Chương 9: Lấy được lòng tin
Thật ra Bối Nguyệt Sương đã nghĩ ra một cách để có thể lấy được lòng tin của Bối Quân Ninh.
Lát nữa cô sẽ nói với Bối Quân Ninh rằng Bối Tư Thành đã vô tình chạm mặt Thượng Quan Diên Dịch ở nhà hàng, vì quá vui mừng nên cậu đã đến bắt chuyện với anh, nào ngờ anh chẳng những không đếm xỉa tới Bối Tư Thành mà còn ra tay đánh cậu.
Điều đó có nghĩa là gì?
Nghĩa là Thượng Quan Diên Dịch rất hận Bối gia, đặc biệt là hai chị em cô. Chỉ khi Bối Quân Ninh tin điều đó là thật thì Bối Nguyệt Sương mới mong giành lại một chút tự do cho bản thân.
Để chứng minh việc Bối Tư Thành đã bị anh đánh, Bối Nguyệt Sương dự định sẽ nhờ một người có kỹ thuật trang điểm tốt một chút để hóa trang vết thương cho cậu.
Bối Tư Thành nghe đến đây thì bảo Thời Mặc Viễn lập tức dừng xe lại.
Bối Nguyệt Sương khó hiểu hỏi: “Em định làm gì?”
Bối Tư Thành nháy mắt với cô: “Đi tìm người hóa trang.”
Phía trước mặt là một khu trung tâm mua sắm rất nổi tiếng, người ra kẻ vào nhiều không đếm xuể, Bối Tư Thành đảo mắt một vòng đã thấy gần đó có một đôi nam nữ đang tay trong tay bước đi.
Sau khi đã xác định được mục tiêu, Bối Tư Thành hiên ngang tiến về phía đó, trước sự ngỡ ngàng của chàng trai, cậu vươn tay véo nhẹ lên gò má của cô gái rồi giở giọng lưu manh: “Con gái nhà ai mà xinh đẹp thế này? Theo anh đi, anh giàu hơn hắn!”
Không ngoài dự đoán, chàng trai kia lập tức giáng cho cậu một cú đấm.
Thành công rồi, bây giờ không cần phải hóa trang nữa.
“Thằng khốn này, mày từ đâu chui ra vậy hả? Hôm nay ông đây nhất định sẽ thay trời hành đạo.”
Chàng trai vẫn chưa nguôi cơn giận, định lao đến cho cậu thêm vài phát nữa thì cô bạn gái đã kịp thời ngăn lại: “Anh yêu à, chúng ta mau đi thôi, dạo này biến thái lộng hành quá.”
Đôi nam nữ nắm tay nhau rời đi.
Không lâu sau, Bối Nguyệt Sương và Thời Mặc Viễn vội vàng chạy đến.
“Em điên rồi sao?” Bối Nguyệt Sương tức giận quát lên một tiếng, sau đó cô cũng cẩn thận kiểm tra vết thương trên mặt cậu, chàng trai kia ra tay độc ác thật, Bối Nguyệt Sương đau lòng nhìn em trai: “Tiểu Thành, lần này là chị không đúng.”
“Chị.” Bối Tư Thành vội ngắt lời cô, nụ cười trên môi cậu khiến người ta không thể không đau lòng, cậu nói: “Là em tự làm tự chịu, hơn nữa nếu muốn chị ta tin thì chỉ còn cách này.”
Hóa trang sẽ tốn không ít thời gian, chẳng may bị cô ta phát hiện thì chị gái cậu sẽ chết càng thảm hơn.
Đôi mắt của Bối Nguyệt Sương có chút đỏ lên, cô vươn tay định chạm vào vết thương của cậu nhưng cuối cùng vẫn dừng lại giữa không trung, cô sợ sẽ làm cậu đau.
“Tiểu Thành, em cũng là bảo bối của chị mà.”
Bối Tư Thành vui vẻ khoác vai chị gái đi về phía chiếc xe: “Không đau đâu, cảm giác giống như kiến cắn ấy mà.”
Bối Nguyệt Sương lườm cậu một cái: “Em có tin chị giết con kiến đó không?”
“Tin, em tin chị, còn bây giờ chúng ta quay về thôi.”
Ngồi vào xe Bối Tư Thành mới sực nhớ ra một chuyện, cậu nheo mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.
“Chị, chị nghĩ anh ta có mách lại với mụ phù thủy kia không?”
Bối Nguyệt Sương vừa giúp cậu sát trùng vết thương vừa nhàn nhạt đáp: “Không biết nữa, em hỏi anh ấy thử xem.”
Thật ra Bối Nguyệt Sương đã nắm chắc câu trả lời.
Bối Tư Thành thử thăm dò phản ứng của Thời Mặc Viễn nhưng cũng không có phát hiện gì, anh ta chẳng qua chỉ là một khúc gỗ biết lái xe mà thôi.
“Này, anh sẽ không mách lại với chị ta chứ?”
Thời Mặc Viễn: “Tùy tâm trạng.”
Bối Tư Thành không hề cam tâm: “Chị ta trả lương cho anh bao nhiêu một tháng?”
Thời Mặc Viễn: “Không nhớ.”
“Anh..”
Lúc này Bối Nguyệt Sương không thể không lên tiếng giảng hòa: “Được rồi, anh ấy sẽ không nói đâu.”
Bối Tư Thành muốn biết lý do: “Tại sao vậy?”
“Chị có niềm tin.”
Tạm thời Bối Tư Thành đã có thể an tâm, chỉ là khi vô tình nhìn vào gương chiếu hậu, cậu phát hiện hình như khóe môi của Thời Mặc Viễn đang cong lên.
...
Về đến Bối gia đã là chín giờ tối, Bối Quân Ninh nóng lòng đến mức đứng chờ ở trước sảnh.
Bối Nguyệt Sương cẩn thận dìu Bối Tư Thành xuống xe, thấy cảnh tượng này Bối Quân Ninh chưa vội nhắc đến buổi gặp mặt giữa cô với Hứa Thần Nguyên.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Bối Quân Ninh nhíu mày nhìn vết thương trên mặt Bối Tư Thành, ánh mắt của cô ta lộ ra vẻ lo lắng.
Bối Tư Thành giả vờ trao đổi ánh mắt với Bối Nguyệt Sương như thể đang chờ sự cho phép của cô mới dám nói.
Bối Quân Ninh có chút mất kiên nhẫn: “Trả lời chị!”
Chỉ chờ cô ta nói câu này, Bối Tư Thành ấm ức kể lại: “Lúc nãy bọn em tình cờ chạm mặt anh Diên Dịch ở nhà hàng, em chỉ đến nói với anh ấy có mấy câu thì anh ấy..”
“Anh ấy đánh em à?”
Một lần nữa Bối Quân Ninh lại nhìn đến vết thương của cậu, cái này không thể nào là giả được.
“Em gặp anh ấy ở đâu?” Vết thương kia đúng là không thể làm giả, tuy nhiên những gì liên quan đến Thượng Quan Diên Dịch cô ta phải tra hỏi rất kỹ.
Trên đường về nhà, Bối Nguyệt Sương cũng đã dặn dò Bối Tư Thành vô cùng chi tiết.
Cô nói: "Nếu không muốn lời nói dối bị người khác phát hiện, trước hết em phải mặc định rằng đó chính là sự thật."
Bối Tư Thành thật sự nhập vai, cậu thở dài một tiếng rồi bắt đầu thuật lại: "Trước khi rời khỏi nhà hàng em có xin phép chị đi vào toilet một chút, không ngờ khi vào trong đó em lại vô tình gặp được anh Diên Dịch, vì quá vui mừng nên em đã quên mất lời chị dặn, em tiến đến bắt chuyện với anh ấy, dù sao lúc nhỏ bọn em cũng khá thân thiết, kết quả là anh ấy đánh em thành ra thế này."
“Đáng đời.”
Lần đầu tiên trong đời Bối Tư Thành cảm thấy cực kỳ thành tựu khi bị người ta mắng.
Điều này chứng tỏ mụ phù thủy đó đã bị chị em cậu lừa một cách trắng trợn rồi.
Lát nữa cô sẽ nói với Bối Quân Ninh rằng Bối Tư Thành đã vô tình chạm mặt Thượng Quan Diên Dịch ở nhà hàng, vì quá vui mừng nên cậu đã đến bắt chuyện với anh, nào ngờ anh chẳng những không đếm xỉa tới Bối Tư Thành mà còn ra tay đánh cậu.
Điều đó có nghĩa là gì?
Nghĩa là Thượng Quan Diên Dịch rất hận Bối gia, đặc biệt là hai chị em cô. Chỉ khi Bối Quân Ninh tin điều đó là thật thì Bối Nguyệt Sương mới mong giành lại một chút tự do cho bản thân.
Để chứng minh việc Bối Tư Thành đã bị anh đánh, Bối Nguyệt Sương dự định sẽ nhờ một người có kỹ thuật trang điểm tốt một chút để hóa trang vết thương cho cậu.
Bối Tư Thành nghe đến đây thì bảo Thời Mặc Viễn lập tức dừng xe lại.
Bối Nguyệt Sương khó hiểu hỏi: “Em định làm gì?”
Bối Tư Thành nháy mắt với cô: “Đi tìm người hóa trang.”
Phía trước mặt là một khu trung tâm mua sắm rất nổi tiếng, người ra kẻ vào nhiều không đếm xuể, Bối Tư Thành đảo mắt một vòng đã thấy gần đó có một đôi nam nữ đang tay trong tay bước đi.
Sau khi đã xác định được mục tiêu, Bối Tư Thành hiên ngang tiến về phía đó, trước sự ngỡ ngàng của chàng trai, cậu vươn tay véo nhẹ lên gò má của cô gái rồi giở giọng lưu manh: “Con gái nhà ai mà xinh đẹp thế này? Theo anh đi, anh giàu hơn hắn!”
Không ngoài dự đoán, chàng trai kia lập tức giáng cho cậu một cú đấm.
Thành công rồi, bây giờ không cần phải hóa trang nữa.
“Thằng khốn này, mày từ đâu chui ra vậy hả? Hôm nay ông đây nhất định sẽ thay trời hành đạo.”
Chàng trai vẫn chưa nguôi cơn giận, định lao đến cho cậu thêm vài phát nữa thì cô bạn gái đã kịp thời ngăn lại: “Anh yêu à, chúng ta mau đi thôi, dạo này biến thái lộng hành quá.”
Đôi nam nữ nắm tay nhau rời đi.
Không lâu sau, Bối Nguyệt Sương và Thời Mặc Viễn vội vàng chạy đến.
“Em điên rồi sao?” Bối Nguyệt Sương tức giận quát lên một tiếng, sau đó cô cũng cẩn thận kiểm tra vết thương trên mặt cậu, chàng trai kia ra tay độc ác thật, Bối Nguyệt Sương đau lòng nhìn em trai: “Tiểu Thành, lần này là chị không đúng.”
“Chị.” Bối Tư Thành vội ngắt lời cô, nụ cười trên môi cậu khiến người ta không thể không đau lòng, cậu nói: “Là em tự làm tự chịu, hơn nữa nếu muốn chị ta tin thì chỉ còn cách này.”
Hóa trang sẽ tốn không ít thời gian, chẳng may bị cô ta phát hiện thì chị gái cậu sẽ chết càng thảm hơn.
Đôi mắt của Bối Nguyệt Sương có chút đỏ lên, cô vươn tay định chạm vào vết thương của cậu nhưng cuối cùng vẫn dừng lại giữa không trung, cô sợ sẽ làm cậu đau.
“Tiểu Thành, em cũng là bảo bối của chị mà.”
Bối Tư Thành vui vẻ khoác vai chị gái đi về phía chiếc xe: “Không đau đâu, cảm giác giống như kiến cắn ấy mà.”
Bối Nguyệt Sương lườm cậu một cái: “Em có tin chị giết con kiến đó không?”
“Tin, em tin chị, còn bây giờ chúng ta quay về thôi.”
Ngồi vào xe Bối Tư Thành mới sực nhớ ra một chuyện, cậu nheo mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.
“Chị, chị nghĩ anh ta có mách lại với mụ phù thủy kia không?”
Bối Nguyệt Sương vừa giúp cậu sát trùng vết thương vừa nhàn nhạt đáp: “Không biết nữa, em hỏi anh ấy thử xem.”
Thật ra Bối Nguyệt Sương đã nắm chắc câu trả lời.
Bối Tư Thành thử thăm dò phản ứng của Thời Mặc Viễn nhưng cũng không có phát hiện gì, anh ta chẳng qua chỉ là một khúc gỗ biết lái xe mà thôi.
“Này, anh sẽ không mách lại với chị ta chứ?”
Thời Mặc Viễn: “Tùy tâm trạng.”
Bối Tư Thành không hề cam tâm: “Chị ta trả lương cho anh bao nhiêu một tháng?”
Thời Mặc Viễn: “Không nhớ.”
“Anh..”
Lúc này Bối Nguyệt Sương không thể không lên tiếng giảng hòa: “Được rồi, anh ấy sẽ không nói đâu.”
Bối Tư Thành muốn biết lý do: “Tại sao vậy?”
“Chị có niềm tin.”
Tạm thời Bối Tư Thành đã có thể an tâm, chỉ là khi vô tình nhìn vào gương chiếu hậu, cậu phát hiện hình như khóe môi của Thời Mặc Viễn đang cong lên.
...
Về đến Bối gia đã là chín giờ tối, Bối Quân Ninh nóng lòng đến mức đứng chờ ở trước sảnh.
Bối Nguyệt Sương cẩn thận dìu Bối Tư Thành xuống xe, thấy cảnh tượng này Bối Quân Ninh chưa vội nhắc đến buổi gặp mặt giữa cô với Hứa Thần Nguyên.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Bối Quân Ninh nhíu mày nhìn vết thương trên mặt Bối Tư Thành, ánh mắt của cô ta lộ ra vẻ lo lắng.
Bối Tư Thành giả vờ trao đổi ánh mắt với Bối Nguyệt Sương như thể đang chờ sự cho phép của cô mới dám nói.
Bối Quân Ninh có chút mất kiên nhẫn: “Trả lời chị!”
Chỉ chờ cô ta nói câu này, Bối Tư Thành ấm ức kể lại: “Lúc nãy bọn em tình cờ chạm mặt anh Diên Dịch ở nhà hàng, em chỉ đến nói với anh ấy có mấy câu thì anh ấy..”
“Anh ấy đánh em à?”
Một lần nữa Bối Quân Ninh lại nhìn đến vết thương của cậu, cái này không thể nào là giả được.
“Em gặp anh ấy ở đâu?” Vết thương kia đúng là không thể làm giả, tuy nhiên những gì liên quan đến Thượng Quan Diên Dịch cô ta phải tra hỏi rất kỹ.
Trên đường về nhà, Bối Nguyệt Sương cũng đã dặn dò Bối Tư Thành vô cùng chi tiết.
Cô nói: "Nếu không muốn lời nói dối bị người khác phát hiện, trước hết em phải mặc định rằng đó chính là sự thật."
Bối Tư Thành thật sự nhập vai, cậu thở dài một tiếng rồi bắt đầu thuật lại: "Trước khi rời khỏi nhà hàng em có xin phép chị đi vào toilet một chút, không ngờ khi vào trong đó em lại vô tình gặp được anh Diên Dịch, vì quá vui mừng nên em đã quên mất lời chị dặn, em tiến đến bắt chuyện với anh ấy, dù sao lúc nhỏ bọn em cũng khá thân thiết, kết quả là anh ấy đánh em thành ra thế này."
“Đáng đời.”
Lần đầu tiên trong đời Bối Tư Thành cảm thấy cực kỳ thành tựu khi bị người ta mắng.
Điều này chứng tỏ mụ phù thủy đó đã bị chị em cậu lừa một cách trắng trợn rồi.