Chương 60
Con bé đặt cạch cốc trà nóng trước mặt tôi, cứng giọng:
– Chị, em tin chắc kẻ đứng sau là lão Duy đấy chị ạ. Cả lúc trước cũng là lão hại chúng ta luôn. Cách thức y như nhau! Lão có thù oán gì đó với chúng ta nên lúc trước mới lấy chị rồi ruồng bỏ chị chứ, giờ lại tiếp tục hành hạ chị! À… có khi lão bị gia đình ép lấy chị nên lão hận chị, hận cả nhà mình đấy!
– Em đừng phán đoán linh tinh! Anh Duy chẳng có lý do gì hại chúng ta hết! Nếu chúng ta đem số vải này may thành quần áo gửi đến Samba thì chính Trần Gia cũng bị liên lụy mà!
– Ôi dào ơi, lão sẽ có cách tẩy trắng ngay thôi! Bọn họ sẽ nói chúng ta cố ý đánh tráo để kiếm lời! Kẻ rơi vào bùn chỉ có chúng ta mà thôi!
Tôi lắc đầu không muốn tranh cãi với cô em gái có định kiến sâu sắc với Hoàng Duy thêm, mệt mỏi đưa tay bóp vầng trán nhức nhối.
– Để em hỏi anh Kiên xem anh ấy có cách nào bắt lão chịu khai ra không? Em là em chỉ tin anh Kiên!
Tôi mặc kệ con bé, chán nản tựa lưng vào ghế, thực lòng chẳng thể tập trung vào những kế hoạch quảng bá sản phẩm tôi đang tiến hành lúc này. Cứ nghĩ hợp đồng với Samba thế là êm xuôi, ai ngờ lại xảy ra chuyện. Nhóm quản lý kho đã kiểm tra xong, bọn họ gọi điện cho tôi:
– Cô Khánh Vân ạ…
– Anh Quang, tình hình thế nào rồi?
– Chúng tôi đã kiểm tra, toàn bộ lô hàng đợt một gồm một nghìn cây vải kaki tĩnh điện nhận từ Trần Gia sáng nay đều là loại vải kém chất lượng.
Khốn kiếp thật! Tôi chửi thề một tiếng, ngắt máy rồi lại chờ đợi một cuộc điện thoại từ Hoàng Duy, vậy mà anh vẫn bặt vô âm tín. Một hồi sau, chuông điện thoại của tôi reo vang, người gọi cho tôi là Mạnh Kiên. Anh quan tâm hỏi:
– Vân… anh nghe Ngân nói… lô vải từ Trần Gia là hàng kém chất lượng phải không em? Cách vải loang màu giống hệt của bọn Thái Phong ngày trước đúng không?
– Ừm… vâng anh ạ.
Tôi chán nản thừa nhận. Mạnh Kiên đanh giọng nói:
– Lâu nay anh vẫn cho người tìm kiếm bọn Thái Phong, đợt gần đây anh đã truy ra được chút manh mối. Anh có cảm giác Trần Hoàng Duy có liên quan tới bọn chúng… Cách đây không lâu anh đọc được mấy bài báo mạng viết về hợp tác của bọn họ… nhưng sau đó lại không tìm thấy đâu nữa.
– Anh Kiên… cái Ngân nó vô lý thì thôi đi, anh cũng nghi ngờ không bằng cớ như con bé sao?
– Ngân cũng có lý của nó chứ! Em đừng tin ai quá… Anh sẽ đốc thúc việc tìm kiếm người hơn nữa rồi sẽ thông báo lại cho em!
Quả thực đó cũng là những gì Mạnh Kiên có thể giúp tôi, anh không thể sang Trần Gia để điều tra được. Việc hàng hóa bên Trần Gia thế nào, đưa sang chúng tôi ra sao, chỉ Hoàng Duy có thể tìm ra sự thật khuất tất ở đây. Nhưng… nếu như anh không thể tìm ra thì… tôi còn có thể tin anh được không?
Đã năm giờ chiều mà Hoàng Duy chưa gọi lại, lòng sốt ruột như lửa đốt tôi thu dọn đồ vào túi xách. Bất ngờ, chuông điện thoại của tôi reo vang. “666” đang nhấp nháy khiến lòng hồi hộp vô cùng, tôi lập tức gạt nghe:
– Anh Duy… tình hình thế nào rồi?
– Nhóm người giao hàng sáng nay đã bỏ trốn. Từ chiều đến giờ tôi cho người tìm kiếm mà chưa ra. Em đừng lo, sẽ sớm có thông tin thôi.
Hoàng Duy trầm giọng. Lại là bỏ trốn? Người của anh gây chuyện rồi bỏ trốn suốt như vậy sao? Tay trợ lý? Cả bọn Thái Phong… bọn chúng bỏ trốn gây cho Phúc Tâm mười chết một sống, không có cách nào đòi lại cả tiền bạc lẫn danh dự, liệu bọn chúng… có liên quan đến anh không? Tôi lắc lắc đầu, đừng nghi ngờ vớ vẩn như vậy!
– Vâng… hi vọng Trần Gia sớm tìm ra thủ phạm.
Tôi nghẹn giọng đáp lại Hoàng Duy. Anh cứng giọng nói tiếp: .
– Số hàng kia, đích thân tôi sẽ đem đổi cho Phúc Tâm.
Tôi chẳng biết phải nói sao. Nếu như không có sự cố trưa nay, rõ ràng chúng tôi không thể biết được sự thật. Hàng bên anh đem đến quá tinh vi, mắt thường không thể nhìn ra được. Tinh vi đến mức này… có phải chỉ Trần Gia là đủ khả năng hay không? Giờ sự thật phơi bày, anh chỉ việc bù lại là xong, nghe cũng vô tội lắm đó!
– Vâng, cảm ơn việc làm đầy trách nhiệm của Trần Tổng.
Tôi mỉa mai đáp lời, trong lòng rối loạn vô cùng. Sống mũi bất giác cay xè, tôi mím môi ngăn dòng chất lỏng mặn đắng lăn dài. Tôi… đang nghi ngờ người chồng đầu ấp tay gối của mình hãm hại mình, còn điều gì đau đớn hơn đây? Nhưng rõ ràng… anh đâu phải là chồng tôi! Khẽ nhắm mắt lại tôi lắc đầu định ngắt máy. Sau vài giây im lặng, người bên kia nghẹn lại, âm giọng chua xót làm lòng tôi quặn thắt:
– Vân… em nghi ngờ tôi sao?
– Tôi nào dám. Trần Tổng xưa nay làm gì cũng chu đáo, tôi có bằng chứng gì mà dám nghi ngờ đây?
– Em nghe này, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ hãm hại em hay gia đình em, dù tôi từng hận em đi chăng nữa tôi cũng không làm như vậy!
– Chị, em tin chắc kẻ đứng sau là lão Duy đấy chị ạ. Cả lúc trước cũng là lão hại chúng ta luôn. Cách thức y như nhau! Lão có thù oán gì đó với chúng ta nên lúc trước mới lấy chị rồi ruồng bỏ chị chứ, giờ lại tiếp tục hành hạ chị! À… có khi lão bị gia đình ép lấy chị nên lão hận chị, hận cả nhà mình đấy!
– Em đừng phán đoán linh tinh! Anh Duy chẳng có lý do gì hại chúng ta hết! Nếu chúng ta đem số vải này may thành quần áo gửi đến Samba thì chính Trần Gia cũng bị liên lụy mà!
– Ôi dào ơi, lão sẽ có cách tẩy trắng ngay thôi! Bọn họ sẽ nói chúng ta cố ý đánh tráo để kiếm lời! Kẻ rơi vào bùn chỉ có chúng ta mà thôi!
Tôi lắc đầu không muốn tranh cãi với cô em gái có định kiến sâu sắc với Hoàng Duy thêm, mệt mỏi đưa tay bóp vầng trán nhức nhối.
– Để em hỏi anh Kiên xem anh ấy có cách nào bắt lão chịu khai ra không? Em là em chỉ tin anh Kiên!
Tôi mặc kệ con bé, chán nản tựa lưng vào ghế, thực lòng chẳng thể tập trung vào những kế hoạch quảng bá sản phẩm tôi đang tiến hành lúc này. Cứ nghĩ hợp đồng với Samba thế là êm xuôi, ai ngờ lại xảy ra chuyện. Nhóm quản lý kho đã kiểm tra xong, bọn họ gọi điện cho tôi:
– Cô Khánh Vân ạ…
– Anh Quang, tình hình thế nào rồi?
– Chúng tôi đã kiểm tra, toàn bộ lô hàng đợt một gồm một nghìn cây vải kaki tĩnh điện nhận từ Trần Gia sáng nay đều là loại vải kém chất lượng.
Khốn kiếp thật! Tôi chửi thề một tiếng, ngắt máy rồi lại chờ đợi một cuộc điện thoại từ Hoàng Duy, vậy mà anh vẫn bặt vô âm tín. Một hồi sau, chuông điện thoại của tôi reo vang, người gọi cho tôi là Mạnh Kiên. Anh quan tâm hỏi:
– Vân… anh nghe Ngân nói… lô vải từ Trần Gia là hàng kém chất lượng phải không em? Cách vải loang màu giống hệt của bọn Thái Phong ngày trước đúng không?
– Ừm… vâng anh ạ.
Tôi chán nản thừa nhận. Mạnh Kiên đanh giọng nói:
– Lâu nay anh vẫn cho người tìm kiếm bọn Thái Phong, đợt gần đây anh đã truy ra được chút manh mối. Anh có cảm giác Trần Hoàng Duy có liên quan tới bọn chúng… Cách đây không lâu anh đọc được mấy bài báo mạng viết về hợp tác của bọn họ… nhưng sau đó lại không tìm thấy đâu nữa.
– Anh Kiên… cái Ngân nó vô lý thì thôi đi, anh cũng nghi ngờ không bằng cớ như con bé sao?
– Ngân cũng có lý của nó chứ! Em đừng tin ai quá… Anh sẽ đốc thúc việc tìm kiếm người hơn nữa rồi sẽ thông báo lại cho em!
Quả thực đó cũng là những gì Mạnh Kiên có thể giúp tôi, anh không thể sang Trần Gia để điều tra được. Việc hàng hóa bên Trần Gia thế nào, đưa sang chúng tôi ra sao, chỉ Hoàng Duy có thể tìm ra sự thật khuất tất ở đây. Nhưng… nếu như anh không thể tìm ra thì… tôi còn có thể tin anh được không?
Đã năm giờ chiều mà Hoàng Duy chưa gọi lại, lòng sốt ruột như lửa đốt tôi thu dọn đồ vào túi xách. Bất ngờ, chuông điện thoại của tôi reo vang. “666” đang nhấp nháy khiến lòng hồi hộp vô cùng, tôi lập tức gạt nghe:
– Anh Duy… tình hình thế nào rồi?
– Nhóm người giao hàng sáng nay đã bỏ trốn. Từ chiều đến giờ tôi cho người tìm kiếm mà chưa ra. Em đừng lo, sẽ sớm có thông tin thôi.
Hoàng Duy trầm giọng. Lại là bỏ trốn? Người của anh gây chuyện rồi bỏ trốn suốt như vậy sao? Tay trợ lý? Cả bọn Thái Phong… bọn chúng bỏ trốn gây cho Phúc Tâm mười chết một sống, không có cách nào đòi lại cả tiền bạc lẫn danh dự, liệu bọn chúng… có liên quan đến anh không? Tôi lắc lắc đầu, đừng nghi ngờ vớ vẩn như vậy!
– Vâng… hi vọng Trần Gia sớm tìm ra thủ phạm.
Tôi nghẹn giọng đáp lại Hoàng Duy. Anh cứng giọng nói tiếp: .
– Số hàng kia, đích thân tôi sẽ đem đổi cho Phúc Tâm.
Tôi chẳng biết phải nói sao. Nếu như không có sự cố trưa nay, rõ ràng chúng tôi không thể biết được sự thật. Hàng bên anh đem đến quá tinh vi, mắt thường không thể nhìn ra được. Tinh vi đến mức này… có phải chỉ Trần Gia là đủ khả năng hay không? Giờ sự thật phơi bày, anh chỉ việc bù lại là xong, nghe cũng vô tội lắm đó!
– Vâng, cảm ơn việc làm đầy trách nhiệm của Trần Tổng.
Tôi mỉa mai đáp lời, trong lòng rối loạn vô cùng. Sống mũi bất giác cay xè, tôi mím môi ngăn dòng chất lỏng mặn đắng lăn dài. Tôi… đang nghi ngờ người chồng đầu ấp tay gối của mình hãm hại mình, còn điều gì đau đớn hơn đây? Nhưng rõ ràng… anh đâu phải là chồng tôi! Khẽ nhắm mắt lại tôi lắc đầu định ngắt máy. Sau vài giây im lặng, người bên kia nghẹn lại, âm giọng chua xót làm lòng tôi quặn thắt:
– Vân… em nghi ngờ tôi sao?
– Tôi nào dám. Trần Tổng xưa nay làm gì cũng chu đáo, tôi có bằng chứng gì mà dám nghi ngờ đây?
– Em nghe này, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ hãm hại em hay gia đình em, dù tôi từng hận em đi chăng nữa tôi cũng không làm như vậy!