Chương 10: Đoá hoa nhỏ kiên cường
Ải khó khăn nhất cũng đã vượt qua rồi, bây giờ Bối Quân Ninh muốn xử lý chị em cô thế nào cũng không còn quan trọng nữa, dù sao chị em cô cũng đã làm cô ta mất hết mặt mũi với nhà họ Hứa.
Nhưng điều bất ngờ là Bối Quân Ninh lại không hề đá động gì đến cuộc gặp mặt đó.
Kế hoạch của hai chị em xem như đã thành công mỹ mãn rồi.
Chỉ là đêm nay Bối Nguyệt Sương nằm trằn trọc mãi ở trên giường cũng chẳng thể chợp mắt nổi, chỉ cần cô nhắm mắt lại thì khuôn mặt của Thượng Quan Diên Dịch sẽ hiện ra, có khi cô lại nhìn thấy cảnh tượng năm đó, anh đứng ở giữa sân bóng rổ, dưới ánh mặt trời xán lạn anh mạnh mẽ vươn cánh tay, quả bóng tạo thành một đường cong giữa không trung rồi rơi vào rổ.
Bối Nguyệt Sương dứt khoát mở mắt ra, trong đầu có vô vàn câu hỏi vì sao.
Vì sao Thượng Quan Diên Dịch chẳng thể rời khỏi tâm trí cô?
Vì sao cô lại như thế?
Chín năm qua anh còn chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của cô mà.
Có lẽ là vì hôm nay cô đã gặp được anh.
Bây giờ là mười một giờ kém năm phút, mọi ngày Bối Nguyệt Sương đều đi ngủ lúc mười giờ, cô cố gắng dỗ mình vào giấc ngủ thêm vài lần nhưng vẫn không được, vì vậy cô quyết định ra ngoài dạo một lát để đầu óc được khuây khỏa.
Bối Nguyệt Sương cứ bước đi trong vô thức, lúc định thần lại cô đã đứng trước tòa nhà phía tây, nơi mà trước kia cô và Tiểu Thành hay gọi là nhà.
Cảnh cũ vẫn ở đây nhưng hơi ấm đã không còn.
Lạnh lẽo.
Giây phút này Bối Nguyệt Sương lại xoa dịu nỗi đau, ôm ấp nó, hy vọng nó sẽ được ngủ yên.
Lúc Bối Nguyệt Sương chuẩn bị trở về phòng ngủ của mình thì phía sau chợt vang lên tiếng bước chân, cô cảnh giác quay đầu mới phát hiện Bối Tư Thành đang đứng ở đó nhìn mình.
Ánh trăng đêm nay vừa vặn để cô nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm của người thiếu niên.
Bối Tư Thành nghẹn ngào thốt ra từng chữ một: “Em nhớ cha mẹ.”
Ánh mắt của Bối Nguyệt Sương vẫn tĩnh lặng như nước, lát sau cô mới từ từ dang rộng cánh tay rồi nhẹ nhàng cất giọng: “Qua đây chị ôm.”
Bối Tư Thành lập tức chạy đến ôm chầm lấy cô: “Chị, cha mẹ chúng ta nhất định sẽ không làm ra những chuyện như thế.”
Bối Nguyệt Sương vuốt lưng cậu trấn an: “Đương nhiên rồi.”
Có đánh chết cô cũng không tin năm đó cha mẹ cô đã bày mưu hại chết Thượng Quan Trạch, mang trên mình tội danh giết người rồi sợ tội bỏ trốn, cuối cùng đã chết dưới súng của cảnh sát khi đang trên đường tẩu thoát.
Phía cảnh sát kết luận cha mẹ cô có hành vi chống đối người thi hành công vụ, họ nói cha cô đã cướp súng rồi bắn chết một viên cảnh sát, vì vậy phía cảnh sát hoàn toàn có đủ lý do để nổ súng bắn chết cha mẹ cô.
Niềm tin là thứ không cần chứng minh, nhưng khi đặt trước luật pháp thì đó chỉ là một lời nói vô căn cứ.
Bối Nguyệt Sương và Bối Tư Thành hiểu rõ điều đó, thế nên từ trước đến giờ cả hai đều chưa từng dùng niềm tin đó để chứng minh rằng cha mẹ mình vô tội.
Sở dĩ Bối Tư Thành xúc động đến rơi lệ như thế là vì cuộc gặp gỡ tối nay, thái độ của Thượng Quan Diên Dịch như thôi thúc cậu phải mau chóng tìm ra hung thủ thật sự.
Đó cũng là lý do tại sao cậu lại tìm đến toà nhà phía tây.
Lúc này, hai chị em mới từ từ rời khỏi đối phương, Bối Tư Thành lau khô nước mắt rồi đứng nghiêm nghị nhìn Bối Nguyệt Sương: “Em muốn tìm ra sự thật.”
Bối Nguyệt Sương chỉ khẽ mỉm cười: “Đó là chuyện sớm muộn thôi.”
Trong mắt Bối Tư Thành ánh lên một tia hy vọng: “Có phải chị đã có kế hoạch gì không?”
Bối Nguyệt Sương lắc đầu: “Kế hoạch thì chưa có, ở Bối gia chúng ta không có tiếng nói, thậm chí còn không có tự do, điều duy nhất chúng ta có thể làm là âm thầm quan sát.”
Cậu có chút mơ hồ: “Quan sát? Quan sát cái gì chứ?”
Bối Nguyệt Sương chậm rãi nâng tầm mắt: “Tất cả những gì có thể quan sát được."
Bối Tư Thành vẫn chưa hiểu được ý của cô: “Chị nói rõ một chút có được không?”
Bối Nguyệt Sương đưa mắt nhìn về tòa nhà phía đông: “Em có thích nơi đó không?”
“Thích cái con khỉ ấy.”
Bối Nguyệt Sương quay đầu nhìn cậu: “Em không thích bọn họ là vì bọn họ cũng không thích em, mà bọn họ không thích em chắc chắn phải có lý do.”
Nói đến đây Bối Tư Thành giống như đã ngộ ra điều gì đó: “Chẳng lẽ chị nghi ngờ bọn họ chính là...”
Bối Nguyệt Sương nhẹ nhàng cắt ngang lời cậu: “Không, chị chỉ âm thầm quan sát, không nghi ngờ cũng không tùy tiện hành động."
Bối Tư Thành vội đưa tay đỡ lấy trán: “Chị, em không hiểu gì hết.”
Bối Nguyệt Sương kiên nhẫn nói: “Nếu em nghi ngờ một ai đó, có phải sự chú ý của em chỉ tập trung vào người đó hay không? Tức là khi em còn chưa chắn chắn ai đó là hung thủ thì đã vô tình bỏ qua những người khác. Bởi vì bất kì ai cũng có khả năng là hung thủ, vậy nên chúng ta phải luôn sáng suốt. Ở Bối gia này chúng ta chỉ có thể trông cậy vào chính mình, một chút sơ hở cũng tuyệt đối không được để lộ, đi một bước phải tính ba bước, không nóng vội, không chủ quan, chân tướng vẫn luôn ở đó đợi chúng ta.”
Cuối cùng Bối Tư Thành cũng không còn câu hỏi nào nữa, cậu chỉ lặng lẽ nhìn một đóa hoa nhỏ kiên cường mang tên Bối Nguyệt Sương.
Nhưng điều bất ngờ là Bối Quân Ninh lại không hề đá động gì đến cuộc gặp mặt đó.
Kế hoạch của hai chị em xem như đã thành công mỹ mãn rồi.
Chỉ là đêm nay Bối Nguyệt Sương nằm trằn trọc mãi ở trên giường cũng chẳng thể chợp mắt nổi, chỉ cần cô nhắm mắt lại thì khuôn mặt của Thượng Quan Diên Dịch sẽ hiện ra, có khi cô lại nhìn thấy cảnh tượng năm đó, anh đứng ở giữa sân bóng rổ, dưới ánh mặt trời xán lạn anh mạnh mẽ vươn cánh tay, quả bóng tạo thành một đường cong giữa không trung rồi rơi vào rổ.
Bối Nguyệt Sương dứt khoát mở mắt ra, trong đầu có vô vàn câu hỏi vì sao.
Vì sao Thượng Quan Diên Dịch chẳng thể rời khỏi tâm trí cô?
Vì sao cô lại như thế?
Chín năm qua anh còn chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của cô mà.
Có lẽ là vì hôm nay cô đã gặp được anh.
Bây giờ là mười một giờ kém năm phút, mọi ngày Bối Nguyệt Sương đều đi ngủ lúc mười giờ, cô cố gắng dỗ mình vào giấc ngủ thêm vài lần nhưng vẫn không được, vì vậy cô quyết định ra ngoài dạo một lát để đầu óc được khuây khỏa.
Bối Nguyệt Sương cứ bước đi trong vô thức, lúc định thần lại cô đã đứng trước tòa nhà phía tây, nơi mà trước kia cô và Tiểu Thành hay gọi là nhà.
Cảnh cũ vẫn ở đây nhưng hơi ấm đã không còn.
Lạnh lẽo.
Giây phút này Bối Nguyệt Sương lại xoa dịu nỗi đau, ôm ấp nó, hy vọng nó sẽ được ngủ yên.
Lúc Bối Nguyệt Sương chuẩn bị trở về phòng ngủ của mình thì phía sau chợt vang lên tiếng bước chân, cô cảnh giác quay đầu mới phát hiện Bối Tư Thành đang đứng ở đó nhìn mình.
Ánh trăng đêm nay vừa vặn để cô nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm của người thiếu niên.
Bối Tư Thành nghẹn ngào thốt ra từng chữ một: “Em nhớ cha mẹ.”
Ánh mắt của Bối Nguyệt Sương vẫn tĩnh lặng như nước, lát sau cô mới từ từ dang rộng cánh tay rồi nhẹ nhàng cất giọng: “Qua đây chị ôm.”
Bối Tư Thành lập tức chạy đến ôm chầm lấy cô: “Chị, cha mẹ chúng ta nhất định sẽ không làm ra những chuyện như thế.”
Bối Nguyệt Sương vuốt lưng cậu trấn an: “Đương nhiên rồi.”
Có đánh chết cô cũng không tin năm đó cha mẹ cô đã bày mưu hại chết Thượng Quan Trạch, mang trên mình tội danh giết người rồi sợ tội bỏ trốn, cuối cùng đã chết dưới súng của cảnh sát khi đang trên đường tẩu thoát.
Phía cảnh sát kết luận cha mẹ cô có hành vi chống đối người thi hành công vụ, họ nói cha cô đã cướp súng rồi bắn chết một viên cảnh sát, vì vậy phía cảnh sát hoàn toàn có đủ lý do để nổ súng bắn chết cha mẹ cô.
Niềm tin là thứ không cần chứng minh, nhưng khi đặt trước luật pháp thì đó chỉ là một lời nói vô căn cứ.
Bối Nguyệt Sương và Bối Tư Thành hiểu rõ điều đó, thế nên từ trước đến giờ cả hai đều chưa từng dùng niềm tin đó để chứng minh rằng cha mẹ mình vô tội.
Sở dĩ Bối Tư Thành xúc động đến rơi lệ như thế là vì cuộc gặp gỡ tối nay, thái độ của Thượng Quan Diên Dịch như thôi thúc cậu phải mau chóng tìm ra hung thủ thật sự.
Đó cũng là lý do tại sao cậu lại tìm đến toà nhà phía tây.
Lúc này, hai chị em mới từ từ rời khỏi đối phương, Bối Tư Thành lau khô nước mắt rồi đứng nghiêm nghị nhìn Bối Nguyệt Sương: “Em muốn tìm ra sự thật.”
Bối Nguyệt Sương chỉ khẽ mỉm cười: “Đó là chuyện sớm muộn thôi.”
Trong mắt Bối Tư Thành ánh lên một tia hy vọng: “Có phải chị đã có kế hoạch gì không?”
Bối Nguyệt Sương lắc đầu: “Kế hoạch thì chưa có, ở Bối gia chúng ta không có tiếng nói, thậm chí còn không có tự do, điều duy nhất chúng ta có thể làm là âm thầm quan sát.”
Cậu có chút mơ hồ: “Quan sát? Quan sát cái gì chứ?”
Bối Nguyệt Sương chậm rãi nâng tầm mắt: “Tất cả những gì có thể quan sát được."
Bối Tư Thành vẫn chưa hiểu được ý của cô: “Chị nói rõ một chút có được không?”
Bối Nguyệt Sương đưa mắt nhìn về tòa nhà phía đông: “Em có thích nơi đó không?”
“Thích cái con khỉ ấy.”
Bối Nguyệt Sương quay đầu nhìn cậu: “Em không thích bọn họ là vì bọn họ cũng không thích em, mà bọn họ không thích em chắc chắn phải có lý do.”
Nói đến đây Bối Tư Thành giống như đã ngộ ra điều gì đó: “Chẳng lẽ chị nghi ngờ bọn họ chính là...”
Bối Nguyệt Sương nhẹ nhàng cắt ngang lời cậu: “Không, chị chỉ âm thầm quan sát, không nghi ngờ cũng không tùy tiện hành động."
Bối Tư Thành vội đưa tay đỡ lấy trán: “Chị, em không hiểu gì hết.”
Bối Nguyệt Sương kiên nhẫn nói: “Nếu em nghi ngờ một ai đó, có phải sự chú ý của em chỉ tập trung vào người đó hay không? Tức là khi em còn chưa chắn chắn ai đó là hung thủ thì đã vô tình bỏ qua những người khác. Bởi vì bất kì ai cũng có khả năng là hung thủ, vậy nên chúng ta phải luôn sáng suốt. Ở Bối gia này chúng ta chỉ có thể trông cậy vào chính mình, một chút sơ hở cũng tuyệt đối không được để lộ, đi một bước phải tính ba bước, không nóng vội, không chủ quan, chân tướng vẫn luôn ở đó đợi chúng ta.”
Cuối cùng Bối Tư Thành cũng không còn câu hỏi nào nữa, cậu chỉ lặng lẽ nhìn một đóa hoa nhỏ kiên cường mang tên Bối Nguyệt Sương.