Chương : 16
Edit + Beta: Vịt
Tầng 1 nhà học khoa Lý.
Bạn học Yến Quy đang hết sức chăm chú vào môn lý luận cơ học.
Là một trong "Tứ đại danh bổ" nổi tiếng của đại học N, môn lý luận cơ học này có lý do khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Phần lớn lý do nhân ái rất đơn giản, giáo sư Trương giảng chính là người tốt bụng, bình thường thành tích thi để khá lỏng, hơn nữa không bao giờ điểm danh, Yến Quy hơn nữa thích tốc độ giảng bài của ông vừa phải, mạch suy nghĩ rõ ràng, viết bảng đẹp; mà lý do hận của nó cũng rất đơn giản, môn này thật sự quá khó học, tỷ lệ trượt môn hàng năm cao không thấp.
Đối với bạn học Yến Quy mà nói, mặc dù chưa nói tới hận, nhưng môn này có một chỗ, quả thực tạo cho cậu phiền phức không nhỏ — Giáo sư tuổi ngoài 60, lúc giảng bài không dùng kỹ thuật hiện đại, không có công cụ, chỉ có viết bảng.
Nhưng giáo sư thường ở trong tiết xoay người viết bảng còn sẽ không ngừng giảng giải, dẫn đến có phần nội dung Yến Quy hoàn toàn không "nghe" được, cho nên học càng thêm tốn sức hơn học sinh bình thường. Cộng thêm tiết môn này đều là do trợ giảng chỉnh sửa công bố, nội dung ít nhiều không đủ đồng bộ với bài giảng của giáo sư Trương, cho nên Yến Quy nếu muốn nắm bắt trọng điểm tiết học, cũng chỉ có thể trước tiết chuẩn bị bài, sau khi học xong lặp đi lặp lại nghiên tập video bài giảng.
Bởi vì chiều qua bị thầy Kha dắt đi ngủ trưa lúc lâu, dẫn đến cậu không có đủ thời gian nhìn quen tiết này, cho nên Yến Quy hôm nay đi học phá lệ nghiêm túc.
Nhưng mà, Yến Quy phát hiện hôm nay cả tiết thông thuận bất ngờ, cậu cảm giác lời trước sau khi giáo sư xoay người viết bảng hoàn toàn có thể nối tiếp nhau không kẽ hở, hơn nữa không biết có phải ảo giác của cậu hay không, luôn cảm thấy lúc giáo sư giảng bài có chút cố ý nhìn chính diện về phía cậu, bởi vì Yến Quy hôm nay không ngồi giữa lớp, cho nên loại cảm giác này càng mãnh liệt.
Mà loại cảm giác kỳ quái này gần 10 phút trước khi gần hết tiết đạt tới đỉnh điểm — Giáo sư Trương nghe nói đã dạy học hơn 30 năm, chưa từng điểm danh, vậy mà lần đầu tiên cho bài tập, đề cũng không khó làm, nhưng giáo sư yêu cầu dựa theo thứ tự điểm danh của ông, từng người đi lên nộp bài tập để về.
Đây quả thực là biến tướng điểm danh cực kỳ "khiến người ta phẫn nộ", trong lúc nhất thời phòng học than khóc ngập trời.
Yến Quy mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn yên lặng từ trong notebook xé một tờ giấy xuống, bắt đầu viết chính tả công thức.
Mười phút sau, giáo sư bắt đầu điểm danh thu bài tập.
Dựa theo sắp xếp chữ cái họ, Yến Quy hẳn là xếp phía sau. Nhưng cậu đợi lại đợi, đợi đến lúc giáo sư đã bắt đầu gọi chữ đầu "Z", vẫn không đến lượt cậu.
(Yến [Yān])
"Hẳn là không cẩn thận quên mất." Yến Quy âm thầm suy đoán, dù sao lớp bọn họ hình như họ dùng "Y" mở đầu cũng không có nhiều người, nếu hôm nay lại đúng lúc chỉ có mình Yến Quy lên lớp, giáo sư gọi quá nhanh, rất dễ nhìn sót.
Đợi đến lúc mọi người đều rời đi, Yến Quy cầm lấy tờ giấy trước mặt mình, đi tới trước bục giảng hai tay nộp, đang định rời đi, lại nhìn thấy giáo sư Trương ra hiệu với cậu.
Giáo sư tỉ mỉ xem đáp án của cậu, sau đó tầm mắt dừng ở hàng tên cậu, tiếp đó nhìn bạn nhỏ trước mặt: "Yến Quy đúng không, tên rất hay, đề cũng trả lời không tệ, thế nào, cảm thấy lý luận cơ học thú vị không?"
Yến Quy do dự một chút, chỉ chỉ miệng mình, gật gật đầu.
Giáo sư đối diện lại cũng không kinh ngạc, cũng gật gật đầu với cậu: "Học có phải hơi tốn sức không?"
Yến Quy gật đầu, yên lặng oán thầm: Đâu chỉ hơi tốn sức...... đó quả thực là khá tốn sức......
"Vậy đi," Giáo sư nói xong lấy ra một cái USB, "Đây là nội dung bài giảng và một ít kiến thức tâm đắc mà thầy tự chỉnh sửa, em mang về xem, có chỗ nào không hiểu gửi mail cho thầy, ở đây cũng có cách liên lạc của thầy."
Yến Quy kích động nhận hai tay, sau đó cúi người với giáo sư, giáo sư Trương ngả mũ đáp lại cậu, ra hiệu cậu đi trước, sau đó từ từ đứng dậy sắp xếp đồ linh tinh trên bàn giáo viên cùng với trợ giảng.
Giáo sư Trương vừa cất đồ xong, điện thoại ông để mép bục giảng rung một cái, một tin nhắn nhảy ra:
"Bác Trương, bác tan lớp chưa ạ? Chuyện cháu nhờ bác thế nào rồi?"
Giáo sư bất đắc dĩ cười lắc đầu, trả lời: "Bác Trương của cháu mặc dù lớn tuổi, nhưng vẫn chưa mau quên đâu, yên tâm đi, bạn nhỏ Yến Quy kia, bác sẽ hỗ trợ chú ý. Nói đến đây cũng là sơ sót của bác, vậy mà chưa từng chú ý tới trong lớp có học sinh đặc biệt như vậy, cho dù cháu không nói, bác vì cậu ấy làm chút bồi thường cũng là nên."
"Cám ơn bác Trương, nhưng có thể không để lộ đặc thù của em ấy ra không, nhóc này hơi nhạy cảm, cháu lo...... em ấy sẽ nghĩ nhiều."
Giáo sư nhìn thấy câu này trong lòng ít nhiều có chút kinh ngạc, tiểu tử Kha bình thường không tim không phổi để ý sinh viên này như vậy? Nhưng vẫn không tra cứu, nói lại chi tiết tình hình hôm nay.
Một đầu khác, Kha Khoa "không tim không phổi" cảm kích giáo sư tư lợi một chút vì mình, đều đã "tuổi già khó giữ", quyết định ủng hộ sở thích của ông, để bày tỏ cảm kích, lập tức thay giáo sư lão Kha hẹn đánh cờ cả ngày cuối tuần, hơn nữa hồn nhiên cảm kích người ta, bán cha ruột không chút nương tay.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Yến Quy sau khi tan lớp càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm, cậu luôn cảm thấy chuyện hôm nay có liên quan tới thầy Kha.
Cũng không phải cậu tự mình đa tình, hôm qua cậu vốn bởi vì thời gian buổi chiều đã ngủ mất, không chuẩn bị xong chương trình học hôm nay, cho nên quyết định buổi tối thức đêm xem thêm một lát, ai biết vừa qua 10h, thầy Kha lại đến giục cậu rửa mặt đi ngủ.
Cậu ban đầu hơi do dự, nhưng không chịu nổi thầy Kha cứ dính người, hơn nữa còn thề son sắt đảm bảo khẳng định không để lỡ cậu hôm nay đi học, cậu cố kỵ vết thương trên đầu anh vẫn chưa khỏi hẳn, vốn định dỗ anh ngủ trước, rồi mình chuồn ra ngoài học, không nghĩ đến...... thầy Kha không chỉ chen chung với cậu rửa mặt, sau khi xong, lại kéo cậu đến phòng ngủ chính, còn muốn cùng ngủ......
Mặc dù chỉ là hai người cách xa đắp hai cái chăn còn không thể nói chuyện, nhưng mà, đã đủ khiến bạn học Yến Quy giờ phút này lại lần nữa nghĩ ngợi liền đỏ mặt nhịp tim tăng nhanh không ngừng......
Cho nên, nhất định là thầy Kha trước đó nhờ cậy giáo sư Trương, cho nên giáo sư hôm nay mới sẽ phá lệ chú ý mình, hơn nữa biểu hiện lúc nãy của giáo sư Trương rõ ràng chính là hiểu tình huống của mình, hiển nhiên là thầy Kha đã sớm dặn dò với ông.
Yến Quy lại nghĩ tới chút oán giận của mình với thầy Khoa tối qua trước khi đi ngủ, trong nháy mắt cảm thấy cảm động lại tự trách. Kể từ khi hai người quen biết tới nay, thầy Kha làm nhiều việc vì mình như vậy, trước kia cậu luôn đè nén lòng mình, không dám làm bất kỳ hồi đáp nào, nhưng hiện tại hai người tâm ý tương thông, quan hệ tốt hơn trước kia, Yến Quy đột nhiên có dũng khí và quyết tâm muốn làm chút chuyện cho thầy.
Tầng 1 nhà học khoa Lý.
Bạn học Yến Quy đang hết sức chăm chú vào môn lý luận cơ học.
Là một trong "Tứ đại danh bổ" nổi tiếng của đại học N, môn lý luận cơ học này có lý do khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Phần lớn lý do nhân ái rất đơn giản, giáo sư Trương giảng chính là người tốt bụng, bình thường thành tích thi để khá lỏng, hơn nữa không bao giờ điểm danh, Yến Quy hơn nữa thích tốc độ giảng bài của ông vừa phải, mạch suy nghĩ rõ ràng, viết bảng đẹp; mà lý do hận của nó cũng rất đơn giản, môn này thật sự quá khó học, tỷ lệ trượt môn hàng năm cao không thấp.
Đối với bạn học Yến Quy mà nói, mặc dù chưa nói tới hận, nhưng môn này có một chỗ, quả thực tạo cho cậu phiền phức không nhỏ — Giáo sư tuổi ngoài 60, lúc giảng bài không dùng kỹ thuật hiện đại, không có công cụ, chỉ có viết bảng.
Nhưng giáo sư thường ở trong tiết xoay người viết bảng còn sẽ không ngừng giảng giải, dẫn đến có phần nội dung Yến Quy hoàn toàn không "nghe" được, cho nên học càng thêm tốn sức hơn học sinh bình thường. Cộng thêm tiết môn này đều là do trợ giảng chỉnh sửa công bố, nội dung ít nhiều không đủ đồng bộ với bài giảng của giáo sư Trương, cho nên Yến Quy nếu muốn nắm bắt trọng điểm tiết học, cũng chỉ có thể trước tiết chuẩn bị bài, sau khi học xong lặp đi lặp lại nghiên tập video bài giảng.
Bởi vì chiều qua bị thầy Kha dắt đi ngủ trưa lúc lâu, dẫn đến cậu không có đủ thời gian nhìn quen tiết này, cho nên Yến Quy hôm nay đi học phá lệ nghiêm túc.
Nhưng mà, Yến Quy phát hiện hôm nay cả tiết thông thuận bất ngờ, cậu cảm giác lời trước sau khi giáo sư xoay người viết bảng hoàn toàn có thể nối tiếp nhau không kẽ hở, hơn nữa không biết có phải ảo giác của cậu hay không, luôn cảm thấy lúc giáo sư giảng bài có chút cố ý nhìn chính diện về phía cậu, bởi vì Yến Quy hôm nay không ngồi giữa lớp, cho nên loại cảm giác này càng mãnh liệt.
Mà loại cảm giác kỳ quái này gần 10 phút trước khi gần hết tiết đạt tới đỉnh điểm — Giáo sư Trương nghe nói đã dạy học hơn 30 năm, chưa từng điểm danh, vậy mà lần đầu tiên cho bài tập, đề cũng không khó làm, nhưng giáo sư yêu cầu dựa theo thứ tự điểm danh của ông, từng người đi lên nộp bài tập để về.
Đây quả thực là biến tướng điểm danh cực kỳ "khiến người ta phẫn nộ", trong lúc nhất thời phòng học than khóc ngập trời.
Yến Quy mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn yên lặng từ trong notebook xé một tờ giấy xuống, bắt đầu viết chính tả công thức.
Mười phút sau, giáo sư bắt đầu điểm danh thu bài tập.
Dựa theo sắp xếp chữ cái họ, Yến Quy hẳn là xếp phía sau. Nhưng cậu đợi lại đợi, đợi đến lúc giáo sư đã bắt đầu gọi chữ đầu "Z", vẫn không đến lượt cậu.
(Yến [Yān])
"Hẳn là không cẩn thận quên mất." Yến Quy âm thầm suy đoán, dù sao lớp bọn họ hình như họ dùng "Y" mở đầu cũng không có nhiều người, nếu hôm nay lại đúng lúc chỉ có mình Yến Quy lên lớp, giáo sư gọi quá nhanh, rất dễ nhìn sót.
Đợi đến lúc mọi người đều rời đi, Yến Quy cầm lấy tờ giấy trước mặt mình, đi tới trước bục giảng hai tay nộp, đang định rời đi, lại nhìn thấy giáo sư Trương ra hiệu với cậu.
Giáo sư tỉ mỉ xem đáp án của cậu, sau đó tầm mắt dừng ở hàng tên cậu, tiếp đó nhìn bạn nhỏ trước mặt: "Yến Quy đúng không, tên rất hay, đề cũng trả lời không tệ, thế nào, cảm thấy lý luận cơ học thú vị không?"
Yến Quy do dự một chút, chỉ chỉ miệng mình, gật gật đầu.
Giáo sư đối diện lại cũng không kinh ngạc, cũng gật gật đầu với cậu: "Học có phải hơi tốn sức không?"
Yến Quy gật đầu, yên lặng oán thầm: Đâu chỉ hơi tốn sức...... đó quả thực là khá tốn sức......
"Vậy đi," Giáo sư nói xong lấy ra một cái USB, "Đây là nội dung bài giảng và một ít kiến thức tâm đắc mà thầy tự chỉnh sửa, em mang về xem, có chỗ nào không hiểu gửi mail cho thầy, ở đây cũng có cách liên lạc của thầy."
Yến Quy kích động nhận hai tay, sau đó cúi người với giáo sư, giáo sư Trương ngả mũ đáp lại cậu, ra hiệu cậu đi trước, sau đó từ từ đứng dậy sắp xếp đồ linh tinh trên bàn giáo viên cùng với trợ giảng.
Giáo sư Trương vừa cất đồ xong, điện thoại ông để mép bục giảng rung một cái, một tin nhắn nhảy ra:
"Bác Trương, bác tan lớp chưa ạ? Chuyện cháu nhờ bác thế nào rồi?"
Giáo sư bất đắc dĩ cười lắc đầu, trả lời: "Bác Trương của cháu mặc dù lớn tuổi, nhưng vẫn chưa mau quên đâu, yên tâm đi, bạn nhỏ Yến Quy kia, bác sẽ hỗ trợ chú ý. Nói đến đây cũng là sơ sót của bác, vậy mà chưa từng chú ý tới trong lớp có học sinh đặc biệt như vậy, cho dù cháu không nói, bác vì cậu ấy làm chút bồi thường cũng là nên."
"Cám ơn bác Trương, nhưng có thể không để lộ đặc thù của em ấy ra không, nhóc này hơi nhạy cảm, cháu lo...... em ấy sẽ nghĩ nhiều."
Giáo sư nhìn thấy câu này trong lòng ít nhiều có chút kinh ngạc, tiểu tử Kha bình thường không tim không phổi để ý sinh viên này như vậy? Nhưng vẫn không tra cứu, nói lại chi tiết tình hình hôm nay.
Một đầu khác, Kha Khoa "không tim không phổi" cảm kích giáo sư tư lợi một chút vì mình, đều đã "tuổi già khó giữ", quyết định ủng hộ sở thích của ông, để bày tỏ cảm kích, lập tức thay giáo sư lão Kha hẹn đánh cờ cả ngày cuối tuần, hơn nữa hồn nhiên cảm kích người ta, bán cha ruột không chút nương tay.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Yến Quy sau khi tan lớp càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm, cậu luôn cảm thấy chuyện hôm nay có liên quan tới thầy Kha.
Cũng không phải cậu tự mình đa tình, hôm qua cậu vốn bởi vì thời gian buổi chiều đã ngủ mất, không chuẩn bị xong chương trình học hôm nay, cho nên quyết định buổi tối thức đêm xem thêm một lát, ai biết vừa qua 10h, thầy Kha lại đến giục cậu rửa mặt đi ngủ.
Cậu ban đầu hơi do dự, nhưng không chịu nổi thầy Kha cứ dính người, hơn nữa còn thề son sắt đảm bảo khẳng định không để lỡ cậu hôm nay đi học, cậu cố kỵ vết thương trên đầu anh vẫn chưa khỏi hẳn, vốn định dỗ anh ngủ trước, rồi mình chuồn ra ngoài học, không nghĩ đến...... thầy Kha không chỉ chen chung với cậu rửa mặt, sau khi xong, lại kéo cậu đến phòng ngủ chính, còn muốn cùng ngủ......
Mặc dù chỉ là hai người cách xa đắp hai cái chăn còn không thể nói chuyện, nhưng mà, đã đủ khiến bạn học Yến Quy giờ phút này lại lần nữa nghĩ ngợi liền đỏ mặt nhịp tim tăng nhanh không ngừng......
Cho nên, nhất định là thầy Kha trước đó nhờ cậy giáo sư Trương, cho nên giáo sư hôm nay mới sẽ phá lệ chú ý mình, hơn nữa biểu hiện lúc nãy của giáo sư Trương rõ ràng chính là hiểu tình huống của mình, hiển nhiên là thầy Kha đã sớm dặn dò với ông.
Yến Quy lại nghĩ tới chút oán giận của mình với thầy Khoa tối qua trước khi đi ngủ, trong nháy mắt cảm thấy cảm động lại tự trách. Kể từ khi hai người quen biết tới nay, thầy Kha làm nhiều việc vì mình như vậy, trước kia cậu luôn đè nén lòng mình, không dám làm bất kỳ hồi đáp nào, nhưng hiện tại hai người tâm ý tương thông, quan hệ tốt hơn trước kia, Yến Quy đột nhiên có dũng khí và quyết tâm muốn làm chút chuyện cho thầy.