Chương 1319
“Đi thôi, chúng ta đi tìm Lý Tinh Sở.”
Lãnh Nhan dẫn Thiết Diện và Hồng Phật mặt mày không cảm xúc đi tới căn phòng đầu tiên, chuẩn bị mở cửa thì phát hiện cửa khóa.
Cô ta cười mỉa mai: “Tưởng như vậy tôi không vào được sao?”
Ngay sau đó, cô ta nhấc chân lên, đạp mạnh một cước.
Rầm!
Cửa phòng bị đập vỡ tan.
Phát ra âm thanh rất lớn, cũng dẫn tới sự chú ý của người trong phòng.
“Ai?”
Lý Tinh Sở và Vương Lâm đều bị dọa giật mình.
Sau khi nhìn thấy Lãnh Nhan, Thiết Diện, Hồng Phật thì mặt mày của bọn họ trở nên kinh hãi.
“Các người sao lại chưa chết?”
Lãnh Nhan cười lạnh: “Chúng tôi tại sao lại chết?”
“Bởi vì…”
Lý Tinh Sở vừa muốn nói sát thủ thuộc biên giới phía Tây của nhà họ Nhan ở đây, bọn họ chắc chắn chết thì ánh mắt lại dừng trên người Thiết Diện ở đằng sau Lãnh Nhan.
Ngay lập tức con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài.
“Anh, anh…”
Ánh mắt của Lý Tinh Sở sợ hãi, chỉ vào Thiết Diện, một câu cũng không nói ra được.
“Rất kinh ngạc có phải không?”
Khóe miệng của Lãnh Nhan nhếch lên, trào phúng: “Rõ ràng là kẻ địch, sao lại thành một nhóm?”
Mặt mày của Lý Tinh Sở và Vương Lâm lập tức biến thành màu tiết heo, ngoài sững sờ thì là sự sợ hãi.
Bọn họ cũng muốn biết chuyện này rốt cuộc là sao.
Lúc này, Vương Lâm lập tức đứng dậy: “Các người không thể giết tôi, tôi căn bản không phải người trong kế hoạch này!”
Lãnh Nhan lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Anh nên cảm ơn thiếu chủ tha cho anh, còn không mau cút!”
Sắc mặt của Vương Lâm khó coi, nhưng ngại khí thế trên người Lãnh Nhan nên vẫn nuốt cục tức vào trong, rời khỏi biệt thự của nhà họ Kim.
Mà thấy một màn này, Lý Tinh Sở cũng nghiến răng nói: “Lá gan của cô thật lớn, tôi là anh họ của Lý Khinh Hồng, ngay cả tên phế vật Vương Nhất đó cũng không dám ra tay, cô sao dám chứ?”
Bốp!
Vừa dứt lời thì bị Lãnh Nhan tát một cái.
“Anh cũng biết anh là anh họ của cô Lý sao? Có biết không, thiếu chủ đã động sát tâm với anh, tôi là phụng lệnh tới giết anh!”
Thiết Diện liếc nhìn Lý Tinh Sở: “Cô Lãnh Nhan, loại kiến hôi này cần gì cô ra tay chứ, để tôi ra tay là được.”
“Không được không được, tôi là bé nhất, hai người phải nhường tôi.”
Lãnh Nhan dẫn Thiết Diện và Hồng Phật mặt mày không cảm xúc đi tới căn phòng đầu tiên, chuẩn bị mở cửa thì phát hiện cửa khóa.
Cô ta cười mỉa mai: “Tưởng như vậy tôi không vào được sao?”
Ngay sau đó, cô ta nhấc chân lên, đạp mạnh một cước.
Rầm!
Cửa phòng bị đập vỡ tan.
Phát ra âm thanh rất lớn, cũng dẫn tới sự chú ý của người trong phòng.
“Ai?”
Lý Tinh Sở và Vương Lâm đều bị dọa giật mình.
Sau khi nhìn thấy Lãnh Nhan, Thiết Diện, Hồng Phật thì mặt mày của bọn họ trở nên kinh hãi.
“Các người sao lại chưa chết?”
Lãnh Nhan cười lạnh: “Chúng tôi tại sao lại chết?”
“Bởi vì…”
Lý Tinh Sở vừa muốn nói sát thủ thuộc biên giới phía Tây của nhà họ Nhan ở đây, bọn họ chắc chắn chết thì ánh mắt lại dừng trên người Thiết Diện ở đằng sau Lãnh Nhan.
Ngay lập tức con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài.
“Anh, anh…”
Ánh mắt của Lý Tinh Sở sợ hãi, chỉ vào Thiết Diện, một câu cũng không nói ra được.
“Rất kinh ngạc có phải không?”
Khóe miệng của Lãnh Nhan nhếch lên, trào phúng: “Rõ ràng là kẻ địch, sao lại thành một nhóm?”
Mặt mày của Lý Tinh Sở và Vương Lâm lập tức biến thành màu tiết heo, ngoài sững sờ thì là sự sợ hãi.
Bọn họ cũng muốn biết chuyện này rốt cuộc là sao.
Lúc này, Vương Lâm lập tức đứng dậy: “Các người không thể giết tôi, tôi căn bản không phải người trong kế hoạch này!”
Lãnh Nhan lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Anh nên cảm ơn thiếu chủ tha cho anh, còn không mau cút!”
Sắc mặt của Vương Lâm khó coi, nhưng ngại khí thế trên người Lãnh Nhan nên vẫn nuốt cục tức vào trong, rời khỏi biệt thự của nhà họ Kim.
Mà thấy một màn này, Lý Tinh Sở cũng nghiến răng nói: “Lá gan của cô thật lớn, tôi là anh họ của Lý Khinh Hồng, ngay cả tên phế vật Vương Nhất đó cũng không dám ra tay, cô sao dám chứ?”
Bốp!
Vừa dứt lời thì bị Lãnh Nhan tát một cái.
“Anh cũng biết anh là anh họ của cô Lý sao? Có biết không, thiếu chủ đã động sát tâm với anh, tôi là phụng lệnh tới giết anh!”
Thiết Diện liếc nhìn Lý Tinh Sở: “Cô Lãnh Nhan, loại kiến hôi này cần gì cô ra tay chứ, để tôi ra tay là được.”
“Không được không được, tôi là bé nhất, hai người phải nhường tôi.”