Chương : 63
Cố Duyên vội vã đi trên đường núi ngoằn ngèo, lúc sáng từ nhà đến Đà Lân, khi qua con đường này trong lòng cô vẫn cảm thấy sợ hãi mà toàn thân run rẩy. Vậy mà bây giờ tự mình lái xe lại không hề lo lắng chút nào. Có lẽ là do cô quá sốt ruột rồi.
Cô chỉ muốn có thể trở lại khu vực thành thị thật nhanh, mau chóng tới gặp Phong Tùy, nói cho anh biết về hành động mới nhất của cảnh sát.
Cô không biết lúc này anh đang ở đâu, là ở biệt thự ven biển hay là trong căn hộ? Cô tin Dao Trụ không nói dối mình, cũng biết bình thường anh rất ít khi ở lại biệt thự ven biển, ngược lại thường xuyên ở trong căn hộ.
Cho nên cô đã quyết định trước hết sẽ tới căn hộ xem anh có ở đó hay không. Ngoài hai chỗ này, cô cũng không biết mình còn có thể đi đâu tìm anh.
Cô cất xe vào bãi đỗ dưới tầng, quẹt thẻ mở cửa thang máy, đi thẳng lên tầng ba mươi ba.
Lần trước, lúc cô rời khỏi chỗ này, Phong Tùy đã cho cô thẻ thang máy. Khi đó cô nghĩ, chắc chắn mình sẽ không bao giờ chủ động dùng tới cái này, cho nên không chịu nhận lấy. Nhưng dựa vào thói quen lâu nay của anh, anh đã thản nhiên nhét thẻ vào túi cô, sau khi về đến nhà cô mới phát hiện ra. Không ngờ cái này lại có thể phát huy được tác dụng rồi.
Đi tới tầng ba mươi ba, cô dùng hết sức gõ mạnh cửa phòng anh. Khiến cô vô cùng vui mừng chính là, chưa gõ được bao lâu bên trong đã truyền đến tiếng mở cửa. Không ngờ anh thực sự đang ở chỗ này.
Vừa nhìn thấy cô, anh cũng kinh ngạc giống vậy. Nghi ngờ qua sát một lúc, anh mới lạnh lùng nói: “Sao em lại tới đây?”
“Em…” Cô ngập ngừng nuốt nước miếng, còn chưa kịp nói rõ ràng, cả người đột nhiên quay vòng rơi vào trong khuỷu tay anh.
Chuyển biến bất ngờ làm cô vô cùng kinh ngạc, không chờ cô kịp phản ứng, ngay sau đó đã nghe thấy từ đầu hành lang bên kia truyền tới giọng nói vội vàng của đàn ông: “Là Phong Tùy! Mau bắt anh ta lại.”
Tiếp đó vang lên tiếng bước chân dồn dập. Cô bình tĩnh nhìn lại, liền trông thấy có hai người mặc đồng phục cảnh sát đang nhanh chóng chạy đến chỗ mình. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Làm sao bọn họ có thể đến nhanh như vậy?
“Đi mau!” Phong Tùy khẽ kêu bên tai cô, ngay lập tức, cô đã bị anh nửa ôm nửa kéo mang vào trong phòng, chạy đến sân thượng. Nhưng cuối cùng vẫn không kịp đóng cửa, hai vị cảnh sát kia đã xông vào nhà rồi. Thậm chí cô còn có thể nghe thấy ngoài cửa càng lúc càng có nhiều tiếng bước chân truyền đến, rõ ràng không chỉ có hai người này.
Vị cảnh sát xông vào đầu tiên đột nhiên hô to: “Không được chạy! Phong Tùy, anh chạy không thoát đâu!”
Cô vội vàng kéo tay anh, nóng lòng nói: “Phong Tùy, anh đi trước đi, không cần để ý đến em.”
“Không được, chỗ này rất nguy hiểm.”
“Tô Uyên sẽ không làm tổn thương đến em.”
“Anh ta có thể lợi dụng em, làm sao lại không thể gây tổn thương cho em?” Anh chỉ cười nhạt. Ngay khi nhìn thấy cảnh sát xông lên, anh đã biết có chuyện gì xảy ra rồi. Cố Duyên, rốt cuộc em ngốc nghếch hay là cố ý đây? Anh tình nguyện tin tưởng vế trước.
“Các người đừng tới đây. Mau đi ra ngoài!” Cô đột nhiên xông lên phía trước ngăn hai vị cảnh sát kia lại, không cho bọn họ chạy tới sân thượng. Sau đó quay đầu la to: “Phong Tùy. Hoặc là anh đầu hàng tự thú nếu không thì mau đi đi.”
“Cô à, cản trở người thi hành công vụ chính là vi phạm pháp luật đấy.” Một tên cảnh sát trong đó bởi vì tình thế vô cùng cấp bách đã đánh mạnh vào cánh tay cô. Trong chớp mắt khiến cô ngã nhào trên đất.
“Ngay cả phụ nữ cũng đánh. Đồ vũ phu!” Phong Tùy không vội chạy trốn mà lấy ra một cây súng lục từ sau rèm cửa sổ, nhắm bắn vào bả vai bên phải của vị cảnh sát vừa mới ra tay kia. Trong khi nổ súng, anh liền bước lên vài bước kéo cô vào lòng, họng súng lại nhắm vào một vị cảnh sát khác. Động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Vị cảnh sát bị bắn trúng kia kêu rên thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất, đám người vừa mới xông vào ở phía sau cũng rối rít giơ súng lên giằng co với anh.
Lúc này Tô Uyên đi tới, đứng ở vị trí cách anh năm mét, chăm chú nhìn anh, cười nhạt, “Phong Tùy, chạy lâu như vậy, anh hẳn cũng trốn đủ rồi. Cho dù hôm nay có cho anh thêm mười cơ hội nữa, chưa chắc anh đã thoát khỏi sự bao vây tầng tầng lớp lớp của chúng tôi. Cho anh mười giây, nếu vẫn không chịu ngoan ngoãn đầu hàng, chúng tôi sẽ có quyền được nổ súng bắn chết anh.”
“Đừng! Đừng nổ súng! Tô Uyên, anh mau bảo bọn họ đừng nổ súng. Cho em thời gian, em sẽ khuyên anh ta ngoan ngoãn đầu hàng.” Cố Duyên nóng lòng nói với anh ta, sau đó lại quay sang nhìn anh, “Phong Tùy, anh đầu hàng đi, anh không thể thoát…”
“Đầu hàng?” Anh bật cười chế giễu, ngẩng đầu đáng giá từng họng súng đen ngòm ở phía đối diện, “Đây không phải là phong cách làm việc của anh. Người anh giết đều là những kẻ đáng chết, chưa bao giờ tổn thương đến người vô tội. Nếu các người nhất định muốn bắt tôi, vậy thì dựa vào bản lĩnh mà tới đi.”
Nói xong, anh liền lập tức ấn vào bức tường bên cạnh. Tô Uyên hoảng sợ kêu lên: “Mọi người cẩn thận. Mau lùi về phía sau.”
“Oanh” một tiếng, từ trên trời rơi xuống một cánh cửa bằng kim loại, trong chớp mắt chắn giữa Phong Tùy cùng bọn họ.
Đã từng ở nơi đây mấy lần nhưng từ trước tới nay cô vẫn không hề biết rằng phía sau rèm che cửa sổ sát đất còn có công tắc này, khó trách anh có thể nói tự tin như vậy. Ngay khi cô còn đang thán phục lại lần nữa phải trợn mắt ngạc nhiên. Trên sân thượng còn có một lối đi thông tới cầu thang an toàn sao? Đây cũng là lối đi bí mật mà cô không hề phát hiện ra.
“Đi mau!” Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô xuyên qua lối đi, từ trên cầu thang an toàn chạy xuống.
Căn hộ của anh ở tận tầng ba mươi ba, nếu muốn chạy bộ thực sự quá tốn thời gian, hơn nữa cô cũng không có bản lĩnh chạy hết tất cả những bậc thang này. Chỉ mới chạy được năm tầng, đã mệt đến không muốn cử động, lúc này trong bụng lại truyền đến đau nhức lâm râm.
Cô vịn một tay vào lan can, tay còn lại ôm bụng nói: “Anh đi trước đi, em không chạy nổi nữa rồi.”
“Nếu đã mang đến phiền phức cho anh, thì đừng sợ theo anh chịu khổ.” Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng vẫn hơi dừng bước, ôm cô lên, tiếp tục chạy nhanh xuống tầng.
Khi chạy đến tầng mười, anh không đi xuống dưới nữa, mà lại xuyên qua một hành lang chạy tới sân thượng lớn, không hề sợ hãi chút nào nhảy đến sân thượng trên tầng năm ở phía đối diện, sau đó lại nhảy xuống tầng một. Toàn bộ quá trình cô đều nhắm chặt mắt lại, thậm chí còn cho là mình chết chắc rồi. Mãi tới khi cảm thấy vững vàng đứng trên mặt đất, cô mới dám mở mắt ra.
Lúc nhìn thấy mình đã đứng ở tầng một, quả thực cô không thể tin được mới vài giây trước mình vẫn còn ở trên tầng mười.
“Phong Tùy! Bắt anh ta lại! Mau nổ súng!” Cảnh sát đang đứng vây quanh dưới tầng đã phát hiện ra bóng dáng của anh, liền vội vàng đuổi theo.
“Anh Phong. Bên này.” A Kim ngồi trên chiếc xe việt dã xông lên vẫy tay gọi anh.
Anh kéo tay cô chạy nhanh về phía cậu ta. Cố Duyên vừa vội vừa sợ, dưới chân bỗng loạng choạng, chỉ biết hoảng sợ la to, té ngã xuống đất.
Cô càng không muốn gây cản trở cho anh, thì càng mang đến cho anh thêm phiền phức. Cô gấp đến mức sắp phát khóc rồi.
Phong Tùy xoay người ôm cô từ dưới đất lên, mới chỉ dừng lại một lát như vậy đã khiến anh cảm thấy sau lưng đau xót, chất lỏng ấm áp tràn ra, máu đỏ thấm ướt bộ quần áo màu đen của anh.
Anh khẽ bất động, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà ngã xuống đất. Cố gắng hết sức giữ vững thăng bằng, anh vội vã trèo chiếc xe việt dã của A Kim trước khi cảnh sát đuổi tới.
Từng viên đạn mạnh mẽ bắn vào kính chống đạn cùng thân xe, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tốc độ nhanh chóng của xe, chỉ một lát sau, chiếc xe đã biến mất ngay trước mắt mọi người.
Đợi tới khi Tô Uyên đuổi đến nơi, chiếc xe đã sớm biến mất không thấy bóng dáng. Nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, hắn chán nản ngồi xổm xuống đất, đấm một quyền vào sàn nhà.
Thật vất vả mới tìm thấy chỗ ẩn náu của Phong Tùy, vậy mà lại để cho anh trốn thoát. Nhiều người như thế còn không bắt được anh, thực sự là quá không nên.
Anh ta biết Phong Tùy thông minh xảo quyệt, cũng rất cẩn thận, nhưng không ngờ tới anh lại cẩn thận tới mức này.
Anh ta cho rằng mình thất bại là vì quá qua loa, chưa nghiên cứu kỹ kết cấu của tòa nhà này đã đột ngột hành động cho nên lúc cửa kim loại vừa hạ xuống liền giống như một con ruồi mất đầu vậy, không biết nên đuổi theo hướng nào.
“Cảnh sát Tô, chúng ta có phải tiếp tục đuổi theo không?” Bên cạnh có người hỏi anh ta.
Anh ta khó chịu xoa mặt, hỏi: “Có nhớ rõ biển số xe không?”
“Biển số đã bị anh ta che kín.”
“Vậy còn đuổi theo cái gì chứ?”
Phong Tùy, anh quả nhiên lợi hại! Lúc trước anh ta còn nghi ngờ không biết anh làm thế nào có thể giết chết giám đốc Chu, hiện tại xem ra, anh chẳng hề thiếu phương pháp. Người đàn ông này thật đáng sợ.
Phong Tùy chui vào trong xe, thần kinh căng thẳng lập tức buông lỏng, thân thể cũng không chống đỡ nổi mà nặng nề ngã lên đùi Cố Duyên. Sau lưng anh, từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống ghế ngồi màu trắng gạo.
Cô kinh ngạc nhìn anh đau đến co quắp nhưng vẫn cố gắng muốn ngồi dậy. Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy vô cùng luống cuống.
“Phong Tùy… Anh thế nào rồi, anh bị trúng đạn sao…?” Cô run rẩy xoa nhẹ vết thương của anh, máu nóng lập tức thấm ướt tay cô. Nhiều máu như vậy, một người luôn thông minh, tài giỏi như anh vậy mà cũng có lúc bị thương cả người đầy máu, đây thực sự là Phong Tùy mà cô biết sao? Cô thực sự không muốn tin vào những gì mình thấy.
“Phong Tùy, anh đừng nhích tới nhích lui nữa.” Cô dùng sức ôm chặt, không cho anh ngồi dậy.
Rốt cuộc, anh cũng thỏa hiệp.
Viên đạn này bắn vào phía dưới vai sau của anh, có lẽ vết thương quá sâu, anh đau đến mức cắn chặt hàm răng, bàn tay nắm lại thành quyền đặt trên ghế ngồi, dường như chỉ có làm thế mới có thể giảm bớt đau đớn.
Cô chưa từng thấy anh như vậy, trong ấn tượng của cô, Phong Tùy chưa bao giờ yếu đuối. Cô vô cùng đau lòng, hối hận, nếu như không phải do cô quá vô dụng, làm sao anh có thể bị thương chứ? Sao có thể khổ sở giống như bây giờ.
Thấy trên lưng anh không ngừng có máu chảy ra, cô vội vàng tháo ra khăn lụa trên cổ đè vào vết thương của anh, ngẩng đầu nhìn A Kim, nói: “Nhanh lên một chút, mau đưa anh ấy tới bệnh viện, nhanh lên…”
A Kim nhấn ga tăng tốc, nhưng vẻ mặt của cậu ta lại rất bình tĩnh, “Cô Cố, đừng quên bây giờ anh Phong chính là đối tượng bị cảnh sát truy bắt, không thể đến bệnh viện được. Cô giúp anh ấy giữ chặt vết thương, đừng để máu chảy quá nhiều, tôi đã gọi người tới giúp đỡ, lát nữa đến đường Trường Thanh không có camera giám sát tôi sẽ giao hai người cho bọn họ, sau đó cô hãy tìm một chỗ an toàn giúp anh ấy xử lý vết thương.”
“Vậy còn anh?” Cố Duyên kinh ngạc nhìn cậu ta chằm chằm.
“Tôi sẽ đánh lạc hướng cảnh sát.” A Kim nghiêm túc nói.
Trong lòng cô rất lo lắng, “Anh làm vậy có an toàn không?”
“Yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận.”
A Kim dừng lại bên cạnh chiếc xe kinh doanh đang đậu trên đường Trường Thanh, lập tức có hai người đàn ông từ trong chiếc xe kia đi ra, đưa Phong Tùy lên xe. A Kim yên lặng nhìn cô, nói: “Mọi chuyện nhờ cô.”
Cố Duyên gật đầu, nhanh chóng ngồi vào trong xe. Chiếc xe kinh doanh lập tức vội vàng rời đi.
Cô phát hiện chỗ này rất gần nhà Sương Sương và Xinh Xinh, liền bảo lái xe chạy về phía nhà bọn họ. Di động của cô không ngừng vang lên suốt cả dọc đường, cũng không biết là ai gọi, căn bản lúc này cô không có tâm trạng để nghe điện thoại.
Cô vội lấy di động ra chuẩn bị gọi điện cầu cứu Phong Thanh, không ngờ vừa nhìn màn hình đã thấy anh ấy đang gọi tới. Cô lập tức nhấn nút nghe máy, không đợi anh ấy kịp mở miệng, cô liền sốt ruột nói: “Phong Thanh, em có một người bạn bị thương, vết thương rất nặng, đang ở nhà Dương Xinh Xinh. Anh mau qua đây giúp anh ấy đi, nhanh lên nhé oe…”
Cô không biết anh ấy có chịu giúp mình hay không, chỉ biết rằng Phong Thanh là bác sĩ, anh ấy có thể cứu được Phong Tùy. Trước đây cho dù cô có yêu cầu gì đi chăng nữa anh ấy đều sẽ thỏa mãn cô, nhất định bây giờ cũng vậy, cô rất tin tưởng.
Thấy cô dường như đang khóc, có lẽ trong lòng anh ấy cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Anh ấy ngừng lại ba giây, rồi mới thản nhiên nói: “Lời Tô Điền nói đều là thật. Anh ta thực sự chính là người đàn ông em thích?”