Chương : 24
Edit: Xanh Lá
“Hoàng thượng hỏi điều này làm chi?” Nghĩ tiểu hoàng đế đang muốn tìm một nam tử trong triều cho hắn (Phó Minh Trạm) để thay thế bản thân, Phó Minh Trạm không khỏi trầm mắt, ngay cả lực tay cũng bỗng nhiên tăng lên.
Đường Khanh đau đớn nhíu mày, hoàn toàn không biết vì sao hắn lại tức giận, lắc lắc tay, thấy không vung ra được, chỉ có thể tức giận nói: “Trẫm chỉ đang nhàn rỗi, đột nhiên muốn làm mai thôi, Thái phó nếu không muốn giúp thì cũng mời buông tay, tay trẫm sắp bị ngươi bóp nát rồi.”
Phó Minh Trạm sao có thể buông tay được, chẳng qua lực nắm lại thoáng lỏng ra một chút, cố nén cơn giận trong lòng: “Hoàng thượng muốn làm mối cho ai?”
Đường Khanh khó hiểu nhìn hắn, tức giận nói: “Yên tâm, không phải là ngươi.”
Nghe vậy, hai tròng mắt u ám của Phó Minh Trạm đột nhiên sáng sủa, “Vậy ngươi nói đi nào, ngươi muốn làm mối cho ai.”
Biểu cảm của Thái phó đại nhân thay đổi quá đột ngột, Đường Khanh thầm trợn trắng mắt, có chút chịu không nổi cái tên nam chính bệnh thần kinh này.
“Chính là cô nương mới vừa rồi đó, Mục Thanh Lan.”
“Mục gia? Sao ngươi lại đột nhiên muốn làm mối cho nàng ta vậy?”
“Trẫm thích, ngươi quản được à?”
Tiểu hoàng đế trừng mắt. Dáng vẻ kia, Thái phó nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu không chịu được, không khỏi sủng ái nói: “Được, ngươi muốn thế nào liền như thế đó.”
Được xoa dịu, Đường Khanh lúc này mới híp mắt, lười nhác nói: “Ừm, ngươi nhìn xem trong kinh thành có phế vật nào không làm nên trò trống, tìm cho trẫm một tên.”
Phó Minh Trạm hơi ngây người, ngay sau đó cười hỏi, “Mục gia đắc tội ngươi?” Nói xong, không đợi cô mở miệng, lại nói: “Cần ta trừng trị Mục gia cho ngươi không?”
“Không không không, không cần.” Đường Khanh sợ tới mức vội vàng cự tuyệt. Nữ chính còn đang ở Mục gia đấy, sao có thể trừng trị được. Tuy nói hiện tại hắn vẫn chưa quen nữ chính, nhưng không biết về sau có thể có phát triển gì đó hay không, nên phòng trước mới ổn.
“Được, Hoàng thượng nói cái gì thì là cái đó.” Nếu Mục gia không chọc tiểu hoàng đế nhà mình tức giận, vậy hắn liền tạm thời tha cho Mục gia, về phần Mục Thanh Lan kia, nếu đã khiến tiểu hoàng đế không vui, sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng ta như vậy?
Đường Khanh vốn định lạm dụng chức quyền hoàng đế của mình một chút, tùy tiện tìm một người cưới nữ xuyên qua, không ngờ Phó Minh Trạm càng thêm trực tiếp, thế mà lại tìm một ma ốm cho cô nàng, còn là loại mặt hàng không biết có thể sống quá ngày mai hay không.
Nữ xuyên qua dĩ nhiên không cam lòng gả cho một phế vật, nháo loạn ở Mục gia một hồi, tuy nhiên, Mục tướng quân sao lại cho phép cô ta phản kháng được, đó chính là cuộc hôn nhân do chính Thái phó tự mình mai mối, hơi sai lầm một chút liền có thể bị chém cả nhà, huống hồ đối phương tuy thân thể yếu đuối một chút, nhưng gia thế cũng là nhất đẳng, vì thế, không màng đến sự phản kháng của cô ta, Mục tướng quân liền dứt khoát trói cô ta gả tới đó.
Từ lúc Đường Khanh mở miệng nói muốn làm mối cho nữ xuyên qua đến lúc cô ta xuất giá, thời gian không vượt quá mười ngày, tốc độ này nhanh đến mức cô trừng mắt cứng lưỡi.
“Thái phó đại nhân thật tốc độ.”
Nghe tiểu hoàng đế nói, Phó Minh Trạm cực kỳ hưởng thụ, “Hoàng thượng tự mình mở lời, làm thần tử sao có thể không giúp Hoàng thượng vừa lòng đây.”
Đường Khanh ngoài cười nhưng trong không cười. A, lúc hắn nói ra lời này đừng có nằm trên long sàng của cô, nói không chừng còn có chút thuyết phục.
Không sai, hiện tại Thái phó đại nhân ngay cả phủ đệ của mình cũng không trở về, lấy cái cớ đẹp đẽ rằng đi qua đi lại quá mệt mỏi, liền ở lại luôn trong cung.
Về phần vì sao lại ở trên long sàng, thì không ai hỏi đến, rốt cuộc ai cũng muốn giữ đầu.
Giải quyết xong nữ xuyên qua, Đường Khanh liền bắt đầu nghĩ xem làm thế nào để mình thành vua mất nước. Nam chính là nhân vật sẽ trở thành hoàng đế, hiện giờ ngày nào cũng vây quanh cô thì sao làm hoàng đế được? Cô còn hoàn thành nhiệm vụ thế nào?
Cô cũng không tin Đại Đường xảy ra nội loạn mà hắn còn không động thủ!
Cũng may Phó Minh Trạm dường như đã thật sự giao thực quyền cho cô, còn để cô quyết định không ít việc.
Nhỏ từ việc vặt trong triều, lớn đến điều phối quan viên, chỉ cần cô mở miệng, hắn đều chỉ có một chữ, ‘Được’.
Trong lúc nhất thời, trên dưới trong triều đều nhìn về phía tiểu hoàng đế với ánh mắt mang vài phần sợ sệt, rốt cuộc thì hoàng đế có thực quyền vẫn khác với bù nhìn, hiện giờ trong tay “hắn” chính là quyền lớn quyết định sinh tử của bọn họ!
Đường Khanh chơi trong triều như cá gặp nước, chỉ là, rõ ràng cô muốn tác loạn Đại Đường, sao đến cuối cùng đều phát triển theo hướng ngược lại thế!
Ví dụ như, cô cố ý cải cách vị thế khoa cử. Phải biết rằng các chức quan trong triều trước đây đều chọn người từ đám con em thế gia ra đảm nhiệm, khoa cử chẳng qua cũng chỉ để tìm người làm mấy vị trí đám thế gia bỏ lại không cần thôi, đệ tử nhà nghèo gần như không có ngày ngóc đầu lên nổi, cô khuynh đảo như vậy, cũng không tin đám thế gia kia không phản kháng, không tạo phản!
Nào biết, mấy thế gia tưởng sẽ muốn làm phản lại không chỉ không làm phản, ngược lại còn mạnh mẽ ủng hộ cô!
Vì thế, giới khoa cử liền có thêm không ít thí sinh hàn môn, trong đó còn có không ít người đạt được thành tích rất tốt, ví dụ như Trạng Nguyên chính là người xuất thân nhà nghèo.
Tiểu Trạng Nguyên đối với Đường Khanh cảm động đến rơi nước mắt, nếu không có Hoàng thượng anh minh, đệ tử hàn môn như bọn họ căn bản không có đường lộ mặt.
Vì thế, Đường Khanh không hiểu sao bỗng dưng lại có không ít người đi theo. Cô vốn định khuynh đảo triều chính, đột nhiên lại cảm thấy hôn quân không dễ làm.
Lại ví dụ như, tạo phản bằng khoa cử thất bại, cô liền bắt đầu gây tai họa cho các phiên vương, lấy cớ này cớ nọ mà xây dựng rầm rộ khắp nơi, nhưng quốc khố không có tiền, vì thế liền ép ra không ít tiền từ trong tay các phiên vương. Mắt thấy từng căn nhà đã xây xong, các bá tánh bần cùng đều đã vào ở, nhưng vẫn không thấy những Vương gia đó tạo phản chống lại mình. Tức khắc, Đường Khanh chán nản, không làm ầm ĩ nữa.
Phó Minh Trạm tùy ý tiểu hoàng đế náo loạn một năm, ban đầu hắn vốn định để cô gây chút chuyện nhỏ, chỉ cần không quá khác người hắn đều có thể bao che cho cô, nhưng tiểu hoàng đế lại tỏa sáng rực rỡ, khiến hắn lau mắt mà nhìn.
Hắn cũng không biết, tiểu hoàng đế giống như đồ tham ăn này thế mà lại mưu tính sâu xa đến vậy, những việc này cho dù là hắn đi chăng nữa, trong khoảng thời gian ngắn chỉ e cũng không làm được.
Tiểu hoàng đế của hắn đúng là có thể khiến hắn ngạc nhiên vui mừng!
Hoàng đế như vậy, đến hắn cũng không muốn tạo phản, ai lại không muốn có vị quân chủ anh minh đâu, quan trọng nhất chính là quân chủ này còn là của một mình hắn!
Thái phó đại nhân giống như nhặt được bảo vật, hắn tự nhủ phải che chở tiểu hoàng đế thật tốt, không thể cho người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu!
Vì thế, Đường Khanh liền cứ như vậy được khen ngợi khắp nơi, mặc kệ là trong triều hay bá tánh trong thiên hạ, không ai không khen ngợi Hoàng thượng anh danh cái thế.
“Bảo bảo khổ trong lòng nha.” Lúc này, Đường Khanh đang trút hết nỗi lòng kể khổ với hệ thống, “Đã bảo mất nước cơ mà, sao nam chính đã chạy trật, giờ ngay cả cái nước Đại Đường chết tiệt này cũng chạy trật nữa chứ!”
Hệ thống trầm mặc hồi lâu, nhịn không được nói: “Ta không biết đấy, thì ra ngươi lại là một tay thiện nghệ về quản lý quốc gia.”
Đường Khanh: “…… Ha hả, quá khen.” Bất lực nằm trên long sàng, cô vốn cho rằng không tới một năm là có thể thu phục xong nhiệm vụ, nào biết đâu qua hết năm này đến năm khác, mắt thấy cô đã sắp mười tám tuổi rồi mà chỉ số hoàn thành nhiệm vụ vẫn mắc kẹt ở 80%, quả thực không cho người ta sống.
Đối mặt với kết quả trước mắt này, một người một hệ thống không còn lời nào để nói, hai người cuối cùng đều lựa chọn trầm mặc.
Khi Phó Minh Trạm tiến vào, liền nhìn thấy tiểu hoàng đế đang nằm rũ trên giường, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
“Làm sao vậy?”
“Trẫm…… mệt tâm.”
Cho rằng cô đang nhọc lòng quốc sự, hắn tức khắc đau lòng nói: “Mệt thì liền nghỉ ngơi, không giải quyết được ngươi có thể tìm ta mà.”
Đường Khanh im lặng nhìn Thái phó đại nhân cao lớn soái khí ngang nhiên dứt khoát bò lên long sàng.
Đang yên đang lành, nam chính hắc hóa lại biến thành tiểu trung khuyển, phong cách càng ngày càng ly kỳ, thế này cô biết làm thế nào cho phải!
“Hoàng thượng hỏi điều này làm chi?” Nghĩ tiểu hoàng đế đang muốn tìm một nam tử trong triều cho hắn (Phó Minh Trạm) để thay thế bản thân, Phó Minh Trạm không khỏi trầm mắt, ngay cả lực tay cũng bỗng nhiên tăng lên.
Đường Khanh đau đớn nhíu mày, hoàn toàn không biết vì sao hắn lại tức giận, lắc lắc tay, thấy không vung ra được, chỉ có thể tức giận nói: “Trẫm chỉ đang nhàn rỗi, đột nhiên muốn làm mai thôi, Thái phó nếu không muốn giúp thì cũng mời buông tay, tay trẫm sắp bị ngươi bóp nát rồi.”
Phó Minh Trạm sao có thể buông tay được, chẳng qua lực nắm lại thoáng lỏng ra một chút, cố nén cơn giận trong lòng: “Hoàng thượng muốn làm mối cho ai?”
Đường Khanh khó hiểu nhìn hắn, tức giận nói: “Yên tâm, không phải là ngươi.”
Nghe vậy, hai tròng mắt u ám của Phó Minh Trạm đột nhiên sáng sủa, “Vậy ngươi nói đi nào, ngươi muốn làm mối cho ai.”
Biểu cảm của Thái phó đại nhân thay đổi quá đột ngột, Đường Khanh thầm trợn trắng mắt, có chút chịu không nổi cái tên nam chính bệnh thần kinh này.
“Chính là cô nương mới vừa rồi đó, Mục Thanh Lan.”
“Mục gia? Sao ngươi lại đột nhiên muốn làm mối cho nàng ta vậy?”
“Trẫm thích, ngươi quản được à?”
Tiểu hoàng đế trừng mắt. Dáng vẻ kia, Thái phó nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu không chịu được, không khỏi sủng ái nói: “Được, ngươi muốn thế nào liền như thế đó.”
Được xoa dịu, Đường Khanh lúc này mới híp mắt, lười nhác nói: “Ừm, ngươi nhìn xem trong kinh thành có phế vật nào không làm nên trò trống, tìm cho trẫm một tên.”
Phó Minh Trạm hơi ngây người, ngay sau đó cười hỏi, “Mục gia đắc tội ngươi?” Nói xong, không đợi cô mở miệng, lại nói: “Cần ta trừng trị Mục gia cho ngươi không?”
“Không không không, không cần.” Đường Khanh sợ tới mức vội vàng cự tuyệt. Nữ chính còn đang ở Mục gia đấy, sao có thể trừng trị được. Tuy nói hiện tại hắn vẫn chưa quen nữ chính, nhưng không biết về sau có thể có phát triển gì đó hay không, nên phòng trước mới ổn.
“Được, Hoàng thượng nói cái gì thì là cái đó.” Nếu Mục gia không chọc tiểu hoàng đế nhà mình tức giận, vậy hắn liền tạm thời tha cho Mục gia, về phần Mục Thanh Lan kia, nếu đã khiến tiểu hoàng đế không vui, sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng ta như vậy?
Đường Khanh vốn định lạm dụng chức quyền hoàng đế của mình một chút, tùy tiện tìm một người cưới nữ xuyên qua, không ngờ Phó Minh Trạm càng thêm trực tiếp, thế mà lại tìm một ma ốm cho cô nàng, còn là loại mặt hàng không biết có thể sống quá ngày mai hay không.
Nữ xuyên qua dĩ nhiên không cam lòng gả cho một phế vật, nháo loạn ở Mục gia một hồi, tuy nhiên, Mục tướng quân sao lại cho phép cô ta phản kháng được, đó chính là cuộc hôn nhân do chính Thái phó tự mình mai mối, hơi sai lầm một chút liền có thể bị chém cả nhà, huống hồ đối phương tuy thân thể yếu đuối một chút, nhưng gia thế cũng là nhất đẳng, vì thế, không màng đến sự phản kháng của cô ta, Mục tướng quân liền dứt khoát trói cô ta gả tới đó.
Từ lúc Đường Khanh mở miệng nói muốn làm mối cho nữ xuyên qua đến lúc cô ta xuất giá, thời gian không vượt quá mười ngày, tốc độ này nhanh đến mức cô trừng mắt cứng lưỡi.
“Thái phó đại nhân thật tốc độ.”
Nghe tiểu hoàng đế nói, Phó Minh Trạm cực kỳ hưởng thụ, “Hoàng thượng tự mình mở lời, làm thần tử sao có thể không giúp Hoàng thượng vừa lòng đây.”
Đường Khanh ngoài cười nhưng trong không cười. A, lúc hắn nói ra lời này đừng có nằm trên long sàng của cô, nói không chừng còn có chút thuyết phục.
Không sai, hiện tại Thái phó đại nhân ngay cả phủ đệ của mình cũng không trở về, lấy cái cớ đẹp đẽ rằng đi qua đi lại quá mệt mỏi, liền ở lại luôn trong cung.
Về phần vì sao lại ở trên long sàng, thì không ai hỏi đến, rốt cuộc ai cũng muốn giữ đầu.
Giải quyết xong nữ xuyên qua, Đường Khanh liền bắt đầu nghĩ xem làm thế nào để mình thành vua mất nước. Nam chính là nhân vật sẽ trở thành hoàng đế, hiện giờ ngày nào cũng vây quanh cô thì sao làm hoàng đế được? Cô còn hoàn thành nhiệm vụ thế nào?
Cô cũng không tin Đại Đường xảy ra nội loạn mà hắn còn không động thủ!
Cũng may Phó Minh Trạm dường như đã thật sự giao thực quyền cho cô, còn để cô quyết định không ít việc.
Nhỏ từ việc vặt trong triều, lớn đến điều phối quan viên, chỉ cần cô mở miệng, hắn đều chỉ có một chữ, ‘Được’.
Trong lúc nhất thời, trên dưới trong triều đều nhìn về phía tiểu hoàng đế với ánh mắt mang vài phần sợ sệt, rốt cuộc thì hoàng đế có thực quyền vẫn khác với bù nhìn, hiện giờ trong tay “hắn” chính là quyền lớn quyết định sinh tử của bọn họ!
Đường Khanh chơi trong triều như cá gặp nước, chỉ là, rõ ràng cô muốn tác loạn Đại Đường, sao đến cuối cùng đều phát triển theo hướng ngược lại thế!
Ví dụ như, cô cố ý cải cách vị thế khoa cử. Phải biết rằng các chức quan trong triều trước đây đều chọn người từ đám con em thế gia ra đảm nhiệm, khoa cử chẳng qua cũng chỉ để tìm người làm mấy vị trí đám thế gia bỏ lại không cần thôi, đệ tử nhà nghèo gần như không có ngày ngóc đầu lên nổi, cô khuynh đảo như vậy, cũng không tin đám thế gia kia không phản kháng, không tạo phản!
Nào biết, mấy thế gia tưởng sẽ muốn làm phản lại không chỉ không làm phản, ngược lại còn mạnh mẽ ủng hộ cô!
Vì thế, giới khoa cử liền có thêm không ít thí sinh hàn môn, trong đó còn có không ít người đạt được thành tích rất tốt, ví dụ như Trạng Nguyên chính là người xuất thân nhà nghèo.
Tiểu Trạng Nguyên đối với Đường Khanh cảm động đến rơi nước mắt, nếu không có Hoàng thượng anh minh, đệ tử hàn môn như bọn họ căn bản không có đường lộ mặt.
Vì thế, Đường Khanh không hiểu sao bỗng dưng lại có không ít người đi theo. Cô vốn định khuynh đảo triều chính, đột nhiên lại cảm thấy hôn quân không dễ làm.
Lại ví dụ như, tạo phản bằng khoa cử thất bại, cô liền bắt đầu gây tai họa cho các phiên vương, lấy cớ này cớ nọ mà xây dựng rầm rộ khắp nơi, nhưng quốc khố không có tiền, vì thế liền ép ra không ít tiền từ trong tay các phiên vương. Mắt thấy từng căn nhà đã xây xong, các bá tánh bần cùng đều đã vào ở, nhưng vẫn không thấy những Vương gia đó tạo phản chống lại mình. Tức khắc, Đường Khanh chán nản, không làm ầm ĩ nữa.
Phó Minh Trạm tùy ý tiểu hoàng đế náo loạn một năm, ban đầu hắn vốn định để cô gây chút chuyện nhỏ, chỉ cần không quá khác người hắn đều có thể bao che cho cô, nhưng tiểu hoàng đế lại tỏa sáng rực rỡ, khiến hắn lau mắt mà nhìn.
Hắn cũng không biết, tiểu hoàng đế giống như đồ tham ăn này thế mà lại mưu tính sâu xa đến vậy, những việc này cho dù là hắn đi chăng nữa, trong khoảng thời gian ngắn chỉ e cũng không làm được.
Tiểu hoàng đế của hắn đúng là có thể khiến hắn ngạc nhiên vui mừng!
Hoàng đế như vậy, đến hắn cũng không muốn tạo phản, ai lại không muốn có vị quân chủ anh minh đâu, quan trọng nhất chính là quân chủ này còn là của một mình hắn!
Thái phó đại nhân giống như nhặt được bảo vật, hắn tự nhủ phải che chở tiểu hoàng đế thật tốt, không thể cho người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu!
Vì thế, Đường Khanh liền cứ như vậy được khen ngợi khắp nơi, mặc kệ là trong triều hay bá tánh trong thiên hạ, không ai không khen ngợi Hoàng thượng anh danh cái thế.
“Bảo bảo khổ trong lòng nha.” Lúc này, Đường Khanh đang trút hết nỗi lòng kể khổ với hệ thống, “Đã bảo mất nước cơ mà, sao nam chính đã chạy trật, giờ ngay cả cái nước Đại Đường chết tiệt này cũng chạy trật nữa chứ!”
Hệ thống trầm mặc hồi lâu, nhịn không được nói: “Ta không biết đấy, thì ra ngươi lại là một tay thiện nghệ về quản lý quốc gia.”
Đường Khanh: “…… Ha hả, quá khen.” Bất lực nằm trên long sàng, cô vốn cho rằng không tới một năm là có thể thu phục xong nhiệm vụ, nào biết đâu qua hết năm này đến năm khác, mắt thấy cô đã sắp mười tám tuổi rồi mà chỉ số hoàn thành nhiệm vụ vẫn mắc kẹt ở 80%, quả thực không cho người ta sống.
Đối mặt với kết quả trước mắt này, một người một hệ thống không còn lời nào để nói, hai người cuối cùng đều lựa chọn trầm mặc.
Khi Phó Minh Trạm tiến vào, liền nhìn thấy tiểu hoàng đế đang nằm rũ trên giường, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
“Làm sao vậy?”
“Trẫm…… mệt tâm.”
Cho rằng cô đang nhọc lòng quốc sự, hắn tức khắc đau lòng nói: “Mệt thì liền nghỉ ngơi, không giải quyết được ngươi có thể tìm ta mà.”
Đường Khanh im lặng nhìn Thái phó đại nhân cao lớn soái khí ngang nhiên dứt khoát bò lên long sàng.
Đang yên đang lành, nam chính hắc hóa lại biến thành tiểu trung khuyển, phong cách càng ngày càng ly kỳ, thế này cô biết làm thế nào cho phải!