Chương 71
Tôi nhắn lại một tin “vâng” gửi Hoàng Duy rồi bước ra ngoài, muốn vào toilet rửa sạch mặt mũi. Bên ngoài, Khánh Ngân không còn ở bàn trợ lý, nó đi đâu tôi không rõ. Lúc này tôi vừa tức giận lại vừa thất vọng về nó, không gặp mặt còn cảm thấy dễ chịu hơn. Sau lưng tôi, Mạnh Kiên cùng Khánh Ngân gây ra bao nhiêu chuyện, mục đích của hai con người này là gì, bọn họ có cấu kết với nhau hay không tôi cũng không biết nhưng linh cảm của tôi là có. Khánh Ngân một mực ca ngợi Mạnh Kiên, cố ý gán ghép anh ta cho tôi, nó cũng hay đi cùng anh ta…
Tôi sững lại khi nghe âm giọng Khánh Ngân phía sau một bụi cây cảnh cao quá đầu người gần toilet, không muốn nghe lén nhưng lúc này tôi buộc phải làm vậy.
– Anh Kiên… ban trưa gã shipper em thuê làm xét nghiệm ADN tìm được em, mẹ nó, gã tống tiền em!
Toàn thân tôi bất giác cứng đờ, không còn nghi ngờ gì nữa, hai con người này… cùng một giuộc bắt tay nhau hãm hại tôi. Khốn kiếp thật!
Mạnh Kiên bực bội quát to mà tôi còn nghe được, anh ta chưa bao giờ to giọng trước tôi nên tôi không biết anh ta có thể quát tháo kẻ khác như vậy.
– Cô ngu ngốc vừa thôi, tại sao lại để lộ ra thế hả?
– Em cũng không biết sao gã lại tìm ra em, còn chắc chắn hôm đó là em nữa!
– Bịt miệng nó đi!
– Em biết rồi. Em chỉ báo cho anh vậy thôi!
Khánh Ngân nói xong thì ngắt máy, xả nước rửa tay. Không muốn nó phát hiện ra tôi ở gần nên tôi bỏ về hướng thang máy, xuống tầng ba vào phòng ăn tập thể pha một tách cà phê cho tỉnh táo. Khi tôi quay trở lại, Khánh Ngân nhìn tách cà phê trên tay tôi, làm bộ mỉm cười nói:
– Sao chị không sai em pha cho?
– Có sao đâu, chị đi lại vận động một chút cho khỏe người.
– Chị… anh Kiên mới về rồi, anh ấy bảo muốn gặp chị để thông báo tình hình đấy! Chốc nữa anh ấy đến đây chị ạ.
– Ừ, cảm ơn em.
Tôi khẽ rùng mình ghê tởm hai kẻ giả dối đâm chém sau lưng người khác này, đẩy cửa bước vào phòng. Cảm thấy không muốn gặp Mạnh Kiên nhưng dẫu sao anh ta cũng đến tận đây, tôi sẽ xem anh ta diễn thế nào. Quan trọng, tôi cần phải báo cho Hoàng Duy về việc này.
“Anh, chốc nữa Kiên sẽ đến Phúc Tâm gặp em.”
“OK. Anh sẽ cử người đến đó bảo vệ em. Bao giờ Thiện nhắn tin cho em, em hãy để nhóm cậu ta lên gặp em. Sau đó hãy mở cửa cho Kiên.”
Hoàng Duy cẩn thận nhưng chắc hẳn không thừa. Với kẻ thâm hiểm như Mạnh Kiên, đề phòng là cách tốt nhất. Một hồi, Thiện nhắn cho tôi cậu ta cùng mấy người đã có mặt ở sảnh tầng một của Phúc Tâm, cần tôi cho phép lên tầng tám. Tôi đích thân xuống đón nhóm người bọn họ gồm bốn nam thanh niên lực lưỡng mặc vest lịch sự. Đi qua Khánh Ngân, nó tròn mắt thắc mắc:
– Chị… những người này là…
– Họ là đối tác tiềm năng của Phúc Tâm, chị cần bàn bạc với họ một chút.
Cùng vào phòng với bốn người nhóm Thiện, Thiện nói nhỏ với tôi:
– Chúng em sẽ canh chừng bên ngoài. Có bất trắc gì chúng em sẽ có mặt kịp thời, chị cứ yên tâm.
Sau khi ngồi trong phòng làm việc của tôi mấy phút, nhóm người của Thiện bước ra ngoài, đứng khuất ở cửa thoát hiểm chờ đợi động tĩnh. Nửa tiếng sau đó, Khánh Ngân gõ cửa thông báo:
– Anh Kiên đến rồi chị!
– Anh Kiên, anh vào đi ạ!
Tôi nói với ra, Mạnh Kiên một vẻ nhẹ nhàng như mọi lúc bước vào phòng nhưng lại gây cảm giác đe dọa tột cùng. Vừa thấy tôi anh ta liền nói:
– Vân, em nghe anh giải thích được không, anh đã cho người tìm kiếm khắp Singapore sau khi lão Phong bỏ trốn mà không tìm ra, em trách anh thế nào cũng được nhưng đừng nghi ngờ anh! Lâu nay anh luôn là người một nhà với gia đình mình!
Tôi hừ nhạt trong đầu, nhẹ giọng đáp:
– Được rồi, anh về nước từ bao giờ thế, anh ngồi đi em bảo cái Ngân pha nước cho anh!
– Thôi không cần, bây giờ anh muốn cùng em đến một nơi được không?
Tôi cau mày thắc mắc, trống ngực bắt đầu đập thình thình:
– Đi đâu vậy anh?
– Quê nhà lão Phong ở tỉnh T, chúng ta có thể dựa vào người nhà lão để tìm lão sau khi đã tìm được thân thế thật của lão! Dù có phải dùng biện pháp nào chúng ta cũng phải triệu tập lão về cho em đối chất! Đến nhà lão em sẽ tin anh!
– Em còn nhiều việc, anh đi một mình được không? Bao giờ anh lôi được lão về thì gọi cho em!
Mạnh Kiên vẫn tìm cách thuyết phục:
– Tỉnh T cách đây ba mươi cây, em đi cùng anh sẽ tốt hơn, gặp người nhà lão rồi em sẽ tin anh! Chưa biết bao giờ mới tìm được lão mà để em nghi ngờ anh cảm thấy rất khó chịu!
– Được rồi, em nghĩ chúng ta có thể nhờ cảnh sát tìm ra lão! Em sẽ gửi đơn tố cáo lần nữa đến công an tỉnh T, khi ấy công an sẽ giúp chúng ta tìm ra lão thôi!
– Không cần, lần trước anh đã nhờ luật sư giúp gia đình em tố cáo lão là đủ rồi. Cảnh sát cũng bó tay khi chúng ta không có đủ bằng chứng. Giờ chỉ có cách đến tận nơi… có thể phải đe dọa người nhà hắn mới được!
Tôi sững lại khi nghe âm giọng Khánh Ngân phía sau một bụi cây cảnh cao quá đầu người gần toilet, không muốn nghe lén nhưng lúc này tôi buộc phải làm vậy.
– Anh Kiên… ban trưa gã shipper em thuê làm xét nghiệm ADN tìm được em, mẹ nó, gã tống tiền em!
Toàn thân tôi bất giác cứng đờ, không còn nghi ngờ gì nữa, hai con người này… cùng một giuộc bắt tay nhau hãm hại tôi. Khốn kiếp thật!
Mạnh Kiên bực bội quát to mà tôi còn nghe được, anh ta chưa bao giờ to giọng trước tôi nên tôi không biết anh ta có thể quát tháo kẻ khác như vậy.
– Cô ngu ngốc vừa thôi, tại sao lại để lộ ra thế hả?
– Em cũng không biết sao gã lại tìm ra em, còn chắc chắn hôm đó là em nữa!
– Bịt miệng nó đi!
– Em biết rồi. Em chỉ báo cho anh vậy thôi!
Khánh Ngân nói xong thì ngắt máy, xả nước rửa tay. Không muốn nó phát hiện ra tôi ở gần nên tôi bỏ về hướng thang máy, xuống tầng ba vào phòng ăn tập thể pha một tách cà phê cho tỉnh táo. Khi tôi quay trở lại, Khánh Ngân nhìn tách cà phê trên tay tôi, làm bộ mỉm cười nói:
– Sao chị không sai em pha cho?
– Có sao đâu, chị đi lại vận động một chút cho khỏe người.
– Chị… anh Kiên mới về rồi, anh ấy bảo muốn gặp chị để thông báo tình hình đấy! Chốc nữa anh ấy đến đây chị ạ.
– Ừ, cảm ơn em.
Tôi khẽ rùng mình ghê tởm hai kẻ giả dối đâm chém sau lưng người khác này, đẩy cửa bước vào phòng. Cảm thấy không muốn gặp Mạnh Kiên nhưng dẫu sao anh ta cũng đến tận đây, tôi sẽ xem anh ta diễn thế nào. Quan trọng, tôi cần phải báo cho Hoàng Duy về việc này.
“Anh, chốc nữa Kiên sẽ đến Phúc Tâm gặp em.”
“OK. Anh sẽ cử người đến đó bảo vệ em. Bao giờ Thiện nhắn tin cho em, em hãy để nhóm cậu ta lên gặp em. Sau đó hãy mở cửa cho Kiên.”
Hoàng Duy cẩn thận nhưng chắc hẳn không thừa. Với kẻ thâm hiểm như Mạnh Kiên, đề phòng là cách tốt nhất. Một hồi, Thiện nhắn cho tôi cậu ta cùng mấy người đã có mặt ở sảnh tầng một của Phúc Tâm, cần tôi cho phép lên tầng tám. Tôi đích thân xuống đón nhóm người bọn họ gồm bốn nam thanh niên lực lưỡng mặc vest lịch sự. Đi qua Khánh Ngân, nó tròn mắt thắc mắc:
– Chị… những người này là…
– Họ là đối tác tiềm năng của Phúc Tâm, chị cần bàn bạc với họ một chút.
Cùng vào phòng với bốn người nhóm Thiện, Thiện nói nhỏ với tôi:
– Chúng em sẽ canh chừng bên ngoài. Có bất trắc gì chúng em sẽ có mặt kịp thời, chị cứ yên tâm.
Sau khi ngồi trong phòng làm việc của tôi mấy phút, nhóm người của Thiện bước ra ngoài, đứng khuất ở cửa thoát hiểm chờ đợi động tĩnh. Nửa tiếng sau đó, Khánh Ngân gõ cửa thông báo:
– Anh Kiên đến rồi chị!
– Anh Kiên, anh vào đi ạ!
Tôi nói với ra, Mạnh Kiên một vẻ nhẹ nhàng như mọi lúc bước vào phòng nhưng lại gây cảm giác đe dọa tột cùng. Vừa thấy tôi anh ta liền nói:
– Vân, em nghe anh giải thích được không, anh đã cho người tìm kiếm khắp Singapore sau khi lão Phong bỏ trốn mà không tìm ra, em trách anh thế nào cũng được nhưng đừng nghi ngờ anh! Lâu nay anh luôn là người một nhà với gia đình mình!
Tôi hừ nhạt trong đầu, nhẹ giọng đáp:
– Được rồi, anh về nước từ bao giờ thế, anh ngồi đi em bảo cái Ngân pha nước cho anh!
– Thôi không cần, bây giờ anh muốn cùng em đến một nơi được không?
Tôi cau mày thắc mắc, trống ngực bắt đầu đập thình thình:
– Đi đâu vậy anh?
– Quê nhà lão Phong ở tỉnh T, chúng ta có thể dựa vào người nhà lão để tìm lão sau khi đã tìm được thân thế thật của lão! Dù có phải dùng biện pháp nào chúng ta cũng phải triệu tập lão về cho em đối chất! Đến nhà lão em sẽ tin anh!
– Em còn nhiều việc, anh đi một mình được không? Bao giờ anh lôi được lão về thì gọi cho em!
Mạnh Kiên vẫn tìm cách thuyết phục:
– Tỉnh T cách đây ba mươi cây, em đi cùng anh sẽ tốt hơn, gặp người nhà lão rồi em sẽ tin anh! Chưa biết bao giờ mới tìm được lão mà để em nghi ngờ anh cảm thấy rất khó chịu!
– Được rồi, em nghĩ chúng ta có thể nhờ cảnh sát tìm ra lão! Em sẽ gửi đơn tố cáo lần nữa đến công an tỉnh T, khi ấy công an sẽ giúp chúng ta tìm ra lão thôi!
– Không cần, lần trước anh đã nhờ luật sư giúp gia đình em tố cáo lão là đủ rồi. Cảnh sát cũng bó tay khi chúng ta không có đủ bằng chứng. Giờ chỉ có cách đến tận nơi… có thể phải đe dọa người nhà hắn mới được!