Chương 1368
Tiêu Thiết cũng là vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới anh ta lại có thể nói ra hai chữ ‘Mục chủ’ này.
Thế nhưng rất nhanh, anh ta lập tức cười lạnh một tiếng: “Nói hươu nói vượn, Mục chủ sớm đã về tới Tây Cảnh, làm sao có thể giao cho một tên nhóc như cậu?”
“Nói mau!”
Vẻ mặt anh ta nghiêm túc, hét lớn một tiếng.
Ẩn chủ lệnh liên lụy quá nhiều thứ, anh ta phải xử lý thật tốt.
Tần Nam lập tức bị dọa khóc, run lẩy bẩy: “Thật sự là Mục chủ cho tôi!”
Tiêu Thiết lại lạnh lùng nói: “Chúng tôi nghi ngờ cậu trộm cắp Ẩn chủ lệnh, cũng lạm dụng cho việc tư, bắt cậu ta lại cho tôi!”
Ngay sau đó, hai tay Tần Nam đã bị còng sắt lạnh như băng.
Tần Nam sợ tới mức cả người cứng ngắc, rống to: “Đây là thật, tôi không có nói dối!”
“Mang đi!”
Tiêu Thiết vung tay lên.
Có phải thật hay không, đã không còn quan trọng nữa.
Ẩn chủ lệnh quan trọng như vậy, không ngờ lại xuất hiện trong tay một đệ tử nho nhỏ không quan trọng của Yên Đô Vương tộc, đây chính là một chuyện không bình thường.
Tần Nam bị mang đi, Tiêu Thiết lại nhìn về phía Vương Nhất.
“Ẩn…”
Anh phản xạ có điều kiện đang muốn nói ra thân phận thật sự của Vương Nhất, lại bị Vương Nhất trừng mắt, cứng rắn nuốt trở về.
“Ngài Vương, đây là một chuyện hiểu lầm, khiến chị dâu sợ hãi, thật sự ngại quá.”
Tiêu Thiết vội vàng hành lễ.
Vương Nhất vỗ vỗ vai anh ta: “Cậu cũng là giải quyết công việc, làm không tệ.”
“Cám ơn ngài Vương!”
Tiêu Thiết cảm ơn một tiếng, mang theo cả đội ngũ lập tức lui lại.
Lý Khinh Hồng đã nói không ra lời, qua hồi lâu, mới phản ứng lại, nhịn không được hỏi: “Anh đã biết trước, người tới là Tiêu thủ lĩnh sao?”
Vương Nhất cười gật đầu: “Gọi Thiết Tân là được rồi.”
Lý Khinh Hồng nghiêm mặt: “Người ta nói thế nào cũng là binh vương của Chiến Vực, sao có thể không biết lớn nhỏ như vậy.”
Vương Nhất nghe vậy, cũng không nói gì.
Bà xã đúng là quá đứng đắn.
Ai có thể nghĩ đến, thiếu gia và quản gia không ai bì nổi của Yên Đô Vương tộc, không ngờ một người bị gi3t chết, một người bị mang đi.
Lục Kiệu núp trong góc, sợ tới mức không dám thở mạnh.
Anh ta núp mình trong góc tối, không để cho bọn họ phát hiện, như vậy có thể chạy thoát.
Nhưng mà, không như mong muốn, Vương Nhất rất nhanh liền nhìn về phía Lục Kiệu trốn ở góc.
Nhất thời, anh ta như rơi vào hầm băng, thiếu chút nữa trái tim đột nhiên ngừng đập.
Thế nhưng rất nhanh, anh ta lập tức cười lạnh một tiếng: “Nói hươu nói vượn, Mục chủ sớm đã về tới Tây Cảnh, làm sao có thể giao cho một tên nhóc như cậu?”
“Nói mau!”
Vẻ mặt anh ta nghiêm túc, hét lớn một tiếng.
Ẩn chủ lệnh liên lụy quá nhiều thứ, anh ta phải xử lý thật tốt.
Tần Nam lập tức bị dọa khóc, run lẩy bẩy: “Thật sự là Mục chủ cho tôi!”
Tiêu Thiết lại lạnh lùng nói: “Chúng tôi nghi ngờ cậu trộm cắp Ẩn chủ lệnh, cũng lạm dụng cho việc tư, bắt cậu ta lại cho tôi!”
Ngay sau đó, hai tay Tần Nam đã bị còng sắt lạnh như băng.
Tần Nam sợ tới mức cả người cứng ngắc, rống to: “Đây là thật, tôi không có nói dối!”
“Mang đi!”
Tiêu Thiết vung tay lên.
Có phải thật hay không, đã không còn quan trọng nữa.
Ẩn chủ lệnh quan trọng như vậy, không ngờ lại xuất hiện trong tay một đệ tử nho nhỏ không quan trọng của Yên Đô Vương tộc, đây chính là một chuyện không bình thường.
Tần Nam bị mang đi, Tiêu Thiết lại nhìn về phía Vương Nhất.
“Ẩn…”
Anh phản xạ có điều kiện đang muốn nói ra thân phận thật sự của Vương Nhất, lại bị Vương Nhất trừng mắt, cứng rắn nuốt trở về.
“Ngài Vương, đây là một chuyện hiểu lầm, khiến chị dâu sợ hãi, thật sự ngại quá.”
Tiêu Thiết vội vàng hành lễ.
Vương Nhất vỗ vỗ vai anh ta: “Cậu cũng là giải quyết công việc, làm không tệ.”
“Cám ơn ngài Vương!”
Tiêu Thiết cảm ơn một tiếng, mang theo cả đội ngũ lập tức lui lại.
Lý Khinh Hồng đã nói không ra lời, qua hồi lâu, mới phản ứng lại, nhịn không được hỏi: “Anh đã biết trước, người tới là Tiêu thủ lĩnh sao?”
Vương Nhất cười gật đầu: “Gọi Thiết Tân là được rồi.”
Lý Khinh Hồng nghiêm mặt: “Người ta nói thế nào cũng là binh vương của Chiến Vực, sao có thể không biết lớn nhỏ như vậy.”
Vương Nhất nghe vậy, cũng không nói gì.
Bà xã đúng là quá đứng đắn.
Ai có thể nghĩ đến, thiếu gia và quản gia không ai bì nổi của Yên Đô Vương tộc, không ngờ một người bị gi3t chết, một người bị mang đi.
Lục Kiệu núp trong góc, sợ tới mức không dám thở mạnh.
Anh ta núp mình trong góc tối, không để cho bọn họ phát hiện, như vậy có thể chạy thoát.
Nhưng mà, không như mong muốn, Vương Nhất rất nhanh liền nhìn về phía Lục Kiệu trốn ở góc.
Nhất thời, anh ta như rơi vào hầm băng, thiếu chút nữa trái tim đột nhiên ngừng đập.