Chương 66: Giọt máu của Thượng Quan Diên Dịch
Lần này Thượng Quan Diên Dịch vẫn chưa thể tóm được tên cáo già Tiết Chính Toàn.
Thời điểm anh trở lại Thiên Thời thì Bối Nguyệt Sương cũng đã làm xong việc cần làm, Thời Mặc Viễn đưa cô về Bối gia, trên đường về anh ta nhận được một cuộc điện thoại, Bối Nguyệt Sương đoán rằng người gọi đến là Thượng Quan Diên Dịch.
Không biết đã xảy ra chuyện, Thời Mặc Viễn chỉ đáp lại vài từ rồi thôi.
Trông sắc mặt của anh ta có vẻ không tốt lắm, Bối Nguyệt Sương lại không tiện hỏi, kể từ lúc đó tâm trạng của cô cũng đi xuống không phanh.
Trở về phòng của mình, cô mệt mỏi ngã lưng xuống giường, cố gắng gạt bỏ những phiền muộn, cứ như thế cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Trong suốt hai tiếng đồng hồ đó Thượng Quan Diên Dịch đã gọi cho cô tổng cộng mười cuộc, thậm chí Tần Khuê đến phòng tìm cô cũng không có ai ra mở cửa, cuối cùng Thời Mặc Viễn phải dùng đến chìa khóa dự phòng để vào trong.
Phản ứng đầu tiên của Thời Mặc Viễn khi thấy cô nằm bất động ở trên giường là đi đến kiểm tra hơi thở của cô.
Cô vẫn còn sống, chẳng qua cô chỉ ngủ hơi sâu một chút.
Trước giờ Bối Nguyệt Sương chưa từng rơi vào trường hợp này, Thượng Quan Diên Dịch cảm thấy hơi lo lắng.
Bối Nguyệt Sương tỉnh giấc lúc mười hai giờ, kiểm tra điện thoại cô phát hiện có rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn từ anh.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Bối Nguyệt Sương mới gọi điện cho anh.
“Bà xã, em cảm thấy không khỏe chỗ nào à?” Thượng Quan Diên Dịch nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu đầy lo lắng.
Bối Nguyệt Sương ngồi tựa lưng vào thành giường, suy nghĩ một lát rồi trả lời anh: “Em chỉ cảm thấy trong người có chút thay đổi.”
"Thay đổi thế nào?"
Trước sự khẩn trương của anh, cô vô thức đặt tay lên bụng mình, gần đây cơ thể cô có vài biểu hiện rất lạ, qua tìm hiểu ở trên mạng thì cô đã tìm ra nguyên nhân, hôm nay cô quyết định nói thẳng với anh: "Chắc là chúng ta có em bé rồi."
Đầu dây nên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, bấy lâu nay Thượng Quan Diên Dịch chỉ chờ câu nói này của cô, không cần nói ra cũng biết anh đang vui sướng thế nào.
"Bà xã, cuối tuần sau anh sẽ đón mẹ con em và Tiểu Thành về nhà.”
Bối Nguyệt Sương mỉm cười đầy hạnh phúc: “Vâng ạ.”
Gia đình nhỏ của cô sắp được đoàn tụ rồi.
Thượng Quan Diên Dịch dặn dò cô vài câu thì có người đến văn phòng tìm anh: “Em cúp máy trước đi, anh có chút việc cần làm.”
“Anh cứ làm việc của mình đi ạ.”
“Ừ, bà xã.”
...
Tối nay Bối Nguyệt Sương đến phòng thờ của cha mẹ cô sớm hơn mọi khi, căn phòng này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, mỗi ngày Bối Nguyệt Sương đều lau dọn rất sạch sẽ.
“Hôm nay con có một chuyện muốn nói với cha mẹ.”
Bối Nguyệt Sương đứng trước di ảnh của Bối Hoàng Sâm và Liễu Thu Nương, tươi cười nói: “Chúng ta sắp rời khỏi nơi này rồi, cha mẹ có vui không?”
Khẽ đặt tay lên bụng mình, ánh mắt cô sáng ngời: “Nhà chúng ta sắp có thêm người rồi.”
Nếu cha mẹ cô vẫn còn sống, có lẽ bọn họ cũng hy vọng đây sẽ là một bé gái. Nhưng dù là trai hay gái thì đứa nhỏ này vẫn là bảo vật vô giá của cô.
Lúc Bối Tư Thành mở cửa vào phòng thì thấy chị gái mình đang đặt tay lên bụng, cậu không dám suy diễn lung tung.
“Chị bị đau bụng hả?”
Trông sắc mặt của cô không giống như đang khó chịu cho lắm nhưng Bối Tư Thành vẫn hỏi.
Bối Nguyệt Sương hơi kinh ngạc nhìn cậu, sau đó cô đột nhiên mỉm cười, có lẽ đã đến lúc cô phải nói thật với cậu, dù sao trong kế hoạch sắp tới của Thượng Quan Diên Dịch cũng cần có sự phối hợp của cậu.
Cô kéo Bối Tư Thành lại gần: “Em giữ bí mật chuyện này giúp chị nhé?”
Bối Tư Thành nhướn mày, nét mặt vô cùng tò mò: “Vâng, chị nói đi.”
Để đề phòng trường hợp xấu nhất, trước khi nói Bối Nguyệt Sương đã bịt miệng cậu lại.
Cô nói nhỏ vào tai Bối Tư Thành: “Trong bụng chị có giọt máu của anh Diên Dịch.”
Nếu không có bàn tay cô thì Bối Tư Thành đã hét lên thành tiếng, còn hiện tại cậu chỉ có thể trợn mắt nhìn chị gái mình, thật sự không thể tin nổi.
Bối Nguyệt Sương đợi cậu bình tĩnh lại mới thu tay về.
“Ý của chị à em sắp có cháu rồi phải không?”
Trong mắt Bối Nguyệt Sương tràn ngập ý cười: “Ừ.”
Bối Tư Thành ôm lấy cô, nghẹn ngào nói: “Em sắp có cháu rồi.”
Bối Nguyệt Sương không nghĩ cậu lại vui mừng đến mức này, chẳng mấy chốc Bối Tư Thành đã khóc ướt cả vai áo của cô: “Chị và anh Diên Dịch nhất định phải thật hạnh phúc.”
Bối Nguyệt Sương cũng ôm lấy cậu thật chặt: “Tiểu Thành, bảy ngày sau em giúp chị một việc nhé?”
“Đương nhiên rồi, chỉ cần chị mở miệng em sẽ không từ chối.”
“Được.”
...
Hai ngày sau là ngày Bối Nguyệt Sương chính thức bước vào năm thứ ba đại học, Thời Mặc Viễn vẫn là người đưa đón cô đến trường giống như lúc trước.
Do là ngày đầu tiên đến lớp nên Bối Nguyệt Sương được tan học khá sớm, cô muốn nhân cơ hội này để gặp anh một lát nhưng lại không biết Thượng Quan Diên Dịch có tiện đến gặp cô hay không.
Cô gửi cho anh một tin nhắn: “Em tan học rồi, lát nữa em định nhờ Thời Mặc Viễn đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”
Cô chỉ muốn thông báo cho anh biết về việc này, không ngờ Thượng Quan Diên Dịch lại nói: “Anh đưa em đi.”
Những việc thế này sao anh có thể để Thời Mặc Viễn làm thay mình được chứ?
Thời điểm anh trở lại Thiên Thời thì Bối Nguyệt Sương cũng đã làm xong việc cần làm, Thời Mặc Viễn đưa cô về Bối gia, trên đường về anh ta nhận được một cuộc điện thoại, Bối Nguyệt Sương đoán rằng người gọi đến là Thượng Quan Diên Dịch.
Không biết đã xảy ra chuyện, Thời Mặc Viễn chỉ đáp lại vài từ rồi thôi.
Trông sắc mặt của anh ta có vẻ không tốt lắm, Bối Nguyệt Sương lại không tiện hỏi, kể từ lúc đó tâm trạng của cô cũng đi xuống không phanh.
Trở về phòng của mình, cô mệt mỏi ngã lưng xuống giường, cố gắng gạt bỏ những phiền muộn, cứ như thế cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Trong suốt hai tiếng đồng hồ đó Thượng Quan Diên Dịch đã gọi cho cô tổng cộng mười cuộc, thậm chí Tần Khuê đến phòng tìm cô cũng không có ai ra mở cửa, cuối cùng Thời Mặc Viễn phải dùng đến chìa khóa dự phòng để vào trong.
Phản ứng đầu tiên của Thời Mặc Viễn khi thấy cô nằm bất động ở trên giường là đi đến kiểm tra hơi thở của cô.
Cô vẫn còn sống, chẳng qua cô chỉ ngủ hơi sâu một chút.
Trước giờ Bối Nguyệt Sương chưa từng rơi vào trường hợp này, Thượng Quan Diên Dịch cảm thấy hơi lo lắng.
Bối Nguyệt Sương tỉnh giấc lúc mười hai giờ, kiểm tra điện thoại cô phát hiện có rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn từ anh.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Bối Nguyệt Sương mới gọi điện cho anh.
“Bà xã, em cảm thấy không khỏe chỗ nào à?” Thượng Quan Diên Dịch nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu đầy lo lắng.
Bối Nguyệt Sương ngồi tựa lưng vào thành giường, suy nghĩ một lát rồi trả lời anh: “Em chỉ cảm thấy trong người có chút thay đổi.”
"Thay đổi thế nào?"
Trước sự khẩn trương của anh, cô vô thức đặt tay lên bụng mình, gần đây cơ thể cô có vài biểu hiện rất lạ, qua tìm hiểu ở trên mạng thì cô đã tìm ra nguyên nhân, hôm nay cô quyết định nói thẳng với anh: "Chắc là chúng ta có em bé rồi."
Đầu dây nên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, bấy lâu nay Thượng Quan Diên Dịch chỉ chờ câu nói này của cô, không cần nói ra cũng biết anh đang vui sướng thế nào.
"Bà xã, cuối tuần sau anh sẽ đón mẹ con em và Tiểu Thành về nhà.”
Bối Nguyệt Sương mỉm cười đầy hạnh phúc: “Vâng ạ.”
Gia đình nhỏ của cô sắp được đoàn tụ rồi.
Thượng Quan Diên Dịch dặn dò cô vài câu thì có người đến văn phòng tìm anh: “Em cúp máy trước đi, anh có chút việc cần làm.”
“Anh cứ làm việc của mình đi ạ.”
“Ừ, bà xã.”
...
Tối nay Bối Nguyệt Sương đến phòng thờ của cha mẹ cô sớm hơn mọi khi, căn phòng này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, mỗi ngày Bối Nguyệt Sương đều lau dọn rất sạch sẽ.
“Hôm nay con có một chuyện muốn nói với cha mẹ.”
Bối Nguyệt Sương đứng trước di ảnh của Bối Hoàng Sâm và Liễu Thu Nương, tươi cười nói: “Chúng ta sắp rời khỏi nơi này rồi, cha mẹ có vui không?”
Khẽ đặt tay lên bụng mình, ánh mắt cô sáng ngời: “Nhà chúng ta sắp có thêm người rồi.”
Nếu cha mẹ cô vẫn còn sống, có lẽ bọn họ cũng hy vọng đây sẽ là một bé gái. Nhưng dù là trai hay gái thì đứa nhỏ này vẫn là bảo vật vô giá của cô.
Lúc Bối Tư Thành mở cửa vào phòng thì thấy chị gái mình đang đặt tay lên bụng, cậu không dám suy diễn lung tung.
“Chị bị đau bụng hả?”
Trông sắc mặt của cô không giống như đang khó chịu cho lắm nhưng Bối Tư Thành vẫn hỏi.
Bối Nguyệt Sương hơi kinh ngạc nhìn cậu, sau đó cô đột nhiên mỉm cười, có lẽ đã đến lúc cô phải nói thật với cậu, dù sao trong kế hoạch sắp tới của Thượng Quan Diên Dịch cũng cần có sự phối hợp của cậu.
Cô kéo Bối Tư Thành lại gần: “Em giữ bí mật chuyện này giúp chị nhé?”
Bối Tư Thành nhướn mày, nét mặt vô cùng tò mò: “Vâng, chị nói đi.”
Để đề phòng trường hợp xấu nhất, trước khi nói Bối Nguyệt Sương đã bịt miệng cậu lại.
Cô nói nhỏ vào tai Bối Tư Thành: “Trong bụng chị có giọt máu của anh Diên Dịch.”
Nếu không có bàn tay cô thì Bối Tư Thành đã hét lên thành tiếng, còn hiện tại cậu chỉ có thể trợn mắt nhìn chị gái mình, thật sự không thể tin nổi.
Bối Nguyệt Sương đợi cậu bình tĩnh lại mới thu tay về.
“Ý của chị à em sắp có cháu rồi phải không?”
Trong mắt Bối Nguyệt Sương tràn ngập ý cười: “Ừ.”
Bối Tư Thành ôm lấy cô, nghẹn ngào nói: “Em sắp có cháu rồi.”
Bối Nguyệt Sương không nghĩ cậu lại vui mừng đến mức này, chẳng mấy chốc Bối Tư Thành đã khóc ướt cả vai áo của cô: “Chị và anh Diên Dịch nhất định phải thật hạnh phúc.”
Bối Nguyệt Sương cũng ôm lấy cậu thật chặt: “Tiểu Thành, bảy ngày sau em giúp chị một việc nhé?”
“Đương nhiên rồi, chỉ cần chị mở miệng em sẽ không từ chối.”
“Được.”
...
Hai ngày sau là ngày Bối Nguyệt Sương chính thức bước vào năm thứ ba đại học, Thời Mặc Viễn vẫn là người đưa đón cô đến trường giống như lúc trước.
Do là ngày đầu tiên đến lớp nên Bối Nguyệt Sương được tan học khá sớm, cô muốn nhân cơ hội này để gặp anh một lát nhưng lại không biết Thượng Quan Diên Dịch có tiện đến gặp cô hay không.
Cô gửi cho anh một tin nhắn: “Em tan học rồi, lát nữa em định nhờ Thời Mặc Viễn đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”
Cô chỉ muốn thông báo cho anh biết về việc này, không ngờ Thượng Quan Diên Dịch lại nói: “Anh đưa em đi.”
Những việc thế này sao anh có thể để Thời Mặc Viễn làm thay mình được chứ?