Chương : 17
Edit + Beta: Vịt
Đường phía nam đại học N có một khu chợ, chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đầy đủ, công nhân viên trường đại học N sau khi tan làm đều thích đến đây mua trái cây rau cỏ. Khác với hàng hóa suốt ngày cận date giảm giá bày trong siêu thị, rau quả ở đây luôn tươi non mọng nước, giống như hoàn toàn không phát hiện đã bị người ngắt xuống, vẫn lơ ngơ lộ ra tức giận không tản đi.
Mặc dù nơi đây nổi tiếng đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Yến Quy bước vào khu chợ này, cậu lần đầu tiên trong đời cảm thấy, mùi khói lửa náo nhiệt dường như cũng rốt cuộc có liên quan đến cậu.
Cảm thấy quen nhìn trước mắt cảm thấy chợ thức ăn bình thường, đối với Yến Quy mà nói lại có một loại cảm giác mới lạ độc đáo, cậu vừa ở trong đầu sắp xếp thức ăn cơm tối nay cần đến, vừa thong thả nghiên cứu từng sạp hàng, có chủ sạp thấy cậu nhìn tỉ mỉ, cầm một bó rau cải thìa giòn non chào hàng cậu, Yến Quy ban đầu cũng không dám nhìn người ta, chỉ vội vã khoát tay, xoay người bước nhanh tránh đi.
Nhưng không chịu nổi rất nhiều ông chủ tốt trên con đường này ai cũng nhiệt tình như vậy, sau khi đi qua lại, Yến Quy cũng rất nhanh chóng quen thuộc, cậu bắt đầu nghiêm túc "nghe" hết chào hàng của đối phương, sau đó khoát tay hoặc lắc đầu ra hiệu mình chỉ xem tùy tiện chút, mấy chủ sạp cũng không giận, ra hiệu cậu tự nhiên, sau đó lại nhiệt tình đi chào hỏi khách khác.
Lính mới mua hàng Yến Quy cân nhắc 3 quán, rốt cục mãn nguyện mua được toàn bộ thức ăn cậu cần, hài lòng hồi phủ.
Chợ thức ăn phía sau vẫn hối hả trong tà dương trời chiều, Yến Quy mặc dù không nghe được, nhưng cậu dường như có thể cảm giác được hơi thở cuộc sống bình thường nhưng an nhàn nơi đây.
Yến Quy cảm giác mình hình như đã yêu sinh hoạt này.
Vừa qua 6h chiều, Kha Khoa liền chào đồng nghiệp cùng phòng, mau chóng trốn người.
Sáng sớm hôm nay, anh quay lại đi làm trả phép, kết quả sau khi đến mới phát hiện, lãnh đạo hôm qua đã sớm sắp xếp đồng nghiệp khác đến làm ca của anh, mọi người đều thông cảm với "trọng thương chưa lành" của anh không để anh làm việc, Yến Quy hôm nay lại có tiết, anh cũng không tiện quấy rầy người ta, Kha Khoa dứt khoát buông mình trong phòng làm việc rảnh rỗi một ngày, thuận tiện còn giải quyết 2 chuyện lớn.
Xét thấy làm việc đều có chút thuận lợi, gần đến lúc tan làm, thầy Kha triệt để ăn không ngồi rồi còn lên QQ một lát. Thật ra sau hội hát Trung thu lần trước anh liền rất ít login, giờ lên xem, tin nhắc chưa đọc suýt nữa nghẽn nổ điện thoại.
Anh chọn mấy cái quan trọng reply, trong đó Vụ Tỏa Liên Giang và Thiên Lương Vương Phá nói đều cùng một chuyện — nhắc nhở anh đừng quên hội hát tối mai.
Thầy Kha lúc này mới nhớ ra còn có vụ hội hát. Lần trước anh phát thẻ người tốt cho Vụ Tỏa Liên Giang xong, hai người có một đợt không hỗ động, ngay cả hội hát sinh nhật lần này của Vụ Tỏa Liên Giang, ban đầu đều là em gái Thiên Lương Vương Phá đến mời anh trước.
Anh đầu tiên cho rằng Vụ Tỏa Liên Giang sợ khó xử, cho nên không thông báo anh, liền nói giỡn với em gái, phải để thọ tinh đích thân mời anh mới đi, kết quả Thiên Lương Vương Phá dựa vào đôi mắt giỏi phát hiện tình gay, giống như là đã hiểu sai ý không chút đắn đo nào, để lại cho anh một chuỗi "yooooooo" bay đi.
Nhưng không quá mấy giây, thọ tinh thật sự đích thân mời anh, Kha Khoa bất đắc dĩ, cũng chỉ đành đồng ý.
Nhưng mà chuyện xảy ra mấy hôm nay hơi nhiều, anh chớp mắt quên mất vụ này, vẫn may hội hát là ngày mai, giờ phát hiện vẫn còn kịp.
Kha Khoa vội vàng rep lại hai người, Vụ Tỏa Liên Giang bên kia nhanh chóng đơn giản lại cao lãnh rep lại "Ừ", không có câu sau nữa. Mà đối mặt với em gái Thiên Lương Vương Phá cuồng oanh loạn tạc mấy ngày nay, Kha Khoa chỉ trời chỉ đất thề với cô, đảm bảo mình nhất định sẽ tham gia đúng hạn, mới trấn an được người.
Thấy vợ nhà mình cũng không khó dỗ như vậy, thầy Kha tâm lực mệt mỏi vừa nhanh chóng rút khỏi QQ, vừa yên lặng ở trong lòng khen bạn nhỏ Yến Quy một lần.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Thầy Kha vừa về nhà đã ngửi thấy mùi thơm xa lạ lại quen thuộc, suýt nữa tưởng mình đi nhầm cửa. Anh vội vàng thay dép, đi đến cửa phòng bếp thò đầu nhìn, đầu bếp Yến đang đựng món đã xào xong vào đĩa.
Ớt đỏ tươi, gà cháy vàng, cà tím đen, là gà xào cà anh hồi đó ở cửa nam chọn nhưng không ăn được.
Kha Khoa nhìn gà xào cà giống như bước ngoặt vận mệnh của anh và Yến Quy, trong lòng hơi cảm khái — Hồi đó mình vẫn là một cẩu độc thân xa cha mẹ chỉ có thể gọi ship sống qua ngày, không nghĩ tới bây giờ đã là nhân sĩ ngược cẩu có gia có thất, nghĩ thôi đã có chút chuyên tâm.
Thầy Kha say mê nhìn vợ nhà mình, quả thực càng nhìn càng vừa lòng, nếu như ánh mắt có thể cụ thể hóa, vậy từ đầu đến chân Yến Quy sớm đã bị Kha Khoa dùng ánh mắt "ra tay" đầy thỏa mãn.
Bên kia Yến Quy đựng thức ăn xong, bưng đĩa đang định mang ra ngoài, quay người lại thình lình bị Kha Khoa dọa hết hồn, Kha Khoa thấy thế cười vô tội xòe tay. Yến Quy vốn muốn có qua có lại, cho thầy Kha kinh hỉ, giờ bị đánh nát tại chỗ, chỉ cảm thấy tai nóng lên, vội vàng nhét đĩa trong tay cho thầy Kha, vừa ra hiệu mình còn một món, vừa giơ tay đóng cửa đuổi anh ra ngoài.
Kha Khoa bất đắc dĩ nhìn cửa phòng bếp đóng lại trước mặt mình, lắc lắc đầu, vợ dễ xấu hổ như vậy làm sao đây? Giờ còn chưa làm gì đã bắt đầu đuổi người, vậy sau này nếu thật sự làm gì, còn không phải ngay cả cửa nhà cũng đuổi ra sao.
Như vậy không được, thầy Kha lo trước tính sau nghĩ, xem ra phải cho nhân công mở rộng bậu cửa của em ấy.
Yến Quy một mình lại đem rau xanh lần trước chủ nhiệm Lý đưa tới xào một đĩa rau cải, hai người yên lặng ăn xong cơm tối. Yến Quy không "nói" việc trải qua hôm nay ở trên lớp, Kha Khoa cũng không có hỏi Yến Quy nguyên nhân đột nhiên nấu cơm, hai người lại dường như hiểu ngầm lẫn nhau, đáp án đều giấu trong rau trong cơm.
Sau cơm tối thầy Kha chủ động gánh vác việc rửa bát, Yến Quy thì đến phòng cho khách, dùng máy tính của anh mở USB hôm nay giáo sư Trương cho cậu, như nhặt được vật quý bắt đầu học.
10h tối, thầy Kha đúng giờ tới nhắc Yến Quy nghỉ ngơi, Yến Quy ban đầu còn hơi lưu luyến, cho đến lúc Kha Khoa ngồi xuống bên cạnh máy tính, tỏ vẻ anh có việc cần dùng máy tính, Yến Quy mới lập tức đứng dậy định tránh ra.
Kha Khoa lại giơ tay lên kéo cậu, nhóc con bị kéo trọng tâm không vững, dưới chân hình như còn bị thứ gì vướng chân, sau đó nghiêng người ngã lên đùi thầy Kha.
"Xin lỗi," Tay thầy Kha thuận tiện rơi vào bên hông Yến Quy, nụ cười trên mặt rực rỡ đến hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ áy náy nào, "Thật ra anh muốn nói, em không cần tránh, cũng không phải việc gì nghiêm túc, em vừa nãy học lâu vậy, đúng lúc thư giãn chút." Kha Khoa nói mở list nhạc của mình ra, vừa tùy tiện mở vừa chọn bài cho hội hát ngày mai.
...... Em lại không thấy đây là cách thả lỏng gì cả.
Bạn nhỏ Yến Quy không nghe được tiếng ở trong lòng yên lặng thổ tào, trong lúc nhất thời ngay cả lúng túng cũng quên mất.
Chẳng lẽ đây chính là yêu đương khiến IQ người ta hoàn toàn biến mất trong truyền thuyết??
Đường phía nam đại học N có một khu chợ, chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đầy đủ, công nhân viên trường đại học N sau khi tan làm đều thích đến đây mua trái cây rau cỏ. Khác với hàng hóa suốt ngày cận date giảm giá bày trong siêu thị, rau quả ở đây luôn tươi non mọng nước, giống như hoàn toàn không phát hiện đã bị người ngắt xuống, vẫn lơ ngơ lộ ra tức giận không tản đi.
Mặc dù nơi đây nổi tiếng đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Yến Quy bước vào khu chợ này, cậu lần đầu tiên trong đời cảm thấy, mùi khói lửa náo nhiệt dường như cũng rốt cuộc có liên quan đến cậu.
Cảm thấy quen nhìn trước mắt cảm thấy chợ thức ăn bình thường, đối với Yến Quy mà nói lại có một loại cảm giác mới lạ độc đáo, cậu vừa ở trong đầu sắp xếp thức ăn cơm tối nay cần đến, vừa thong thả nghiên cứu từng sạp hàng, có chủ sạp thấy cậu nhìn tỉ mỉ, cầm một bó rau cải thìa giòn non chào hàng cậu, Yến Quy ban đầu cũng không dám nhìn người ta, chỉ vội vã khoát tay, xoay người bước nhanh tránh đi.
Nhưng không chịu nổi rất nhiều ông chủ tốt trên con đường này ai cũng nhiệt tình như vậy, sau khi đi qua lại, Yến Quy cũng rất nhanh chóng quen thuộc, cậu bắt đầu nghiêm túc "nghe" hết chào hàng của đối phương, sau đó khoát tay hoặc lắc đầu ra hiệu mình chỉ xem tùy tiện chút, mấy chủ sạp cũng không giận, ra hiệu cậu tự nhiên, sau đó lại nhiệt tình đi chào hỏi khách khác.
Lính mới mua hàng Yến Quy cân nhắc 3 quán, rốt cục mãn nguyện mua được toàn bộ thức ăn cậu cần, hài lòng hồi phủ.
Chợ thức ăn phía sau vẫn hối hả trong tà dương trời chiều, Yến Quy mặc dù không nghe được, nhưng cậu dường như có thể cảm giác được hơi thở cuộc sống bình thường nhưng an nhàn nơi đây.
Yến Quy cảm giác mình hình như đã yêu sinh hoạt này.
Vừa qua 6h chiều, Kha Khoa liền chào đồng nghiệp cùng phòng, mau chóng trốn người.
Sáng sớm hôm nay, anh quay lại đi làm trả phép, kết quả sau khi đến mới phát hiện, lãnh đạo hôm qua đã sớm sắp xếp đồng nghiệp khác đến làm ca của anh, mọi người đều thông cảm với "trọng thương chưa lành" của anh không để anh làm việc, Yến Quy hôm nay lại có tiết, anh cũng không tiện quấy rầy người ta, Kha Khoa dứt khoát buông mình trong phòng làm việc rảnh rỗi một ngày, thuận tiện còn giải quyết 2 chuyện lớn.
Xét thấy làm việc đều có chút thuận lợi, gần đến lúc tan làm, thầy Kha triệt để ăn không ngồi rồi còn lên QQ một lát. Thật ra sau hội hát Trung thu lần trước anh liền rất ít login, giờ lên xem, tin nhắc chưa đọc suýt nữa nghẽn nổ điện thoại.
Anh chọn mấy cái quan trọng reply, trong đó Vụ Tỏa Liên Giang và Thiên Lương Vương Phá nói đều cùng một chuyện — nhắc nhở anh đừng quên hội hát tối mai.
Thầy Kha lúc này mới nhớ ra còn có vụ hội hát. Lần trước anh phát thẻ người tốt cho Vụ Tỏa Liên Giang xong, hai người có một đợt không hỗ động, ngay cả hội hát sinh nhật lần này của Vụ Tỏa Liên Giang, ban đầu đều là em gái Thiên Lương Vương Phá đến mời anh trước.
Anh đầu tiên cho rằng Vụ Tỏa Liên Giang sợ khó xử, cho nên không thông báo anh, liền nói giỡn với em gái, phải để thọ tinh đích thân mời anh mới đi, kết quả Thiên Lương Vương Phá dựa vào đôi mắt giỏi phát hiện tình gay, giống như là đã hiểu sai ý không chút đắn đo nào, để lại cho anh một chuỗi "yooooooo" bay đi.
Nhưng không quá mấy giây, thọ tinh thật sự đích thân mời anh, Kha Khoa bất đắc dĩ, cũng chỉ đành đồng ý.
Nhưng mà chuyện xảy ra mấy hôm nay hơi nhiều, anh chớp mắt quên mất vụ này, vẫn may hội hát là ngày mai, giờ phát hiện vẫn còn kịp.
Kha Khoa vội vàng rep lại hai người, Vụ Tỏa Liên Giang bên kia nhanh chóng đơn giản lại cao lãnh rep lại "Ừ", không có câu sau nữa. Mà đối mặt với em gái Thiên Lương Vương Phá cuồng oanh loạn tạc mấy ngày nay, Kha Khoa chỉ trời chỉ đất thề với cô, đảm bảo mình nhất định sẽ tham gia đúng hạn, mới trấn an được người.
Thấy vợ nhà mình cũng không khó dỗ như vậy, thầy Kha tâm lực mệt mỏi vừa nhanh chóng rút khỏi QQ, vừa yên lặng ở trong lòng khen bạn nhỏ Yến Quy một lần.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Thầy Kha vừa về nhà đã ngửi thấy mùi thơm xa lạ lại quen thuộc, suýt nữa tưởng mình đi nhầm cửa. Anh vội vàng thay dép, đi đến cửa phòng bếp thò đầu nhìn, đầu bếp Yến đang đựng món đã xào xong vào đĩa.
Ớt đỏ tươi, gà cháy vàng, cà tím đen, là gà xào cà anh hồi đó ở cửa nam chọn nhưng không ăn được.
Kha Khoa nhìn gà xào cà giống như bước ngoặt vận mệnh của anh và Yến Quy, trong lòng hơi cảm khái — Hồi đó mình vẫn là một cẩu độc thân xa cha mẹ chỉ có thể gọi ship sống qua ngày, không nghĩ tới bây giờ đã là nhân sĩ ngược cẩu có gia có thất, nghĩ thôi đã có chút chuyên tâm.
Thầy Kha say mê nhìn vợ nhà mình, quả thực càng nhìn càng vừa lòng, nếu như ánh mắt có thể cụ thể hóa, vậy từ đầu đến chân Yến Quy sớm đã bị Kha Khoa dùng ánh mắt "ra tay" đầy thỏa mãn.
Bên kia Yến Quy đựng thức ăn xong, bưng đĩa đang định mang ra ngoài, quay người lại thình lình bị Kha Khoa dọa hết hồn, Kha Khoa thấy thế cười vô tội xòe tay. Yến Quy vốn muốn có qua có lại, cho thầy Kha kinh hỉ, giờ bị đánh nát tại chỗ, chỉ cảm thấy tai nóng lên, vội vàng nhét đĩa trong tay cho thầy Kha, vừa ra hiệu mình còn một món, vừa giơ tay đóng cửa đuổi anh ra ngoài.
Kha Khoa bất đắc dĩ nhìn cửa phòng bếp đóng lại trước mặt mình, lắc lắc đầu, vợ dễ xấu hổ như vậy làm sao đây? Giờ còn chưa làm gì đã bắt đầu đuổi người, vậy sau này nếu thật sự làm gì, còn không phải ngay cả cửa nhà cũng đuổi ra sao.
Như vậy không được, thầy Kha lo trước tính sau nghĩ, xem ra phải cho nhân công mở rộng bậu cửa của em ấy.
Yến Quy một mình lại đem rau xanh lần trước chủ nhiệm Lý đưa tới xào một đĩa rau cải, hai người yên lặng ăn xong cơm tối. Yến Quy không "nói" việc trải qua hôm nay ở trên lớp, Kha Khoa cũng không có hỏi Yến Quy nguyên nhân đột nhiên nấu cơm, hai người lại dường như hiểu ngầm lẫn nhau, đáp án đều giấu trong rau trong cơm.
Sau cơm tối thầy Kha chủ động gánh vác việc rửa bát, Yến Quy thì đến phòng cho khách, dùng máy tính của anh mở USB hôm nay giáo sư Trương cho cậu, như nhặt được vật quý bắt đầu học.
10h tối, thầy Kha đúng giờ tới nhắc Yến Quy nghỉ ngơi, Yến Quy ban đầu còn hơi lưu luyến, cho đến lúc Kha Khoa ngồi xuống bên cạnh máy tính, tỏ vẻ anh có việc cần dùng máy tính, Yến Quy mới lập tức đứng dậy định tránh ra.
Kha Khoa lại giơ tay lên kéo cậu, nhóc con bị kéo trọng tâm không vững, dưới chân hình như còn bị thứ gì vướng chân, sau đó nghiêng người ngã lên đùi thầy Kha.
"Xin lỗi," Tay thầy Kha thuận tiện rơi vào bên hông Yến Quy, nụ cười trên mặt rực rỡ đến hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ áy náy nào, "Thật ra anh muốn nói, em không cần tránh, cũng không phải việc gì nghiêm túc, em vừa nãy học lâu vậy, đúng lúc thư giãn chút." Kha Khoa nói mở list nhạc của mình ra, vừa tùy tiện mở vừa chọn bài cho hội hát ngày mai.
...... Em lại không thấy đây là cách thả lỏng gì cả.
Bạn nhỏ Yến Quy không nghe được tiếng ở trong lòng yên lặng thổ tào, trong lúc nhất thời ngay cả lúng túng cũng quên mất.
Chẳng lẽ đây chính là yêu đương khiến IQ người ta hoàn toàn biến mất trong truyền thuyết??