Chương 52
Cong cong khóe miệng đểu giả Hoàng Duy giơ hai tay lên đầu hàng, ngoan ngoãn quay đầu không nhìn.
– Anh mà quay đầu lại là chết với tôi!
Tôi vừa dọa dẫm vừa với lấy quần áo vung vãi quanh giường mặc lại. Chiếc áo len này bị rách toạc một bên ngực, giờ mặc vào cũng hở hết, bực thật đó. Nghĩ rồi tôi liền lấy áo vest đen của anh choàng thêm vào người, rộng rãi thế này xem ra cũng giúp tôi kín đáo đúng lúc. Hương thơm trên áo vest… mùi hương của riêng anh thấm đẫm vào từng dây thần kinh khứu giác… quả thực dễ chịu vô cùng, cũng làm trái tim tôi loạn nhịp. Tôi rùng mình lắc đầu, lạnh giọng:
– Anh cũng mặc lại đồ đi!
Hoàng Duy quân tử quay đầu lại, nhìn điệu bộ của tôi lúc này anh nhún vai cười phì một tiếng, gật đầu mặc lại đồ. Để tôi mặc áo vest của anh, anh còn quan tâm hỏi nhỏ vào tai tôi:
– Chân còn đi được chứ?
Chân tôi… Cảm giác xấu hổ cùng ấm ức khiến tôi vô thức lại cắn răng vào môi. Người kia… lập tức đưa ngón tay lên môi tôi ngăn lại. Anh… cứ thích làm trái tim tôi mềm nhũn là sao? Tôi tức giận cắn vào tay anh cho hả, anh vẫn chịu để yên, tự nhiên tôi lại không nỡ, cuối cùng dừng lại, chỉ để trên mấy ngón tay thon dài hồng hào một vết hằn.
– Nhờ phúc của anh mà giờ tôi đau muốn chết đây!
– Hay để tôi bế em như hôm qua… hơi nặng một chút nhưng tôi rất khỏe, yên tâm!
Trần Hoàng Duy… Anh không chọc tôi tức điên lên chắc anh không hít nổi không khí hả? Tôi lừ mắt nhìn anh, bực bội bước vào toilet. Có tiếng cười phía sau, dù không nhìn tôi cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt thắng lợi của anh. Thực ra, tức anh chỉ là một phần, tôi còn đang giận chính bản thân mình. Tôi đang vui, trái tim tôi cứ đập rộn ràng mà lý trí không sao kiểm soát. Tôi được anh cứu trong lúc nguy nan nhất, lúc tôi cần anh nhất – giây phút tuyệt vọng tưởng chừng chìm xuống đáy sâu anh đã đến, cùng tôi hòa nhịp những mê loạn cuồng dại mà khi còn ý thức tôi có chết cũng không bao giờ làm, nhưng một khi vứt bỏ lý trí để buông thả… cảm giác ngọt ngào cứ dâng đầy trên từng tấc da thịt anh chạm đến. Tôi điên, tôi biết mình vừa điên rồ vừa ngu dại nhưng tôi bất lực trước cảm xúc của bản thân mình!
Lấy lại căn cước thanh toán phòng đêm qua, Hoàng Duy cùng tôi bước ra ngoài, mở cửa bước vào chiếc xe hơi đen sang trọng có Thiện đang ngồi ghế lái. Đêm qua cậu ta đưa hai chúng tôi đến khách sạn này rồi rời đi, sáng nay anh đã gọi cậu ta đến chờ bên dưới. Ánh mắt không che giấu nụ cười trêu chọc của cậu ta chiếu về tôi làm tôi muốn chui xuống gầm xe, bực bội lừ cậu ta một cái, bàn tay vô thức kéo lại áo vest của Hoàng Duy trên người. Người gây chuyện đáng giận ngồi cùng tôi ở ghế sau, hai mắt anh nhắm hờ, lưng vào tựa thành ghế da mệt mỏi. Chẳng lẽ đêm qua… anh mất sức với tôi lắm sao? Hai má nóng ran tôi vội quay ra cửa kính, không muốn bị đôi mắt sắc bén của anh thình lình bắt gọn.
– Anh Duy, đầu anh…
– Đến bệnh viện, đừng nhiều lời!
Tôi ngỡ ngàng, cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng tôi quay lại nhìn Hoàng Duy. Đầu anh gặp vấn đề gì sao? Thái độ của anh… đâu thể hiện anh gặp vấn đề gì?
Cứ yên lặng tôi không sao chịu được, cuối cùng quyết định lên tiếng:
– Thiện… cậu nói rõ cho tôi nghe, đầu anh Duy bị sao?
Đáy mắt trước tôi vừa u tối lại len lỏi ánh sáng trong đó, anh không kịp ngăn Thiện đáp lời:
– Chị dâu, tối qua lúc em đưa anh Duy cùng chị rời khỏi khu nhà hoang đó, trên xe em mới phát hiện đầu anh ấy chảy máu. Bọn chó kia đã đập vào đầu anh ấy!
Hoàng Duy… cảm giác xót xa dâng lên làm tôi nghèn nghẹn, vô thức vươn tay định chạm vào đầu anh xem xét nhưng bị anh dùng tay giữ lại.
– Tôi không sao.
Con người này… có nhất thiết phải tỏ ra cứng cỏi thế không? Cũng đừng sống bằng thân dưới như thế chứ, để tôi cùng anh vào bệnh viện ngay lúc đó thì anh chết à? Tôi chua xót, sống mũi cay xè, tự nhiên nước mắt lại lăn dài trước vệt đen còn dính dớp trên trán anh mà lúc này tôi mới nhìn ra.
– Anh… có cần ngốc thế không hả?
Tôi gạt nước mắt, chẳng hiểu sao lại giận anh. Tôi giận anh không lo cho bản thân, lỡ như đầu óc anh có vấn đề gì… thì bao người ở Trần Gia phải làm sao hả? Có phải nguyên nhân lo lắng của tôi là vậy không… Tôi cũng không biết nữa, chỉ mặc kệ anh, quay đi.
Bàn tay ấm áp chợt kéo eo tôi, siết chặt tôi vào cơ thể đàn ông rắn chắc thân thuộc, anh mơn man tai tôi thì thầm:
– Lo cho tôi sao?
– Ai… ai thèm lo cho anh?
– Vậy sao lại khóc?
– Tự nhiên thích khóc thì khóc.
– Hay sợ thành gái góa?
– Được thế càng mừng.
Sau tiếng phì cười nhè nhẹ, vòng tay thêm siết chặt, âm giọng anh tiếp tục phảng bên tai tôi:
– Cũng đau… nhưng nơi đó chịu không nổi.
– Anh mà quay đầu lại là chết với tôi!
Tôi vừa dọa dẫm vừa với lấy quần áo vung vãi quanh giường mặc lại. Chiếc áo len này bị rách toạc một bên ngực, giờ mặc vào cũng hở hết, bực thật đó. Nghĩ rồi tôi liền lấy áo vest đen của anh choàng thêm vào người, rộng rãi thế này xem ra cũng giúp tôi kín đáo đúng lúc. Hương thơm trên áo vest… mùi hương của riêng anh thấm đẫm vào từng dây thần kinh khứu giác… quả thực dễ chịu vô cùng, cũng làm trái tim tôi loạn nhịp. Tôi rùng mình lắc đầu, lạnh giọng:
– Anh cũng mặc lại đồ đi!
Hoàng Duy quân tử quay đầu lại, nhìn điệu bộ của tôi lúc này anh nhún vai cười phì một tiếng, gật đầu mặc lại đồ. Để tôi mặc áo vest của anh, anh còn quan tâm hỏi nhỏ vào tai tôi:
– Chân còn đi được chứ?
Chân tôi… Cảm giác xấu hổ cùng ấm ức khiến tôi vô thức lại cắn răng vào môi. Người kia… lập tức đưa ngón tay lên môi tôi ngăn lại. Anh… cứ thích làm trái tim tôi mềm nhũn là sao? Tôi tức giận cắn vào tay anh cho hả, anh vẫn chịu để yên, tự nhiên tôi lại không nỡ, cuối cùng dừng lại, chỉ để trên mấy ngón tay thon dài hồng hào một vết hằn.
– Nhờ phúc của anh mà giờ tôi đau muốn chết đây!
– Hay để tôi bế em như hôm qua… hơi nặng một chút nhưng tôi rất khỏe, yên tâm!
Trần Hoàng Duy… Anh không chọc tôi tức điên lên chắc anh không hít nổi không khí hả? Tôi lừ mắt nhìn anh, bực bội bước vào toilet. Có tiếng cười phía sau, dù không nhìn tôi cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt thắng lợi của anh. Thực ra, tức anh chỉ là một phần, tôi còn đang giận chính bản thân mình. Tôi đang vui, trái tim tôi cứ đập rộn ràng mà lý trí không sao kiểm soát. Tôi được anh cứu trong lúc nguy nan nhất, lúc tôi cần anh nhất – giây phút tuyệt vọng tưởng chừng chìm xuống đáy sâu anh đã đến, cùng tôi hòa nhịp những mê loạn cuồng dại mà khi còn ý thức tôi có chết cũng không bao giờ làm, nhưng một khi vứt bỏ lý trí để buông thả… cảm giác ngọt ngào cứ dâng đầy trên từng tấc da thịt anh chạm đến. Tôi điên, tôi biết mình vừa điên rồ vừa ngu dại nhưng tôi bất lực trước cảm xúc của bản thân mình!
Lấy lại căn cước thanh toán phòng đêm qua, Hoàng Duy cùng tôi bước ra ngoài, mở cửa bước vào chiếc xe hơi đen sang trọng có Thiện đang ngồi ghế lái. Đêm qua cậu ta đưa hai chúng tôi đến khách sạn này rồi rời đi, sáng nay anh đã gọi cậu ta đến chờ bên dưới. Ánh mắt không che giấu nụ cười trêu chọc của cậu ta chiếu về tôi làm tôi muốn chui xuống gầm xe, bực bội lừ cậu ta một cái, bàn tay vô thức kéo lại áo vest của Hoàng Duy trên người. Người gây chuyện đáng giận ngồi cùng tôi ở ghế sau, hai mắt anh nhắm hờ, lưng vào tựa thành ghế da mệt mỏi. Chẳng lẽ đêm qua… anh mất sức với tôi lắm sao? Hai má nóng ran tôi vội quay ra cửa kính, không muốn bị đôi mắt sắc bén của anh thình lình bắt gọn.
– Anh Duy, đầu anh…
– Đến bệnh viện, đừng nhiều lời!
Tôi ngỡ ngàng, cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng tôi quay lại nhìn Hoàng Duy. Đầu anh gặp vấn đề gì sao? Thái độ của anh… đâu thể hiện anh gặp vấn đề gì?
Cứ yên lặng tôi không sao chịu được, cuối cùng quyết định lên tiếng:
– Thiện… cậu nói rõ cho tôi nghe, đầu anh Duy bị sao?
Đáy mắt trước tôi vừa u tối lại len lỏi ánh sáng trong đó, anh không kịp ngăn Thiện đáp lời:
– Chị dâu, tối qua lúc em đưa anh Duy cùng chị rời khỏi khu nhà hoang đó, trên xe em mới phát hiện đầu anh ấy chảy máu. Bọn chó kia đã đập vào đầu anh ấy!
Hoàng Duy… cảm giác xót xa dâng lên làm tôi nghèn nghẹn, vô thức vươn tay định chạm vào đầu anh xem xét nhưng bị anh dùng tay giữ lại.
– Tôi không sao.
Con người này… có nhất thiết phải tỏ ra cứng cỏi thế không? Cũng đừng sống bằng thân dưới như thế chứ, để tôi cùng anh vào bệnh viện ngay lúc đó thì anh chết à? Tôi chua xót, sống mũi cay xè, tự nhiên nước mắt lại lăn dài trước vệt đen còn dính dớp trên trán anh mà lúc này tôi mới nhìn ra.
– Anh… có cần ngốc thế không hả?
Tôi gạt nước mắt, chẳng hiểu sao lại giận anh. Tôi giận anh không lo cho bản thân, lỡ như đầu óc anh có vấn đề gì… thì bao người ở Trần Gia phải làm sao hả? Có phải nguyên nhân lo lắng của tôi là vậy không… Tôi cũng không biết nữa, chỉ mặc kệ anh, quay đi.
Bàn tay ấm áp chợt kéo eo tôi, siết chặt tôi vào cơ thể đàn ông rắn chắc thân thuộc, anh mơn man tai tôi thì thầm:
– Lo cho tôi sao?
– Ai… ai thèm lo cho anh?
– Vậy sao lại khóc?
– Tự nhiên thích khóc thì khóc.
– Hay sợ thành gái góa?
– Được thế càng mừng.
Sau tiếng phì cười nhè nhẹ, vòng tay thêm siết chặt, âm giọng anh tiếp tục phảng bên tai tôi:
– Cũng đau… nhưng nơi đó chịu không nổi.