Chương 45: Đi Biển
Vũng Tàu.
Mất khoảng ba tiếng từ thành phố chạy đến đây, vì Dung Chanh không có visa, nếu có thì Bá Cửu Lục đã bao mọi người ra nước ngoài chơi.
Mùa mưa mà còn đi biển thì còn gì bằng?
Lam Dực vốn định đưa Dụ Kiều Nga đi chơi riêng, nhưng vì Bá Cửu Lục bám quá dai, nên hắn đành gác lại, để tuần trăng mật gộp lại rồi đi cũng không muộn.
“Biển thì xanh, trời thì nắng. Anh Lam thoa kem chống nắng giùm em đi.”
Dụ Kiều Nga nằm dài trên ghế, đưa lưng về phía hắn, nháy mắt đầy quyến rũ.
[…] Con chim này biết mình xinh chim.
Lam Dực thanh tâm quả dục giữ mình trong sạch hơn ba mươi mấy năm, có biết bao nhiêu người giở đủ thứ trò muốn bò giường hắn, có người còn lột sạch trơn, nhưng hắn có mắt như mù, không ham nữ sắc. Lần đầu tiên bị chim xinh yêu nhà mình thả thính tới đỏ vành tai, cậu mới lộ phần lưng đã làm hắn khó thở: “…Được.”
Lan da trong tay mềm dẻo lại còn trắng, như sờ vào tấm lụa thượng hạng nhẵn nhụi, xúc giác thăng hoa, vô cùng thoải mái. Chưa kể đến đoạn eo thon nhỏ và cái mông vểnh tự nhiên không chút cắt xén hay nâng đỡ nào.
Lam Dực và Dụ Kiều Nga đi tới đâu thì tình chàng ý thiếp tới đó, tình yêu thần tiên tuyệt vời, trái ngược hoàn toàn với Bá Cửu Lục và Dung Chanh.
“Nhìn đi Chanh, đây là lâu đài tình ái mà tôi xây cho em!”
“Nơi này không tệ, rất thích hợp để cặp đôi té nước. Tôi sẽ mua lại!”
“Dung Chanh, đừng hâm mộ. Thứ người khác có, tôi cũng sẽ đều cho em hết.”
“Dung Chanh, tôi chấm em rồi, em đừng được nước lấn tới.”
“Dung Chanh…”
Dung Chanh nổi da gà: “…” Đủ rồi nha!
Nếu cậu ta chưa quen biết Dụ Kiều Nga mà nghe những lời tình thương này của bá đạo tổng tài sẽ cảm động tới phát khóc. Nhưng bây giờ gắn não vào rồi, nghe lại cái thấy trẻ trâu.
_____
Đi biển thì tất nhiên không thể bỏ qua đặc sản ở nơi này, hải sản tươi sống thơm phức.
Đi tắm biển đã đời, bốn người lại về khách sạn tắm rửa rồi đi ăn tối. Bá Cửu Lục đã bao trước, cho nên bọn họ không phải đợi lâu để có bàn ăn.
Lam Dực phụ trách nướng, Dụ Kiều Nga phụ trách ăn, cũng không quên lột tôm lột cua đút cho hắn.
Chủ tịch Lam tự thân vận động không những không cảm thấy hạ giá mà còn vui vẻ. Từ lúc đưa cậu về ở cùng, hắn như trẻ ra vài tuổi, cuộc sống cũng có màu sắc hơn hẳn.
Hai người nhảy qua bước hẹn hò kết hôn, như hai vợ chồng già hợp ý đến bất ngờ.
Dung Chanh hâm mộ mà nhìn, Bá Cửu Lục thấy vậy, ho khụ khụ thu hút sự chú ý của cậu ta, búng tay gọi ba người phục vụ ra lột hải sản cho mình: “Đừng hâm mộ, em không cần động một ngón tay nào đâu, cứ để đó cho tôi lo.”
Dung Chanh trề mỏ.
Đang ăn ăn uống uống vui vẻ, đột nhiên có người tiến lại bắt chuyện.
Là phản diện chứ còn ai nữa.
“Ơ kìa, trùng hợp quá. Lam tổng, Dụ tổng, Bá tổng, mọi người cũng đi du lịch sao?”
Bá Cửu Lục khó chịu, tại sao gã lại xếp chót vậy?
Dụ Kiều Nga vốn định không quan tâm đâu, nhưng nhìn thấy Tô Huỳnh đi cùng Dung Châu, lập tức dựng lông đề cao cảnh giác. Khứa này bị đuổi việc tưởng đâu hết kịch bản luôn rồi, ai mà ngờ lại hội hợp với vai ác.
Đừng có mà phá hỏng kế hoạch của cậu nhá!
Lam Dực gật đầu chào hỏi: “Dung tổng.” Hai người vẫn chưa trở mặt thành thù đến nổi không chào xã giao.
Dung Châu đấu thầu thất bại mảnh đất phía Bắc, không những thế mà còn bị hắn và Bá Cửu Lục chặt mất mấy cái chân (ba nhà ở hội đấu giá), chắc hẳn rất cay cú. Bá Cửu Lục nuốt là không nhả xương, bá đạo ăn hết thị trường, còn định lấn chiếm mảng kinh doanh của nhà họ Dung. Không có Lam Dực khuyến khích, con Husky này làm gì có gan đó.
Dung Châu hận anh em bọn hắn người qua đường ai nhìn cũng biết.
“Tối nay có một bữa tiệc, hi vọng vài vị có thể đến biệt thự gần bờ biển chung vui.”
“Tôi sẽ chờ.”
Dụ Kiều Nga nhìn vai ác và tình địch của mình rời đi, hình như bọn họ chỉ để mời chứ không phải để kiếm chuyện.
Gây hoang mang rồi bỏ chạy, đúng là hành vi của phản diện.
Lam Dực cảm thấy nướng đã đủ ăn, mới ngừng lại: “Dung Châu không có ý tốt, chúng ta tốt nhất là đừng đi.”
Dụ Kiều Nga lại lắc đầu: “Không, chúng ta nên đi.”
Cậu biết hắn đã âm thầm điều tra chứng cớ phạm tội của Dung Châu, nhưng vì gã ém quá kĩ, ra tay cũng sạch sẽ không để lại chút đầu mối nào, khiến hắn chưa thể đưa gã cho pháp luật trừng trị. Gã không bắt được gà mà còn mất một nắm gạo, bây giờ thế của nhà họ Dung đang đi xuống, còn để lâu thì sẽ phải lỗ vốn, phá sản.
Dung Châu gấp lắm rồi.
Bá Cửu Lục chỉ vào mũi mình: “Bọn em cũng phải đi?” Gã và Dung Chanh đều phải tham gia?
Dụ Kiều Nga đương nhiên nói: “Tất nhiên.” Hai người là nhân vật chính, không đi thì còn nghĩa lý gì nữa.
Cậu tha thiết dặn dò Bá Cửu Lục đừng quên kịch bản: “Dù có chuyện gì xảy ra cũng nhớ chọn Dung Chanh, cứu ẻm, nghe rõ chưa?”
“…” Đe dọa thì đúng hơn.
Dung Chanh cảm động với lời dặn dò của Dụ Kiều Nga, tỏ vẻ sẽ không kéo chân sau mọi người.
“…” Cứ kéo chân sau thoải mái đi con, vậy mới đúng kịch bản.
Mất khoảng ba tiếng từ thành phố chạy đến đây, vì Dung Chanh không có visa, nếu có thì Bá Cửu Lục đã bao mọi người ra nước ngoài chơi.
Mùa mưa mà còn đi biển thì còn gì bằng?
Lam Dực vốn định đưa Dụ Kiều Nga đi chơi riêng, nhưng vì Bá Cửu Lục bám quá dai, nên hắn đành gác lại, để tuần trăng mật gộp lại rồi đi cũng không muộn.
“Biển thì xanh, trời thì nắng. Anh Lam thoa kem chống nắng giùm em đi.”
Dụ Kiều Nga nằm dài trên ghế, đưa lưng về phía hắn, nháy mắt đầy quyến rũ.
[…] Con chim này biết mình xinh chim.
Lam Dực thanh tâm quả dục giữ mình trong sạch hơn ba mươi mấy năm, có biết bao nhiêu người giở đủ thứ trò muốn bò giường hắn, có người còn lột sạch trơn, nhưng hắn có mắt như mù, không ham nữ sắc. Lần đầu tiên bị chim xinh yêu nhà mình thả thính tới đỏ vành tai, cậu mới lộ phần lưng đã làm hắn khó thở: “…Được.”
Lan da trong tay mềm dẻo lại còn trắng, như sờ vào tấm lụa thượng hạng nhẵn nhụi, xúc giác thăng hoa, vô cùng thoải mái. Chưa kể đến đoạn eo thon nhỏ và cái mông vểnh tự nhiên không chút cắt xén hay nâng đỡ nào.
Lam Dực và Dụ Kiều Nga đi tới đâu thì tình chàng ý thiếp tới đó, tình yêu thần tiên tuyệt vời, trái ngược hoàn toàn với Bá Cửu Lục và Dung Chanh.
“Nhìn đi Chanh, đây là lâu đài tình ái mà tôi xây cho em!”
“Nơi này không tệ, rất thích hợp để cặp đôi té nước. Tôi sẽ mua lại!”
“Dung Chanh, đừng hâm mộ. Thứ người khác có, tôi cũng sẽ đều cho em hết.”
“Dung Chanh, tôi chấm em rồi, em đừng được nước lấn tới.”
“Dung Chanh…”
Dung Chanh nổi da gà: “…” Đủ rồi nha!
Nếu cậu ta chưa quen biết Dụ Kiều Nga mà nghe những lời tình thương này của bá đạo tổng tài sẽ cảm động tới phát khóc. Nhưng bây giờ gắn não vào rồi, nghe lại cái thấy trẻ trâu.
_____
Đi biển thì tất nhiên không thể bỏ qua đặc sản ở nơi này, hải sản tươi sống thơm phức.
Đi tắm biển đã đời, bốn người lại về khách sạn tắm rửa rồi đi ăn tối. Bá Cửu Lục đã bao trước, cho nên bọn họ không phải đợi lâu để có bàn ăn.
Lam Dực phụ trách nướng, Dụ Kiều Nga phụ trách ăn, cũng không quên lột tôm lột cua đút cho hắn.
Chủ tịch Lam tự thân vận động không những không cảm thấy hạ giá mà còn vui vẻ. Từ lúc đưa cậu về ở cùng, hắn như trẻ ra vài tuổi, cuộc sống cũng có màu sắc hơn hẳn.
Hai người nhảy qua bước hẹn hò kết hôn, như hai vợ chồng già hợp ý đến bất ngờ.
Dung Chanh hâm mộ mà nhìn, Bá Cửu Lục thấy vậy, ho khụ khụ thu hút sự chú ý của cậu ta, búng tay gọi ba người phục vụ ra lột hải sản cho mình: “Đừng hâm mộ, em không cần động một ngón tay nào đâu, cứ để đó cho tôi lo.”
Dung Chanh trề mỏ.
Đang ăn ăn uống uống vui vẻ, đột nhiên có người tiến lại bắt chuyện.
Là phản diện chứ còn ai nữa.
“Ơ kìa, trùng hợp quá. Lam tổng, Dụ tổng, Bá tổng, mọi người cũng đi du lịch sao?”
Bá Cửu Lục khó chịu, tại sao gã lại xếp chót vậy?
Dụ Kiều Nga vốn định không quan tâm đâu, nhưng nhìn thấy Tô Huỳnh đi cùng Dung Châu, lập tức dựng lông đề cao cảnh giác. Khứa này bị đuổi việc tưởng đâu hết kịch bản luôn rồi, ai mà ngờ lại hội hợp với vai ác.
Đừng có mà phá hỏng kế hoạch của cậu nhá!
Lam Dực gật đầu chào hỏi: “Dung tổng.” Hai người vẫn chưa trở mặt thành thù đến nổi không chào xã giao.
Dung Châu đấu thầu thất bại mảnh đất phía Bắc, không những thế mà còn bị hắn và Bá Cửu Lục chặt mất mấy cái chân (ba nhà ở hội đấu giá), chắc hẳn rất cay cú. Bá Cửu Lục nuốt là không nhả xương, bá đạo ăn hết thị trường, còn định lấn chiếm mảng kinh doanh của nhà họ Dung. Không có Lam Dực khuyến khích, con Husky này làm gì có gan đó.
Dung Châu hận anh em bọn hắn người qua đường ai nhìn cũng biết.
“Tối nay có một bữa tiệc, hi vọng vài vị có thể đến biệt thự gần bờ biển chung vui.”
“Tôi sẽ chờ.”
Dụ Kiều Nga nhìn vai ác và tình địch của mình rời đi, hình như bọn họ chỉ để mời chứ không phải để kiếm chuyện.
Gây hoang mang rồi bỏ chạy, đúng là hành vi của phản diện.
Lam Dực cảm thấy nướng đã đủ ăn, mới ngừng lại: “Dung Châu không có ý tốt, chúng ta tốt nhất là đừng đi.”
Dụ Kiều Nga lại lắc đầu: “Không, chúng ta nên đi.”
Cậu biết hắn đã âm thầm điều tra chứng cớ phạm tội của Dung Châu, nhưng vì gã ém quá kĩ, ra tay cũng sạch sẽ không để lại chút đầu mối nào, khiến hắn chưa thể đưa gã cho pháp luật trừng trị. Gã không bắt được gà mà còn mất một nắm gạo, bây giờ thế của nhà họ Dung đang đi xuống, còn để lâu thì sẽ phải lỗ vốn, phá sản.
Dung Châu gấp lắm rồi.
Bá Cửu Lục chỉ vào mũi mình: “Bọn em cũng phải đi?” Gã và Dung Chanh đều phải tham gia?
Dụ Kiều Nga đương nhiên nói: “Tất nhiên.” Hai người là nhân vật chính, không đi thì còn nghĩa lý gì nữa.
Cậu tha thiết dặn dò Bá Cửu Lục đừng quên kịch bản: “Dù có chuyện gì xảy ra cũng nhớ chọn Dung Chanh, cứu ẻm, nghe rõ chưa?”
“…” Đe dọa thì đúng hơn.
Dung Chanh cảm động với lời dặn dò của Dụ Kiều Nga, tỏ vẻ sẽ không kéo chân sau mọi người.
“…” Cứ kéo chân sau thoải mái đi con, vậy mới đúng kịch bản.