Chương 44: Mặt Đưa Tới Cửa
Ngồi phòng máy lạnh lâu thì khát nước, uống nước thì mắc vệ sinh, đi vệ sinh thì lại gặp phải cực phẩm não tàn. Đó là những gì sẽ xảy ra với nhân vật chính trong truyện.
Mẹ con Dụ Kiều Nga, Dung Chanh vừa mới tay trong tay đi giải quyết nổi buồn ứ đọng, còn chưa kéo khóa quần đã bị đám nhân vật phụ tay sai của Dung Châu tới kiếm chuyện.
“Ơ kìa, đây không phải là tình nhân nhỏ của Bá tổng hay sao?”
“Bậy rồi, là chiếc giày rách thôi!”
“Ăn trộm còn để bị bắt quả tang, ngu quá trời quá đất luôn, ha ha ha!”
“Không có Bá tổng chống lưng để tao coi mày còn giả vờ thanh cao được hay không!”
“Còn thằng ất ơ nào đây?”
“Tình nhân của Lam tổng ấy hả? Cũng là thằng bán mông kiếm tiền mà thôi!”
“Một lũ đồng tính nghèo hèn!”
Dụ Kiều Nga chỉ là tai bay vạ gió, bị mắng lây.
Đúng là chưa thấy nhạn mổ mắt chưa biết sợ là gì, mấy thằng lâu la này chưa nếm qua mùi bị vả mặt-
Bốp!
“??”
“Các người mắng tôi thì được nhưng không được mắng anh Kiều Nga!”
Lần này Dung Chanh là người động thủ trước, cậu ta đứng ra bảo vệ cậu, ăn thua đủ với ba người cùng một lượt, thấy chết không sờn.
Dụ Kiều Nga cảm động: “…” Nhưng mà con ơi, kịch bản sai bét rồi.
Cậu hoảng một thì hệ thống hoảng mười, đáng lẽ ra Dung Chanh phải bị ức hiếp quá trời quá đất rồi Bá Cửu Lục phi vào làm anh hùng cứu mỹ nhân. Sau đó vì cảm động trước tâm chân tình của gã mà nguyện ý đi theo gã trở lại làm trợ lý, từ đâu bắt đầu một cuộc buộc chặt play…
Kiểu này thì nó phải tăng ca sửa bug tới mệt ná thở nữa rồi. Nó không muốn làm con chim đầu tiên vì tăng ca mà trọc đầu đâu!
Bá Cửu Lục mau xuất hiện đi chớ!
Dụ Kiều Nga thấy ba đánh một Dung Chanh kiểu gì khó chột thì cũng què, liền xách cây lau nhà lên, bay vào góp vui.
[…]
Như nghe được tiếng lòng của hệ thống, Lam Dực ngự giá thân chinh đi vào nhà vệ sinh tìm bé chim nhà mình. Bá Cửu Lục cũng mắc vệ sinh nên cũng theo sau.
Chưa bước vào trong mà đã nghe tiếng la oai oái của đàn ông, hắn nhanh hơn bước chân xông vào, sợ cậu có hại.
“Hoàng Yến!”
Dụ Kiều Nga nghe tiếng gọi thân thương của người thương, lập tức vứt cây lau nhà, sà vào lòng hắn: “Anh Lam!”
Lam Dực thấy cậu không bị trầy xước ở đâu, tóc tai chỉ hơi loạn một tí, nhẹ nhàng thở ra, vuốt lông cho cậu: “Không sao thì tốt.”
Bá Cửu Lục đang mót mà gặp cảnh này cũng ém cơn lũ xuống, xoay qua bên này tình thương mến thương, bên kia Dung Chanh bị đấm cho phù mặt nâu mắt, áo quần xộc xệch, như mèo hoang bị khi dễ thấy thương.
Gã lập tức quên mất mình tới nhà vệ sinh với mục đích gì, gấp gáp bước lại gần Dung Chanh: “Nói, đứa nào đánh em! Tôi sẽ làm cho bọn nó phá sản hết!”
Dung Chanh: “…” Chậc.
_______
Ba tên vai phụ của phụ này là công tử thiếu gia không làm mà đòi hưởng bị bắt đi theo gia đình của mình tới đây làm kiểng, vì bị ép buộc cho nên mới bất mãn gây chuyện. Vừa hay đụng tới Dụ Kiều Nga và Dung Chanh là hai cái tên nổi đình nổi đám trong giới nhà giàu, ba tên ăn chơi trác táng nam nữ không kỵ định nếm mùi của bạn trai Lam tổng, tình nhân Bá tổng.
Người ta nói một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại chắc chắn thế nào cũng không sợ Lam Dực, bọn họ đòi tiền thuốc men tiền tổn thất tinh thần, lấy lý do “Nó còn nhỏ mà biết cái gì, vậy mà cũng đánh bọn nhỏ!” dùng đạo đức để tống tiền. Hai bên giằng co ở sảnh lớn khách sạn, những người khác thấy vậy cũng khoanh tay đứng xem.
Từ ngày Lam Dực công khai người yêu đồng tính của mình, không ít người hóng hớt drama thơm lừng của hắn. Đang độc thân thì chịu độc thân đi, một hay phải khoe ân ái, pha này Lam tổng tự hủy rồi.
Quản lý đến giảng hòa không có kết quả, bèn thông báo lên trên, hội trưởng hội đấu giá tự mình ra mặt điều giải.
Vừa thấy hội trưởng, phụ huynh của ba nhà ngay lập tức chỉ trỏ Dụ Kiều Nga đủ thứ, đề nghị ông đuổi cậu ra khỏi đây, cấm cửa cậu đến những nơi kinh doanh của bọn họ. Đối phó Lam Dực có thể có rủi ro, nhưng đối phó một thằng tình nhân cố rách áo ôm thì chỉ như cái búng tay.
Hội trưởng không nghe bọn họ la hét, liếc nhìn Lam Dực, chạm mắt với Dụ Kiều Nga liền cúi đầu chào: “Dụ tổng đại giá quang lâm, không biết những món đấu giá lần này có hợp ý cậu hay không?”
Dụ tổng?
Mọi người khiếp sợ: “??”
Lam Dực quăng một quả bom: “Không biết mọi người có hiểu lầm gì, nhưng cậu Dụ đây, còn giàu hơn cả tôi. Tôi làm gì có tư cách bao nuôi cậu ấy.” Tuy là hắn cũng mới biết Dụ Hoàng Yến rất giàu.
Hội trưởng hội đấu giá từ thiện cũng lên tiếng chính thức giới thiệu: “Dụ tổng là cổ đông lớn nhất của hội chúng tôi. Nếu có vị nào bất mãn với cậu ấy, xin lỗi chúng tôi không thể tiếp.”
Ông ấy nhìn ba nhà nào đó đang tái mặt: “Mời các vị ra ngoài.”
Dụ Kiều Nga ra vẻ bí hiểm, đưa mắt nhìn Bá Cửu Lục đang há hốc kế bên, nói ra câu bá đạo tổng tài thường hay sử dụng: “Tiểu Lục Tử, trời lạnh rồi, cho nhà họ Nguyễn, Trần, Cao phá sản đi.”
Bá thái giám vừa nghe liền biết Dụ hoàng đế muốn giúp mình, lập tức vẫy đuôi: “Thần tuân chỉ!”
Lam Dực buồn cười: “…” Một đứa thích diễn, một đứa thì thích nhập vai.
Những ngày sau, Bá Cửu Lục từ một tổng tài nghèo khó biến thành Bá tổng gia sản mấy trăm triệu tỷ, hệ thống cũng thở phào nhẹ nhõm.
Để cảm ơn, gã làm ông chủ, đưa cả nhà đi Vũng Tàu tắm biển.
Mẹ con Dụ Kiều Nga, Dung Chanh vừa mới tay trong tay đi giải quyết nổi buồn ứ đọng, còn chưa kéo khóa quần đã bị đám nhân vật phụ tay sai của Dung Châu tới kiếm chuyện.
“Ơ kìa, đây không phải là tình nhân nhỏ của Bá tổng hay sao?”
“Bậy rồi, là chiếc giày rách thôi!”
“Ăn trộm còn để bị bắt quả tang, ngu quá trời quá đất luôn, ha ha ha!”
“Không có Bá tổng chống lưng để tao coi mày còn giả vờ thanh cao được hay không!”
“Còn thằng ất ơ nào đây?”
“Tình nhân của Lam tổng ấy hả? Cũng là thằng bán mông kiếm tiền mà thôi!”
“Một lũ đồng tính nghèo hèn!”
Dụ Kiều Nga chỉ là tai bay vạ gió, bị mắng lây.
Đúng là chưa thấy nhạn mổ mắt chưa biết sợ là gì, mấy thằng lâu la này chưa nếm qua mùi bị vả mặt-
Bốp!
“??”
“Các người mắng tôi thì được nhưng không được mắng anh Kiều Nga!”
Lần này Dung Chanh là người động thủ trước, cậu ta đứng ra bảo vệ cậu, ăn thua đủ với ba người cùng một lượt, thấy chết không sờn.
Dụ Kiều Nga cảm động: “…” Nhưng mà con ơi, kịch bản sai bét rồi.
Cậu hoảng một thì hệ thống hoảng mười, đáng lẽ ra Dung Chanh phải bị ức hiếp quá trời quá đất rồi Bá Cửu Lục phi vào làm anh hùng cứu mỹ nhân. Sau đó vì cảm động trước tâm chân tình của gã mà nguyện ý đi theo gã trở lại làm trợ lý, từ đâu bắt đầu một cuộc buộc chặt play…
Kiểu này thì nó phải tăng ca sửa bug tới mệt ná thở nữa rồi. Nó không muốn làm con chim đầu tiên vì tăng ca mà trọc đầu đâu!
Bá Cửu Lục mau xuất hiện đi chớ!
Dụ Kiều Nga thấy ba đánh một Dung Chanh kiểu gì khó chột thì cũng què, liền xách cây lau nhà lên, bay vào góp vui.
[…]
Như nghe được tiếng lòng của hệ thống, Lam Dực ngự giá thân chinh đi vào nhà vệ sinh tìm bé chim nhà mình. Bá Cửu Lục cũng mắc vệ sinh nên cũng theo sau.
Chưa bước vào trong mà đã nghe tiếng la oai oái của đàn ông, hắn nhanh hơn bước chân xông vào, sợ cậu có hại.
“Hoàng Yến!”
Dụ Kiều Nga nghe tiếng gọi thân thương của người thương, lập tức vứt cây lau nhà, sà vào lòng hắn: “Anh Lam!”
Lam Dực thấy cậu không bị trầy xước ở đâu, tóc tai chỉ hơi loạn một tí, nhẹ nhàng thở ra, vuốt lông cho cậu: “Không sao thì tốt.”
Bá Cửu Lục đang mót mà gặp cảnh này cũng ém cơn lũ xuống, xoay qua bên này tình thương mến thương, bên kia Dung Chanh bị đấm cho phù mặt nâu mắt, áo quần xộc xệch, như mèo hoang bị khi dễ thấy thương.
Gã lập tức quên mất mình tới nhà vệ sinh với mục đích gì, gấp gáp bước lại gần Dung Chanh: “Nói, đứa nào đánh em! Tôi sẽ làm cho bọn nó phá sản hết!”
Dung Chanh: “…” Chậc.
_______
Ba tên vai phụ của phụ này là công tử thiếu gia không làm mà đòi hưởng bị bắt đi theo gia đình của mình tới đây làm kiểng, vì bị ép buộc cho nên mới bất mãn gây chuyện. Vừa hay đụng tới Dụ Kiều Nga và Dung Chanh là hai cái tên nổi đình nổi đám trong giới nhà giàu, ba tên ăn chơi trác táng nam nữ không kỵ định nếm mùi của bạn trai Lam tổng, tình nhân Bá tổng.
Người ta nói một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại chắc chắn thế nào cũng không sợ Lam Dực, bọn họ đòi tiền thuốc men tiền tổn thất tinh thần, lấy lý do “Nó còn nhỏ mà biết cái gì, vậy mà cũng đánh bọn nhỏ!” dùng đạo đức để tống tiền. Hai bên giằng co ở sảnh lớn khách sạn, những người khác thấy vậy cũng khoanh tay đứng xem.
Từ ngày Lam Dực công khai người yêu đồng tính của mình, không ít người hóng hớt drama thơm lừng của hắn. Đang độc thân thì chịu độc thân đi, một hay phải khoe ân ái, pha này Lam tổng tự hủy rồi.
Quản lý đến giảng hòa không có kết quả, bèn thông báo lên trên, hội trưởng hội đấu giá tự mình ra mặt điều giải.
Vừa thấy hội trưởng, phụ huynh của ba nhà ngay lập tức chỉ trỏ Dụ Kiều Nga đủ thứ, đề nghị ông đuổi cậu ra khỏi đây, cấm cửa cậu đến những nơi kinh doanh của bọn họ. Đối phó Lam Dực có thể có rủi ro, nhưng đối phó một thằng tình nhân cố rách áo ôm thì chỉ như cái búng tay.
Hội trưởng không nghe bọn họ la hét, liếc nhìn Lam Dực, chạm mắt với Dụ Kiều Nga liền cúi đầu chào: “Dụ tổng đại giá quang lâm, không biết những món đấu giá lần này có hợp ý cậu hay không?”
Dụ tổng?
Mọi người khiếp sợ: “??”
Lam Dực quăng một quả bom: “Không biết mọi người có hiểu lầm gì, nhưng cậu Dụ đây, còn giàu hơn cả tôi. Tôi làm gì có tư cách bao nuôi cậu ấy.” Tuy là hắn cũng mới biết Dụ Hoàng Yến rất giàu.
Hội trưởng hội đấu giá từ thiện cũng lên tiếng chính thức giới thiệu: “Dụ tổng là cổ đông lớn nhất của hội chúng tôi. Nếu có vị nào bất mãn với cậu ấy, xin lỗi chúng tôi không thể tiếp.”
Ông ấy nhìn ba nhà nào đó đang tái mặt: “Mời các vị ra ngoài.”
Dụ Kiều Nga ra vẻ bí hiểm, đưa mắt nhìn Bá Cửu Lục đang há hốc kế bên, nói ra câu bá đạo tổng tài thường hay sử dụng: “Tiểu Lục Tử, trời lạnh rồi, cho nhà họ Nguyễn, Trần, Cao phá sản đi.”
Bá thái giám vừa nghe liền biết Dụ hoàng đế muốn giúp mình, lập tức vẫy đuôi: “Thần tuân chỉ!”
Lam Dực buồn cười: “…” Một đứa thích diễn, một đứa thì thích nhập vai.
Những ngày sau, Bá Cửu Lục từ một tổng tài nghèo khó biến thành Bá tổng gia sản mấy trăm triệu tỷ, hệ thống cũng thở phào nhẹ nhõm.
Để cảm ơn, gã làm ông chủ, đưa cả nhà đi Vũng Tàu tắm biển.