Chương 65: Mục tiêu phân nhánh
Ba ngày sau Bối Kính Vũ mang vali tiền đã được lắp đặt thiết bị theo dõi giao cho Tần Khuê, thấy tiền ở bên trong không thiếu một xu, bà ta liền tỏ thái độ vui mừng ra mặt.
Tối đó Tần Khuê mở cửa căn phòng bí mật để gọi điện cho Tiết Chính Toàn, có trời mới biết trước đó chính tay Bối Kính Vũ đã mang thiết bị nghe lén đặt ở một nơi rất khó phát hiện.
“Anh à, em đã chuẩn bị xong số tiền mà anh cần, ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khàn đặc của một người đàn ông trung niên: “Chín giờ sáng tại cổng B sân bay.”
Tần Khuê còn hỏi thêm: “Dạo này anh vẫn ổn chứ?”
Tiết Chính Toàn không có thời gian để trả lời những câu hỏi kiểu này: “Bối Kính Vũ đưa vali tiền cho em sao?”
“Phải.”
“Anh không tin ông ta, hơn nữa gần đây Thượng Quan Diên Dịch đã bắt đầu nghi ngờ anh rồi, may mắn là nó chưa nhìn thấy khuôn mặt hiện tại của anh, vậy nên ngày mai chúng ta phải hành động thật cẩn thận.”
Tần Khuê chợt hốt hoảng: “Thật sao anh? Thượng Quan Diên Dịch đã biết hết rồi sao?”
“Cũng không hẳn là vậy, nó chỉ lần theo dấu vết rồi tìm ra anh, có lẽ vẫn chưa tra ra em.”
“Vậy ngày mai em nên làm thế nào đây?”
“Lát nữa em chuyển tiền sang một chiếc vali khác rồi làm theo lời anh.”
“Được.”
Rời khỏi căn phòng bí mật, Tần Khuê nhân lúc Bối Kính Vũ không có ở phòng ngủ đã chuyển hết số tiền kia vào một chiếc vali khác.
Theo lời căn dặn của Tiết Chính Toàn, chín giờ sáng ngày mai Bối Quân Ninh sẽ mang chiếc vali do Bối Kính Vũ chuẩn bị đi theo một hướng khác để đề phòng trường hợp bên trong có cài định vị, tiện thể kiểm nghiệm sự trung thành của Bối Kính Vũ.
Tiết Chính Toàn đã cam đoan Bối Quân Ninh sẽ không gặp nguy hiểm nhưng Tần Khuê lại không dám mạo hiểm với tính mạng của con gái mình, vì thế bà ta quyết định để Bối Nguyệt Sương ngồi vào vị trí đó.
Tất cả đều tiến hành trong âm thầm.
Tám giờ sáng, Tần Khuê đến phòng tìm Bối Nguyệt Sương vì có một việc muốn nhờ cô giúp.
“Lát nữa bác có việc gấp cần xử lý nên nhờ con mang kiện hàng này gửi cho một người bạn giúp bác, Tiểu Ninh và bác trai con đều đã đi làm cả rồi, ngoài hai người họ ra bác chỉ tin tưởng mình con. Con chịu khó giúp bác lần này nhé?”
“Vâng ạ.”
Bối Nguyệt Sương không hề biết về kế hoạch của Thượng Quan Diên Dịch và Bối Kính Vũ nhưng cô vẫn cảm thấy chuyện này nhất định có vấn đề.
Đợi Tần Khuê rời đi, cô liền gọi điện cho Thượng Quan Diên Dịch, sau nhiều hồi chuông anh vẫn không nhấc máy, Bối Nguyệt Sương chụp hình kiện hàng của Tần Khuê gửi qua cho anh, kèm theo đó là một tin nhắn rất dài kể lại đầu đuôi sự việc.
Tầm mười phút sau Thượng Quan Diên Dịch mới gọi lại cho cô.
Khi đó Bối Nguyệt Sương đang thay quần áo để chuẩn bị mang kiện hàng đi gửi, thấy màn hình sáng đèn, cô mặc nốt chiếc áo sơ mi vào rồi nhận cuộc gọi của anh.
“Em có việc gì sao?”
“Không có việc gì đâu ạ, lúc nãy em đang thay quần áo nên không thấy cuộc gọi của anh.”
“Ừ.” Thượng Quan Diên Dịch chỉ lo cô gặp phải chuyện gì mới nhấc máy chậm như vậy, anh trầm giọng nói với cô: “Kiện hàng đó là một chiếc vali rỗng, lát nữa em cứ làm theo lời bà ta là được rồi.”
Chút thay đổi nhỏ này sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của anh.
Bối Nguyệt Sương gật đầu: “Vâng ạ.”
Thượng Quan Diên Dịch đã tính toán hết mọi việc nên mới để cô đi.
Nhưng trước khi gọi điện cho cô Thượng Quan Diên Dịch đã vô cùng tức giận, tức giận là vì biết được Tần Khuê dám để vợ anh đi mạo hiểm thay cho con gái bà ta.
Đợi Bối Nguyệt Sương cúp máy anh mới gọi điện cho Thời Mặc Viễn dặn dò một số việc.
Đúng chín giờ, Tần Khuê tự mình lái xe rời khỏi Bối gia, cùng lúc đó Thời Mặc Viễn và Bối Nguyệt Sương cũng khởi hành đến bưu cục.
Chiếc vali được lắp thiết bị theo dõi đang ở trong tay Bối Nguyệt Sương nhưng chiếc xe bị bám theo lại là xe của Tần Khuê.
Sở dĩ Tiết Chính Toàn chọn sân bay làm nơi giao tiền là do nơi này rất phức tạp, chín giờ là thời gian chuyến bay hạ cánh, khi hành khách ồ ạt tràn ra là thời cơ tốt nhất để bọn họ hành động.
Từ khoảng cách vài trăm mét, Thượng Quan Diên Dịch quan sát thấy xe của Tần Khuê vừa đỗ lại trước cổng sân bay, người của Thời Mặc Viễn cải trang thành hành khách đã có mặt ở khắp nơi.
Tần Khuê mang theo chiếc vali bước xuống xe, vừa đảo mắt bà ta đã bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, người đó ra tín hiệu cho bà ta đặt vali tiền ở hàng ghế chờ dành cho hành khách.
Có thể nói Thượng Quan Diên Dịch là người có góc nhìn bao quát nhất, vì vậy khi Tần Khuê vừa đặt vali lên ghế anh đã thấy có hai người đàn ông cùng tiến về phía chiếc vali, điều đáng nói là hai người đàn ông có vóc dáng và cách ăn mặc rất giống nhau, cả hai đều che kín mặt.
Điểm khác biệt duy nhất là chỉ có một người mang theo vali, chiếc vali có cùng kiểu dáng với chiếc vali mà Tần Khuê mang tới.
Thượng Quan Diên Dịch lập tức nhìn ra vấn đề.
Khoảng cách giữa hai người đàn ông và chiếc vali càng ngày được rút ngắn, lượng hành khách lui tới sân bay mỗi lúc một đông hơn, tình hình trước mắt càng khó kiểm soát vì có vài vấn đề xảy ra nằm ngoài dự kiến ban đầu.
Lợi dụng đám đông hỗn loạn, hai người đàn ông dùng tốc độ nhanh nhất tiếp cận chiếc vali. Khi tách ra khỏi đám đông, cả hai đều có vali trong tay và chia ra hai hướng khác nhau để đi.
Tối đó Tần Khuê mở cửa căn phòng bí mật để gọi điện cho Tiết Chính Toàn, có trời mới biết trước đó chính tay Bối Kính Vũ đã mang thiết bị nghe lén đặt ở một nơi rất khó phát hiện.
“Anh à, em đã chuẩn bị xong số tiền mà anh cần, ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khàn đặc của một người đàn ông trung niên: “Chín giờ sáng tại cổng B sân bay.”
Tần Khuê còn hỏi thêm: “Dạo này anh vẫn ổn chứ?”
Tiết Chính Toàn không có thời gian để trả lời những câu hỏi kiểu này: “Bối Kính Vũ đưa vali tiền cho em sao?”
“Phải.”
“Anh không tin ông ta, hơn nữa gần đây Thượng Quan Diên Dịch đã bắt đầu nghi ngờ anh rồi, may mắn là nó chưa nhìn thấy khuôn mặt hiện tại của anh, vậy nên ngày mai chúng ta phải hành động thật cẩn thận.”
Tần Khuê chợt hốt hoảng: “Thật sao anh? Thượng Quan Diên Dịch đã biết hết rồi sao?”
“Cũng không hẳn là vậy, nó chỉ lần theo dấu vết rồi tìm ra anh, có lẽ vẫn chưa tra ra em.”
“Vậy ngày mai em nên làm thế nào đây?”
“Lát nữa em chuyển tiền sang một chiếc vali khác rồi làm theo lời anh.”
“Được.”
Rời khỏi căn phòng bí mật, Tần Khuê nhân lúc Bối Kính Vũ không có ở phòng ngủ đã chuyển hết số tiền kia vào một chiếc vali khác.
Theo lời căn dặn của Tiết Chính Toàn, chín giờ sáng ngày mai Bối Quân Ninh sẽ mang chiếc vali do Bối Kính Vũ chuẩn bị đi theo một hướng khác để đề phòng trường hợp bên trong có cài định vị, tiện thể kiểm nghiệm sự trung thành của Bối Kính Vũ.
Tiết Chính Toàn đã cam đoan Bối Quân Ninh sẽ không gặp nguy hiểm nhưng Tần Khuê lại không dám mạo hiểm với tính mạng của con gái mình, vì thế bà ta quyết định để Bối Nguyệt Sương ngồi vào vị trí đó.
Tất cả đều tiến hành trong âm thầm.
Tám giờ sáng, Tần Khuê đến phòng tìm Bối Nguyệt Sương vì có một việc muốn nhờ cô giúp.
“Lát nữa bác có việc gấp cần xử lý nên nhờ con mang kiện hàng này gửi cho một người bạn giúp bác, Tiểu Ninh và bác trai con đều đã đi làm cả rồi, ngoài hai người họ ra bác chỉ tin tưởng mình con. Con chịu khó giúp bác lần này nhé?”
“Vâng ạ.”
Bối Nguyệt Sương không hề biết về kế hoạch của Thượng Quan Diên Dịch và Bối Kính Vũ nhưng cô vẫn cảm thấy chuyện này nhất định có vấn đề.
Đợi Tần Khuê rời đi, cô liền gọi điện cho Thượng Quan Diên Dịch, sau nhiều hồi chuông anh vẫn không nhấc máy, Bối Nguyệt Sương chụp hình kiện hàng của Tần Khuê gửi qua cho anh, kèm theo đó là một tin nhắn rất dài kể lại đầu đuôi sự việc.
Tầm mười phút sau Thượng Quan Diên Dịch mới gọi lại cho cô.
Khi đó Bối Nguyệt Sương đang thay quần áo để chuẩn bị mang kiện hàng đi gửi, thấy màn hình sáng đèn, cô mặc nốt chiếc áo sơ mi vào rồi nhận cuộc gọi của anh.
“Em có việc gì sao?”
“Không có việc gì đâu ạ, lúc nãy em đang thay quần áo nên không thấy cuộc gọi của anh.”
“Ừ.” Thượng Quan Diên Dịch chỉ lo cô gặp phải chuyện gì mới nhấc máy chậm như vậy, anh trầm giọng nói với cô: “Kiện hàng đó là một chiếc vali rỗng, lát nữa em cứ làm theo lời bà ta là được rồi.”
Chút thay đổi nhỏ này sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của anh.
Bối Nguyệt Sương gật đầu: “Vâng ạ.”
Thượng Quan Diên Dịch đã tính toán hết mọi việc nên mới để cô đi.
Nhưng trước khi gọi điện cho cô Thượng Quan Diên Dịch đã vô cùng tức giận, tức giận là vì biết được Tần Khuê dám để vợ anh đi mạo hiểm thay cho con gái bà ta.
Đợi Bối Nguyệt Sương cúp máy anh mới gọi điện cho Thời Mặc Viễn dặn dò một số việc.
Đúng chín giờ, Tần Khuê tự mình lái xe rời khỏi Bối gia, cùng lúc đó Thời Mặc Viễn và Bối Nguyệt Sương cũng khởi hành đến bưu cục.
Chiếc vali được lắp thiết bị theo dõi đang ở trong tay Bối Nguyệt Sương nhưng chiếc xe bị bám theo lại là xe của Tần Khuê.
Sở dĩ Tiết Chính Toàn chọn sân bay làm nơi giao tiền là do nơi này rất phức tạp, chín giờ là thời gian chuyến bay hạ cánh, khi hành khách ồ ạt tràn ra là thời cơ tốt nhất để bọn họ hành động.
Từ khoảng cách vài trăm mét, Thượng Quan Diên Dịch quan sát thấy xe của Tần Khuê vừa đỗ lại trước cổng sân bay, người của Thời Mặc Viễn cải trang thành hành khách đã có mặt ở khắp nơi.
Tần Khuê mang theo chiếc vali bước xuống xe, vừa đảo mắt bà ta đã bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, người đó ra tín hiệu cho bà ta đặt vali tiền ở hàng ghế chờ dành cho hành khách.
Có thể nói Thượng Quan Diên Dịch là người có góc nhìn bao quát nhất, vì vậy khi Tần Khuê vừa đặt vali lên ghế anh đã thấy có hai người đàn ông cùng tiến về phía chiếc vali, điều đáng nói là hai người đàn ông có vóc dáng và cách ăn mặc rất giống nhau, cả hai đều che kín mặt.
Điểm khác biệt duy nhất là chỉ có một người mang theo vali, chiếc vali có cùng kiểu dáng với chiếc vali mà Tần Khuê mang tới.
Thượng Quan Diên Dịch lập tức nhìn ra vấn đề.
Khoảng cách giữa hai người đàn ông và chiếc vali càng ngày được rút ngắn, lượng hành khách lui tới sân bay mỗi lúc một đông hơn, tình hình trước mắt càng khó kiểm soát vì có vài vấn đề xảy ra nằm ngoài dự kiến ban đầu.
Lợi dụng đám đông hỗn loạn, hai người đàn ông dùng tốc độ nhanh nhất tiếp cận chiếc vali. Khi tách ra khỏi đám đông, cả hai đều có vali trong tay và chia ra hai hướng khác nhau để đi.