Chương : 62
Dao Trụ hiền lành, khi đứng trước tình yêu cũng đều trở nên nhỏ nhen như vậy. Sao cô lại không nghe rõ lời nói này thực sự có ý gì chứ? Cô ta đơn giản chỉ muốn cho cô biết, Phong Tùy không thương cô, chẳng qua cô chỉ là người thay thế mà thôi.
Tình yêu sẽ khiến cho con người trở nên nhỏ mọn, không còn là chính mình. Tô Điền như vậy mà Dao Trụ cũng là như thế.
Di động trong tay bị siết chặt đến mức ngay cả nắp đậy sau lưng cũng đều bong ra, nhưng vẫn không hề khiến cô hả giận. Không thể nói rõ đây là tức giận hay là đau khổ, trong lòng có cảm giác hỗn loạn vì bị lừa gạt.
Mãi đến khi cửa phòng ngủ truyền tới tiếng gõ cửa, cô mới hoàn hồn, khẽ hít thở sâu, điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Cô đặt di động lên bàn, sau đó đứng dậy đi tới cửa phòng.
Người đứng trước cửa lúc này là ông cụ Cố, cô rất nghi hoặc, bình thường ông nội vẫn luôn đi ngủ từ lúc mười giờ vậy mà tối nay lại thức khuya như thế, hơn nữa còn chạy tới phòng cô gõ cửa. Nếu như không có chuyện gì, ông cụ sẽ không làm vậy.
“Ông nội, đã muộn thế này ông còn có chuyện gì sao?” Thấy cô tránh sang một bên nhường đường, ông cụ lập tức đi thẳng vào trong, ngồi xuống ghế nói: “Ông không ngủ được, nghĩ rằng chắc hẳn cháu cũng ngủ không ngon cho nên ghé qua thăm cháu một lát.”
Cố Duyên liền theo ông vào, lấy chăn mỏng đắp lên đùi cho ông: “Đã muộn rồi, trời lại còn lạnh như thế. Ông không ngủ được cũng phải ngủ nhé.”
“Được, trò chuyện với cháu vài câu rồi ông sẽ ngủ.”
“Ông nội, ông muốn nói chuyện gì nào?”
“Ừm… Trước tiên nói một chút về chuyện tối nay nhé! Tuy rằng cuối cùng đã có người giúp cháu giải quyết tất cả, nhưng nghe nói người cháu đắc tội là Phó thị trưởng, cho nên sau này cố gắng ít ra ngoài thôi, cho dù muốn đi cũng phải đặc biệt chú ý an toàn, biết chưa?”
“Cháu biết rồi, cháu sẽ chú ý ạ.” Cô gật đầu nói.
“Còn nữa, Phong Thanh sắp kết hôn rồi, cháu nhất định phải điều chỉnh tâm trạng cho thật tốt. Đàn ông xuất sắc trên thế giới này nhiều như vậy, không cần phải tự buộc mình trên một thân cây, cầm được thì cũng buông được mới là cháu gái ngoan của ông.”
Cô đã sớm biết chuyện Phong Thanh sắp kết hôn, vì sao vào lúc cô thật vất vả mới kiềm chế chính mình không được nghĩ tới chuyện này lại nhắc tới lần nữa chứ? Nếu như có thể, cô thật hy vọng mình có thể chạy trốn khỏi nơi này, cách xa hai người bọn họ.
“Ông nội yên tâm, cháu sẽ sống tốt, còn chuyện gì nữa không ông?”
“Còn một chuyện cuối cùng.” Ông cụ nhìn cô, do dự suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng: “Hôm nay ông Ngự tới tìm ông, ông ấy hy vọng cháu có thể quay về nhà họ Ngự, ông ấy sẽ xin lỗi cháu.”
Quả thực cô không hề nghĩ tới chuyện này, quay về nhà họ Ngự? Cô mới bị đuổi ra ngoài chưa đến một tháng bây giờ lại trở về đó, làm sao có thể? Cô sẽ không bao giờ làm những việc không có danh dự như vậy.
Hơn nữa, Ngự Tứ vẫn luôn thích cô cũng đã thay đổi, còn hùa theo bọn họ chê bai, bắt nạt cô. Trước đây có anh ở bên giúp đỡ mà cuộc sống đã rất khó khăn rồi, bây giờ không có anh, quay về còn có ý nghĩa gì?
“Ông nội, cháu không cần bất kỳ ai xin lỗi cả. Cháu cũng sẽ không trở lại nhà họ Ngự đâu.” Cô kiên quyết nói.
Ông cụ Cố bất đắc dĩ thở dài, “Duyên Duyên à, cháu đừng như vậy. Người một nhà không thể tránh khỏi có những lúc cãi vã, sau khi ầm ĩ qua đi, dù sao cũng phải hòa thuận thôi. Hơn nữa về mặt pháp luật cháu với Ngự Tứ vẫn là vợ chồng, trong bụng cháu còn có con của nó, vẫn nên trở về là tốt nhất.”
Cho dù cô và Ngự Tứ vẫn chưa ly hôn, nhưng cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này cũng nên kết thúc rồi.
Cuộc sống trong nhà họ Ngự, người nào chưa từng trải qua sẽ không thể hiểu được cái loại khổ sở đó. Cô thực sự không nghĩ ra vì sao ông nội không khuyên cô nên cách xa bọn họ một chút mà lại giống như trước đây khuyên cô quay về.
Cô không thể không kiên quyết nói: “Ông nội, nếu lần này ông còn ép buộc cháu nữa, cháu sẽ bỏ nhà ra đi để cả đời này ông cũng không tìm thấy cháu.”
Vừa nghe cô nói như vậy, ông cụ đã vô cùng hoảng sợ, vội lên tiếng: “Được được được, cháu đừng dọa ông sợ. Cháu cứ suy nghĩ cho thật kỹ, đừng quá nóng giận mà đưa ra quyết định không chính xác. Ông đi ngủ trước đây, ngủ ngon.”
Đi được vài bước, ông lại quay đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ông nhìn ra được, cháu thực sự rất yêu Phong Thanh.”
Đúng vậy, quả thực cô vẫn rất yêu Phong Thanh, ngay cả chính bản thân mình cô cũng không có cách nào lừa gạt. Ông nội hỏi như vậy, nhất định là đã nhìn ra từ lời nói, hành động hàng ngày của cô. Cô không thể nói dối, cũng không có biện pháp nói dối.
Chỉ đành nhẹ nhàng gật đầu. Ông cụ Cố không thể nhịn được mà khẽ thở dài lắc đầu: “Đứa trẻ Phong Thanh này quả thực rất xuất sắc, cũng không thể trách cháu được, có trách thì chỉ trách nó không nên xuất hiện trước mặt cháu. Nếu chưa từng xuất hiện, sẽ không thể nào quen biết, yêu nhau, cuối cùng dẫn tới kết cục đau khổ. Đều là do nó.”
Sau khi ông cụ rời đi, trong phòng lại lần nữa rơi vào yên tĩnh. Cố Duyên thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống giường. Cô không trách Phong Thanh, cũng không trách chính mình, chỉ trách duyên phận giữa hai người quá ngắn ngủi, không chịu nổi trận mưa dập gió vùi này.
Đã là nửa đêm sao vẫn còn xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ? Thực sự không thể yên tĩnh được ư?
Liên tiếp ba ngày không có chút tin tức nào của Phong Tùy, anh cũng không hề xuất hiện, gọi điện cho cô giống như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Ban đầu chỉ vì giận dỗi mà cô không thèm quan tâm, qua một thời gian cũng đã bớt giận, bắt đầu trở nên nôn nóng bất an.
Cô biết mình không yên tâm không phải là vì nhớ anh hoặc là sợ anh không thích mình nữa, mà điều khiến cô lo lắng chính là người này quá ngang ngược, quá tự ý, chỉ cần là thứ anh muốn lấy, chuyện anh muốn làm nếu vẫn chưa hoàn thành anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay. Anh đột nhiên bình tĩnh như vậy, liệu có phải là sự yên lặng trước cơn bão không?
Trong ba ngày này, từ trên xuống dưới toàn bộ nhà họ Cố đều bận đến tối mặt tối mày, làm công tác chuẩn bị cuối cùng cho đám cưới của Phong Thanh.
Hôn lễ của anh có quy mô rất lớn, sa hoa lãng mạn, được tổ chức trên một vịnh lớn trong bãi biển tư nhân nào đó.
Đây là bối cảnh do Tô Điền chọn, Phong Thanh không có ý kiến gì. Trong đám cưới này, chỉ cần là cô ta muốn, anh đều sẽ đồng ý.
Chỉ là bãi biển kia thực sự rất lãng mạn, Cố Duyên đã hâm mộ cô ta đến mức sắp nghẹt thở rồi. Có nhiều khi, cô ảo tưởng tới ngày mình được gả cho anh, nhất định lúc đó sẽ diễn ra một hôn lễ thật lãng mạn bên bờ biển, nước biển xanh thẳm, hoa hồng phủ kín trên cát vàng. Mà tất cả những thứ tốt đẹp này, ba ngày sau vẫn sẽ xảy ra, chỉ là cô dâu không phải là cô mà thôi.
Để bày tỏ tấm lòng, cô đã tự mình sắp xếp tiệc cưới giúp anh, từ những thứ lớn lao như toàn bộ khung cảnh của nơi tổ chức, đến những điều nhỏ nhặt như chọn lựa từng bông hoa quý hiếm, mỗi một việc đều chuẩn bị thật chăm chú.
Mặc dù Tô Điền không thích cô, nhưng khi nghĩ đến mọi thứ cô làm đều là giúp cô ta cùng Phong Thanh chuẩn bị, trong lòng lại vô cùng sung sướng. Chỉ còn ba ngày nữa, hai người bọn họ sẽ trở thành vợ chồng, đến lúc đó nếu Cố Duyên dám có chút vượt quá giới hạn nào với anh, cô ta liền có thể đàng hoàng dạy dỗ cô, khiến cô phải cách xa anh.
Đang lúc cô phun sương cho hoa hồng, Tô Điền lại đi tới, chỉ vào bụi hoa thật lớn nói: “Tôi thích màu xanh quyến rũ, bỏ hết những bông hoa hồng sâm panh này đi.”
Cố Duyên đứng lên nhìn cô ta, cười nói: “Hoa hồng sâm panh nhìn khá phù hợp với màu sắc của sân khấu, hơn nữa còn rất sang trọng, có thể làm tôn lên thân phận của chị và Phong Thanh. Đây cũng là ý kiến của anh ấy.”
“Không sao cả, chỉ cần tôi muốn, cho dù là cái gì anh ấy cũng nhất định sẽ làm tôi hài lòng. Cô đổi đi.”
Trong lòng cô ta âm thầm cười nhạt, làm sao cô ta không biết, anh thích hoa hồng sâm panh là vì Cố Duyên, sử dụng loại hoa này trong hôn lễ cũng là do cô đề nghị, cho nên mặc dù không hợp với sân khấu, cô ta vẫn không muốn sử dụng loại hoa này.
Thấy cô ta cố ý gây khó dễ, cô không khuyên cô ta nữa, chỉ khẽ gật đầu đồng ý, “Được, tôi lập tức đổi.”
Đúng lúc này, di động của cô ta lại vang lên. Vừa nghe điện thoại cô ta vừa rời khỏi hội trường tổ chức đám cưới đi về phía bãi biển.
Sắc trời cũng đã dần tối, sóng biển nhấp nhô lên xuống, phát ra từng tiếng gầm nhẹ theo tiết tấu kết hợp cùng giọng nói của cô ta loáng thoáng truyền vào trong tai cô. Cô nghe thấy cô ta nũng nịu nói: “Anh, không phải đã nói sẽ tới đây xem sân khấu giúp em ư? Sao còn chưa đến? Lát nữa trời tối không nhìn ra hiệu quả đâu.”
“Lúc nào anh cũng bảo bận, rốt cuộc là đang bận gì chứ, anh, anh chẳng quan tâm em chút nào cả… Không được, mặc kệ người anh vây bắt là Phong Tùy hay là nhân vật lớn nào, nói chung hôm nay anh nhất định phải tới đây… Ngày mai quá muộn rồi… Alo… Anh… Nếu anh dám cúp điện thoại, em sẽ không để ý tới anh nữa, alo… Anh tắt máy thật sao…”
Vốn dĩ cô không có ý nghe lén lời cô ta nói cho nên cũng không nghe được hoàn chỉnh. Tuy không phải rất rõ thế nhưng mấy chữ ‘Vây bắt Phong Tùy’ vẫn rất chân thực chui vào tai cô khiến hai tay đang loay hoay với đám hoa hồng sâm panh trở nên cứng đờ, giật mình.
Vây bắt Phong Tùy! Tối nay Tô Uyên muốn truy bắt anh sao? Chẳng lẽ anh ta đã tìm được tung tích của anh? Liệu anh có biết không? Có kịp ý thức để đề phòng không? Toàn bộ tất cả những điều đó làm cô trong nháy mắt trở nên vô cùng căng thẳng.
Phong Tùy thông minh như vậy, nhất định anh sẽ có cảnh giác, chắc chắn sẽ bảo vệ tốt chính mình. Hai tay cô bỗng nắm chặt thành quyền, vừa hồi hộp vừa lo lắng, chỉ có thể không ngừng tự an ủi bản thân.
Cho dù anh biết có nguy hiểm sắp tới gần hay không, cô vẫn cảm thấy mình cần phải gọi điện thông báo với anh một tiếng. Cô lập tức bỏ lại công việc trong tay, vội vàng chạy vào phòng thay quần áo gọi điện cho anh.
Điện thoại vang lên từng tiếng tút dài vẫn không có người bắt máy, Cố Duyên nóng nảy, ấn gọi thêm lần nữa. Lần này chuông báo vang đến tiếng thứ năm rốt cuộc cũng có người nghe máy, nhưng không phải Phong Tùy mà là Dao Trụ, lại là cô ta!
Trong lòng cô bỗng cảm thấy khó chịu, không kịp nghĩ nhiều, cô đành nóng lòng hỏi: “Cô Dao Trụ, tôi tìm Phong Tùy có việc gấp, làm phiền cô….”
“Cô Cố, rất xin lỗi.” Cô ta cắt đứt lời cô, nhẹ nhàng nói: “Anh ấy không có ở chỗ tôi.”
“Điện thoại của anh ta ở trong tay cô, làm sao có thể không ở cạnh cô chứ? Cô Dao Trụ, tôi thực sự có việc gấp cần tìm anh ta, mong cô giúp tôi tìm anh ta được không?” Cô đã gấp đến mức sắp phát khóc rồi vậy mà cô ta vẫn bày ra dáng vẻ dịu dàng, nhã nhặn như vậy.
Cô ta cười chua xót: “Cô Cố, tuy rằng tôi yêu Phong Tùy, cũng rất muốn độc chiếm anh ấy, nhưng tôi hiểu rõ, chắc chắn anh ấy sẽ không thuộc về mình tôi. Tôi không nói dối cô, cho dù cô là tình địch của tôi. Vậy nên xin cô hãy tin tưởng tôi.”
“Còn về phần điện thoại. Hôm đó, lúc anh ấy rời đi từ chỗ của tôi, tôi đã nhắc nhở anh ấy mang theo, nhưng anh ấy lại chỉ lạnh lùng nói ‘không cần’, anh ấy không cần cái điện thoại này. Nguyên nhân cụ thể là gì, tôi nghĩ cô hiểu.”
Cố Duyên ngạc nhiên nghe cô ta nói, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô hiểu, tất nhiên cô hiểu, Phong Tùy không cần cô nữa, cũng không thích cô nữa rồi. Cho nên mấy ngày nay anh vẫn không hề xuất hiện, càng không thèm gọi điện cho cô, không cho cô tin tức, giống như đã bốc hơi khỏi thế gian này.
Như vậy mới phù hợp với tính cách ngang ngược, lạnh lùng kia của anh, cầm được thì cũng buông được, không hề lằng nhằng. Hơn nữa còn rất phù hợp với thân phận người thay thế của cô, cô và anh chỉ có hai từ liên quan mà thôi.
Thật ra như vậy chưa chắc đã không tốt, anh đi theo con đường tiền đồ xán lạn của anh, còn cô lại qua con đường gian nan hiểm trở của mình, cùng quay lại thời điểm không quen biết lẫn nhau trước đây.
“Tôi muốn biết, bây giờ anh ta có ở biệt thự ven biển hay không?” Cô hỏi.
“Không có.” Cô ta đáp.
Cố Duyên vội cúp điện thoại, rời khỏi phòng thay quần áo. Ngoài cửa chính là biển lớn mênh mông vô tận, nhìn về phía xa còn không thấy rõ đường phân cách giữa trời và nước. Cô quyết định, cho dù cô và Phong Tùy có phải sắp trở thành người lạ hay không, nhưng ít nhất lần này chắc chắn cô sẽ giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn. Tuy rằng có lẽ anh cũng không coi đây là việc khó.
Rời khỏi hội trường tổ chức đám cưới, cô vội tới bãi đỗ xe, lái chiếc Cayenne của Phong Thanh.
Nhưng cô đã không hề đề phòng đến chính là… Ngay khi cô vừa lái xe rời đi, Tô Điền liền bước ra từ góc tối, trên mặt mang theo nụ cười nguy hiểm, cầm di động lên gọi tới một dãy số, “Anh, Cố Duyên đã rời khỏi Đà Lân, tốc độ xe cũng rất nhanh.”
“Anh, anh thích cô ta như vậy, không sợ cô ta đi quá nhanh mà xảy ra tai nạn gì đó sao?… Được rồi, coi như em là miệng quạ đen… Đừng quên chuyện anh đã đồng ý với em đấy, nếu không em sẽ nói cho cô ta biết…”