta cảm nhận được nguy hiểm gần kề, lúc này thời gian trôi đi cảnh sát sẽ tóm được Phong, khi đó anh ta chính thức bị lộ mặt. Trước lúc đó, anh ta… muốn… bắt được tôi!
– Nếu em dứt khoát không đi cùng anh, anh buộc phải dùng biện pháp mạnh!
Kiên lừ mắt đe dọa, vẻ ác quỷ này lần đầu tiên tôi được thấy, vừa ghê tởm lại vừa sợ hãi. Đây mới chính là bộ mặt thật của anh ta sao?
– Anh muốn gì, đây là Phúc Tâm, không phải ngoài đường ngoài chợ cho anh dọa nạt!
Tôi tức đến đỏ gay mặt mũi quát lên. Bên ngoài, Khánh Ngân nghe to tiếng cũng mở cửa xông vào. Hai mắt đanh lại nó đe giọng:
– Chị Vân, chị nghe lời anh Kiên đi, anh ấy chỉ muốn tốt cho chị thôi!
Khốn kiếp thật! Hai con cáo già đang dần lộ mặt! Tôi nhấn số điện thoại của Thiện đã để sẵn, lập tức bị bàn tay gọng kìm của Kiên bóp chặt làm tôi đánh rơi điện thoại xuống đất. Anh ta kéo tay tôi sát lại, hai mắt đỏ vằn rít lên:
– Em gọi cho ai thế? Người lo lắng cho em đang ở đây, em lại gọi ai, Trần Hoàng Duy à?
– Buông… buông tôi ra!
– Đi! Nếu không muốn tôi cho cô ăn đòn!
Kiên bóp chặt cổ tay tôi làm tôi đau đến tím mặt, một lực kéo mạnh tôi khỏi ghế. Ngay khi bàn tay anh ta bịt chiếc khăn lên miệng tôi, từ cửa nhóm người của Thiện xông vào. Lơ mơ dưới tác dụng của thuốc mê, trong cơn mơ màng tôi chỉ biết Kiên cùng Ngân đều bị nhóm người của Thiện khống chế.
– Chị Vân… chị tỉnh lại đi!
Thiện vỗ vỗ mặt tôi nhưng tôi quá mệt để mở mắt, chỉ mỉm cười nhẹ nhõm khi tình hình đã được kiểm soát. Đến khi tôi tỉnh lại, trước mắt tôi là một màu trắng toát của bệnh viện. Cảm giác đầu óc váng vất, tôi nghe âm giọng trầm ấm quen thuộc bên tai, tự nhiên bao nặng nề trong lòng đều tan biến.
– Em tỉnh rồi à?
Tôi gật đầu gượng dậy theo tay đỡ của Hoàng Duy, nhớ lại chuyện ban nãy liền thắc mắc:
– Chuyện ở phòng làm việc của em… tình hình thế nào rồi? Kiên và Ngân… hai kẻ đó…
– Bọn chúng đang ở đồn cảnh sát. Khi nãy nhóm người của Thiện khống chế bọn chúng rồi báo cảnh sát về hành vi bắt ép người khác. Cảnh sát đã có mặt, sau đó chính cảnh sát đưa em đến bệnh viện. Hành vi bắt ép người của chúng đã bị camera trong phòng ghi lại.
Tôi chợt hiểu vấn đề, vậy là ban chiều nhóm người của Thiện đã gắn một camera trong phòng làm việc của tôi để theo dõi tình hình. Gật gù hiểu chuyện, tôi thở hắt ra một hơi.
– Vâng… cũng may anh kịp thời đưa người đến bảo vệ em. Hai kẻ đó thật đáng sợ! Bao lâu nay em bị chúng nó qua mặt mà không biết!
– Cảnh sát cũng đã tóm được Phong.
Tôi sững lại, vậy là… kẻ cần tìm nhất cuối cùng cũng đã tìm được. Cảm giác tỉnh táo hơn bao giờ hết, tôi liền hỏi:
– Lão khai gì hả anh?
– Kẻ thuê hắn làm mọi chuyện hại Phúc Tâm là Lương Mạnh Kiên. Buổi thẩm vấn của cảnh sát đã được ghi lại, em có thể xem. Số tiền lừa gia đình em ngày đó, tất cả đều vào tay Kiên, Phong chỉ ăn khoản tiền được thuê.
Tiền… tất cả cũng chỉ vì chữ tiền! Sự phản bội đáng ghê tởm, đáng khinh bỉ nhất lại là từ kẻ mà gia đình tôi tin tưởng nhất! Cảm giác lợm giọng trào lên từ trong bụng, tôi phải nín lại, mặt mũi một màu tím tái uất giận. Bao nhiêu năm gây dựng tín nhiệm, cuối cùng… số tiền khổng lồ Phúc Tâm mất mát đã rơi vào tay Kiên, nhờ vào đó hắn có cơ sở tạo lập được Hoàng Kim. Bên cạnh đó, dù ba tôi còn trị liệu vật lý sau tai nạn cũng sẵn sàng hỗ trợ hắn nhiệt tình những ngày đầu. Những đơn hàng vốn dĩ của chúng tôi… do bị mất uy tín mà lọt cả vào tay hắn. Một mũi tên trúng quá nhiều con chim, vừa có tiền từ Phúc Tâm, vừa hạ thấp Phúc Tâm, lại lợi dụng được các mối hàng quen của Phúc Tâm để vươn mình mạnh mẽ. Thảo nào… Hoàng Kim phất lên nhanh chóng như vậy. Không biết diễn tả sự khốn nạn của hắn ra sao nữa! Không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn phá vỡ hạnh phúc của tôi và Hoàng Duy bằng âm mưu đê hèn bẩn thỉu nhất!