Chương 58: Lần nào cũng là anh ta bảo vệ em
Trở về phòng của mình, việc đầu tiên mà cô muốn làm là kiểm tra chiếc điện thoại mà anh đã cho cô.
Mười lăm phút trước, Thượng Quan Diên Dịch đã gửi cho cô hai tin nhắn với nội dung không thể súc tích hơn.
“Bà xã.”
“Nhớ nghe lời anh.”
Có thể nói đây là những dòng tin nhắn đầu tiên mà Thượng Quan Diên Dịch gửi cho cô.
Đôi mắt của Bối Nguyệt Sương chẳng thể rời khỏi màn hình điện thoại, thứ đang lấp lánh trong mắt cô không rõ là do ánh sáng từ màn hình điện thoại hay vì một nỗi hân hoan nào đó.
Tối hôm ấy, đầu óc Bối Nguyệt Sương chỉ quẩn quanh những câu từ quen thuộc, kết quả cô đã ôm điện thoại ngủ một giấc đến sáng. Sau một đêm, Bối Nguyệt Sương chính thức trở thành người đầu tiên không trả lời tin nhắn của Thượng Quan tiên sinh.
Năm giờ sáng, Bối Tư Thành đã đến sân bóng rổ luyện tập với Giản Luân, do tính chất công việc nên anh ta chỉ có thể hẹn cậu vào buổi sáng sớm.
Giản Luân chỉ dạy cho cậu rất nhiệt tình, nhưng hôm nay chỉ mới tập được hai mươi phút anh ta thì đột nhiên ôm bụng nhăn nhó, Bối Tư Thành thấy thế liền dẫn anh ta vào nhà để đi nhờ toilet.
“Em ra ngoài luyện tập trước đi, anh giải quyết xong sẽ ra ngay.”
Bối Tư Thành vô cùng tin tưởng anh ta.
Trời còn chưa sáng, Giản Luân cho rằng tất cả mọi người đều đang ngủ nên anh ta có thể tự do đi lại ở trong nhà. Hôm trước anh ta đã xác định được vị trí phòng ngủ của Bối Nguyệt Sương, đặt tay lên khóa cửa, ánh mắt của anh ta không giấu được vẻ đắc ý.
Bước vào phòng, Giản Luân cố gắng không tạo ra bất kì tiếng động nào để tránh làm ảnh hưởng đến cô gái đang ngủ say ở trên giường.
Giản Luân đứng bên mép giường say mê ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Bối Nguyệt Sương, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt anh ta đã bị cô hớp hồn rồi, anh ta cảm thấy bạn gái hiện tại của mình còn chẳng bằng một nửa của cô.
Mục đích của Giản Luân hôm nay chỉ đơn giản là muốn nhìn cô lâu hơn một chút, anh ta biết rõ Bối Nguyệt Sương không có thiện cảm với mình nhưng lại không tìm được nguyên nhân, rõ ràng anh ta vừa có ngoại hình lại vừa có thực lực, Bối Nguyệt Sương này đúng là có mắt như mù.
Nhận thấy không thể nán lại thêm nữa, Giản Luân vội vàng lấy điện thoại ra định chụp lại một bức ảnh thì cửa phòng bất thình lình mở ra, anh ta chưa kịp phản ứng gì đã nhận lấy một cú đấm như trời giáng từ Thời Mặc Viễn.
Tiếng hét của Giản Luân đã vô tình đánh thức Bối Nguyệt Sương, cô giật mình bật dậy khỏi giường.
Lúc này Thời Mặc Viễn đang hung hăng túm lấy cổ áo của Giản Luân, hai mắt anh ta tràn ngập sát khí: “Mày muốn chạm vào cô ấy thì phải bước qua xác của tao.”
Giản Luân lau đi vết máu nơi khóe miệng, thái độ vẫn còn rất cứng rắn: “Tôi đi nhầm phòng thôi mà.”
Thời Mặc Viễn cười lạnh một tiếng: “Mày có tò mò về địa ngục không?”
Giản Luân nở nụ cười hoà nhã, khả năng ứng xử của anh ta khá tốt: “Tôi sai rồi.”
Bàn chân rời khỏi khuôn ngực phập phồng của Giản Luân, lạnh lùng đứng dậy, giọng điệu của anh ta như một vị thẩm phán đang tuyên án trước toà: “Cút khỏi nơi này và chờ xem tao sẽ xử lý mày thế nào.”
Giản Luân rời đi, Thời Mặc Viễn cũng rời đi, anh ta không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ này của mình.
Bối Nguyệt Sương đuổi theo anh ta, chứng kiến một màn vừa rồi cô cũng hình dung được câu chuyện.
“Thời Mặc Viễn.”
Thời Mặc Viễn chợt dừng bước, giọng nói của Bối Nguyệt Sương tiếp tục cất lên: “Cảm ơn anh.”
Nắm đấm của Thời Mặc Viễn từ từ buông lỏng, anh ta ‘ừ’ một tiếng rồi đi thẳng về phòng.
...
Sau khi biết chuyện xảy ra với chị gái mình, Bối Tư Thành tỏ vô cùng hối hận.
“Chị, em xin lỗi.”
Bối Nguyệt Sương chưa từng trách cậu, người xưa có câu ‘biết người biết mặt khó biết lòng’, huống hồ Bối Tư Thành tuổi còn nhỏ, cậu rất dễ tin người.
“Đừng nghĩ đến người đó nữa.” Bối Nguyệt Sương xoa đầu cậu: “Lãng phí thời gian.”
Bối Tư Thành cố nặn ra một nụ cười: “Em biết rồi.”
Bối Nguyệt Sương xem thời gian rồi nói với cậu: “Bây giờ vẫn còn rất sớm, em về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Trở lại giường ngủ, Bối Nguyệt Sương chợt nhớ đến Thượng Quan Diên Dịch, kiểm tra lại tin nhắn cô mới phát hiện đêm qua mình chưa trả lời anh.
Giờ này có lẽ anh vẫn chưa thức, Bối Nguyệt Sương sợ rằng sẽ làm phiền đến giấc ngủ của anh nên không trả lời ngay, nào ngờ Thượng Quan Diên Dịch đã chủ động gọi tới cho cô.
Lẽ nào Thời Mặc Viễn đã nói cho anh biết chuyện của Giản Luân rồi?
Bối Nguyệt Sương chấp nhận cuộc gọi của anh.
“Anh dậy sớm thế?”
Giọng nói của Thượng Quan Diên Dịch vẫn lãnh đạm như mọi khi, nhưng không khó để nhận ra trong đó còn có chút đè nén: “Anh đã nói trước khi đi ngủ phải khóa cửa cẩn thận.”
Thượng Quan Diên Dịch đang nghiêm nghị phê bình vì muốn tốt cho cô, Bối Nguyệt Sương hiểu rõ điều đó nên nhẹ giọng đáp: “Em hứa sẽ không có lần sau.”
“Ừ.”
Sau đó là một khoảng lặng rất dài.
Dường như anh đang kìm nén sự tức giận, Bối Nguyệt Sương có thể nhận biết được điều đó trong từng nhịp thở gấp gáp của anh.
“Anh Diên Dịch.”
Cuối cùng Thượng Quan Diên Dịch cũng lên tiếng: “Anh sẽ không tha cho hắn.”
Bối Nguyệt Sương không có ý định khuyên ngăn anh, cô biết anh sẽ không làm gì để dính dáng đến pháp luật, bây giờ cô chỉ muốn dỗ dành anh: “Lúc nãy Thời Mặc Viễn đánh hắn chảy máu miệng luôn.”
Thượng Quan Diên Dịch cười nhạt nhoà: “Lần nào cũng là anh ta bảo vệ em.”
Bối Nguyệt Sương làm sao không hiểu được cảm giác của anh, lời anh nói khiến tim cô nhói đau.
Cô nghẹn ngào cất giọng: “Em biết anh không có lựa chọn khác, chúng ta cùng nhau cố gắng có được không?”
Thượng Quan Diên Dịch không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói ra một câu nhẹ bâng: “Tiểu Sương, anh yêu em.”
Bối Nguyệt Sương im lặng rất lâu rồi đột nhiên cúp máy.
Thượng Quan Diên Dịch không gọi lại, anh biết cô đang khóc sau lưng anh.
Mười lăm phút trước, Thượng Quan Diên Dịch đã gửi cho cô hai tin nhắn với nội dung không thể súc tích hơn.
“Bà xã.”
“Nhớ nghe lời anh.”
Có thể nói đây là những dòng tin nhắn đầu tiên mà Thượng Quan Diên Dịch gửi cho cô.
Đôi mắt của Bối Nguyệt Sương chẳng thể rời khỏi màn hình điện thoại, thứ đang lấp lánh trong mắt cô không rõ là do ánh sáng từ màn hình điện thoại hay vì một nỗi hân hoan nào đó.
Tối hôm ấy, đầu óc Bối Nguyệt Sương chỉ quẩn quanh những câu từ quen thuộc, kết quả cô đã ôm điện thoại ngủ một giấc đến sáng. Sau một đêm, Bối Nguyệt Sương chính thức trở thành người đầu tiên không trả lời tin nhắn của Thượng Quan tiên sinh.
Năm giờ sáng, Bối Tư Thành đã đến sân bóng rổ luyện tập với Giản Luân, do tính chất công việc nên anh ta chỉ có thể hẹn cậu vào buổi sáng sớm.
Giản Luân chỉ dạy cho cậu rất nhiệt tình, nhưng hôm nay chỉ mới tập được hai mươi phút anh ta thì đột nhiên ôm bụng nhăn nhó, Bối Tư Thành thấy thế liền dẫn anh ta vào nhà để đi nhờ toilet.
“Em ra ngoài luyện tập trước đi, anh giải quyết xong sẽ ra ngay.”
Bối Tư Thành vô cùng tin tưởng anh ta.
Trời còn chưa sáng, Giản Luân cho rằng tất cả mọi người đều đang ngủ nên anh ta có thể tự do đi lại ở trong nhà. Hôm trước anh ta đã xác định được vị trí phòng ngủ của Bối Nguyệt Sương, đặt tay lên khóa cửa, ánh mắt của anh ta không giấu được vẻ đắc ý.
Bước vào phòng, Giản Luân cố gắng không tạo ra bất kì tiếng động nào để tránh làm ảnh hưởng đến cô gái đang ngủ say ở trên giường.
Giản Luân đứng bên mép giường say mê ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Bối Nguyệt Sương, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt anh ta đã bị cô hớp hồn rồi, anh ta cảm thấy bạn gái hiện tại của mình còn chẳng bằng một nửa của cô.
Mục đích của Giản Luân hôm nay chỉ đơn giản là muốn nhìn cô lâu hơn một chút, anh ta biết rõ Bối Nguyệt Sương không có thiện cảm với mình nhưng lại không tìm được nguyên nhân, rõ ràng anh ta vừa có ngoại hình lại vừa có thực lực, Bối Nguyệt Sương này đúng là có mắt như mù.
Nhận thấy không thể nán lại thêm nữa, Giản Luân vội vàng lấy điện thoại ra định chụp lại một bức ảnh thì cửa phòng bất thình lình mở ra, anh ta chưa kịp phản ứng gì đã nhận lấy một cú đấm như trời giáng từ Thời Mặc Viễn.
Tiếng hét của Giản Luân đã vô tình đánh thức Bối Nguyệt Sương, cô giật mình bật dậy khỏi giường.
Lúc này Thời Mặc Viễn đang hung hăng túm lấy cổ áo của Giản Luân, hai mắt anh ta tràn ngập sát khí: “Mày muốn chạm vào cô ấy thì phải bước qua xác của tao.”
Giản Luân lau đi vết máu nơi khóe miệng, thái độ vẫn còn rất cứng rắn: “Tôi đi nhầm phòng thôi mà.”
Thời Mặc Viễn cười lạnh một tiếng: “Mày có tò mò về địa ngục không?”
Giản Luân nở nụ cười hoà nhã, khả năng ứng xử của anh ta khá tốt: “Tôi sai rồi.”
Bàn chân rời khỏi khuôn ngực phập phồng của Giản Luân, lạnh lùng đứng dậy, giọng điệu của anh ta như một vị thẩm phán đang tuyên án trước toà: “Cút khỏi nơi này và chờ xem tao sẽ xử lý mày thế nào.”
Giản Luân rời đi, Thời Mặc Viễn cũng rời đi, anh ta không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ này của mình.
Bối Nguyệt Sương đuổi theo anh ta, chứng kiến một màn vừa rồi cô cũng hình dung được câu chuyện.
“Thời Mặc Viễn.”
Thời Mặc Viễn chợt dừng bước, giọng nói của Bối Nguyệt Sương tiếp tục cất lên: “Cảm ơn anh.”
Nắm đấm của Thời Mặc Viễn từ từ buông lỏng, anh ta ‘ừ’ một tiếng rồi đi thẳng về phòng.
...
Sau khi biết chuyện xảy ra với chị gái mình, Bối Tư Thành tỏ vô cùng hối hận.
“Chị, em xin lỗi.”
Bối Nguyệt Sương chưa từng trách cậu, người xưa có câu ‘biết người biết mặt khó biết lòng’, huống hồ Bối Tư Thành tuổi còn nhỏ, cậu rất dễ tin người.
“Đừng nghĩ đến người đó nữa.” Bối Nguyệt Sương xoa đầu cậu: “Lãng phí thời gian.”
Bối Tư Thành cố nặn ra một nụ cười: “Em biết rồi.”
Bối Nguyệt Sương xem thời gian rồi nói với cậu: “Bây giờ vẫn còn rất sớm, em về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Trở lại giường ngủ, Bối Nguyệt Sương chợt nhớ đến Thượng Quan Diên Dịch, kiểm tra lại tin nhắn cô mới phát hiện đêm qua mình chưa trả lời anh.
Giờ này có lẽ anh vẫn chưa thức, Bối Nguyệt Sương sợ rằng sẽ làm phiền đến giấc ngủ của anh nên không trả lời ngay, nào ngờ Thượng Quan Diên Dịch đã chủ động gọi tới cho cô.
Lẽ nào Thời Mặc Viễn đã nói cho anh biết chuyện của Giản Luân rồi?
Bối Nguyệt Sương chấp nhận cuộc gọi của anh.
“Anh dậy sớm thế?”
Giọng nói của Thượng Quan Diên Dịch vẫn lãnh đạm như mọi khi, nhưng không khó để nhận ra trong đó còn có chút đè nén: “Anh đã nói trước khi đi ngủ phải khóa cửa cẩn thận.”
Thượng Quan Diên Dịch đang nghiêm nghị phê bình vì muốn tốt cho cô, Bối Nguyệt Sương hiểu rõ điều đó nên nhẹ giọng đáp: “Em hứa sẽ không có lần sau.”
“Ừ.”
Sau đó là một khoảng lặng rất dài.
Dường như anh đang kìm nén sự tức giận, Bối Nguyệt Sương có thể nhận biết được điều đó trong từng nhịp thở gấp gáp của anh.
“Anh Diên Dịch.”
Cuối cùng Thượng Quan Diên Dịch cũng lên tiếng: “Anh sẽ không tha cho hắn.”
Bối Nguyệt Sương không có ý định khuyên ngăn anh, cô biết anh sẽ không làm gì để dính dáng đến pháp luật, bây giờ cô chỉ muốn dỗ dành anh: “Lúc nãy Thời Mặc Viễn đánh hắn chảy máu miệng luôn.”
Thượng Quan Diên Dịch cười nhạt nhoà: “Lần nào cũng là anh ta bảo vệ em.”
Bối Nguyệt Sương làm sao không hiểu được cảm giác của anh, lời anh nói khiến tim cô nhói đau.
Cô nghẹn ngào cất giọng: “Em biết anh không có lựa chọn khác, chúng ta cùng nhau cố gắng có được không?”
Thượng Quan Diên Dịch không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói ra một câu nhẹ bâng: “Tiểu Sương, anh yêu em.”
Bối Nguyệt Sương im lặng rất lâu rồi đột nhiên cúp máy.
Thượng Quan Diên Dịch không gọi lại, anh biết cô đang khóc sau lưng anh.