Chương 57: Quan hệ mờ ám
Chín giờ ba mươi phút Bối Nguyệt Sương mới về đến Bối gia, cô về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi sang phòng Bối Quân Ninh, hiện giờ cô ta đang rất muốn gặp cô.
Thời Mặc Viễn không được gọi tới nhưng cũng theo cô vào trong, giữa căn phòng tối, Bối Quân Ninh nhìn hai người bằng ánh mắt đầy vẻ tức giận, nếu quan sát kỹ một chút sẽ thấy bàn tay cô ta đang siết thành nắm đấm: “Bối Nguyệt Sương, chị cho phép em ra ngoài chơi nhưng không nghĩa là em muốn đi bao lâu thì đi, bây giờ chị cần một lời giải thích."
Bối Nguyệt Sương nhìn sang Thời Mặc Viễn, trước đó hai người đã có dưn tính với nhau, hôm nay cô nhất định phải khiến Bối Quân Ninh tin rằng giữa cô và anh ta thực sự đã có gì với nhau.
Sau một hồi im lặng, cô mới đáp lại Bối Quân Ninh bằng giọng điệu có phần do dự xen lẫn e thẹn: “Em cũng muốn về sớm nhưng tài xế Thời lại đưa em đi rất nhiều nơi, vậy nên em mới về trễ như vậy."
Bối Quân Ninh lập tức cảm nhận được sự khác thường của cả hai người, ánh mắt vô tình lướt phần cổ của Bối Nguyệt Sương, cô ta còn phát hiển những dấu hôn chi chít ở trên đó, mọi thứ liên kết chặt chẽ với nhau khiến Bối Quân Ninh không thể không nghĩ đến khả năng đó.
Ánh mắt của Bối Quân Ninh lộ ra ý cười không dễ nhận thấy, cô ta nghiêm giọng hỏi Thời Mặc Viễn như đang lấy lại công bằng em họ của mình: “Anh đã làm gì con bé?”
Thời Mặc Viễn không nói oanh tạc ra mà trả lời một cách rất mập mờ: “Đại tiểu thư muốn tôi trả lời thế nào đây?”
Cuối cùng Bối Quân Ninh cũng nở nụ cười: “Người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, câu này rất hợp với hai người.”
Đã diễn thì phải diễn sao cho tròn vai, Bối Nguyệt Sương cố gắng nhớ lại những cảnh thân mật giữa cô và Thượng Quan Diên Dịch, rất nhanh chóng hai gò má của cô đã đỏ ửng lên, giả vờ né tránh ánh mắt của Bối Quân Ninh: “Chị, em thấy hơi mệt, em về phòng nghỉ ngơi trước có được không?”
Bối Quân Ninh vui vẻ khoát tay: “Đi đi.”
Nếu Thời Mặc Viễn và Bối Nguyệt Sương kết thành một đôi thì cô ta không phải đau đầu vì anh nữa rồi.
Sau đó Thời Mặc Viễn cũng để lại một câu rồi rời đi.
Bối Nguyệt Sương theo Thời Mặc Viễn về phòng của anh ta, bởi vì trên đường từ Thiên Thời trở về hai người chỉ bàn kế hoạch để đối phó với Bối Quân Ninh, vậy nên Bối Nguyệt Sương vẫn chưa hỏi lý do tại sao Thượng Quan Diên Dịch lại phát hiện việc cô đã đặt thiết bị nghe lén ở trong căn phòng đó.
“Lúc chiều anh đã nói với anh ấy là tôi đã làm sao?”
Để tiến hành kế hoạch của mình, sáng nay Bối Nguyệt Sương đã hốt hoảng chạy đi thông báo với vợ chồng Bối Kính Vũ rằng mình vừa nhìn thấy có một người che mặt đang cố gắng bẻ khóa để đột nhập vào căn phòng bí mật, và khi cô hô hoán lên thì người đó đã chạy đi mất.
Nghe vậy, Vợ chồng Bối Kính Vũ lập tức đến đó kiểm tra, mặc dù khóa phòng không có hư hỏng gì nhưng Tần Khuê vẫn quyết định mở cửa để kiểm tra ở bên trong, nhân lúc vợ chồng họ không chú ý, Bối Nguyệt Sương cũng đi theo vào.
Sau khi quan sát một lượt, cô phát hiện đây chỉ là một phòng đọc sách thông thường, không có gì quá đặc biệt. Lợi dụng lúc Tần Khuê đang cuống cuồng kiểm tra lại mọi thứ thì Bối Nguyệt Sương đã kín đáo bỏ thiết bị nghe lén của Thời Mặc Viễn vào trong bình hoa trang trí.
Thấy trong phòng không có dấu hiệu gì bất thường, lúc này Tần Khuê mới để ý đến sự xuất hiện của Bối Nguyệt Sương.
Vừa chạm phải ánh mắt của bà ta, Bối Nguyệt Sương liền bày ra nét mặt vô cùng lo lắng: “Trong phòng có bị mất thứ gì không ạ?”
Tần Khuê không hoài nghi cô, bà ta chỉ không muốn cô xuất hiện ở đây: “Không sao, con mau về phòng đi.”
Bối Nguyệt Sương vẫn diễn nét mặt lo lắng ấy cho đến khi rời khỏi phòng: “Vâng ạ.”
Tiếp đó Tần Khuê cho người kiểm tra camera an ninh, tuy nhiên Bối Nguyệt Sương đã đi trước bà ta một bước, trước khi cô hành động thì Thời Mặc Viễn đã tắt toàn bộ hệ thống camera an ninh, trong trường hợp này bà ta sẽ nghĩ là do kẻ đột nhập kia làm.
Kế hoạch của Bối Nguyệt Sương đến đó xem như đã thành công, việc tiếp theo chỉ là chờ đợi động tĩnh của bọn họ.
Bối Nguyệt Sương rất muốn biết tại sao Thời Mặc Viễn lại nói việc này cho Thượng Quan Diên Dịch biết sớm như vậy, có khả năng là bên phía Bối Kính Vũ đã có động tĩnh nên anh ta mới bất đắc dĩ thất hứa với cô.
Nhưng cô đã sai, bên phía Bối Kính Vũ căn bản không có bất kì động tĩnh gì, thứ mà cô nhận được là một câu trả lời không thể chấp nhận nổi của Thời Mặc Viễn: “Vì thấy cô đã làm xong việc cô cần làm nên tôi nói thôi.”
Ý của anh ta là việc cô muốn sinh con cho anh sao?
Bối Nguyệt Sương vội đưa tay đỡ trán, cô cố gắng hít thở thật sâu để giữ bình tĩnh, giọng có phần châm biếm: “Anh hiểu tôi thật đấy.”
“Ừ.”
Anh ta còn ‘ừ’ được sao?
Bối Nguyệt Sương chịu thua rồi.
“Tôi về phòng đây, chúc anh đêm nay không mơ thấy ác mộng."
Thời Mặc Viễn không được gọi tới nhưng cũng theo cô vào trong, giữa căn phòng tối, Bối Quân Ninh nhìn hai người bằng ánh mắt đầy vẻ tức giận, nếu quan sát kỹ một chút sẽ thấy bàn tay cô ta đang siết thành nắm đấm: “Bối Nguyệt Sương, chị cho phép em ra ngoài chơi nhưng không nghĩa là em muốn đi bao lâu thì đi, bây giờ chị cần một lời giải thích."
Bối Nguyệt Sương nhìn sang Thời Mặc Viễn, trước đó hai người đã có dưn tính với nhau, hôm nay cô nhất định phải khiến Bối Quân Ninh tin rằng giữa cô và anh ta thực sự đã có gì với nhau.
Sau một hồi im lặng, cô mới đáp lại Bối Quân Ninh bằng giọng điệu có phần do dự xen lẫn e thẹn: “Em cũng muốn về sớm nhưng tài xế Thời lại đưa em đi rất nhiều nơi, vậy nên em mới về trễ như vậy."
Bối Quân Ninh lập tức cảm nhận được sự khác thường của cả hai người, ánh mắt vô tình lướt phần cổ của Bối Nguyệt Sương, cô ta còn phát hiển những dấu hôn chi chít ở trên đó, mọi thứ liên kết chặt chẽ với nhau khiến Bối Quân Ninh không thể không nghĩ đến khả năng đó.
Ánh mắt của Bối Quân Ninh lộ ra ý cười không dễ nhận thấy, cô ta nghiêm giọng hỏi Thời Mặc Viễn như đang lấy lại công bằng em họ của mình: “Anh đã làm gì con bé?”
Thời Mặc Viễn không nói oanh tạc ra mà trả lời một cách rất mập mờ: “Đại tiểu thư muốn tôi trả lời thế nào đây?”
Cuối cùng Bối Quân Ninh cũng nở nụ cười: “Người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, câu này rất hợp với hai người.”
Đã diễn thì phải diễn sao cho tròn vai, Bối Nguyệt Sương cố gắng nhớ lại những cảnh thân mật giữa cô và Thượng Quan Diên Dịch, rất nhanh chóng hai gò má của cô đã đỏ ửng lên, giả vờ né tránh ánh mắt của Bối Quân Ninh: “Chị, em thấy hơi mệt, em về phòng nghỉ ngơi trước có được không?”
Bối Quân Ninh vui vẻ khoát tay: “Đi đi.”
Nếu Thời Mặc Viễn và Bối Nguyệt Sương kết thành một đôi thì cô ta không phải đau đầu vì anh nữa rồi.
Sau đó Thời Mặc Viễn cũng để lại một câu rồi rời đi.
Bối Nguyệt Sương theo Thời Mặc Viễn về phòng của anh ta, bởi vì trên đường từ Thiên Thời trở về hai người chỉ bàn kế hoạch để đối phó với Bối Quân Ninh, vậy nên Bối Nguyệt Sương vẫn chưa hỏi lý do tại sao Thượng Quan Diên Dịch lại phát hiện việc cô đã đặt thiết bị nghe lén ở trong căn phòng đó.
“Lúc chiều anh đã nói với anh ấy là tôi đã làm sao?”
Để tiến hành kế hoạch của mình, sáng nay Bối Nguyệt Sương đã hốt hoảng chạy đi thông báo với vợ chồng Bối Kính Vũ rằng mình vừa nhìn thấy có một người che mặt đang cố gắng bẻ khóa để đột nhập vào căn phòng bí mật, và khi cô hô hoán lên thì người đó đã chạy đi mất.
Nghe vậy, Vợ chồng Bối Kính Vũ lập tức đến đó kiểm tra, mặc dù khóa phòng không có hư hỏng gì nhưng Tần Khuê vẫn quyết định mở cửa để kiểm tra ở bên trong, nhân lúc vợ chồng họ không chú ý, Bối Nguyệt Sương cũng đi theo vào.
Sau khi quan sát một lượt, cô phát hiện đây chỉ là một phòng đọc sách thông thường, không có gì quá đặc biệt. Lợi dụng lúc Tần Khuê đang cuống cuồng kiểm tra lại mọi thứ thì Bối Nguyệt Sương đã kín đáo bỏ thiết bị nghe lén của Thời Mặc Viễn vào trong bình hoa trang trí.
Thấy trong phòng không có dấu hiệu gì bất thường, lúc này Tần Khuê mới để ý đến sự xuất hiện của Bối Nguyệt Sương.
Vừa chạm phải ánh mắt của bà ta, Bối Nguyệt Sương liền bày ra nét mặt vô cùng lo lắng: “Trong phòng có bị mất thứ gì không ạ?”
Tần Khuê không hoài nghi cô, bà ta chỉ không muốn cô xuất hiện ở đây: “Không sao, con mau về phòng đi.”
Bối Nguyệt Sương vẫn diễn nét mặt lo lắng ấy cho đến khi rời khỏi phòng: “Vâng ạ.”
Tiếp đó Tần Khuê cho người kiểm tra camera an ninh, tuy nhiên Bối Nguyệt Sương đã đi trước bà ta một bước, trước khi cô hành động thì Thời Mặc Viễn đã tắt toàn bộ hệ thống camera an ninh, trong trường hợp này bà ta sẽ nghĩ là do kẻ đột nhập kia làm.
Kế hoạch của Bối Nguyệt Sương đến đó xem như đã thành công, việc tiếp theo chỉ là chờ đợi động tĩnh của bọn họ.
Bối Nguyệt Sương rất muốn biết tại sao Thời Mặc Viễn lại nói việc này cho Thượng Quan Diên Dịch biết sớm như vậy, có khả năng là bên phía Bối Kính Vũ đã có động tĩnh nên anh ta mới bất đắc dĩ thất hứa với cô.
Nhưng cô đã sai, bên phía Bối Kính Vũ căn bản không có bất kì động tĩnh gì, thứ mà cô nhận được là một câu trả lời không thể chấp nhận nổi của Thời Mặc Viễn: “Vì thấy cô đã làm xong việc cô cần làm nên tôi nói thôi.”
Ý của anh ta là việc cô muốn sinh con cho anh sao?
Bối Nguyệt Sương vội đưa tay đỡ trán, cô cố gắng hít thở thật sâu để giữ bình tĩnh, giọng có phần châm biếm: “Anh hiểu tôi thật đấy.”
“Ừ.”
Anh ta còn ‘ừ’ được sao?
Bối Nguyệt Sương chịu thua rồi.
“Tôi về phòng đây, chúc anh đêm nay không mơ thấy ác mộng."