Chương 44
Hoàng Duy bực bội hừ một tiếng, cảm thấy không thể giữ tôi lại anh đành chịu mở cửa, mặc tôi bước khỏi phòng. Anh là người đưa tôi đến đây, giờ anh không đưa tôi về, trong lòng tôi không khỏi ấm ức nhưng ít nhất tôi cũng được tự do.
Dưới nhà chẳng còn ai, mọi người đều về phòng của mình, có điều nhìn về cánh cửa đồng kín mít tôi mím môi chưa biết xử lý ra sao.
– Cô Khánh Vân, cậu Duy bảo tôi đưa cô về.
Tôi quay ra, thấy một thanh niên to cao mặc âu phục đen có vẻ như vệ sĩ của gia đình anh nói bên tai tôi. Gật đầu tôi nhẹ giọng đáp:
– Cảm ơn anh.
Hoàng Duy vẫn không bỏ mặc tôi trong lúc tôi và anh không thể tìm được tiếng nói chung. Khẽ lắc đầu tôi nhìn lên khung cửa sổ tầng ba còn sáng đèn, lòng rối như canh hẹ thở hắt một hơi bước vào trong chiếc xe hơi đen bóng. Người vệ sĩ đưa tôi trở lại chung cư An Bình. Nằm lặng một mình, bao suy nghĩ khiến tôi trằn trọc mãi chẳng thể vào giấc.
Tối nay Hoàng Duy giải thích cho tôi nguyên nhân tại sao anh dứt khoát vứt bỏ tôi trong cuộc hôn nhân đầu. Thực ra… ban đầu nghe những gì anh nói tôi vô cùng choáng váng, cũng tin tưởng ở anh mà hạnh phúc trước lời yêu anh nói với tôi. Vậy mà nghe đến những gì anh giải thích về cô ta, tôi lại tức đến điên lên khi anh phủ nhận những gì em gái tôi nhìn thấy! Anh nghĩ tôi là trẻ con hay sao mà gạt bỏ đi là xong? Em tôi làm sao có thể bịa chuyện được, người bịa chuyện chỉ có thể là anh mà thôi! Anh là con người chu toàn, đã bịa chuyện hẳn là đáng tin vô cùng, tôi vốn đã hiểu quá rõ điều này kia mà, nếu như không có mắt thấy tai nghe của em gái tôi chắc hẳn tôi đã tin anh sái cổ rồi. Tiếc cho anh người làm trời thấy, anh muốn bịa chuyện cũng không dễ đâu!
Biết là vậy nhưng trái tim tôi vẫn đang đập loạn những nhịp đập hạnh phúc mà lý trí không sao ngăn nổi. Lời yêu của anh ngọt đến thấu tim nhưng… liệu có bao nhiêu phần là sự thật? Dù chỉ một phần trăm thôi tôi cũng sẵn sàng bước qua chín chín phần trăm còn lại để tiến về anh, tiếc rằng tôi lại chẳng dám tin dù chỉ một phần trăm ít ỏi.
Đêm khó ngủ trôi qua, hai mắt như gấu mèo tôi gặp Khánh Ngân. Con bé cũng vừa mới đến, nhìn tôi phờ phạc nó quan tâm hỏi ngay:
– Nhìn chị mệt lắm ấy! Có phải ốm lại không chị?
– Chị không sao…
Nhớ đến chuyện tối qua, lòng không muốn nhưng tôi cũng có chút dè chừng với Khánh Ngân, dù chỉ nghĩ đến việc em gái tôi bịa chuyện chia rẽ tôi và anh đã khiến lòng tôi đau thắt. Tôi nói nhỏ với con bé:
– Em vào trong phòng chị em mình nói chuyện một chút!
Con bé hướng đôi mắt tò mò nhìn tôi, gật khẽ nói:
– Vâng, chị chờ em pha cho chị tách cà phê rồi em đem vào đã nhé!
– Không cần đâu, vào luôn đi.
Khánh Ngân có chút e dè bước theo tôi vào trong phòng. Tôi đặt túi xách xuống ghế, bảo con bé:
– Ngồi đây chị nói chuyện.
Con bé vâng dạ ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh tôi. Hít một hơi tôi chất vấn nó:
– Chuyện em nói chính mắt em trông thấy anh Duy ôm gái dưới chung cư, rồi chuyện Kiều Lan quấn khăn tắm trong nhà anh ấy là thế nào? Anh ấy bảo không có đấy!
Khánh Ngân sững sờ, hai mắt rưng rưng đỏ ửng lên, vừa tức giận vừa run rẩy nói: . Xi? hãy đọc ?ruyệ? ?ại + T? uMT?U??N.V? +
– Chị… chị không tin em, chị nghĩ em bịa chuyện sao? Con người lão ta có ra gì đâu mà chị lại tin lão… hức hức… Em bịa chuyện để làm gì chứ? Chị đau lòng em cũng đau mà… Chị và anh ta hạnh phúc bên nhau nhà mình cũng được hưởng phúc từ Trần Gia… em mong anh ta tốt còn chẳng được!
Con bé vừa nói vừa gạt nước mắt, quả thực tôi rối như tơ vò, cuối cùng lại lạnh giọng:
– Được rồi, coi như chị chưa nói gì hết, em về làm việc đi!
Khánh Ngân bặm môi gật đầu, có vẻ như con bé còn ấm ức lắm nhưng cũng đành chịu. Từ bé Khánh Ngân đã một dạ hai thưa với tôi rất ngoan, luôn nhận thức rõ vị trí em gái mà nghe theo tôi mọi chuyện. Trước hai người này tôi quả thực chẳng biết tin ai không tin ai, nhưng nói gì thì nói kẻ đáng ngờ luôn là Trần Hoàng Duy.
Trưa hôm ấy Mạnh Kiên sang công ty, Khánh Ngân nhất định kéo tôi đi ăn trưa cùng anh. Anh nhớ chuyện chiều qua nên hỏi thẳng:
– Vân, chuyện hôm qua… anh vẫn muốn nghe em giải thích. Em và Trần Hoàng Duy đã về với nhau à?
Tôi chán nản lắc đầu nói:
– Chuyện chẳng có gì đâu, em và anh ta làm sao có thể ở với nhau được!
Khánh Ngân sắp đũa đưa cho tôi và Mạnh Kiên. Trưa nay con bé thích ăn bún chả nên cả ba rẽ vào một quán khá nổi tiếng gần Phúc Tâm. Nghe mẩu đối thoại con bé dỗi dằn nói:
– Chị Vân còn nghi oan cho em chứ, trong khi con người cáo già như lão Duy ai chẳng biết! Em nghe nói lão lại vừa trúng thầu hợp đồng lớn lắm với bên châu Âu, mưu ma chước quỷ ai mà bằng được lão!
Dưới nhà chẳng còn ai, mọi người đều về phòng của mình, có điều nhìn về cánh cửa đồng kín mít tôi mím môi chưa biết xử lý ra sao.
– Cô Khánh Vân, cậu Duy bảo tôi đưa cô về.
Tôi quay ra, thấy một thanh niên to cao mặc âu phục đen có vẻ như vệ sĩ của gia đình anh nói bên tai tôi. Gật đầu tôi nhẹ giọng đáp:
– Cảm ơn anh.
Hoàng Duy vẫn không bỏ mặc tôi trong lúc tôi và anh không thể tìm được tiếng nói chung. Khẽ lắc đầu tôi nhìn lên khung cửa sổ tầng ba còn sáng đèn, lòng rối như canh hẹ thở hắt một hơi bước vào trong chiếc xe hơi đen bóng. Người vệ sĩ đưa tôi trở lại chung cư An Bình. Nằm lặng một mình, bao suy nghĩ khiến tôi trằn trọc mãi chẳng thể vào giấc.
Tối nay Hoàng Duy giải thích cho tôi nguyên nhân tại sao anh dứt khoát vứt bỏ tôi trong cuộc hôn nhân đầu. Thực ra… ban đầu nghe những gì anh nói tôi vô cùng choáng váng, cũng tin tưởng ở anh mà hạnh phúc trước lời yêu anh nói với tôi. Vậy mà nghe đến những gì anh giải thích về cô ta, tôi lại tức đến điên lên khi anh phủ nhận những gì em gái tôi nhìn thấy! Anh nghĩ tôi là trẻ con hay sao mà gạt bỏ đi là xong? Em tôi làm sao có thể bịa chuyện được, người bịa chuyện chỉ có thể là anh mà thôi! Anh là con người chu toàn, đã bịa chuyện hẳn là đáng tin vô cùng, tôi vốn đã hiểu quá rõ điều này kia mà, nếu như không có mắt thấy tai nghe của em gái tôi chắc hẳn tôi đã tin anh sái cổ rồi. Tiếc cho anh người làm trời thấy, anh muốn bịa chuyện cũng không dễ đâu!
Biết là vậy nhưng trái tim tôi vẫn đang đập loạn những nhịp đập hạnh phúc mà lý trí không sao ngăn nổi. Lời yêu của anh ngọt đến thấu tim nhưng… liệu có bao nhiêu phần là sự thật? Dù chỉ một phần trăm thôi tôi cũng sẵn sàng bước qua chín chín phần trăm còn lại để tiến về anh, tiếc rằng tôi lại chẳng dám tin dù chỉ một phần trăm ít ỏi.
Đêm khó ngủ trôi qua, hai mắt như gấu mèo tôi gặp Khánh Ngân. Con bé cũng vừa mới đến, nhìn tôi phờ phạc nó quan tâm hỏi ngay:
– Nhìn chị mệt lắm ấy! Có phải ốm lại không chị?
– Chị không sao…
Nhớ đến chuyện tối qua, lòng không muốn nhưng tôi cũng có chút dè chừng với Khánh Ngân, dù chỉ nghĩ đến việc em gái tôi bịa chuyện chia rẽ tôi và anh đã khiến lòng tôi đau thắt. Tôi nói nhỏ với con bé:
– Em vào trong phòng chị em mình nói chuyện một chút!
Con bé hướng đôi mắt tò mò nhìn tôi, gật khẽ nói:
– Vâng, chị chờ em pha cho chị tách cà phê rồi em đem vào đã nhé!
– Không cần đâu, vào luôn đi.
Khánh Ngân có chút e dè bước theo tôi vào trong phòng. Tôi đặt túi xách xuống ghế, bảo con bé:
– Ngồi đây chị nói chuyện.
Con bé vâng dạ ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh tôi. Hít một hơi tôi chất vấn nó:
– Chuyện em nói chính mắt em trông thấy anh Duy ôm gái dưới chung cư, rồi chuyện Kiều Lan quấn khăn tắm trong nhà anh ấy là thế nào? Anh ấy bảo không có đấy!
Khánh Ngân sững sờ, hai mắt rưng rưng đỏ ửng lên, vừa tức giận vừa run rẩy nói: . Xi? hãy đọc ?ruyệ? ?ại + T? uMT?U??N.V? +
– Chị… chị không tin em, chị nghĩ em bịa chuyện sao? Con người lão ta có ra gì đâu mà chị lại tin lão… hức hức… Em bịa chuyện để làm gì chứ? Chị đau lòng em cũng đau mà… Chị và anh ta hạnh phúc bên nhau nhà mình cũng được hưởng phúc từ Trần Gia… em mong anh ta tốt còn chẳng được!
Con bé vừa nói vừa gạt nước mắt, quả thực tôi rối như tơ vò, cuối cùng lại lạnh giọng:
– Được rồi, coi như chị chưa nói gì hết, em về làm việc đi!
Khánh Ngân bặm môi gật đầu, có vẻ như con bé còn ấm ức lắm nhưng cũng đành chịu. Từ bé Khánh Ngân đã một dạ hai thưa với tôi rất ngoan, luôn nhận thức rõ vị trí em gái mà nghe theo tôi mọi chuyện. Trước hai người này tôi quả thực chẳng biết tin ai không tin ai, nhưng nói gì thì nói kẻ đáng ngờ luôn là Trần Hoàng Duy.
Trưa hôm ấy Mạnh Kiên sang công ty, Khánh Ngân nhất định kéo tôi đi ăn trưa cùng anh. Anh nhớ chuyện chiều qua nên hỏi thẳng:
– Vân, chuyện hôm qua… anh vẫn muốn nghe em giải thích. Em và Trần Hoàng Duy đã về với nhau à?
Tôi chán nản lắc đầu nói:
– Chuyện chẳng có gì đâu, em và anh ta làm sao có thể ở với nhau được!
Khánh Ngân sắp đũa đưa cho tôi và Mạnh Kiên. Trưa nay con bé thích ăn bún chả nên cả ba rẽ vào một quán khá nổi tiếng gần Phúc Tâm. Nghe mẩu đối thoại con bé dỗi dằn nói:
– Chị Vân còn nghi oan cho em chứ, trong khi con người cáo già như lão Duy ai chẳng biết! Em nghe nói lão lại vừa trúng thầu hợp đồng lớn lắm với bên châu Âu, mưu ma chước quỷ ai mà bằng được lão!