Chương 6: Gả đi được rồi
“Tôi biết rồi, anh về nghỉ ngơi đi.”
Bối Nguyệt Sương vốn định về phòng ngủ ở tầng dưới thì nghe Thời Mặc Viễn nói rằng Bối Quân Ninh muốn gặp cô, đột nhiên Bối Nguyệt Sương có một linh cảm không lành.
Lúc này Thời Mặc Viễn chợt lên tiếng hỏi cô: “Tiểu thư còn đau đầu không?”
Trong mắt Bối Nguyệt Sương thoáng qua một tia kinh ngạc, cô đâu có nói việc mình bị đau đầu cho anh ta biết.
Nghĩ kỹ lại một chút, hình như lúc ở trên xe cô có vô tình đưa tay xoa xoa huyệt ở thái dương, có lẽ Thời Mặc Viễn đã để ý đến chi tiết đó nên đoán rằng cô bị đâu đầu.
Bối Nguyệt Sương thu hồi ánh mắt: “Bây giờ tôi không sao nữa rồi.”
Thời Mặc Viễn thấp giọng trả lời cô một tiếng rồi xoay người rời đi, Bối Nguyệt Sương cũng không dám chậm trễ, Bối Quân Ninh không thích việc phải chờ đợi người khác. ngôn tình hài
Tiếng gõ cửa vang lên, Bối Quân Ninh tạm gác công việc của mình qua một bên.
“Cửa không khóa.”
Bối Nguyệt Sương đẩy cửa đi vào, Bối Quân Ninh nâng mắt nhìn cô, căn phòng yên tĩnh như thể không người.
Bối Quân Ninh cất giọng cho phép Bối Nguyệt Sương ngồi xuống sofa, sau đó cô ta cũng rời khỏi bàn làm việc rồi tiến về phía cô.
“Chị gọi em.” Đây là câu nói quen thuộc của Bối Nguyệt Sương mỗi khi Bối Quân Ninh gọi cô đến để nói chuyện.
Ở phía đối diện, Bối Quân Ninh ung dung vắt chéo hai chân vào nhau, giọng điệu của cô ta hết sức bình thản: “Năm nay Tiểu Sương cũng đã hai mươi rồi, gả đi được rồi.”
Gả?
Bối Nguyệt Sương nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy vẻ khó tin, Bối Quân Ninh muốn gả cô đi?
Khi Bối Nguyệt Sương trả lời, Bối Quân Ninh không khó để nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của cô: “Chị, em vẫn chưa tốt nghiệp.”
Bối Quân Ninh tươi cười nói: “Sau khi kết hôn em vẫn có thể đi học mà. Yên tâm đi, thời gian qua chị đã bỏ rất nhiều công sức để tìm cho em một bến đổ không thể vững vàng hơn.”
Bàn tay nhỏ nhắn của Bối Nguyệt Sương dần siết chặt thành quyền, những ấm ức không thể bộc phát bằng lời, càng không thể dùng hành động để bày tỏ sự phản kháng, Bối Nguyệt Sương chỉ có thể tự xoa dịu bản thân, nếu không làm được điều đó cô sẽ không thể giữ được lý trí.
“Vậy chẳng may em không thích người đó thì sao? Tất cả chúng ta đều sẽ không hạnh phúc khi ở cạnh người mình không yêu.”
Bối Quân Ninh chợt đanh mặt lại, ánh mắt sắc như dao hướng về phía Bối Nguyệt Sương: “Tất cả chúng ta? Trong đó bao gồm cả chị?”
Bối Nguyệt Sương chậm rãi thốt ra từng chữ một: “Đương nhiên rồi ạ, chị sẽ hạnh phúc khi gả cho người chị không yêu sao?”
Câu trả lời của Bối Quân Ninh không thể là có.
Xem ra Bối Quân Ninh đã đánh giá thấp tư duy phản biện của cô rồi.
Bối Quân Ninh bất ngờ nhẹ giọng lại: “Tiểu Sương, hình như em đang trách chị, em trách chị không quan tâm đến cảm nhận của em, phải không?”
Bối Nguyệt Sương không khẳng định cũng không phủ định: “Em chỉ nói những gì cần nói, hiện tại em chỉ muốn tập trung cho việc học, xin chị hãy hiểu cho em.”
“Được thôi.” Bối Quân Ninh bày ra biểu cảm vô cùng bất đắc dĩ: “Em không cảm nhận được tấm lòng của người chị này cũng chẳng sao cả, nhưng mà chị cũng không thể thất lễ với Hứa thiếu gia được, ngày mai em cứ đi gặp cậu ta đi, nếu cả hai cảm thấy không hợp thì chị cũng không miễn cưỡng em làm gì.”
Đối với Bối Nguyệt Sương thì đây là một kết quả có thể chấp nhận được: “Cảm ơn chị đã hiểu cho em, nếu không còn việc gì nữa thì em xin phép...”
Bối Nguyệt Sương chưa nói hết câu thì Bối Quân Ninh đã lạnh lùng ngắt lời cô: “Còn.”
Bối Nguyệt Sương điềm tĩnh hỏi: “Là chuyện gì vậy ạ?”
“Chị chỉ muốn nói.” Bối Quân Ninh khẽ mỉm cười: “Sau này Tiểu Sương thích ai thì chị sẽ lập tức gả em cho người đó, ai cũng được chỉ cần không phải là Thượng Quan Diên Dịch.”
Lại là Thượng Quan Diên Dịch.
Bối Nguyệt Sương thật sự rất bất lực, cô mong rằng đây sẽ là lần cuối cô giải thích với cô ta về vấn đề này: “Chị, chị quên rằng chín năm trước đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Chị nghĩ anh ấy có thể để mắt đến chúng ta sao? Không thể nào! Biết đâu bây giờ anh ấy còn đang tìm cách để lật đổ Bối gia kia kìa, chị làm ơn tỉnh táo lại một chút đi.”
Người phụ nữ này đã bị tình yêu che mờ cả lý trí rồi.
“Chị biết chúng ta không có cơ hội.” Trên môi Bối Quân Ninh bỗng xuất hiện một nụ cười khiến người đối diện lạnh cả sống lưng: “Nhưng trên đời này không có gì là tuyệt đối cả, chị chỉ là giảm thiểu rủi ro mà thôi, hiểu không?”
Cơn đau đầu của Bối Nguyệt Sương lại tái phát vì câu nói của cô ta, cô không thể nán lại đây thêm một giây một phút nào nữa.
“Em có hai điều muốn nói. Thứ nhất, Thượng Quan Diên Dịch không hề có ý với em, thứ hai, em cũng chưa từng có ý với anh ấy.”
Đánh nhanh rút gọn.
Nói rồi Bối Nguyệt Sương lập tức đứng dậy rời khỏi phòng.
Hôm nay Bối Quân Ninh quyết không nương tay, chỉ là khi cô ta vừa đuổi theo cô đến ngưỡng cửa thì đã bị Thời Mặc Viễn ngăn lại.
Anh ta dùng thân thể cao lớn của mình đứng chắn trước mặt Bối Quân Ninh.
“Thời Mặc Viễn, anh chán sống rồi à?” Bối Quân Ninh nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Từ đầu tới cuối Thời Mặc Viễn chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt vô cùng hờ hững: “Đại tiểu thư, cô nghỉ sớm đi.”
Bối Nguyệt Sương vốn định về phòng ngủ ở tầng dưới thì nghe Thời Mặc Viễn nói rằng Bối Quân Ninh muốn gặp cô, đột nhiên Bối Nguyệt Sương có một linh cảm không lành.
Lúc này Thời Mặc Viễn chợt lên tiếng hỏi cô: “Tiểu thư còn đau đầu không?”
Trong mắt Bối Nguyệt Sương thoáng qua một tia kinh ngạc, cô đâu có nói việc mình bị đau đầu cho anh ta biết.
Nghĩ kỹ lại một chút, hình như lúc ở trên xe cô có vô tình đưa tay xoa xoa huyệt ở thái dương, có lẽ Thời Mặc Viễn đã để ý đến chi tiết đó nên đoán rằng cô bị đâu đầu.
Bối Nguyệt Sương thu hồi ánh mắt: “Bây giờ tôi không sao nữa rồi.”
Thời Mặc Viễn thấp giọng trả lời cô một tiếng rồi xoay người rời đi, Bối Nguyệt Sương cũng không dám chậm trễ, Bối Quân Ninh không thích việc phải chờ đợi người khác. ngôn tình hài
Tiếng gõ cửa vang lên, Bối Quân Ninh tạm gác công việc của mình qua một bên.
“Cửa không khóa.”
Bối Nguyệt Sương đẩy cửa đi vào, Bối Quân Ninh nâng mắt nhìn cô, căn phòng yên tĩnh như thể không người.
Bối Quân Ninh cất giọng cho phép Bối Nguyệt Sương ngồi xuống sofa, sau đó cô ta cũng rời khỏi bàn làm việc rồi tiến về phía cô.
“Chị gọi em.” Đây là câu nói quen thuộc của Bối Nguyệt Sương mỗi khi Bối Quân Ninh gọi cô đến để nói chuyện.
Ở phía đối diện, Bối Quân Ninh ung dung vắt chéo hai chân vào nhau, giọng điệu của cô ta hết sức bình thản: “Năm nay Tiểu Sương cũng đã hai mươi rồi, gả đi được rồi.”
Gả?
Bối Nguyệt Sương nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy vẻ khó tin, Bối Quân Ninh muốn gả cô đi?
Khi Bối Nguyệt Sương trả lời, Bối Quân Ninh không khó để nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của cô: “Chị, em vẫn chưa tốt nghiệp.”
Bối Quân Ninh tươi cười nói: “Sau khi kết hôn em vẫn có thể đi học mà. Yên tâm đi, thời gian qua chị đã bỏ rất nhiều công sức để tìm cho em một bến đổ không thể vững vàng hơn.”
Bàn tay nhỏ nhắn của Bối Nguyệt Sương dần siết chặt thành quyền, những ấm ức không thể bộc phát bằng lời, càng không thể dùng hành động để bày tỏ sự phản kháng, Bối Nguyệt Sương chỉ có thể tự xoa dịu bản thân, nếu không làm được điều đó cô sẽ không thể giữ được lý trí.
“Vậy chẳng may em không thích người đó thì sao? Tất cả chúng ta đều sẽ không hạnh phúc khi ở cạnh người mình không yêu.”
Bối Quân Ninh chợt đanh mặt lại, ánh mắt sắc như dao hướng về phía Bối Nguyệt Sương: “Tất cả chúng ta? Trong đó bao gồm cả chị?”
Bối Nguyệt Sương chậm rãi thốt ra từng chữ một: “Đương nhiên rồi ạ, chị sẽ hạnh phúc khi gả cho người chị không yêu sao?”
Câu trả lời của Bối Quân Ninh không thể là có.
Xem ra Bối Quân Ninh đã đánh giá thấp tư duy phản biện của cô rồi.
Bối Quân Ninh bất ngờ nhẹ giọng lại: “Tiểu Sương, hình như em đang trách chị, em trách chị không quan tâm đến cảm nhận của em, phải không?”
Bối Nguyệt Sương không khẳng định cũng không phủ định: “Em chỉ nói những gì cần nói, hiện tại em chỉ muốn tập trung cho việc học, xin chị hãy hiểu cho em.”
“Được thôi.” Bối Quân Ninh bày ra biểu cảm vô cùng bất đắc dĩ: “Em không cảm nhận được tấm lòng của người chị này cũng chẳng sao cả, nhưng mà chị cũng không thể thất lễ với Hứa thiếu gia được, ngày mai em cứ đi gặp cậu ta đi, nếu cả hai cảm thấy không hợp thì chị cũng không miễn cưỡng em làm gì.”
Đối với Bối Nguyệt Sương thì đây là một kết quả có thể chấp nhận được: “Cảm ơn chị đã hiểu cho em, nếu không còn việc gì nữa thì em xin phép...”
Bối Nguyệt Sương chưa nói hết câu thì Bối Quân Ninh đã lạnh lùng ngắt lời cô: “Còn.”
Bối Nguyệt Sương điềm tĩnh hỏi: “Là chuyện gì vậy ạ?”
“Chị chỉ muốn nói.” Bối Quân Ninh khẽ mỉm cười: “Sau này Tiểu Sương thích ai thì chị sẽ lập tức gả em cho người đó, ai cũng được chỉ cần không phải là Thượng Quan Diên Dịch.”
Lại là Thượng Quan Diên Dịch.
Bối Nguyệt Sương thật sự rất bất lực, cô mong rằng đây sẽ là lần cuối cô giải thích với cô ta về vấn đề này: “Chị, chị quên rằng chín năm trước đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Chị nghĩ anh ấy có thể để mắt đến chúng ta sao? Không thể nào! Biết đâu bây giờ anh ấy còn đang tìm cách để lật đổ Bối gia kia kìa, chị làm ơn tỉnh táo lại một chút đi.”
Người phụ nữ này đã bị tình yêu che mờ cả lý trí rồi.
“Chị biết chúng ta không có cơ hội.” Trên môi Bối Quân Ninh bỗng xuất hiện một nụ cười khiến người đối diện lạnh cả sống lưng: “Nhưng trên đời này không có gì là tuyệt đối cả, chị chỉ là giảm thiểu rủi ro mà thôi, hiểu không?”
Cơn đau đầu của Bối Nguyệt Sương lại tái phát vì câu nói của cô ta, cô không thể nán lại đây thêm một giây một phút nào nữa.
“Em có hai điều muốn nói. Thứ nhất, Thượng Quan Diên Dịch không hề có ý với em, thứ hai, em cũng chưa từng có ý với anh ấy.”
Đánh nhanh rút gọn.
Nói rồi Bối Nguyệt Sương lập tức đứng dậy rời khỏi phòng.
Hôm nay Bối Quân Ninh quyết không nương tay, chỉ là khi cô ta vừa đuổi theo cô đến ngưỡng cửa thì đã bị Thời Mặc Viễn ngăn lại.
Anh ta dùng thân thể cao lớn của mình đứng chắn trước mặt Bối Quân Ninh.
“Thời Mặc Viễn, anh chán sống rồi à?” Bối Quân Ninh nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Từ đầu tới cuối Thời Mặc Viễn chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt vô cùng hờ hững: “Đại tiểu thư, cô nghỉ sớm đi.”