Chương : 23
Edit: Xanh Lá
Cách Thái phó đại nhân đối xử với hoàng đế đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, người phía dưới tuy không hiểu rõ, chẳng qua cũng không còn qua loa lừa dối tiểu hoàng đế như trước đây.
Đối với điều này, Đường Khanh tỏ vẻ cực kỳ hưởng thụ, trước đây những tên gia hỏa tay nắm thực quyền đó đều nghếch mũi lên trời, cực kỳ đáng ghét! Nhìn lại bây giờ, dáng vẻ chân chó kia không khỏi quá thuận mắt.
Tuy vẫn không thay đổi được sự thật thế giới đã đi chệch hướng, chẳng qua Đường Khanh tỏ vẻ cô vẫn sẽ chuyên nghiệp hoàn thành nhiệm vụ!
Nam chính tuy có phong cách khác người, nhưng cô không tin nữ chính cũng kỳ quặc như vậy!
Vì thế, một ngày này, cô triệu kiến nữ chính, cùng tỷ tỷ của nữ chính.
Gia chủ Mục gia chính là tướng quân Đại Đường, tay nắm không ít binh quyền, đương nhiên mấy thứ binh quyền đó không cách nào so được với Thái phó đại nhân, chẳng qua tổng thể cũng coi như có thực lực. Hiện giờ tỷ muội Mục gia bỗng nhiên bị Hoàng thượng triệu kiến, trong lòng Mục tướng quân thật muốn cự tuyệt, khuê nữ vô song này của ông ta sao có thể bị tiểu hoàng đế hèn nhát kia nhúng chàm được chứ!
Chỉ là, dù trong lòng không tình nguyện, Mục tướng quân cũng chỉ có thể tự mình đưa các nàng vào cung!
Không còn cách nào khác, hiện tại tiểu hoàng đế không biết sao lại được Thái phó coi trọng, ông ta cũng không dám phản kháng. Rốt cuộc thì trong nhà ngoại trừ hai khuê nữ vẫn còn có người khác, nếu như chọc Thái phó âm tình bất định kia tức giận, còn không biết hắn sẽ tính sổ với Mục gia thế nào.
Cũng không phải Đường Khanh trắng trợn triệu kiến tỷ muội Mục gia, mà đem muội muội mười tuổi của mình ra làm cái cớ, tuy cái cớ này người sáng suốt đều nhìn ra được.
Hoàng tử công chúa trong cung đều bị sung quân gần hết, chỉ có công chúa mười tuổi này còn ở lại trong cung.
Tiểu công chúa cũng không phải do nữ nhi thế gia sinh hạ, mẫu phi của nàng chẳng qua chỉ là cung nữ, không quyền không thế, trước kia không được lão hoàng đế sủng ái, hiện giờ càng không được tân hoàng thích, vốn cho rằng sẽ như vậy cả đời, không nghĩ tới ngày nọ tân hoàng lại đột nhiên nghĩ tới nàng.
Tiểu công chúa tuy chỉ có mười tuổi, nhưng cũng đã trải qua nhân tình ấm lạnh, nàng ấy nhìn hoàng huynh tươi cười xán lạn nhưng cũng không dám bước lên làm nũng, mà vẫn hết sức quy củ thỉnh an.
Rốt cuộc vẫn là công chúa hoàng gia, mặc dù mẫu phi chỉ là cung nữ, nhưng cũng tuyệt đối có mỹ mạo, nếu không thì sao lại bị hoàng đế nhìn trúng.
Đường Khanh nhìn tiểu công chúa mềm mại đáng yêu, trong lòng rất yêu thích.
“Tiểu Cửu, lại đây.”
Tiểu công chúa xếp hàng thứ chín, gọi nàng là Tiểu Cửu lại thêm vài phần thân cận, chẳng qua Cửu công chúa lại không dám làm càn, nơm nớp lo sợ bước qua.
Đường Khanh một tay ôm nàng vào trong ngực, tươi cười xán lạn nói: “Tiểu Cửu, trẫm tìm cho muội hai tỷ tỷ làm bạn chơi cùng.” Nói đoạn, cô chỉ chỉ Mục Thanh Lan và Mục Thanh Linh đã sớm đứng một bên, lại nói: “Các nàng ấy là nữ nhi của Mục tướng quân, từ nhỏ đã lớn lên ở biên quan, trẫm biết muội không thích nữ nhi thế gia quy quy củ củ, hai người bạn chơi này muội đã vừa lòng chưa?”
Cửu công chúa vì lý do liên quan đến mẫu thân nên quả thực không thích nữ nhi thế gia, bọn họ gia thế hiển hách xuất thân lại cao, mà nàng mặc dù có danh hiệu công chúa, cũng căn bản không thể so với bọn họ, mấy lần cung yến trước đây bị mỉa mai chế nhạo, dần dần nàng cũng liền không thích tgặp đám người kia.
Chỉ là, việc nhỏ này sao Hoàng thượng lại biết được?
Cửu công chúa thấp thỏm trong lòng, sợ chọc tân hoàng tức giận, chỉ có thể nghẹn khuôn mặt nhỏ không dám nói lời nào.
Cảm thấy tiểu gia hỏa trong ngực cứng đờ, Đường Khanh ôn nhu nói: “Không cần sợ hãi, trẫm là hoàng huynh của muội, sẽ không hại muội đâu.”
Mẹ đẻ của Cửu công chúa sinh nàng ra không bao lâu liền bị người ta hại chết, một người chưa bao giờ cảm thụ được thân tình như nàng sao có thể không mong đợi tình cảm đó, chỉ là, nàng có thể có được loại tình cảm này sao?
“Muội, có thể chứ?”
Nhìn ánh mắt sợ sệt như chú cún nhỏ của nàng, trái tim Đường Khanh đều sắp tan chảy, “Dĩ nhiên là có thể.”
Mục Thanh Linh dịu ngoan đứng bên dưới, lẳng lặng nghe Hoàng thượng và Cửu công chúa nói chuyện, nhưng Mục Thanh Lan thì lại tỏ vẻ khinh thường qua ánh mắt. Cô ta chính là nữ xuyên không, ngày sau phải trở thành Hoàng Hậu, vậy mà lại muốn nàng ta lấy lòng con gái của một cung nữ! Quả thực buồn cười!
Trong lòng Mục Thanh Lan khinh bỉ, nhưng ngoài miệng lại như lau mật, tìm mọi cách lấy lòng Cửu công chúa, “Có thể làm bạn với Cửu công chúa là vinh hạnh của thần nữ.”
Nếu Đường Khanh không nhìn thấy ánh mắt kia, có lẽ còn được chuyện ma quỷ kia của ả, nhưng hiện tại à……
“Ừm, đúng là vinh hạnh của ngươi.” Đường Khanh không mặn không nhạt mở miệng, tiếp theo lại thay đổi dáng vẻ, ôn nhu nói với Mục Thanh Linh: “Cửu công chúa từ nhỏ đã không có bạn chơi cùng, trẫm thấy tuổi ngươi dường như tương đương với Cửu công chúa, về sau ngươi liền ở lại trong cung đi.”
Mục Thanh Linh có chút kinh ngạc, tuổi nàng rõ ràng tương đương với Hoàng thượng, sao ở trong miệng hắn lại biến thành tương đương với Cửu công chúa đây? Tuy nhiên, dù trong lòng nghi hoặc, nhưng người trước mắt này vẫn là Hoàng thượng, nàng không dám nghi ngờ.
“Dạ, thần nữ tuân chỉ.”
Mục Thanh Lan không nghĩ tới còn chưa đến một nén nhang, muội muội đáng ghét kia của mình thế mà đã được vào cung, đôi mắt hơi trừng lên, cô ta không cam lòng nói: “Hoàng thượng, vậy thần nữ thì sao?”
Trong mắt Đường Khanh hiện lên vẻ chán ghét, “Trẫm thật ra đã thiếu suy xét, tuổi ngươi cũng hơi lớn rồi, hẳn sẽ không thích hợp làm bạn với Cửu công chúa.”
Mục Thanh Lan nghe Hoàng thượng tìm cớ nói bừa, phẫn nộ trừng mắt nhìn Mục Thanh Linh. Đã đến lúc mấu chốt thế này, sao cô ta lại không hiểu, mình vào cung thuần túy chỉ để che giấu tai mắt người ngoài, mục đích chân chính của Hoàng thượng là muốn giữ lại Mục Thanh Linh!
Đường Khanh hiện giờ là hoàng đế, dĩ nhiên có quyền làm theo ý bản thân, nhìn dáng vẻ Mục Thanh Lan phẫn nộ, cô liền nở một nụ cười tà ác.
Nếu đầu óc cô ta chỉ nghĩ đến việc gả chồng, vậy cô liền đáp ứng tâm nguyện của cô ta.
Đường Khanh chỉ chuyên tâm nghĩ xem làm thế nào để xử lý nữ pháo hôi xuyên qua này, bên kia, Thái phó vậy mà lại không mời tự đến.
Phó Minh Trạm vẻ mặt tối tăm nhìn công chúa ngồi trong lòng tiểu hoàng đế, hiện lên một tia không vui. Tiểu hoàng đế của hắn, trong ngực sao có thể có người khác được?
Cửu công chúa trước nay mẫn cảm, bị hắn nhìn như vậy, tức khắc liền sợ tới mức co rụt trong lòng Đường Khanh.
“Thái phó.” Đường Khanh nói giọng nhàn nhạt, “Sao ngươi lại tới đây.”
“Đã lâu không gặp Hoàng thượng, nghe nói Hoàng thượng đột nhiên triệu kiến hai nữ nhi của Mục tướng quân, liền thuận tiện đến xem.” Thái phó không nhanh không chậm đi tới, đợi hắn đi đến bên tiểu hoàng đế, sớm đã có thái giám nịnh nọt chuyển ghế đến cho hắn ngồi.
Nghe hắn nói như vậy, Đường Khanh đột nhiên cong khóe môi, “Quả thật đúng là có chuyện cần Thái phó hỗ trợ.” Nói xong, cô thả loli trong lòng xuống, ôn nhu nói với nàng: “Trẫm còn có chút việc, muội đi chơi với vị Linh tỷ tỷ kia trước đi.”
Cửu công chúa chớp đôi mắt to đáng yêu, nghe lời gật gật đầu, “Tạm biệt hoàng huynh.”
Hai người chướng mắt đã đi rồi, tâm tình Phó Minh Trạm thoáng tốt lên một chút, chẳng qua khi hắn liếc mắt đến Mục Thanh Lan, ánh mắt lập tức không vui, “Sao ngươi vẫn còn ở nơi này.”
Mục Thanh Lan chưa bao giờ gặp nam tử cao lớn anh tuấn như vậy, vừa nhìn thấy hắn, tức khắc ngay cả Hoàng thượng ở một bên cũng quên luôn, nhưng ánh mắt của hắn lại khiến cô ta như ngã vào hầm băng vậy, sợ hãi không thôi.
“Dạ, thần nữ cáo lui.” Không dám ở lâu, Mục Thanh Lan lập tức lui xuống.
Phó Minh Trạm thu hồi ánh mắt lạnh băng, vừa thưởng thức tay nhỏ trắng nõn trơn mềm của tiểu hoàng đế, vừa nói dầy vẻ yêu chiều: “Hoàng thượng muốn ta hỗ trợ việc gì.”
“À, gần đây trong triều có nam tử đến tuổi thành hôn nào không?”
Cách Thái phó đại nhân đối xử với hoàng đế đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, người phía dưới tuy không hiểu rõ, chẳng qua cũng không còn qua loa lừa dối tiểu hoàng đế như trước đây.
Đối với điều này, Đường Khanh tỏ vẻ cực kỳ hưởng thụ, trước đây những tên gia hỏa tay nắm thực quyền đó đều nghếch mũi lên trời, cực kỳ đáng ghét! Nhìn lại bây giờ, dáng vẻ chân chó kia không khỏi quá thuận mắt.
Tuy vẫn không thay đổi được sự thật thế giới đã đi chệch hướng, chẳng qua Đường Khanh tỏ vẻ cô vẫn sẽ chuyên nghiệp hoàn thành nhiệm vụ!
Nam chính tuy có phong cách khác người, nhưng cô không tin nữ chính cũng kỳ quặc như vậy!
Vì thế, một ngày này, cô triệu kiến nữ chính, cùng tỷ tỷ của nữ chính.
Gia chủ Mục gia chính là tướng quân Đại Đường, tay nắm không ít binh quyền, đương nhiên mấy thứ binh quyền đó không cách nào so được với Thái phó đại nhân, chẳng qua tổng thể cũng coi như có thực lực. Hiện giờ tỷ muội Mục gia bỗng nhiên bị Hoàng thượng triệu kiến, trong lòng Mục tướng quân thật muốn cự tuyệt, khuê nữ vô song này của ông ta sao có thể bị tiểu hoàng đế hèn nhát kia nhúng chàm được chứ!
Chỉ là, dù trong lòng không tình nguyện, Mục tướng quân cũng chỉ có thể tự mình đưa các nàng vào cung!
Không còn cách nào khác, hiện tại tiểu hoàng đế không biết sao lại được Thái phó coi trọng, ông ta cũng không dám phản kháng. Rốt cuộc thì trong nhà ngoại trừ hai khuê nữ vẫn còn có người khác, nếu như chọc Thái phó âm tình bất định kia tức giận, còn không biết hắn sẽ tính sổ với Mục gia thế nào.
Cũng không phải Đường Khanh trắng trợn triệu kiến tỷ muội Mục gia, mà đem muội muội mười tuổi của mình ra làm cái cớ, tuy cái cớ này người sáng suốt đều nhìn ra được.
Hoàng tử công chúa trong cung đều bị sung quân gần hết, chỉ có công chúa mười tuổi này còn ở lại trong cung.
Tiểu công chúa cũng không phải do nữ nhi thế gia sinh hạ, mẫu phi của nàng chẳng qua chỉ là cung nữ, không quyền không thế, trước kia không được lão hoàng đế sủng ái, hiện giờ càng không được tân hoàng thích, vốn cho rằng sẽ như vậy cả đời, không nghĩ tới ngày nọ tân hoàng lại đột nhiên nghĩ tới nàng.
Tiểu công chúa tuy chỉ có mười tuổi, nhưng cũng đã trải qua nhân tình ấm lạnh, nàng ấy nhìn hoàng huynh tươi cười xán lạn nhưng cũng không dám bước lên làm nũng, mà vẫn hết sức quy củ thỉnh an.
Rốt cuộc vẫn là công chúa hoàng gia, mặc dù mẫu phi chỉ là cung nữ, nhưng cũng tuyệt đối có mỹ mạo, nếu không thì sao lại bị hoàng đế nhìn trúng.
Đường Khanh nhìn tiểu công chúa mềm mại đáng yêu, trong lòng rất yêu thích.
“Tiểu Cửu, lại đây.”
Tiểu công chúa xếp hàng thứ chín, gọi nàng là Tiểu Cửu lại thêm vài phần thân cận, chẳng qua Cửu công chúa lại không dám làm càn, nơm nớp lo sợ bước qua.
Đường Khanh một tay ôm nàng vào trong ngực, tươi cười xán lạn nói: “Tiểu Cửu, trẫm tìm cho muội hai tỷ tỷ làm bạn chơi cùng.” Nói đoạn, cô chỉ chỉ Mục Thanh Lan và Mục Thanh Linh đã sớm đứng một bên, lại nói: “Các nàng ấy là nữ nhi của Mục tướng quân, từ nhỏ đã lớn lên ở biên quan, trẫm biết muội không thích nữ nhi thế gia quy quy củ củ, hai người bạn chơi này muội đã vừa lòng chưa?”
Cửu công chúa vì lý do liên quan đến mẫu thân nên quả thực không thích nữ nhi thế gia, bọn họ gia thế hiển hách xuất thân lại cao, mà nàng mặc dù có danh hiệu công chúa, cũng căn bản không thể so với bọn họ, mấy lần cung yến trước đây bị mỉa mai chế nhạo, dần dần nàng cũng liền không thích tgặp đám người kia.
Chỉ là, việc nhỏ này sao Hoàng thượng lại biết được?
Cửu công chúa thấp thỏm trong lòng, sợ chọc tân hoàng tức giận, chỉ có thể nghẹn khuôn mặt nhỏ không dám nói lời nào.
Cảm thấy tiểu gia hỏa trong ngực cứng đờ, Đường Khanh ôn nhu nói: “Không cần sợ hãi, trẫm là hoàng huynh của muội, sẽ không hại muội đâu.”
Mẹ đẻ của Cửu công chúa sinh nàng ra không bao lâu liền bị người ta hại chết, một người chưa bao giờ cảm thụ được thân tình như nàng sao có thể không mong đợi tình cảm đó, chỉ là, nàng có thể có được loại tình cảm này sao?
“Muội, có thể chứ?”
Nhìn ánh mắt sợ sệt như chú cún nhỏ của nàng, trái tim Đường Khanh đều sắp tan chảy, “Dĩ nhiên là có thể.”
Mục Thanh Linh dịu ngoan đứng bên dưới, lẳng lặng nghe Hoàng thượng và Cửu công chúa nói chuyện, nhưng Mục Thanh Lan thì lại tỏ vẻ khinh thường qua ánh mắt. Cô ta chính là nữ xuyên không, ngày sau phải trở thành Hoàng Hậu, vậy mà lại muốn nàng ta lấy lòng con gái của một cung nữ! Quả thực buồn cười!
Trong lòng Mục Thanh Lan khinh bỉ, nhưng ngoài miệng lại như lau mật, tìm mọi cách lấy lòng Cửu công chúa, “Có thể làm bạn với Cửu công chúa là vinh hạnh của thần nữ.”
Nếu Đường Khanh không nhìn thấy ánh mắt kia, có lẽ còn được chuyện ma quỷ kia của ả, nhưng hiện tại à……
“Ừm, đúng là vinh hạnh của ngươi.” Đường Khanh không mặn không nhạt mở miệng, tiếp theo lại thay đổi dáng vẻ, ôn nhu nói với Mục Thanh Linh: “Cửu công chúa từ nhỏ đã không có bạn chơi cùng, trẫm thấy tuổi ngươi dường như tương đương với Cửu công chúa, về sau ngươi liền ở lại trong cung đi.”
Mục Thanh Linh có chút kinh ngạc, tuổi nàng rõ ràng tương đương với Hoàng thượng, sao ở trong miệng hắn lại biến thành tương đương với Cửu công chúa đây? Tuy nhiên, dù trong lòng nghi hoặc, nhưng người trước mắt này vẫn là Hoàng thượng, nàng không dám nghi ngờ.
“Dạ, thần nữ tuân chỉ.”
Mục Thanh Lan không nghĩ tới còn chưa đến một nén nhang, muội muội đáng ghét kia của mình thế mà đã được vào cung, đôi mắt hơi trừng lên, cô ta không cam lòng nói: “Hoàng thượng, vậy thần nữ thì sao?”
Trong mắt Đường Khanh hiện lên vẻ chán ghét, “Trẫm thật ra đã thiếu suy xét, tuổi ngươi cũng hơi lớn rồi, hẳn sẽ không thích hợp làm bạn với Cửu công chúa.”
Mục Thanh Lan nghe Hoàng thượng tìm cớ nói bừa, phẫn nộ trừng mắt nhìn Mục Thanh Linh. Đã đến lúc mấu chốt thế này, sao cô ta lại không hiểu, mình vào cung thuần túy chỉ để che giấu tai mắt người ngoài, mục đích chân chính của Hoàng thượng là muốn giữ lại Mục Thanh Linh!
Đường Khanh hiện giờ là hoàng đế, dĩ nhiên có quyền làm theo ý bản thân, nhìn dáng vẻ Mục Thanh Lan phẫn nộ, cô liền nở một nụ cười tà ác.
Nếu đầu óc cô ta chỉ nghĩ đến việc gả chồng, vậy cô liền đáp ứng tâm nguyện của cô ta.
Đường Khanh chỉ chuyên tâm nghĩ xem làm thế nào để xử lý nữ pháo hôi xuyên qua này, bên kia, Thái phó vậy mà lại không mời tự đến.
Phó Minh Trạm vẻ mặt tối tăm nhìn công chúa ngồi trong lòng tiểu hoàng đế, hiện lên một tia không vui. Tiểu hoàng đế của hắn, trong ngực sao có thể có người khác được?
Cửu công chúa trước nay mẫn cảm, bị hắn nhìn như vậy, tức khắc liền sợ tới mức co rụt trong lòng Đường Khanh.
“Thái phó.” Đường Khanh nói giọng nhàn nhạt, “Sao ngươi lại tới đây.”
“Đã lâu không gặp Hoàng thượng, nghe nói Hoàng thượng đột nhiên triệu kiến hai nữ nhi của Mục tướng quân, liền thuận tiện đến xem.” Thái phó không nhanh không chậm đi tới, đợi hắn đi đến bên tiểu hoàng đế, sớm đã có thái giám nịnh nọt chuyển ghế đến cho hắn ngồi.
Nghe hắn nói như vậy, Đường Khanh đột nhiên cong khóe môi, “Quả thật đúng là có chuyện cần Thái phó hỗ trợ.” Nói xong, cô thả loli trong lòng xuống, ôn nhu nói với nàng: “Trẫm còn có chút việc, muội đi chơi với vị Linh tỷ tỷ kia trước đi.”
Cửu công chúa chớp đôi mắt to đáng yêu, nghe lời gật gật đầu, “Tạm biệt hoàng huynh.”
Hai người chướng mắt đã đi rồi, tâm tình Phó Minh Trạm thoáng tốt lên một chút, chẳng qua khi hắn liếc mắt đến Mục Thanh Lan, ánh mắt lập tức không vui, “Sao ngươi vẫn còn ở nơi này.”
Mục Thanh Lan chưa bao giờ gặp nam tử cao lớn anh tuấn như vậy, vừa nhìn thấy hắn, tức khắc ngay cả Hoàng thượng ở một bên cũng quên luôn, nhưng ánh mắt của hắn lại khiến cô ta như ngã vào hầm băng vậy, sợ hãi không thôi.
“Dạ, thần nữ cáo lui.” Không dám ở lâu, Mục Thanh Lan lập tức lui xuống.
Phó Minh Trạm thu hồi ánh mắt lạnh băng, vừa thưởng thức tay nhỏ trắng nõn trơn mềm của tiểu hoàng đế, vừa nói dầy vẻ yêu chiều: “Hoàng thượng muốn ta hỗ trợ việc gì.”
“À, gần đây trong triều có nam tử đến tuổi thành hôn nào không?”