Chương 7: Phi công trẻ
Sáng hôm sau mọi người vẫn dùng bữa cùng nhau như mọi khi, Tần Khuê thấy sắc mặt của Bối Quân Ninh không được tốt nên quan tâm hỏi: “Tiểu Ninh, con có việc gì sao?”
Bối Quân Ninh trấn an bà ta bằng một nụ cười có phần miễn cưỡng: “Không sao đâu ạ, đêm qua con chỉ ngủ hơi muộn một chút, lát nữa con đến tập đoàn ngủ bù cũng được ạ.”
Tần Khuê nhẹ giọng dạy bảo: “Làm gì thì làm, có sức khỏe mới có thể kiếm tiền.”
“Vâng ạ.”
Bối Kính Vũ cũng đồng quan điểm với bà ta: “Mẹ con nói không sai, những người trẻ như các con có mấy ai thấy được tầm quan trọng của sức khỏe, đến lúc già yếu mới nhận ra thì đã muộn rồi."
Sau bữa sáng mọi người đều có công việc riêng của mình, điều kì lạ là Bối Quân Ninh không hề đá động gì đến chuyện đêm qua.
Đến đầu giờ chiều, khi Bối Nguyệt Sương vừa từ trường trở về thì nghe người hầu trong nhà nói rằng Bối Quân Ninh đã chọn trang phục cho cuộc hẹn tối nay, tình cờ Bối Tư Thành cũng vừa về tới.
Biết chuyện Bối Nguyệt Sương bị ép đi xem mắt, Bối Tư Thành liền kéo chị gái vào phòng để hỏi rõ xem thế nào, Bối Nguyệt Sương đem đầu đuôi câu chuyện thuật lại, cô nói rằng chỉ đến cho có lệ mà thôi.
“Mụ phù thủy kia giỏi nhất là đi kiếm chuyện với chị.” Bối Tư Thành vẫn chưa hết phẫn nộ.
Bối Nguyệt Sương chậm rãi nói: “Chị ấy nói nếu cả hai cảm thấy không hợp mới không bàn đến chuyện hôn sự, tức là chỉ cần người họ Hứa kia cảm thấy phù hợp thì chị ấy cũng sẽ gả chị đi, nhưng đó là trường hợp xấu nhất thôi.”
Bối Tư Thành nghĩ ngợi một lúc rồi nhướn mày với cô: “Vậy thì chúng ta cũng phải ngăn trường hợp xấu nhất xảy ra chứ.”
Bối Nguyệt Sương mỉm cười hỏi: “Em lại muốn bày trò gì đây?”
Bối Tư Thành cúi người nói nhỏ vào tai cô.
Nghe qua kế hoạch của cậu, Bối Nguyệt Sương cũng chỉ biết cười: “Em có thể tìm cho chị một người bạn trai chửng chạc hơn không?”
Bối Tư Thành trừng mắt: “Nhìn em có chỗ nào không chửng chạc? Bất quá tên họ Hứa kia sẽ nghĩ em là phi công trẻ lái máy bay bà chị xinh đẹp thôi.”
“Ừ, quyết định như vậy đi.”
Có đồng minh vẫn tốt hơn một mình chiến đấu.
...
Bảy giờ ba mươi phút tối, nhà hàng Daystar.
Một chiếc Maybach màu bạc chầm chậm đỗ lại ở trước sảnh, Bối Nguyệt Sương mặc một chiếc váy dài ôm sát cơ thể cẩn thận bước xuống.
Thời Mặc Viễn đóng cửa xe lại rồi tiến lên hỏi cô: “Có cần tôi đi theo không?”
Bối Nguyệt Sương không ngoảnh lại nhìn anh ta, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu từ chối: “Cảm ơn ý tốt của anh.”
Bởi vì Bối Quân Ninh sợ rằng Thời Mặc Viễn sẽ phá hỏng chuyện tốt của mình nên đã căn dặn anh ta không được vào trong, Thời Mặc Viễn đó không gây chuyện cũng sẽ xua tan bầu không khí lãng mạn của người ta.
“Vậy cẩn thận một chút.” Dứt lời, Thời Mặc Viễn xoay người rời đi.
Bối Nguyệt Sương vừa đặt chân vào sảnh của nhà hàng đã được một nữ nhân viên nhiệt tình tiếp đón, cô được đưa đến một căn phòng thuộc hàng sang trọng nhất ở đây.
Trước khi vào trong, Bối Nguyệt Sương đã thấy Bối Tư Thành đứng ở cuối hành lang ra tín hiệu OK với mình.
Đối tượng xem mắt của cô là Hứa Thần Nguyên, năm nay vừa tròn hai mươi hai, người này có vẻ ngoài rất đạo mạo, tính cách lại ôn hòa, là một thiên tài văn học, một cao thủ tình trường, nổi tiếng trăng hoa.
Đúng là Bối Quân Ninh đã bỏ rất nhiều công sức mới tìm được một bến đổ vững vàng như thế cho cô.
Vừa nhìn thấy cô, bản năng chinh phục phụ nữ bên trong Hứa Thần Nguyên lập tức được kích hoạt, hắn chu đáo kéo ghế cho cô, ưu tiên để cô chọn món trước, từ lời nói đến cử chỉ đều hết mực ân cần.
Còn Bối Nguyệt Sương ở trong mắt hắn giống như một con mèo nhỏ vậy, cô điềm tĩnh, từ tốn, đặc biệt là vô cùng xinh đẹp.
“Bối tiểu thư, em có thích động vật không?”
Bối Nguyệt Sương khẽ đáp: “Lúc trước em có nuôi một bé cún, nó rất đáng yêu và nghe lời, không lâu sau bé cún đột nhiên đổ bệnh rồi qua đời, kể từ lúc đó em không dám nuôi bất kỳ con vật nào nữa.”
Hứa Thần Nguyên có vẻ suy tư nói: “Cuộc sống này vốn dĩ rất vô thường, em cũng đừng đau lòng quá.”
“Cảm ơn anh đã động viên.”
Lúc này, cửa phòng bất thình lình mở toạt ra, Bối Tư Thành xuất hiện với dáng vẻ vô cùng kích động, cậu hung hăng lao đến túm lấy cổ tay Bối Nguyệt Sương, toàn thân đều tức đến run lên.
Bối Tư Thành chỉ thẳng vào mặt Hứa Thần Nguyên rồi chất vấn cô: “Em nói em đến đây ăn tối với chị họ, chị họ của em là gã này đúng không?”
Bối Nguyệt Sương diễn nét mặt ngơ ngác, ánh mắt như muốn thanh minh với Hứa Thần Nguyên thế nhưng hắn ta còn ngơ ngác hơn cô.
Bối Tư Thành tiếp tục ầm ĩ: “Nguyệt Sương, những lần trước tôi đã bỏ qua cho em, vậy mà hôm nay em vẫn như thế, em nói xem tôi có chỗ nào thua kém những người đàn ông đó chứ?”
Bối Nguyệt Sương lắc đầu trong vô vọng: “Thành, em bị ép đến đây.”
“Bị ép?” Bối Tư Thành nhíu mày: “Trông vẻ mặt em lúc nãy có chỗ nào giống bị ép? Hai người đã rất vui vẻ với nhau mà.”
Bối Nguyệt Sương nhìn Bối Tư Thành bằng ánh mắt vô cùng thành khẩn: “Thành.”
Hình như Bối Tư Thành mềm lòng rồi, Hứa Thần Nguyên thầm nghĩ.
Thật nhu nhược.
“Được, để xem lát nữa anh làm sao dạy dỗ lại em.”
Trước khi rời đi Bối Nguyệt Sương không quên nói với Hứa Thần Nguyên hai chữ ‘xin lỗi’.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, Hứa Thần Nguyên tao nhã ngồi xuống ghế, trong lòng không ngừng chế giễu.
“Đúng là trời sinh một cặp, bổn thiếu gia đây không thiếu phụ nữ.”
Hắn đến đây cũng chỉ vì nể mặt lão già ở nhà mà thôi.
Bối Quân Ninh trấn an bà ta bằng một nụ cười có phần miễn cưỡng: “Không sao đâu ạ, đêm qua con chỉ ngủ hơi muộn một chút, lát nữa con đến tập đoàn ngủ bù cũng được ạ.”
Tần Khuê nhẹ giọng dạy bảo: “Làm gì thì làm, có sức khỏe mới có thể kiếm tiền.”
“Vâng ạ.”
Bối Kính Vũ cũng đồng quan điểm với bà ta: “Mẹ con nói không sai, những người trẻ như các con có mấy ai thấy được tầm quan trọng của sức khỏe, đến lúc già yếu mới nhận ra thì đã muộn rồi."
Sau bữa sáng mọi người đều có công việc riêng của mình, điều kì lạ là Bối Quân Ninh không hề đá động gì đến chuyện đêm qua.
Đến đầu giờ chiều, khi Bối Nguyệt Sương vừa từ trường trở về thì nghe người hầu trong nhà nói rằng Bối Quân Ninh đã chọn trang phục cho cuộc hẹn tối nay, tình cờ Bối Tư Thành cũng vừa về tới.
Biết chuyện Bối Nguyệt Sương bị ép đi xem mắt, Bối Tư Thành liền kéo chị gái vào phòng để hỏi rõ xem thế nào, Bối Nguyệt Sương đem đầu đuôi câu chuyện thuật lại, cô nói rằng chỉ đến cho có lệ mà thôi.
“Mụ phù thủy kia giỏi nhất là đi kiếm chuyện với chị.” Bối Tư Thành vẫn chưa hết phẫn nộ.
Bối Nguyệt Sương chậm rãi nói: “Chị ấy nói nếu cả hai cảm thấy không hợp mới không bàn đến chuyện hôn sự, tức là chỉ cần người họ Hứa kia cảm thấy phù hợp thì chị ấy cũng sẽ gả chị đi, nhưng đó là trường hợp xấu nhất thôi.”
Bối Tư Thành nghĩ ngợi một lúc rồi nhướn mày với cô: “Vậy thì chúng ta cũng phải ngăn trường hợp xấu nhất xảy ra chứ.”
Bối Nguyệt Sương mỉm cười hỏi: “Em lại muốn bày trò gì đây?”
Bối Tư Thành cúi người nói nhỏ vào tai cô.
Nghe qua kế hoạch của cậu, Bối Nguyệt Sương cũng chỉ biết cười: “Em có thể tìm cho chị một người bạn trai chửng chạc hơn không?”
Bối Tư Thành trừng mắt: “Nhìn em có chỗ nào không chửng chạc? Bất quá tên họ Hứa kia sẽ nghĩ em là phi công trẻ lái máy bay bà chị xinh đẹp thôi.”
“Ừ, quyết định như vậy đi.”
Có đồng minh vẫn tốt hơn một mình chiến đấu.
...
Bảy giờ ba mươi phút tối, nhà hàng Daystar.
Một chiếc Maybach màu bạc chầm chậm đỗ lại ở trước sảnh, Bối Nguyệt Sương mặc một chiếc váy dài ôm sát cơ thể cẩn thận bước xuống.
Thời Mặc Viễn đóng cửa xe lại rồi tiến lên hỏi cô: “Có cần tôi đi theo không?”
Bối Nguyệt Sương không ngoảnh lại nhìn anh ta, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu từ chối: “Cảm ơn ý tốt của anh.”
Bởi vì Bối Quân Ninh sợ rằng Thời Mặc Viễn sẽ phá hỏng chuyện tốt của mình nên đã căn dặn anh ta không được vào trong, Thời Mặc Viễn đó không gây chuyện cũng sẽ xua tan bầu không khí lãng mạn của người ta.
“Vậy cẩn thận một chút.” Dứt lời, Thời Mặc Viễn xoay người rời đi.
Bối Nguyệt Sương vừa đặt chân vào sảnh của nhà hàng đã được một nữ nhân viên nhiệt tình tiếp đón, cô được đưa đến một căn phòng thuộc hàng sang trọng nhất ở đây.
Trước khi vào trong, Bối Nguyệt Sương đã thấy Bối Tư Thành đứng ở cuối hành lang ra tín hiệu OK với mình.
Đối tượng xem mắt của cô là Hứa Thần Nguyên, năm nay vừa tròn hai mươi hai, người này có vẻ ngoài rất đạo mạo, tính cách lại ôn hòa, là một thiên tài văn học, một cao thủ tình trường, nổi tiếng trăng hoa.
Đúng là Bối Quân Ninh đã bỏ rất nhiều công sức mới tìm được một bến đổ vững vàng như thế cho cô.
Vừa nhìn thấy cô, bản năng chinh phục phụ nữ bên trong Hứa Thần Nguyên lập tức được kích hoạt, hắn chu đáo kéo ghế cho cô, ưu tiên để cô chọn món trước, từ lời nói đến cử chỉ đều hết mực ân cần.
Còn Bối Nguyệt Sương ở trong mắt hắn giống như một con mèo nhỏ vậy, cô điềm tĩnh, từ tốn, đặc biệt là vô cùng xinh đẹp.
“Bối tiểu thư, em có thích động vật không?”
Bối Nguyệt Sương khẽ đáp: “Lúc trước em có nuôi một bé cún, nó rất đáng yêu và nghe lời, không lâu sau bé cún đột nhiên đổ bệnh rồi qua đời, kể từ lúc đó em không dám nuôi bất kỳ con vật nào nữa.”
Hứa Thần Nguyên có vẻ suy tư nói: “Cuộc sống này vốn dĩ rất vô thường, em cũng đừng đau lòng quá.”
“Cảm ơn anh đã động viên.”
Lúc này, cửa phòng bất thình lình mở toạt ra, Bối Tư Thành xuất hiện với dáng vẻ vô cùng kích động, cậu hung hăng lao đến túm lấy cổ tay Bối Nguyệt Sương, toàn thân đều tức đến run lên.
Bối Tư Thành chỉ thẳng vào mặt Hứa Thần Nguyên rồi chất vấn cô: “Em nói em đến đây ăn tối với chị họ, chị họ của em là gã này đúng không?”
Bối Nguyệt Sương diễn nét mặt ngơ ngác, ánh mắt như muốn thanh minh với Hứa Thần Nguyên thế nhưng hắn ta còn ngơ ngác hơn cô.
Bối Tư Thành tiếp tục ầm ĩ: “Nguyệt Sương, những lần trước tôi đã bỏ qua cho em, vậy mà hôm nay em vẫn như thế, em nói xem tôi có chỗ nào thua kém những người đàn ông đó chứ?”
Bối Nguyệt Sương lắc đầu trong vô vọng: “Thành, em bị ép đến đây.”
“Bị ép?” Bối Tư Thành nhíu mày: “Trông vẻ mặt em lúc nãy có chỗ nào giống bị ép? Hai người đã rất vui vẻ với nhau mà.”
Bối Nguyệt Sương nhìn Bối Tư Thành bằng ánh mắt vô cùng thành khẩn: “Thành.”
Hình như Bối Tư Thành mềm lòng rồi, Hứa Thần Nguyên thầm nghĩ.
Thật nhu nhược.
“Được, để xem lát nữa anh làm sao dạy dỗ lại em.”
Trước khi rời đi Bối Nguyệt Sương không quên nói với Hứa Thần Nguyên hai chữ ‘xin lỗi’.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, Hứa Thần Nguyên tao nhã ngồi xuống ghế, trong lòng không ngừng chế giễu.
“Đúng là trời sinh một cặp, bổn thiếu gia đây không thiếu phụ nữ.”
Hắn đến đây cũng chỉ vì nể mặt lão già ở nhà mà thôi.