Chương 45
Mạnh Kiên nghe vậy, đáy mắt anh chau lại, dường như anh tức giận Hoàng Duy vô cùng. Tôi chẳng biết phải nghĩ sao, chỉ thở dài một hơi thườn thượt. Người gọi là “chồng” đáng sợ như vậy, mưu mô thủ đoạn đầy mình như vậy… có muốn nghĩ tốt cho anh cũng khó.
Buổi chiều, Samba có cuộc gọi đến Phúc Tâm. Khánh Ngân nghe điện, một hồi con bé gõ cửa thông báo cho tôi:
– Chị Vân ơi, bên Samba hẹn sáng mai sẽ ký kết hợp đồng ba bên đấy. Ba bên là ba bên nào vậy chị?
– Vậy à Ngân? Ba bên là Phúc Tâm, Samba và… Trần Gia.
Khánh Ngân tròn xoe mắt, ngay sau đó đôi mắt chau lại con bé hừ một tiếng:
– Lại dính mũi vào, chẳng biết ý đồ gì nhưng chắc không tốt lành gì đâu chị ạ! Hay thôi mình bỏ qua hợp đồng này đi chị!
Tôi lắc đầu nói:
– Hợp đồng này lớn, chúng ta theo đuổi bao lâu nay, giờ có được cũng là nhờ Trần Gia. Chúng ta đâu sản xuất được vải, đằng nào cũng phải mua, Trần Gia muốn cung cấp cho Samba thì đó là chuyện của họ thôi.
– Vậy mai em chẳng đi đâu, em ghét cái mặt lão Duy lắm!
Tôi phì cười trước vẻ mặt nhăn nhó hắc xì dầu của Khánh Ngân, gật đầu:
– Ừ, chị vẫn định bảo anh Tuấn đi cùng. Anh ấy đi với chị mấy buổi cũng quen rồi.
– Vâng… mà lần này ký được mình có làm cùng với bên Hoàng Kim không ạ?
– Chị cũng định bảo anh Kiên làm cùng, thời gian hợp đồng khá gấp rút.
Chín giờ sáng hôm sau, tôi cùng Minh Tuấn đến phòng họp của công ty Samba. Hoàng Duy đã ngồi yên vị ở vị trí “Tổng giám đốc Trần Gia”, thái độ hoàn toàn lạnh lùng trước tôi. Ngồi cạnh anh là một trợ lý nam trẻ tuổi, thấy chúng tôi đến cậu ta đứng dậy lịch sự tỏ vẻ tiếp đón.
Tôi cố gắng trấn tĩnh những suy nghĩ rối ren trong đầu, ngồi xuống đối diện Hoàng Duy theo sắp xếp, đọc kỹ bản hợp đồng ba bên mà người của tổng công ty Trần Gia soạn thảo. Thực sự tôi cũng khá bất ngờ khi Trần Gia là người soạn ra loại hợp đồng ba bên này, nhưng dù sao mọi chuyện cũng không có gì khác. Chúng tôi vẫn sẽ nhận được những gì xứng đáng với công sức bỏ ra, những chuyện khác tôi không quan tâm.
Công ty Samba là khách hàng, là kẻ chi tiền nên thái độ của bọn họ có chút trịch thượng đối với chúng tôi, còn đối với Trần Gia, dường như bọn họ tỏ thái độ cung kính hơn trước một tổng công ty lớn. Ông An ngồi ở vị trí chủ tọa, cười ha hả trước bản hợp đồng trên tay, nhướng mày nói:
– Anh Duy cẩn thận quá, hợp đồng này cứ giao cho chúng tôi chuẩn bị cũng được mà.
– Khách hàng là thượng đế, không phải vậy sao ông An?
Ông An vui vẻ gật đầu, liếc đến chúng tôi ông ta nhếch nhẹ khóe miệng hỏi:
– Không biết cô Khánh Vân có đồng ý với bản hợp đồng này không? Tôi thấy rất có lợi cho các vị khi Trần Gia tham gia đấy!
Nhác qua thái độ kẻ cả đó thôi tôi đã muốn ném tập hợp đồng vào mặt ông ta rồi, có điều nghĩ đến những khuôn mặt rạng ngời đang chờ đợi ở Phúc Tâm tôi đành nín nhịn, nhìn cả ông ta cùng Hoàng Duy mà đáp:
– Ông nói đúng, chúng tôi may mắn có Trần Gia giúp sức. Tôi đã xem hợp đồng. Theo như hợp đồng, Trần Gia sẽ trực tiếp cung cấp vải cho chúng tôi, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian nhân lực hơn, tôi cũng đồng ý như vậy.
Mười nghìn bộ quần áo lao động không phải là con số nhỏ, nếu không muốn nói là rất lớn, nếu Trần Gia làm hợp đồng riêng với Samba mà không có mặt Phúc Tâm, việc vận chuyển vải sẽ phải chia làm hai lần. Xem ra tính toán này là hợp lý. Nếu Trần Gia trực tiếp đề nghị cung cấp vải ngay từ ban đầu cho Phúc Tâm thì tôi sẽ từ chối. Hoàng Duy hiểu điều này nên đây là cách tốt nhất để một mũi tên trúng nhiều con chim.
Ánh mắt Hoàng Duy nhìn tôi nửa lạnh lùng nửa lại hài lòng, quả thực khiến trái tim tôi rung lên không sao kiềm chế. Nghe tôi nói xong, anh gật đầu lên tiếng:
– Nếu cô Khánh Vân đã vừa ý thì mời cô ký vào hợp đồng.
Nghe vậy, ông An liền cười nhẹ giải thích:
– Hôm nay chúng tôi mới được xem hợp đồng này, chúng tôi cần bàn bạc thêm một chút. Như vậy có được không?
Hoàng Duy nheo nheo đôi mắt, dường như anh che giấu vẻ bực bội trước thái độ nhùng nhằng này của ông ta. Tuy nhiên anh vẫn nhớ quy tắc mà anh đã nói, “khách hàng là thượng đế”, thế nên anh nhún nhẹ vai đáp:
– Tất nhiên là được, ông biết chúng tôi cần ông mà. Các ông cứ xem xét, cần chỉnh sửa gì thì báo cho chúng tôi được biết.
Buổi chiều, Samba có cuộc gọi đến Phúc Tâm. Khánh Ngân nghe điện, một hồi con bé gõ cửa thông báo cho tôi:
– Chị Vân ơi, bên Samba hẹn sáng mai sẽ ký kết hợp đồng ba bên đấy. Ba bên là ba bên nào vậy chị?
– Vậy à Ngân? Ba bên là Phúc Tâm, Samba và… Trần Gia.
Khánh Ngân tròn xoe mắt, ngay sau đó đôi mắt chau lại con bé hừ một tiếng:
– Lại dính mũi vào, chẳng biết ý đồ gì nhưng chắc không tốt lành gì đâu chị ạ! Hay thôi mình bỏ qua hợp đồng này đi chị!
Tôi lắc đầu nói:
– Hợp đồng này lớn, chúng ta theo đuổi bao lâu nay, giờ có được cũng là nhờ Trần Gia. Chúng ta đâu sản xuất được vải, đằng nào cũng phải mua, Trần Gia muốn cung cấp cho Samba thì đó là chuyện của họ thôi.
– Vậy mai em chẳng đi đâu, em ghét cái mặt lão Duy lắm!
Tôi phì cười trước vẻ mặt nhăn nhó hắc xì dầu của Khánh Ngân, gật đầu:
– Ừ, chị vẫn định bảo anh Tuấn đi cùng. Anh ấy đi với chị mấy buổi cũng quen rồi.
– Vâng… mà lần này ký được mình có làm cùng với bên Hoàng Kim không ạ?
– Chị cũng định bảo anh Kiên làm cùng, thời gian hợp đồng khá gấp rút.
Chín giờ sáng hôm sau, tôi cùng Minh Tuấn đến phòng họp của công ty Samba. Hoàng Duy đã ngồi yên vị ở vị trí “Tổng giám đốc Trần Gia”, thái độ hoàn toàn lạnh lùng trước tôi. Ngồi cạnh anh là một trợ lý nam trẻ tuổi, thấy chúng tôi đến cậu ta đứng dậy lịch sự tỏ vẻ tiếp đón.
Tôi cố gắng trấn tĩnh những suy nghĩ rối ren trong đầu, ngồi xuống đối diện Hoàng Duy theo sắp xếp, đọc kỹ bản hợp đồng ba bên mà người của tổng công ty Trần Gia soạn thảo. Thực sự tôi cũng khá bất ngờ khi Trần Gia là người soạn ra loại hợp đồng ba bên này, nhưng dù sao mọi chuyện cũng không có gì khác. Chúng tôi vẫn sẽ nhận được những gì xứng đáng với công sức bỏ ra, những chuyện khác tôi không quan tâm.
Công ty Samba là khách hàng, là kẻ chi tiền nên thái độ của bọn họ có chút trịch thượng đối với chúng tôi, còn đối với Trần Gia, dường như bọn họ tỏ thái độ cung kính hơn trước một tổng công ty lớn. Ông An ngồi ở vị trí chủ tọa, cười ha hả trước bản hợp đồng trên tay, nhướng mày nói:
– Anh Duy cẩn thận quá, hợp đồng này cứ giao cho chúng tôi chuẩn bị cũng được mà.
– Khách hàng là thượng đế, không phải vậy sao ông An?
Ông An vui vẻ gật đầu, liếc đến chúng tôi ông ta nhếch nhẹ khóe miệng hỏi:
– Không biết cô Khánh Vân có đồng ý với bản hợp đồng này không? Tôi thấy rất có lợi cho các vị khi Trần Gia tham gia đấy!
Nhác qua thái độ kẻ cả đó thôi tôi đã muốn ném tập hợp đồng vào mặt ông ta rồi, có điều nghĩ đến những khuôn mặt rạng ngời đang chờ đợi ở Phúc Tâm tôi đành nín nhịn, nhìn cả ông ta cùng Hoàng Duy mà đáp:
– Ông nói đúng, chúng tôi may mắn có Trần Gia giúp sức. Tôi đã xem hợp đồng. Theo như hợp đồng, Trần Gia sẽ trực tiếp cung cấp vải cho chúng tôi, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian nhân lực hơn, tôi cũng đồng ý như vậy.
Mười nghìn bộ quần áo lao động không phải là con số nhỏ, nếu không muốn nói là rất lớn, nếu Trần Gia làm hợp đồng riêng với Samba mà không có mặt Phúc Tâm, việc vận chuyển vải sẽ phải chia làm hai lần. Xem ra tính toán này là hợp lý. Nếu Trần Gia trực tiếp đề nghị cung cấp vải ngay từ ban đầu cho Phúc Tâm thì tôi sẽ từ chối. Hoàng Duy hiểu điều này nên đây là cách tốt nhất để một mũi tên trúng nhiều con chim.
Ánh mắt Hoàng Duy nhìn tôi nửa lạnh lùng nửa lại hài lòng, quả thực khiến trái tim tôi rung lên không sao kiềm chế. Nghe tôi nói xong, anh gật đầu lên tiếng:
– Nếu cô Khánh Vân đã vừa ý thì mời cô ký vào hợp đồng.
Nghe vậy, ông An liền cười nhẹ giải thích:
– Hôm nay chúng tôi mới được xem hợp đồng này, chúng tôi cần bàn bạc thêm một chút. Như vậy có được không?
Hoàng Duy nheo nheo đôi mắt, dường như anh che giấu vẻ bực bội trước thái độ nhùng nhằng này của ông ta. Tuy nhiên anh vẫn nhớ quy tắc mà anh đã nói, “khách hàng là thượng đế”, thế nên anh nhún nhẹ vai đáp:
– Tất nhiên là được, ông biết chúng tôi cần ông mà. Các ông cứ xem xét, cần chỉnh sửa gì thì báo cho chúng tôi được biết.