Chương 1307
Nhan Dịch Phi và Vương Lâm cảm thấy khó tin, Lý Tinh Sở từng gặp Lãnh Nhan thì càng không dám thở mạnh.
Hoàn hồn lại, Nhan Dịch Phi tức quá hóa cười: “Đây chính là sự tự tin của anh sao?”
“Vẫn không đủ ư?”
Vương Nhất lạnh nhạt đáp lại.
Nhan Dịch Phi đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên ở cửa truyền tới tiếng động cơ xe.
Ba chiếc xe sang đỗ ở một bên, có hơn 20 người bước xuống.
Tuy số lượng không nhiều, nhưng đều là tinh nhuệ.
“Ba!”
“Anh họ!”
“Cậu!”
Nhan Dịch Phi lập tức vui mừng, lớn tiếng gọi, bỗng nhiên cười gằn với Vương Nhất: “Tất cả mọi người của nhà họ Nhan tôi đã tới đủ rồi, ngày chết của anh đến rồi.”
Nhan Cẩm Lai khí thế mạnh mẽ dẫn theo người của nhà họ Nhan đi về phía Vương Nhất.
“Là cậu uy hiếp con của tôi, kêu tất cả mọi người của nhà họ Nhan chúng tôi tới sao?”
Trong mắt Nhan Cẩm Lai lóe hung quang: “Bây giờ tất cả mọi người của nhà họ Nhan tôi đã tới, cậu có thể như nào?”
Trừ Nhan Cẩm Lai, tuy những cường giả đỉnh tiêm khác của nhà họ Nhan không lên tiếng, nhưng ý lạnh trong mắt đã nói rõ tất cả.
Cường giả như này, Lý Khinh Hồng theo lý nên cảm thấy sợ hãi mới đúng, nhưng ở đằng sau Vương Nhất, cô lại không hề sợ.
Giống như vai của anh có thể che chắn mọi mưa gió vì cô.
Ánh mắt Vương Nhất lạnh nhạt quét qua tất cả mọi người, bỗng nhiên hai mắt hơi nheo lại.
“Nhan Tề đâu?”
Giọng của anh như chuông đồng vang lên, inh tai nhức óc.
Nhan Cẩm Lai chợt sững người, không ngờ Vương Nhất lại nhắc tới Nhan Tề, lập tức cười khinh thường.
“Tôi còn tưởng cậu sẽ nói tới ai, không ngờ lại nhắc tới tên phế vật gan thỏ đế đó, ông ta muốn ngăn cản tôi, đã bị tôi phế rồi.”
Nghe vậy, Vương Nhất cười hờ hững: “Đáng tiếc, người duy nhất hiểu rõ sự việc của nhà họ Nhan các ông, bị ông phế rồi.”
“Cậu nói cái gì?”
Vẻ mặt của Nhan Cẩm Lai đanh lại, sau đó quát to: “Bớt nói nhảm, thả con tôi ra, tôi cho cậu toàn thây.”
Vương Nhất mặt mày không cảm xúc nói: “Tôi bảo anh ta nói thế nào ở trong điện thoại, muốn tất cả thành viên của nhà họ Nhan tới đây, bây giờ thiếu mất Nhan Tề, các người cũng không cần thiết sống nữa.”
Nghe thấy lời của Vương Nhất, vẻ mặt Nhan Cẩm Lai hơi sững người, sau đó sững sờ.
“Khẩu khí thật lớn, diệt nhà họ Nhan tôi, cậu đủ tư cách không?”
Hoàn hồn lại, Nhan Dịch Phi tức quá hóa cười: “Đây chính là sự tự tin của anh sao?”
“Vẫn không đủ ư?”
Vương Nhất lạnh nhạt đáp lại.
Nhan Dịch Phi đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên ở cửa truyền tới tiếng động cơ xe.
Ba chiếc xe sang đỗ ở một bên, có hơn 20 người bước xuống.
Tuy số lượng không nhiều, nhưng đều là tinh nhuệ.
“Ba!”
“Anh họ!”
“Cậu!”
Nhan Dịch Phi lập tức vui mừng, lớn tiếng gọi, bỗng nhiên cười gằn với Vương Nhất: “Tất cả mọi người của nhà họ Nhan tôi đã tới đủ rồi, ngày chết của anh đến rồi.”
Nhan Cẩm Lai khí thế mạnh mẽ dẫn theo người của nhà họ Nhan đi về phía Vương Nhất.
“Là cậu uy hiếp con của tôi, kêu tất cả mọi người của nhà họ Nhan chúng tôi tới sao?”
Trong mắt Nhan Cẩm Lai lóe hung quang: “Bây giờ tất cả mọi người của nhà họ Nhan tôi đã tới, cậu có thể như nào?”
Trừ Nhan Cẩm Lai, tuy những cường giả đỉnh tiêm khác của nhà họ Nhan không lên tiếng, nhưng ý lạnh trong mắt đã nói rõ tất cả.
Cường giả như này, Lý Khinh Hồng theo lý nên cảm thấy sợ hãi mới đúng, nhưng ở đằng sau Vương Nhất, cô lại không hề sợ.
Giống như vai của anh có thể che chắn mọi mưa gió vì cô.
Ánh mắt Vương Nhất lạnh nhạt quét qua tất cả mọi người, bỗng nhiên hai mắt hơi nheo lại.
“Nhan Tề đâu?”
Giọng của anh như chuông đồng vang lên, inh tai nhức óc.
Nhan Cẩm Lai chợt sững người, không ngờ Vương Nhất lại nhắc tới Nhan Tề, lập tức cười khinh thường.
“Tôi còn tưởng cậu sẽ nói tới ai, không ngờ lại nhắc tới tên phế vật gan thỏ đế đó, ông ta muốn ngăn cản tôi, đã bị tôi phế rồi.”
Nghe vậy, Vương Nhất cười hờ hững: “Đáng tiếc, người duy nhất hiểu rõ sự việc của nhà họ Nhan các ông, bị ông phế rồi.”
“Cậu nói cái gì?”
Vẻ mặt của Nhan Cẩm Lai đanh lại, sau đó quát to: “Bớt nói nhảm, thả con tôi ra, tôi cho cậu toàn thây.”
Vương Nhất mặt mày không cảm xúc nói: “Tôi bảo anh ta nói thế nào ở trong điện thoại, muốn tất cả thành viên của nhà họ Nhan tới đây, bây giờ thiếu mất Nhan Tề, các người cũng không cần thiết sống nữa.”
Nghe thấy lời của Vương Nhất, vẻ mặt Nhan Cẩm Lai hơi sững người, sau đó sững sờ.
“Khẩu khí thật lớn, diệt nhà họ Nhan tôi, cậu đủ tư cách không?”